Vào lúc chạng vạng, bầu trời đã chuyển sang u ám, mặt trời lặn về phương Tây, ở đầu đường đoàn người tốp năm tốp ba không ngừng chuyển động, từng bước tiến vào trong nhà. Ở dị giới vốn không có phương tiện tiêu khiển gì, hơn nữa sau bữa cơm tối Vương Đô đã bắt đầu thực hiện lệnh giới nghiêm, không cho bất cứ ai tự ý ra vào, nói một cách chính xác là buổi chiều không cho phép bất cứ dân thường nào tự ý ra vào, ngoại trừ những quý tộc thật sự có quyền lực đặc biệt ra, vì cuộc sống về đêm đối với quý tộc mà nói là một hoạt động rất quan trọng… ví dụ như vũ hội, yến tiệc, thanh lâu, những nơi này đều là những nơi các quý tộc phú thương đoạt được, lệnh giới nghiêm chỉ áp dụng cho dân thường.
Nhưng dù sao trên thế giới này cũng có nhiều giai cấp, xã hội thượng tầng dù sao cũng chỉ là một bộ phận nhỏ, dân thường mới chiếm số lượng lớn, cho dù ở thành Mân Côi phồn hoa cũng không phải là ngoại lệ, sau khi lệnh giới nghiêm đưa ra, dòng người trên đường rất thưa thớt.
Còn ở khu Tây của Ba Phạt Lợi Á Vương thành, Thành Mân Côi lại bắt đầu hành động đại quy mô, dường như kinh động đến toàn bộ thượng tầng của Thành Mân Côi. Dù sao điều động đại quy mô như vậy nếu muốn không hấp dẫn sự chú ý là điều không thể, hơn nữa Bạch Khởi cũng không hề có ý che giấu mọi người. Chuyện này nếu càng ồn ào thì sẽ càng tốt, nếu trừ diệt đám người này vì lý do này cho dù là lý do bên ngoài tự nhiên sẽ càng có nhiều người biết.
Bốn vạn binh sĩ của Vương Đô Đặc Cảnh Ty và năm vạn binh sĩ Cấm Vệ Quân, sau khi tập hợp từ từ chuẩn bị xuất phát, một đội quân khổng lồ bắt đầu hành động, mấy vạn bộ binh và kỵ binh từ từ xuất binh, theo hướng Thành Mân Côi mà tiến tới. Nơi dừng chân của Hắc Y Kỵ Sĩ Đoàn đã bị bao vây bốn phía chặt đến nỗi nước cũng không chảy qua được.
Vô số ngọn lửa dần dần được thắp lên, hàng vạn tướng sĩ đều cầm vũ khí của mình, thuẫn thủ phía trước, trường thương thủ phía sau, kỵ binh đợi lệnh, bộ binh sẵn sàng trận địa đón quân địch, hàng vạn cung thủ phân ra trèo lên các nóc nhà xung quanh đường, trên những lầu cao, hàng vạn cung tiễn đã nhắm vào nơi dừng chân của Hắc Y Kỵ Sĩ Đoàn.
Tất cả xảy ra chỉ trong mấy phút đồng hồ, trong vòng thời gian đó phải hoàn thành tất cả những chuyện trước mắt, động tác phải cực nhanh khiến người ta cứng lưỡi, chứng minh rõ ràng nhất là bọn họ đã chuẩn bị tất cả từ sớm. Hành động lớn như vậy nguời của Hắc Y Kỵ Sĩ Đoàn tự nhiên sẽ phát hiện ra nhưng đáng tiếc ngay cả khi phát hiện ra thì cũng không xoay chuyển được gì vì thủ hạ của Bạch Khởi đã chuẩn bị hết rồi.
