Vừa bước vào thư phòng, Tô Thanh Hà liền đóng cửa lại.
"Nhiên Nhiên, lại đây, ngồi đi, bố với con nói chuyện tử tế.
Tô Thanh Hà trìu mến nắm tay con gái.
Tô Nhiên Nhiên cũng không nói gì, ngồi xuống bên cạnh bố cô.
"Nhiên Nhiên, con nói cho bố biết, rốt cục con làm thế nào quen biết được Chu Thiên Ức, người giàu nhất Giang Thành?" Tô Thanh Hà kéo một cái ghế, ngồi cạnh Tô Nhiên Nhiên hỏi.
"Con không hề quen biết Chu Thế Hào gì đó!" Tô Nhiên Nhiên nói thật.
"Không quen biết? Làm sao có thể! Nhiên Nhiên, con đừng có lừa bố, bố chỉ muốn hỏi con làm sao con lại dính líu đến Tập đoàn Đế Hào thôi?" Tô Thanh Hà không tin.
"Bố, con thật sự không quen biết Tập đoàn Đế Hào, càng không quen biết Chu Thế Hào!"
"Thật sao?"
"Thật!"
Tô Thanh Hà lúc này cũng chán nản rồi.
"Nếu không quen biết, vậy thì tại sao Tập đoàn Đế Hào lại tốt với con như vậy? Còn chuyển nhượng Chế dược Tô Thị sang tên con? Con phải biết rằng đây là một công ty trị giá hàng trăm triệu!"
Tô Nhiên Nhiên lắc đầu nói: "Nói thật, con cũng rất mơ hồ!"
Tô Thanh Hà thấy bộ dạng không giống như đang nói dối của con gái thì cũng không nói nên lời.
Mua lại Chế dược Tô Thị với giá cao, sau đó lại chuyển nhượng công ty sang tên Tô Nhiên Nhiên!
Phải chăng Tập đoàn Đế Hào có quá nhiều tiền mà không biết sử dụng vào đâu?
Suy nghĩ một chút, Tô Thanh Hà nói: "Dù thế nào đi nữa, Tô Thị chúng ta cuối cùng cũng sống lại rồi! Nhiên Nhiên, tất cả đều là nhờ có con đấy!"
"Từ giờ trở đi, con chính là người đứng đầu Chế dược Tô Thị chúng ta!"
"Ngay cả bác của con cũng không thể tuỳ ý làm gì con rồi!"
Tô Thanh Hà vui vẻ nói.
Tô Nhiên Nhiên nghe vậy, không những thở phào nhẹ nhõm mà còn nói: "Bố, nếu Chế dược Tô Thị đã đứng tên con, vậy con có thể hủy hôn ước với Triệu Thiếu Phong rồi chứ?"
"Đương nhiên, đương nhiên!"
"Đã có Tập đoàn Đế Hào hợp tác với Tô Thị chúng ta rồi, chúng ta sao còn dùng đến Tập đoàn Trung Hải chứ?"
"Nhiên Nhiên, con yên tâm, chuyện huỷ hôn với nhà họ Triệu, bố sẽ lập tức xử lý!"
Tô Thanh Hà vỗ ngực nói.
Nghe vậy, Tô Nhiên Nhiên vui mừng.
"Đúng rồi, Nhiên Nhiên, bố còn có một chuyện muốn hỏi con!"
Tô Thanh Hà hỏi
"Chuyện gì ạ?" Tô Nhiên Nhiên hỏi.
"Về anh chàng trong phòng con, con nói cho bố biết cậu ta rốt cục là ai? Từ đâu đến?" Tô Thanh Hà hỏi.
Khi được hỏi về Diệp Cửu Trung, Tô Nhiên Nhiên đã kể mọi chuyện về cuộc gặp gỡ của cô với Diệp Cửu Trung.
Cô thậm chí còn nói về chứng mất trí nhớ của Diệp Cửu Trung
Nghe Tô Nhiên Nhiên nói xong, hai mắt Tô Thanh Hà đột nhiên mở lớn: "Những gì con nói là thật sao? Tên kia không chỉ mất trí nhớ? Mà con thậm chí đến cậu ta làm gì con cũng không biết?"
"Ừm!"
"Con bé ngốc này, sao con có thể giữ một tên mất trí nhớ căn bản không biết chút gì ở bên cạnh? Nhiên Nhiên, con nghe lời bố, mau để cậu ta đi đi! Hãy để acậu ta rời khỏi nhà họ Tô chúng ta!" Tô Thanh Hà nói.
"Bố, bố đang nói cái gì vậy? Tiểu Trung Trung là do con cứu từ dưới biển lên, con làm sao mà bỏ mặc anh ấy được?"
"Con quan tâm cậu ta? Con quan tâm như thế nào? Con đến cậu ta làm gì, đã từng làm qua chuyện gì, thậm chí có phải là người xấu hay không cũng không biết, con quan tâm cậu ta thì có ích gì?" Tô Thanh Hà tức giận nói.
"Hơn nữa, hiện giờ con là người phụ trách của Chế dược Tô Thị, con làm gì có thời gian mà quan tâm đ ến một tên mất trí nhớ chứ?"
Tô Nhiên Nhiên nói: "Con mặc kệ! Con chính là muốn chăm sóc Tiểu Trung Trung! Hơn nữa, chúng con đã coi nhau như bạn trai bạn gái bình thường rồi!"