- Sao có thể như vậy? Sao có thể như vậy… Điều đó không có khả năng… tuyệt đối không có khả năng, kể cả Bất Diệt Đại Đế Lý Khiếu Thiên năm đó cũng không có khả năng đó… tuyệt đối không thể thế được…
Hai lão nhân đứng đó tuyệt nhiên bị kinh ngạc hết mức. Chứng kiến sự việc như vậy, hoàn toàn không dám tin. Dù sao những cảnh tượng ngay trước mắt đó thực sự khó mà tin nổi. Thậm chí là hai vị này đều đã trăm tuổi, nhân vật đã trải qua vô số những trải nghiệm, khi nhìn thấy tình huống này cũng vẫn phải kinh ngạc không biết phải nói gì. Rốt cuộc Bạch Khởi đã làm những việc ngoài ý nghĩ của mọi người, đã vượt quá sức tưởng tượng của họ.
- Không có gì là không thể xảy ra cả, trên thế giới này không có điều gì là không thể xảy ra, cũng giống như chuyện mọi người vừa tận mắt chứng kiến, ta chẳng phải là đang đứng trước mặt mọi người đây sao?
Bạch Khởi mỉm cười. Nói thật, kết quả như thế này làm Bạch Khởi rất hài lòng. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất:
Tất nhiên Bạch Khởi đến đây không phải để diễu võ giương oai, nói một câu thật lòng rằng Bạch Khởi lúc mới đến đây, thật sự là chỉ muốn thử khả năng của bản thân. Nhưng câu nói vừa rồi của gã thanh niên làm hắn có chút hơi phẫn nộ, vì vậy mới đến thẳng khu thi đấu Đấu Vương làm rõ. Vậy nhưng suy cho cùng, Bạch Khởi chỉ vì muốn có một cái huy hiệu mà thôi.
- Trời ơi… Người trẻ tuổi, ngươi là ai? Ở Đế Quốc, thanh niên có được khả năng này theo ta biết, thì chỉ có duy nhất một người… lẽ nào cậu là… Bạch Khởi?!
Phân Hội Trưởng sau khi bình tĩnh trở lại, nhìn Bạch Khởi trước mặt, nói không chắc chắn. Mọi người ai cũng biết là hôm nay Bạch Khởi nhậm chức Giang Nam Đạo Tuần Sát Sứ, hiện giờ đang trên đường đi Giang Nam Đạo. Hôm nay còn có rất nhiều người đi tiễn hắn, sao có thể nói về là về, hơn nữa lại còn xuất hiện trước mặt những người này?
- Ha ha… đúng vậy, ta chính là Bạch Khởi… nhưng… có chuyện ta phải nói rõ… Đó là… uhm… Ta đến đây không phải là khoe khoang tài cán gì, chỉ là ta muốn có được một cái huy hiệu nhỏ mà thôi… Thế nhưng hình như người ngoài kia không hoan nghênh một kẻ chen vào hàng như ta, hơn nữa ta cũng đang vội, vì vậy đành phải đến đây.
Bạch Khởi cười tủm tỉm nhún vai nói.
- À… chuyện này… Ngươi yên tâm, chúng ta sẽ giải quyết ổn thỏa… nhưng nếu ngươi muốn huy hiệu thì lúc nào ta cũng có thể tặng cho ngươi… Lão khùng, mang huy hiệu ra đây.
Phân Hội Trưởng sau khi sững sờ một lát liền vui vẻ nói với lão khùng, cũng đang sững sờ ở phía sau.
Một lát sau, lão khùng mang một loạt các huy hiệu ra. Lão này cũng thật hào phóng, huy hiệu nào cũng mang ra hết. Bạch Khởi cười cười nhìn lại, tổng cộng sáu tấm huy hiệu từ Đấu Sĩ đến Đấu Vương đều được mang ra, hoàn toàn không thiếu cái nào. Bạch Khởi cười rồi gật gật đầu đón lấy mớ huy chương, sau đó chắp tay nói với hai người bọn họ:
- Hôm nay xin đa tạ các vị rồi, sau này Bạch Khởi nhất định sẽ báo đáp…
Nói xong, Bạch Khởi quay người hướng đi ra ngoài. Thế nhưng tiếng Phân Hội Trưởng phía sau vang lên:
- Đợi đã…
- Sao? Có chuyện gì vậy?
