Tô Nhiên Nhiên thấy cảm xúc của các công nhân lại bùng lên, nhanh chóng nói: "Nếu mọi người không tin, bây giờ tôi có thể đến ngân hàng rút tiền cho mọi người!”
"Cô đi rút tiền? Chúng tôi dựa vào đâu mà tin cô? Lỡ như cô bỏ chạy giữa chừng thì sao?" Vương Hằng chế nhạo.
Tô Nhiên Nhiên tức giận nói: "Vậy các người có thể cùng tôi đi tới ngân hàng!"
"Ha ha! Chúng tôi không đi! Hôm nay chúng tôi chỉ cần tiền mặt thôi! Nếu cô không đưa tiền mặt cho chúng tôi, thì đừng có mơ nghĩ đến việc rời khỏi đây nửa bước!"
Vương Hằng nói.
Nói xong, anh ta hét lên với tất cả công nhân: “Mọi người nghe đây, hôm nay tuyệt đối không được để bọn họ trốn thoát nữa!”
Các công nhân nghe vậy cũng cảm thấy Vương Hằng nói có lý!
Cứ như vậy, tình hình lại đột nhiên mất kiểm soát.
Bố Tô, mẹ Tô nhìn thấy cảnh tượng này thì đều sợ hãi.
Dù sao họ cũng biết, một khi những người công nhân này bị ép, bọn họ có thể làm bất cứ điều gì.
Cuối cùng, Tô Thanh Hà vội vàng nói: "Vợ, mau, gọi điện báo cho người ở nhà! Bảo họ lấy hết tiền trong két sắt của chúng ta ra, đồng thời, gọi cho tất cả bạn bè mượn trước một ít!"
Trần Vân nghe vậy, mắt đỏ hoe, vội vàng gọi điện thoại.
Về phần Tô Nhiên Nhiên, hiện giờ sắp tức phát điên rồi!
Vốn dĩ cô có thể dùng tấm thẻ đen tối cao này để trả lương cho công nhân trước, nhưng bây giờ thì hay rồi, dưới sự xúi giục của Vương Hằng, những người công nhân này không cho cô bất kỳ cơ hội nào để đi rút tiền.
Còn bố con Tô Thiên Hoằng ở bên kia thì cười tà ác.
"Cảnh tượng ngày hôm nay, xem con nhỏ chết tiệt này làm thế nào?"
…
Nhà họ Tô!
"Tiểu Diệp à, thì ra cậu và cháu gái tôi mới quen sao?"
Trong phòng khách, Tô Chấn Hùng đã hồi phục lại như trước, đang hỏi Diệp Cửu Trung.
"Đúng vậy."
"Vậy hai đứa thật sự không phải người yêu sao?" Tô Chấn Hùng lại hỏi.
Diệp Cửu Trung cười nói: "Không phải, chúng tôi bây giờ cho dù có đánh chết thì cũng chỉ là bạn bè bình thường thôi!" .
||||| Truyện đề cử: Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn! |||||
"Ah!"
"Thật là đáng tiếc!"
"Tiểu Diệp, tôi nói với cậu nhé, Nhiên Nhiên nhà tôi rất tốt, nó từ nhỏ đã lương thiện, hơn nữa nhân phẩm tuyệt đối không vấn đề gì! Cho nên nếu hai đứa có thể ở cùng nhau, tôi với tư cách là ông nội, nhất định sẽ rất vui!"
Tô Chấn Hùng nói.
Đúng lúc hai người đang nói chuyện thì một người làm chạy vào hét lên: "Không ổn rồi, không ổn rồi!"
Nghe thấy người làm hét lên có chuyện không ổn, sắc mặt Tô Chấn Hùng thay đổi, nói: "Chuyện gì không ổn rồi?"
Hả?
"Lão gia……"
"Ngài... ngài... sao ngài tỉnh lại rồi?"
Những người làm của nhà họ Tô đều sửng sốt khi nhìn thấy Tô Chấn Hùng lúc này đang đứng trong phòng khách, dù sao trong ấn tượng của họ, ông lão này đã nằm trên giường bệnh được hai năm rồi!
Tô Chấn Hùng nói: "Đừng phí lời nữa! Ta chỉ hỏi cậu, đã xảy ra chuyện gì?"
Người làm của nhà họ Tô nhanh chóng nói: “Là ông hai… bọn họ đã bị tất cả công nhân trong nhà máy bao vây rồi!”
"Cái gì? Thằng hai?"
Tô Chấn Hùng nghe được lời này, sắc mặt liền thay đổi.
"Vâng ạ!"
Sau đó người làm kể lại mọi chuyện về việc Chế dược Tô Thị nợ lương và tình hình hiện tại.
Sau khi Tô Chấn Hùng nghe tin Tô Thị nợ lương công nhân nửa năm, liền tức giận gầm lên một tiếng, đập tay vào mặt bàn cứng.
"Nghiệp chướng!"
"Ta nằm trên giường bệnh hai năm, Tô Thị lại bị hai tên nghiệp chướng này biến thành như vậy? Thật là... thật là làm ta tức chết rồi!"
Diệp Cửu Trung đứng một bên, nghe thấy điều này, sắc mặt trở nên khó coi.
Anh vội vàng hỏi: “Xin nói cho tôi biết, hiện giờ Nhiên Nhiên thế nào?”