Chiến lực của Hắc Y Kỵ Sĩ Đoàn là mạnh nhất. Kỵ binh tác chiến sau đó mới là bộ binh tác chiến. Nói thật mặc dù thực lực của mỗi người bọn họ đều rất khá nhưng lại không am hiểu chiến tranh bộ binh. Đương nhiên bọn họ có chiến mã nhưng ở đây lại là nơi đường phố chật hẹp chứ không phải là một dải đất bình nguyên rộng lớn, hơn nữa bốn phía đều có cung tiễn thủ, và vô số trường thương, cự mã… Kỵ binh mà đặt ở đây không nghi ngờ gì là sẽ đi vào con đường chết, muốn thoát ra khỏi đây dường như đã là một chuyện không thể nào xảy ra.
- Các ngươi là ai? Nơi này là nơi dừng chân của sứ đoàn Đại Công Tước An Đức Liệt, các ngươi lại dám bao vây nơi này sao? Các ngươi tuân theo mệnh lệnh của ai? Hãy kêu chỉ huy của các ngươi ra gặp ta, ta là Phó thủ lĩnh của sứ đoàn lần này, đoàn trưởng Hắc Y Kỵ Sĩ Đoàn Sâm Đức.
Một âm thanh cao vút vọng ra từ hướng Hắc Y Kỵ Sĩ Đoàn, một người cao lớn trong trang phục chiến giáp màu đen bước ra.
- Ta chính là chỉ huy của lần này, Phó sư đoàn trưởng Vương Đô Đặc Cảnh Ty, Tử Tước Bạch Khởi.
Bạch Khởi chậm rãi từ phía sau đội ngũ bước ra, người xung quanh đã lùi ra để tạo một con đường cho Bạch Khởi. Bạch Khởi bước tới đội quân tiên phong lạnh lùng nói.
- Các ngươi tới đây là có ý gì? Vương Đô Đặc Cảnh Ty các ngươi muốn làm gì chứ? Lẽ nào các ngươi không biết đây là nơi dừng chân của sứ đoàn Đại Công Tước An Đức Liệt sao?
An Đức Liệt từ lâu đã tự xây dựng lên một nước, không xem Vương Đô ra gì, và Vương Đô cũng như vậy, mặc dù không nói rõ nhưng ai cũng hiểu rõ điều này. Lúc này bao vây sứ đoàn thật sự có khả năng dẫn đến chiến tranh… Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL
Những lời này thật ra chỉ dùng để hù dọa bọn Bạch Khởi, hy vọng bọn họ có thể lui quân, dù sao chuyện này không phải là chuyện nhỏ, nếu dẫn đến chiến tranh thì ai dám nhận trách nhiệm này chứ, nhưng đáng tiếc… chuyện này rõ ràng là do Lý Tự Minh bày mưu đặt kế, chính là muốn giết chết đội quân tinh nhuệ của thủ hạ An Đức Liệt, còn có chiến tranh hay là không chiến tranh, Lý Tự Minh cũng không để ý. Vị Quốc vương Bệ hạ hùng tài vĩ lược sợ là đã sớm muốn khai chiến với An Đức Liệt. Kẻ khốn khiếp này đã thừa dịp 10 năm chiến tranh, chiêu binh mãi mã tự xưng bá một phương, hơn nữa còn không nghe hiệu lệnh của Vương Đô, âm mưu tạo phản, đây là chuyện một vị quân vương anh minh tuyệt đối không thể cho phép. Ông ta đã sớm muốn diệt trừ Đại Công Tước An Đức Liệt, chỉ là vẫn chưa chuẩn bị tốt mà thôi, nhưng bây giờ vị Quốc vương Bệ hạ này đã kêu Bạch Khởi động thủ… đó chính là biểu hiện nói rằng ông ta đã chuẩn bị đầy đủ, chuẩn bị mọi thứ cho một cuộc chiến tranh, chuẩn bị mọi thứ để đá văng chướng ngại vật trên đường trở thành Đế Quốc của Ba Phạt Lợi Á.