Bạch Khởi hơi ngạc nhiên, liền quay đầu lại, nhìn Phân Hội Trưởng đang bối rối hỏi. Hắn không biết rốt cục có chuyện gì, vị này có chuyện gì muốn hỏi mình, trong khoảnh khắc đó Bạch Khởi cũng không hiểu rõ.
- À… Thực ra cũng không có vấn đề gì… Nhưng… Ta có một chuyện muốn thỉnh cầu Nguyên Soái giúp đỡ… Thế nhưng… chuyện này… có lẽ sẽ làm mất thời gian của ngài…
Phân Hội Trưởng lúc đầu hơi bối rối, sắc mặt liền hơi đỏ lên, có vẻ như là ngại ngùng.
- Có chuyện gì ông cứ nói thẳng ra đi.
Bạch Khởi có chút ngạc nhiên khi nghe hắn nói như vậy. Thế nhưng thực sự nếu hai bên đã có duyên hội ngộ như vậy, nếu là chuyện nhỏ Bạch Khởi có thể nhận lời… Nhưng nếu là chuyện lớn hoặc là thực sự làm mất thời gian của Bạch Khởi, thì sợ rằng Bạch Khởi sẽ khó có thể đồng ý được.
- À… là vầy… ba năm sau, Đấu Giả Công Hội chúng ta có tổ chức một cuộc tỉ võ dành cho các cao thủ thanh niên, mời những cao thủ dưới bốn mươi tuổi tham gia, mỗi nước đều phải cử người tham gia. Chúng ta vốn đang rất lo lắng trong việc tuyển chọn những cao thủ của Bất Diệt Hoàng Triều. Nhưng sự xuất hiện của ngài làm chúng ta có thể tìm thấy người thích hợp rồi. Cửu Tinh Đấu Vương mười tám tuổi, ba năm sau ngài rất có thể trở thành cấp Đấu Hoàng, mà cho dù không lên đến cấp Đấu Hoàng thì chí ít ra cũng vẫn là một Cửu Tinh Đấu Vương, như vậy cũng đủ rồi. Tuy rằng Thiên Ân Đại Lục này bao la rộng lớn, nhưng ta tin rằng, trên Thiên Ân Đại Lục này, người có thể vượt qua ngài chỉ đếm được trên đầu ngón tay thôi, có ngài tham gia thì chúng ta vạn vô nhất thất…
Phân Hội Trưởng sau khi nghe xong, có hơi chút bàng hoàng, liền nói hơi khó xử, nói xong còn có chút ngượng ngùng nhìn Bạch Khởi. Dù sao ông ta và Bạch Khởi cũng chỉ là vô tình gặp mặt, trước đây cũng chẳng hề có quan hệ gì, Bạch Khởi cũng không có lý do phải giúp họ, điều này ông cũng biết rõ. Huống hồ rằng Bạch Khởi thực sự là người bận rộn, Đế Quốc Bắc Phương Ngyên Soái, Nhất Đẳng Thế Tập Hầu Tước, Đại Lãnh Chủ, còn là Giang Nam Đạo Tuần Sát Sứ, bên cạnh những quyền lợi mà những chức danh này mang lại, Bạch Khởi cũng trở lên bận rộn vô cùng. Nếu Bạch Khởi không có thời gian tham gia thì ông ta cũng không biết phải làm sao nữa.
- Ba năm sau? Địa điểm ở đâu?
Bạch Khởi hơi bỡ ngỡ liền hỏi. Nói thật Bạch Khởi cũng chả có hứng thú gì với chuyện này, chỉ có điều người ta dù sao cũng đã nói như vậy thì mình cũng nên hỏi để sau đó có từ chối cũng đỡ ngại.
- Điều này… Mùa hè ba năm sau, địa điểm là Quang Minh Thành, thủ đô trung tâm của Quang Minh Đế Quốc.
