Tô Thiên Hoằng vừa đi ra ngoài, liền tức giận mắng: "Con nhỏ chết tiệt, thối tha! Có Tập đoàn Đế Hào để dựa dẫm, đến cả người bác như mình cũng dám vô lễ!! Thật là tức chết đi được!”
"Bố, bố bớt giận, con nhỏ thối tha đó không phải muốn quản lý Tô Thị sao? Được rồi, vậy chúng ta xem nó quản lý thế nào!"
"Đừng quên, Chế dược Tô Thị đều là người của chúng ta!"
Tô Cẩm lúc này nở một nụ cười tà ác.
Tô Thiên Hoằng nghe vậy, nói: "Con nói không sai, con nhỏ thối tha này cho rằng có thể tùy tiện đoạt đi những thứ của chúng ta! Nằm mơ! Con lập tức gọi điện đến đó nói với bọn họ..."
Sau khi Tô Thiên Hoằng thì thầm vào tai Tô Cẩm mấy câu, Tô Cẩm cười nói: "Con hiểu rồi bố! Bố yên tâm, bố cứ chờ xem kịch hay đi!"
Nói xong, Tô Cẩm đi tới góc tường bắt đầu gọi điện thoại.
…
Khi Tô Nhiên Nhiên và những người khác đến Chế dược Tô Thị, Diệp Cửu Trung vẫn đang ở trong phòng thở nhẹ và thiền định.
Không biết qua bao lâu, anh chậm rãi mở mắt.
Chân khí dâng trào xung quanh anh dần dần được hít vào cơ thể khi anh mở mắt.
Anh duỗi người, vươn vai và nhảy lên khỏi mặt đất.
Mở cửa phòng.
Bên ngoài, nắng chói chang.
Vốn dĩ muốn đi tìm Tô Nhiên Nhiên, nhưng lại phát hiện phòng Tô Nhiên Nhiên trống không.
Cuối cùng sau khi hỏi người làm, mới biết Tô Nhiên Nhiên và bố cô đã đến Chế dược Tô Thị từ sáng sớm.
"Như vậy cũng tốt, cô gái ngốc nghếch này cuối cùng cũng có thể nắm giữ công ty của chính mình!"
Diệp Cửu Trung mỉm cười.
Sau khi xem xét nhà họ Tô, Diệp Cửu Trung không có việc gì nên đi dạo một vòng.
Nhà họ Tô tuy chỉ là gia tộc hạng ba ở Giang Thành nhưng căn biệt thự này lại rất rộng lớn.
Đặc biệt có sân vườn rộng phía sau.
Diệp Cửu Trung rảnh rỗi không có việc gì làm, nên tùy tiện đi dạo một vòng.
Cứ đi, cứ đi, trước mắt Diệp Cửu Trung xuất hiện một từ đường, đồng thời, từ trong từ đường tỏa ra mùi thuốc đông y nông nặc.
"Mùi thuốc nồng nặc quá!"
“Lẽ nào bên trong có người bị bệnh?”
Diệp Cửu Trung liếc nhìn từ đường cũ kỹ đó, rồi tò mò đi về phía từ đường.
Từ đường rất yên tĩnh, không có người canh giữ.
Sau khi Diệp Cửu Trung đi tới trước cửa, anh gõ cửa trước, thấy bên trong không có động tĩnh gì, liền đẩy cửa đi vào.
Trong từ đường, tuy yên tĩnh, trang nhã nhưng lại tràn ngập mùi thuốc nồng nặc.
Diệp Cửu Trung vừa bước vào, liền nhìn thấy ở trung tâm một lò thuốc, bên trong chứa đầy thuốc bắc đang sôi sùng sục.
Sau khi nhìn qua, Diệp Cửu Trung bước vào trong.
Vừa bước vào, Diệp Cửu Trung đã nhìn thấy một ông lão đang nằm trên giường.
Rõ ràng ông lão đã bị bệnh từ rất lâu.
Ông nằm đó, mái tóc thưa thớt, khuôn mặt già nua và xám xịt, còn có rất nhiều loại thuốc Đông Tây y được để bên cạnh.
Ông lão dường như đang ngủ, hơi thở yếu ớt.
Diệp Cửu Trung sau khi bước vào và nhìn thấy ông lão, liền cau mày.
“Ông lão này chẳng lẽ chính là ông nội mà Nhiên Nhiên nhắc tới sao?”
Trong lúc Diệp Cửu Trung đang nghi hoặc suy nghĩ, một bộ quân phục chỉnh tề treo bên cạnh hiện ra trong mắt Diệp Cửu Trung.
Bộ quân phục này đã cũ và ố vàng!
Nhưng nó vẫn được treo ngay ngắn trên đầu giường của ông lão một cách hết sức trang nghiêm.
Bộ quân phục này là quân phục kiểu cũ từ hơn bốn mươi năm trước.
Sau khi nhìn thấy bộ quân phục, Diệp Cửu Trung đột nhiên sửng sốt.
"Thì ra ông lão này từng là một người lính phục vụ trong quân đội cả đời!"
Nhìn sang bên cạnh, những tấm huân chương quân đội lần lượt xuất hiện trong tủ kính.
Ngoài ra, trong tủ kính còn có một bức ảnh cũ được ông lão và đồng đội chụp cách đây vài chục năm, trong ảnh họ vẫn còn trẻ!