Cho nên Bạch Khởi hành động, mà đối phương rõ ràng không thể hù dọa được Bạch Khởi, chỉ thấy Bạch Khởi sau khi dành cho đối phương một nụ cười đùa cượt liền lạnh lùng nói:
- Ta không quan tâm các ngươi là ai, bất kể nơi này là nơi nào? Các ngươi là thủ hạ của Đại Công Tước An Đức Liệt, nhưng các ngươi đừng quên An Đức Liệt cũng là thần tử của Ba Phạt Lợi Á, hắn ở Thành Mân Côi thì cũng phải tuân theo quy tắc, Vương Đô Đặc Cảnh Ty chúng ta nhận được ân điển của bệ hạ, phụ trách trị an Vương Đô, tuần tra và có quyền bắt bớ bất kỳ người nào làm nguy hại đến Vương Đô, các ngươi cũng không ngoại lệ, nói thật với các ngươi… đừng nói là các ngươi, cho dù có là An Đức Liệt tới, hắn ta phạm tội thì chiếu theo luật pháp mà bắt hắn!
Lời nói này khiến cho sắc mặt của Hắc Y Kỵ Sĩ Đoàn dần dần thay đổi, không biết nên nói những gì, bất kể là nói thế nào trên danh nghĩa Đại Công Tước An Đức Liệt ít nhất vẫn là thần tử của Ba Phạt Lợi Á, đã là thần tử thì khi ông ta đến Thành Mân Côi đều phải tuân thủ pháp luật ở Vương Quốc, vì pháp luật của Vương Quốc chỉ có một người là Quốc vương Bệ hạ mới có thể được cho là vô tội, ngoài ông ấy ra… tất cả đều phải tuân thủ, cho dù là Đại Công Tước quyền cao chức trọng cũng không phải là ngoại lệ, chứ đừng nói đến là những thủ hạ của ông ta… mặc dù… mọi người đều biết rõ pháp luật của Ba Phạt Lợi A đối với Đại Công Tước An Đức Liệt mà nói căn bản chẳng là gì cả, ông ta không hề để ý đến, An Đức Liệt bây giờ chẳng phải đang mắc tội mưu phản sao…
- Thế nào? Không nói gì sao?… Hôm nay có người đến mật báo… người của Hắc Y Kỵ Sĩ Đoàn các người giữa đường cưỡng bức dân nữ, hơn nữa còn là một vị tiểu thư quý tộc, đã thế còn giết chết một Tử Tước của Vương Quốc, bắt đi hơn một trăm người, đúng là vô pháp vô thiên, ý đồ tạo phản, rõ như ban ngày là hành hung gây rối tại Vương Đô. Các ngươi cho rằng nơi này là nơi nào? Lẽ nào cho rằng nơi này là Tây Bắc sao?… Các ngươi hãy lập tức buông vũ khí, tất cả cởi áo giáp, xếp thành một hàng, để người của chúng ta đi lục soát đồng thời bắt những kẻ hung thủ, kẻ nào không nghe giết ngay lập tức!
Bạch Khởi đứng ở đó lạnh lùng nói như vậy, là nghĩa chính ngôn từ để các vị tướng lĩnh ở xa nhìn không rõ gật đầu, bọn họ thừa nhận… nếu đổi lại là bọn họ tuyệt đối sẽ không nói ra những lời như vậy, cũng tuyệt đối không có lo lắng như vậy…
- Chuyện này…
Đầu lĩnh của Hắc Y Kỵ Sĩ Đoàn nghe xong lời này liền thay đổi sắc mặt, thầm nghĩ không hay rồi. Ông ta biết thủ hạ của mình e là đã trúng kế rồi, nhìn tư thế của đối phương rõ ràng là đã chuẩn bị từ trước, hơn nữa còn sắp xếp rất chu đáo nữa, nếu bản thân đoán không sai thì những người đó toàn bộ đều là do Bạch Khởi chỉ thị, bây giờ xem ra đối phương có mục tiêu rất rõ ràng đó chính là Hắc Y Kỵ Sĩ Đoàn… cho nên ông ta trong chốc lát bỗng nghẹn lời, vì chuyện có thật nhưng đã bị Bạch Khởi đổi trắng thay đen mà thôi.