Phân Hội Trưởng do dự một chút rồi vội nói, nói xong còn nhìn sắc mặt Bạch Khởi. Đến mức độ của Bạch Khởi không phải là người ông ta có thể uy hiếp được rồi, vì thế có giúp hay không còn phụ thuộc vào tâm trạng của đối phương…
Nhưng ông ta vô cùng quan tâm để ý đến chuyện này, vì người thắng cuộc không những nhận được phần thưởng hậu hĩnh, mà Công Hội Đế Quốc cũng sẽ có được những lợi ích không nhỏ, cùng với đó, Phân Hội Trưởng như ông ta rất có thể sẽ thăng tiến rất xa. Điều này làm Phân Hội Trưởng rất quan tâm đến chuyện này, cũng vì thế mà ông ta mới mạo muội thỉnh cầu như vậy.
- Thế à? Mùa hè ba năm sau?… Như vậy thì… Ta cũng không rõ lúc đó ta sẽ có thời gian hay không… Nhưng ông nên hiểu rằng ta rất bận… vô cùng bận, thời gian của ta vô cùng quý báu, ta không thể dành thời gian của mình lãng phí vì những chuyện vô nghĩa… Càng huống hồ chuyện này không có lợi gì cho ta cả?
Bạch Khởi nghe xong, nhíu mày nói, hiển nhiên không có chút hứng thú gì với chuyện này.
- Chuyện này thì… ích lợi tất nhiên là có rồi, ví dụ như ngài có thể đến Quang Minh Đế Quốc tham quan, quan sát Giáo Đình, cũng có thể quen biết với những cao thủ khắp nơi, tất nhiên chủ yếu vẫn là phần thưởng của cuộc thi này. Đấu Giả Công Hội tổ chức cuộc tỉ võ giữa các cao thủ trẻ tuổi, tất nhiên sẽ có giải thưởng. Ba giải cao nhất đều sẽ nhận được một Thần Khí mà Đấu Giả Công Hội cất giữ. Đương nhiên cái này ngài cũng sẽ không thích. Với địa vị bây giờ, ngài cũng chẳng thèm để ý đến mấy thứ đồ thần binh lợi khí này, nếu ngài muốn chỉ cần cất công một chút cũng có thể có được. Thế nhưng giải thưởng của người đoạt giải nhất nhất định ngài sẽ có hứng thú… ta đảm bảo.
Phân Hội Trưởng nói nghiêm túc một hồi, nói những lời này một cách rất tự tin, có vẻ như tin vào lời nói của chính mình vậy.
- Thứ gì mà nghe có vẻ thần bí vậy? Ông có thể chắc chắn sẽ làm ta có hứng thú?
Bạch Khởi không cho là đúng nói. Có được địa vị như Bạch Khởi, rất khó có thể nói có thứ gì mà không thể có. Nếu thực sự có thứ mà Bạch Khởi thực sự muốn, thì có thể tự lấy là xong, đối với Bạch Khởi mà nói, cơ bản chả có vấn đề gì. Dù sao thân phận của Bạch Khởi đến mức đó, thứ mà hắn muốn thì những người khác cũng sẽ tìm mọi cách để tặng cho.
- Đương nhiên, nếu ta đã dám nói có thể làm ngài hứng thú, Thần Binh Lợi Khí ngài không cần. Những bí quyết đấu kỹ mà ngài vốn có nhất định cũng đã rất hiếm có rồi. Những thứ đấu kỹ này, đạt đến cấp bậc của chúng ta, ngài cũng có thể hiểu rằng, những thứ ấy đến trình độ như chúng ta thì cũng chẳng có tác dụng gì nữa. Đối với chúng ta, cần lưu ý là sức lực, tốc độ, còn có phản ứng, những cái đó mới là cơ bản. Mọi đấu kỹ đều là nói láo, hầu như vô dụng, chỉ có tấn công đơn giản nhất mới có hiệu quả, vì thế ngài sẽ không cần. Thế nhưng ngài là một tướng quân, vậy ngài muốn tọa kỵ không? Ngài có muốn rồng không? Trở thành một Long Kỵ Sĩ… Ngài thấy điều kiện này thế nào? Ngài có hứng thú chứ?
