Diệp Cửu Trung vội vàng an ủi!
Nhưng mà Tô Nhiên lại hoàn toàn không để ý đến anh!
Hu hu!
Hu hu hu!
Khóc tan nát cõi lòng!
Khóc kinh thiên động địa!
Cô khóc lớn khoảng chừng mười mấy phút, rốt cục, đôi mắt sưng đỏ mới ngừng lại!
Ngay sau đó, cô mới hét lên với Diệp Cửu Trung: "Xong đời rồi, lần này tôi xong thật rồi!"
"Đều tại anh cả, bảo anh đi mà anh không chịu đi! Kết quả thế nào? Không chỉ hai chúng ta diễn kịch quá trớn mà thậm chí ngay cả bố mẹ tôi cũng không cần tôi nữa!"
"Hu hu hu hu!"
"Sau này tôi biết dựa vào ai!"
Vừa nói, Tô Nhiên lại thấy rất đau lòng.
Diệp Cửu Trung thấy cô khóc thành như vậy, anh vội vàng nói.
"Yên tâm, bọn họ không cần thì anh cần em mà!"
Tô Nhiên khóc lóc mắng anh: "Anh cần cái gì!"
"Anh mất trí nhớ như vậy thì có thể cho tôi cái gì?"
"Trời ạ, rốt cuộc tôi tạo nghiệt gì chứ? Sao lại bỏ nhà ra đi với một gã mất trí nhớ như anh? Hơn nữa, còn, còn nắm tay của anh trước mặt mọi người nữa!"
Diệp Cửu Trung: "..."
Nhìn cô khóc lóc một hồi lâu, Diệp Cửu Trung mới nói: "Em đổi ý không đi theo anh hả? Nếu như em muốn đổi ý thì bây giờ vẫn kịp!"
Ai ngờ.
Diệp Cửu Trung mới vừa nói xong, Tô Nhiên đã cầm gối ôm đánh về phía anh,
"Đổi ý cái đầu anh ấy, họ Diệp kia, anh có phải là người không hả? Mới vừa kéo tôi đi mà giờ anh đã không cần tôi nữa à?"
Diệp Cửu Trung không biết nói gì thêm lần nữa!
Anh nào có chứ?
"Họ Diệp kia, anh mất trí nhớ nhưng cũng phải nghe cho rõ ràng, bắt đầu từ bây giờ, bổn tiểu thư sẽ ỷ vào anh, anh không muốn cũng phải muốn!"
"Tôi không cần biết anh là ai, cũng không để ý anh mất trí nhớ hay không!"
"Giờ đây tôi đã không còn gì cả, ngay cả bố mẹ cũng không cần tôi nữa!"
"Hu hu hu hu!"
Vừa nói, cô nhóc lại bắt đầu thấy đau lòng.
Nghe cô nói vậy, Diệp Cửu Trung nhếch môi nở nụ cười.
Hóa ra cô ngốc lại không hề hối hận!
"Nếu em đã dứt khoát như vậy thì anh sẽ không phụ em đâu!"
Diệp Cửu Trung đột nhiên chân thành nói.
Nhưng Tô Nhiên lại đáp.
"Bớt nói mấy câu êm tai này đi! Bổn tiểu thư chỉ sơ ý bị lời ngon tiếng ngọt của anh lừa thôi! Còn nữa, nếu không phải bởi vì anh đẹp trai, bổn tiểu thư sẽ không nắm tay anh như vậy đâu!"
Diệp Cửu Trung im lặng khẽ cười.
"Anh cười cái gì? Có phải anh lại gạt tôi, chứ thật ra anh không tốt bụng gì không?" Tô Nhiên tiếp tục nói.
Diệp Cửu Trung vội vàng mím môi lại.
Nhìn thấy Diệp Cửu Trung câm miệng. .
||||| Truyện đề cử: Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi! |||||
"Hừ, vậy thì còn được!"
Tô Nhiên chống eo, nhảy xuống từ trên giường.
"Anh đi ra đây với tôi, chúng ta phải nói rõ trước đã!"
Tô Nhiên đi ra ngoài phòng khách.
Diệp Cửu Trung cũng ngoan ngoãn đi theo cô ra ngoài.
Bên trong phòng khách, hai người ngồi đối diện với nhau, bầu không khí cũng khá là kỳ lạ!
"Bắt đầu từ bây giờ, tôi nói, anh nghe! Nhớ kỹ, không được cắt ngang lời tôi, cũng không cho phản bác tôi, hiểu không?" Tô Nhiên hung dữ nói.
Diệp Cửu Trung gật gù: "Nghe em cả!"
"Vậy còn tạm được!"
Sau đó cô hắng giọng một cái: "Họ Diệp kia, anh nghe cho rõ đây! Anh đừng tưởng tôi bỏ nhà ra đi thì sẽ nhanh chóng ở bên anh? Tôi nói cho anh biết, không có chuyện đó đâu!"
"Anh phải biết, trước đó tôi chỉ thuê anh giả làm con nuôi của Chu Thế Hào, giả vờ làm bạn trai của tôi, đều là giả cả! Giả thôi! Hiểu chưa?"
Diệp Cửu Trung gật đầu: "Rõ!"
"Nếu đã rõ, vậy tôi nói thẳng này, chúng ta không phải là bạn bè trai gái gì cả nhé, cho nên anh đừng hòng được voi đòi tiên."
"Chẳng hạn như chạm vào tôi, bắt nạt tôi... nếu anh mà dám vậy, tôi cắn chết anh đó!"
Cái miệng anh đào của Tô Nhiên hơi mở ra, lộ ra hàm răng trắng đều đặn.