Trận náo loạn cuối cùng cũng kết thúc khi những người từ Tập đoàn Đế Hào đến.
Các công nhân của Chế dược Tô Thị đã nhận được tiền lương xứng đáng, người nhà họ Tô cũng có thể thở phào nhẹ nhõm rồi.
Đôi mắt đẹp của Tô Nhiên Nhiên mở to khi nhìn bốn chiếc xe tải vận chuyển tiền mặt có vũ trang của Tập đoàn Đế Hào ở trước mặt và số tiền bên trong, cô vẫn không dám tin.
Cuối cùng.
Đại quản gia của tập đoàn Đế Hào đi tới, gọi cô một tiếng "Cô Tô", Tô Nhiên Nhiên mới như tỉnh dậy từ một giấc mơ.
"Cô Tô, chuyện tiền bạc đã giải quyết xong, cô còn cần giúp đỡ gì nữa không?"
Tô Nhiên Nhiên ngây ra hồi lâu, sau đó vội vàng lắc đầu.
"Nếu không cần nữa thì chúng tôi xin cáo từ trước."
Ngay khi đại quản gia Lưu chuẩn bị rời đi, Tô Nhiên Nhiên đột nhiên nói: "Chờ đã!"
"Không biết cô Tô còn có gì dặn dò?" Phúc Bác quay đầu cười nhìn Tô Nhiên Nhiên.
Tô Nhiên Nhiên chỉ vào bốn chiếc xe bọc thép vũ trang và nói: "Tôi có thể hỏi, tại sao Tập đoàn Đế Hào các ông lại đối xử tốt với tôi như vậy không? Tôi hình như trước giờ chưa từng quen biết các ông?”
Phúc Bác mỉm cười.
"Chủ tịch Chu của chúng tôi quen biết cô là được rồi!"
Chủ tịch Chu?
"Người giàu nhất Giang Thành, Chu Thế Hào??"
Phúc Bác mỉm cười gật đầu.
Nhưng Tô Nhiên Nhiên lại có chút bối rối.
Cô chưa từng gặp Chu Thế Hào, làm sao có thể quen biết ông ta?
Tuy nhiên, Phúc Bác lại không nói thêm gì nữa.
Ông ta vẫy tay với Tô Nhiên Nhiên, sau đó dẫn mọi người rời đi.
Nhìn người của Tập đoàn Đế Hào rời đi, Tô Thanh Hà vội vàng chạy đến chỗ Tô Nhiên Nhiên: “Con gái, đời trước nhà họ Tô chúng ta đúng là đã tích đức rồi, lại có thể được người giàu nhất Giang Thành giúp đỡ hết lần này đến lần khác! Chúng ta thật sự quá may mắn rồi!”
"Đúng vậy, con gái! Sau này con nhất định phải cảm ơn Chủ tịch Chu cho đàng hoàng đấy!" Mẹ Tô cũng đi tới nói.
Nhưng Tô Nhiên Nhiên lại thấy đầu óc mơ hồ!
Người giàu nhất Giang Thành, Chu Thế Hào? Mấu chốt là cô thực sự không quen biết!
Ngây ra một lúc.
Tô Nhiên Nhiên đột nhiên nghĩ tới Diệp Cửu Trung.
Lập tức quay lại tìm Diệp Cửu Trung thì phát hiện Diệp Cửu Trung đang đứng ở cửa nhà máy.
Cô nhanh chóng chạy đến chỗ Diệp Cửu Trung.
"Tiểu Trung Trung, sao đột nhiên anh lại tới đây?"
Diệp Cửu Trung thành thật nói: “Tôi nghe người làm nhà cô nói cô bị công nhân vây lại, liền nhanh chóng tới đây!”
"Vậy sao?”
"Ừm! Tôi đã nói rồi, sau này có tôi rồi, tuyệt đối không để cô phải chịu một chút thiệt thòi nào!”
Nghe Diệp Cửu Trung lại một lần nữa nói như vậy, trong lòng Tô Nhiên Nhiên cảm thấy rất ấm áp.
Sau đó sắc mặt cô thay đổi, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía bố con Tô Thiên Hoằng đang đứng cách đó không xa.
"Tất cả những gì xảy ra hôm này, đều là do bọn họ!"
Nói xong, Tô Nhiên Nhiên sải bước đi về phía bố con Tô Thiên Hoằng.
Bố con Tô Thiên Hoằng hôm nay cũng có chút nhột rồi!
Dù sao.
Họ không ngờ lần này lại là tập đoàn Đế Hào ra tay giải vây!
Nhìn thấy Tô Nhiên Nhiên đi tới, bố con Tô Thiên Hoằng giả vờ như không có gì xảy ra, đứng ở đó.
"Bác cả, ông thật là độc ác!"
Tô Nhiên Nhiên đi tới, nghiêm mặt nói.
"Cháu gái lớn, cháu đang nói linh tinh cái gì đấy?" Tô Thiên Hoằng giả vờ như không có chuyện gì.
"He!"