Tô Thiên Hoành vừa đi vừa buồn bực chờ Tô Nhiên và ông bà Tô.
"Bố đừng lo lắng! Con nhóc Nhiên Nhiên chắc chắn sẽ trở lại thôi mà."
Tô Cẩm đứng bên cạnh nói.
Tô Thiên Hoành "Hừ" một tiếng, cầm lấy một điếu thuốc ở bên rồi châm lửa.
"Nói cũng lạ! Nếu Tập Đoàn Đế Hào muốn thu mua Tô thị của chúng ta, tại sao lại muốn con nhóc kia ký tên mới được? Bố thực sự không hiểu nổi!"
Tô Cẩm nói: "Nói thật, con cũng khó chịu lắm, theo lý mà nói, con nhóc kia không thể nào quen biết với nhân vật lớn cả trăm tỷ như Chu Thế Hào, chớ nói chi tới việc bạn trai cô ta là con nuôi của Chu Thế Hào chứ."
"Dù là vậy, nhưng cả hai lần Tập Đoàn Đế Hào đều tới vì con nhóc kia cả?"
Tô Cẩm sờ cằm một cái, đáp: "Bố ơi, có khi nào Chu Thế Hào để ý con nhóc Tô Nhiên kia không!"
Cái gì?
"Để ý nó?"
Tô Thiên Hoành ngẩn ra.
"Đúng vậy!"
"Con nghe nói, mấy đại gia có tiền thích săn bắn mấy cô nhóc trẻ trung xinh đẹp như thế lắm, đặc biệt là kiểu ngốc ngốc như con nhóc kia nữa!"
Nghe Tô Cẩm nói như vậy, mắt Tô Thiên Hoành sáng lên.
"Con nói cũng có lý!"
"Ha ha, đúng vậy!"
"Mặc dù tính cách con nhóc kia khó ưa thật, nhưng nếu xét về dáng người hay tướng mạo, đúng là khó ai so sánh được, cho nên con đoán, nhất định là Chu Thế hào của Tập Đoàn Đế Hào để ý tới con nhóc kia rồi!" Tô Cẩm nói.
Tô Thiên Hoành cũng hừ một tiếng, ông ta nói: "Dù Chu Thế Hào kia có để ý tới nó hay không, chỉ cần lần này có thể thuận lợi thu mua Tô thị chúng ta, bố đã hài lòng rồi."
"Đúng ạ."
...
Một giờ sau.
Tô Thanh Hà dẫn Tô Nhiên trở lại.
Lúc Tô Nhiên lái chiếc xe con của mình đậu vào bãi đỗ xe nhà họ Tô, cô quay sang Diệp Cửu Trung bên cạnh, nói: "Tiểu Trung Trung à, lần này anh không cần phải sợ! Có tôi ở đây, không ai dám làm gì anh đâu."
Diệp Cửu Trung cười cười.
"Được rồi, xuống xe đi."
Vừa nói, hai người vừa đi xuống, đồng thời còn dắt theo con chó ngao đen.
Trước mặt họ là ông Tô bà Tô, nhìn thấy Tô Nhiên dẫn Diệp Cửu Trung xuống xe, sắc mặt của họ không tốt lắm, đi thẳng vào nhà.
Tô Nhiên thì lại dẫn Diệp Cửu Trung theo sau.
Trong nhà họ Tô.
Tô Nhiên vừa mới vào nhà, hai bố con Tô Thiên Hoành đã tới.
Nhìn thấy Tô Nhiên, Tô Thiên Hoành cười cười, đi tới nói: "Cháu gái à, cháu về rồi sao, bác cả lo lắng cho cháu lắm!"
Tô Nhiên vừa nghe đã cười lạnh đáp: "Lo à? Nếu bác lo lắng cho cháu sao còn gạch tên cháu khỏi gia phải Tô gia? Không cho cháu bước cửa vào nhà họ Tô nửa bước nữa chứ?"
Tô Thiên Hoành cứng họng!
Ông ta cố nén con tức giận trong lòng, nói: "Hiểu lầm mà! Đều là hiểu lầm thôi! Cháu đừng trách bác cả, bác cũng vì suy nghĩ cho Tô thị chúng ta thôi!"
Tô Nhiên nói: "Được rồi, được rồi, không cần lấy gia tộc ra đè cháu, yên tâm, cháu đã đồng ý về ký tên cho mấy người rồi! Cho nên không cần giả mù sa mưa ở đây đâu."
Tô Thiên Hoành bị nói đến mức mặt lúc trắng lúc xanh!
Nếu không phải vì cần nó ký tên, ông chỉ hận không thể tát cho con nhóc này một cái.
Nhưng không còn cách nào khác.
Trước khi Tô thị được thu mua, ông phải nhịn!!
"Nếu cháu đã quay lại, vậy bác sẽ nhanh chóng liên lạc với Tập Đoàn Đế Hào đây!"
Dứt lời, Tô Thiên Hoành xoay người rời đi.
Nhìn cha con Tô Thiên Hoành rời đi, khóe miệng Tô Nhiên nở nụ cười khinh bỉ.