Thế nhưng mặc dù trong lòng hiểu rất rõ nhưng hắn cũng không dám nói ra vì bây giờ hắn và người của Hắc Y Kỵ Sĩ Đoàn vốn đã hết đường chối cãi, những kẻ bị bắt rõ ràng là do đối phương sắp xếp, căn bản không thể nào nói thật… nếu nói như vậy Hắc Y Kỵ Sĩ Đoàn đúng là đã đã gặp tai ương thật sự, không những thế bọn họ sợ là còn liên lụy đến cả sứ đoàn.
Do dự một chút, đầu lĩnh của Hắc Y Kỵ Sĩ Đoàn cắn răng nói:
- Đã như vậy… Vậy chúng tôi cũng nên phối hợp… Bạch Khởi đại nhân ngài nói muốn bắt hung thủ đúng không? Vậy chúng tôi sẽ lập tức giao hung thủ ra cho ngài, người của ngài chúng tôi cũng thả rồi… vậy mời các ngài lui quân cho…
Người đứng dưới mái hiên không thể không cúi đầu, mặc dù biết rằng đây là quỷ kế của đối phương nhưng hắn không còn cách nào khác, mặc dù không cam tâm nhưng cũng không thể không giao những tên thủ hạ của mình ra vì nếu không giao chúng ra, như vậy tất cả mọi người đều sẽ gặp tai ương, tình hình bây giờ ba ngàn người gặp phải chuyện này sợ là cũng khó mà đào thoát… đừng nói là hàng vạn cung tiễn thủ trên các lầu cao, trên nóc nhà xung quanh đủ để bọn họ gặp khó khăn, huống hồ xung quanh đều có bộ binh trấn thủ, bọn họ căn bản không có cách nào chạy thoát.
- Giao hung thủ ra? Thả người? Ha ha… Nói như vậy người thật sự đang ở chỗ các ngươi sao? Hơn nữa thật sự là người của các ngươi làm?
Bạch Khởi cười lạnh rồi hỏi.
Đầu lĩnh của Hắc Y Kỵ Sĩ Đoàn nghe xong lời này lập tức chán nản, nhưng không thể không nhẫn nại kìm nén sự tức giận trong lòng mà trả lời được.
- Ha… đúng là người của các ngươi làm, các người giết người còn cưỡng bức tiểu thư quý tộc, giữa ban ngày ban mặt dám bắt trói hơn một trăm người, như vậy thử hỏi còn vương pháp nữa không… còn ngươi, ngươi biết chuyện mà lại có ý đồ giấu diếm, tất cả các ngươi đều biết chuyện nhưng cố ý không báo để tạo hiềm nghi… Bây giờ, tất cả các ngươi hãy giao nộp vũ khí, cưởi bỏ áo giáp, tự buộc hai tay rồi đi ra đây… Ta phải bắt các ngươi… Phải điều tra tận gốc… Đương nhiên các ngươi cứ yên tâm… Nếu các ngươi nghe lời ta sẽ không giết các ngươi, cũng không làm khó các ngươi, mọi chuyện đương nhiên sẽ có Quốc vương Bệ hạ xử lý…
Bạch Khởi cười lạnh một tiếng đường hoàng đưa ra yêu cầu như vậy, còn nói là sẽ để Quốc vương làm chủ, nhưng lời nói đó có kẻ ngốc mới tin, đặc biệt là các thành viên của Hắc Y Kỵ Sĩ Đoàn không thích Vương Đô.
Đối với bọn họ mà nói… lời nói của Bạch Khởi vốn chỉ là lừa dối bọn họ mà thôi, để bọn họ giao nộp vũ khí và áo giáp, trói hai tay đi tới chẳng qua chính là tự sát. Bọn họ cho rằng Bạch Khởi đang lừa họ, để có thể thuận tiện hơn trong việc giết chết toàn bộ bọn họ… Bọn họ đương nhiên không làm như vậy, lý do rất đơn giản… bọn họ căn bản không tin Vương Đô, hơn nữa rất kì thị, rất đề phòng người của Vương Đô, đặc biệt là sau tình cảnh gặp phải.
Thật ra bọn họ không biết nếu như họ thật sự làm như vậy… Bạch Khởi vẫn không thể giết bọn họ được… đáng tiếc… bọn họ không làm như thế…