Diệp Cửu Trung chỉ vào bộ quân phục cũ treo cạnh giường.
Nhìn thấy quân phục của mình, Tô Chấn Hùng kinh ngạc nói: "Lẽ nào cậu cũng là??”
Diệp Cửu Trung cười cười, không trả lời.
"Cho dù thế nào, xin cảm ơn ơn cứu mạng của cậu! Ơn này, Tô Chấn Hùng tôi nguyện mãi mãi báo đáp!" Tô Chấn Hùng lại cung kính nói.
Diệp Cửu Trung nói: "Thật ra thứ ông mắc phải không phải là bệnh, cho nên mới bình phục nhanh như vậy!"
"Không phải là bệnh?" Tô Chấn Hùng nghi hoặc.
"Đúng vậy!"
Diệp Cửu Trung nói.
Sau đó anh lại tiếp tục nói: “Tôi hỏi ông, có phải là do ông luyện công mới dẫn đến như vậy không?”
Hả?
"Làm sao cậu biết?" Tô Chấn Hùng sửng sốt.
Diệp Cửu Trung bình tĩnh nói: “Kỳ thực, là bởi vì ông luyện công xảy ra sai sót, mới dẫn đến chân khí không lưu thông, bị tắc nghẽn ở bụng! Tôi chỉ là giúp ông giải tỏa chân khí bị tắc nghẽn nhiều năm của ông mà thôi! "
Nghe vậy, lần này Tô Chấn Hùng hoàn toàn bị chấn động.
"Cao nhân! Cậu đúng là thần y!"
“Thật không dám giấu, bệnh của tôi quả thực là do luyện công gây ra.”
“Hơn bốn mươi năm trước, khi còn đang chiến đấu, có lần tôi nhặt được một cuốn sách bị cắt xén giữa đống người chết! Sau này, sau khi tôi giải ngũ, thì bắt đầu tập luyện, lúc đầu, tôi luyện tập khá tốt, nhưng sau đó càng tập thì càng không đúng, đến sau này, bụng tôi liền xuất hiện một khối u…”
Tô Chấn Hùng cuối cùng cũng nói ra tình huống của mình.
Đồng thời còn nói ra, trong nhiều năm qua, ông đã tìm vô số bác sĩ Đông Tây y để chữa trị nhưng họ đều không làm được gì.
Tô Chấn Hùng có nằm mơ cũng không ngờ rằng hôm nay ông lại được một người lạ chữa khỏi bệnh!
Diệp Cửu Trung nghe xong cũng hiểu ra.
Quả đúng như anh đoán, ông lão là do luyện công xảy ra sai sót.
"Cao nhân, xin hỏi tên của cậu?" Tô Chấn Hùng kích động hỏi.
Diệp Cửu Trung nói: "Tôi tên là Diệp Cửu Trung, ông cứ gọi tôi là Tiểu Diệp là được!"
"Ồ ồ, hóa ra là Tiểu Diệp!"
"Cậu là bạn của cháu gái tôi?" Tô Chấn Hùng hỏi.
"Ừm!"
Tô Chấn Hùng nhìn từ trên xuống dưới Diệp Cửu Trung, nhìn thấy khí chất ưu tú cùng dáng vẻ tuấn tú của anh, không kìm được mà nói: "Tiểu Diệp, cậu nói thật cho tôi biết, cậu và cháu gái của tôi có phải đang yêu nhau không?"
Ơ?
Câu hỏi này khiến Diệp Cửu Trung nhất thời không nói nên lời.
"Ha ha, quả nhiên là đúng!"
Tô Chấn Hùng nhìn thấy thái độ của Diệp Cửu Trung, lập tức xác nhận.
"Đứa cháu gái quý giá của tôi quả nhiên có mắt, lại tìm cho nhà họ Tô một người cháu rẻ tốt như này! Không chỉ vậy, cháu rể của tôi còn chữa khỏi căn bệnh lâu năm của tôi trong phút chốc! "
"Ha ha ha ha!"
"Tiểu Diệp, cậu đừng có chê Nhiên Nhiên nhà tôi. Cháu gái của tôi tuy đôi khi bướng bỉnh nhưng nó là một người rất tốt!"
Tô Chấn Hùng nói.
Nhưng Diệp Cửu Trung lúc này lại ngượng ngùng.
Bản thân đã tốt bụng chữa khỏi bệnh cho ông lão, nhưng ai biết được, ông lão lại coi mình là cháu rể?
"Tiểu Diệp, cậu nói cho tôi biết, cậu làm nghề gì? Bác sĩ? Hay là???" Tô Chấn Hùng vẻ mặt ngưỡng mộ nhìn Diệp Cửu Trung hỏi.
Diệp Cửu Trung nói: "Hiện tại tôi không có việc làm!"
“Ồ? Vậy sao?”
"Nhưng không sao! Tôi nhìn cậu, cảm thấy cậu là người rất! Như này đi, nếu cậu không có việc làm, sau này có thể đến Tô Thị của chúng tôi làm việc!”
"Nhà họ Tô chúng tôi tuy không giàu có, nhưng sắp xếp cho cậu một công việc cũng không có vấn đề gì! Huống hồ, nói thật, nhà họ Tô chúng tôi cũng làm trong ngành chế dược, y thuật của cậu rất phù hợp!"
Diệp Cửu Trung nghe xong liền cười khổ.
Tất cả chuyện này là sao?
"Tiểu Diệp, đi, nói chuyện tử tế với ông! Nói xem, cậu và Nhiên Nhiên quen biết nhau như thế nào? Còn nữa, hai đứa yêu nhau bao lâu rồi?"
Diệp Cửu Trung bị coi là cháu rể liền không nói nên lời.
Trả lời thế nào chứ?