Phân Hội Trưởng mỉm cười, nói rất tự tin, ông ta tin rằng trở thành một Long Kỵ Sĩ là điều mơ ước của tất cả các kỵ sĩ cũng là mơ ước của tất cả cao thủ, Bạch Khởi thân là Tướng quân thì lại càng muốn có được.
- Cái gì mà Long Kỵ Sĩ? Giống Thiên Long và Địa Long sao? Không thể phủ nhận Địa Long rất lợi hại cũng rất khó kiếm, nhưng với quan hệ của Bất Diệt Hoàng Triều và Thiên Long hiện nay, Thiên Long có thỉnh cầu chúng ta, đừng nói là một con Địa Long, ta muốn mười con, trăm con họ cũng có thể cho ta được. Ta không mong muốn thứ này, kể cả là Phi Long… Ta cũng không cần… Ta vì những thứ này mà lặn lội đến Trung Tâm Đại Lục tham gia thi đấu cái gì? Phân Hội Trưởng chẳng phải đã coi thường ta rồi sao.
Bạch Khởi bất bình nói. Nói thật bất luận Địa Long hay Thiên Long là thứ quý báu, thế nhưng không được Bạch Khởi coi trọng. Bây giờ thực lực của Bạch Khởi đã mạnh hơn rồi, địa vị lớn hơn rồi, thị hiếu đương nhiên cũng thay đổi rồi. Nếu như là ngày trước chắc là Bạch Khởi đã thèm muốn có được, thế nhưng bây giờ thì gần như là không quan tâm nữa rồi.
- Đương nhiên không phải… Nếu là những thứ đó thì ta nói ra làm gì? Lão già ta cũng phải biết kén chọn chứ, làm gì nói đến chuyện vô liêm sỉ ấy, cái ta nói là rồng… rồng thực sự, Thần Thánh Cự Long. Thế nào có hứng thú chứ?
Phân Hội Trưởng đứng bên đó cười khà nói như đúng thế, nói đầy vẻ ngạo nghễ.
- Đương nhiên… Thế nhưng ông nói là thật? Theo ta được biết, Long Tộc là một trong những chủng tộc mạnh nhất Đại Lục, từ khi thời kỳ Văn Minh Ma Pháp Thượng Cổ đã bắt đầu ẩn cư rồi, khi đó cấm địa của chúng gọi là Long Cốc, nhưng khi đại chiến Văn Minh Ma Pháp Thượng Cổ thì Long Cốc đã bị hủy diệt hết. Về sau Long Tộc không có tung tích gì nữa, trên Đại Lục còn tồn tại chỉ có Địa Long và Phi Long, thuộc chủng Á Long. Thần Thánh Cự Long thực sự từ lâu đã tuyệt chủng rồi, bây giờ ông nói chúng lại xuất hiện trở lại, hơn nữa lại còn bị trở thành phần thưởng. Ông không đùa đấy chứ?
Bạch Khởi nói đầy vẻ không tin, hiển nhiên Bạch Khởi không hề tin chuyện này, giá trị quý báu của rồng đương nhiên con người ai cũng biết, hơn nữa lại là Thần Thánh Cự Long, là vật trong truyền thuyết, kể cả có người có được cũng không nỡ mang ra?
- Hắc hắc… dù gì cũng không thể tuyệt đối được, một năm trước Tổng Hội Trưởng của Đấu Giả Công Hội chúng ta ra biển, tại một hòn đảo nhỏ phát hiện ra một quả trứng rồng, bèn mang về, hơn nữa cất giữ lại. Có thể xác định đó là trứng rồng còn sống, hơn nữa ba năm sau sẽ nở. Vì vậy, Hội Trưởng đại nhân quyết định ba năm sau tổ chức một cuộc thi. Ngài biết Thần Thánh Cự Long quý báu vô cùng, nhưng thời gian trưởng thành của nó cũng dài như vậy, chuyện đó cần có một người chăm sóc, không những thế, người đó phải là người có đủ khả năng có thể cưỡi lên nó và người đó không thể quá già. Nếu không thì, ký kết với rồng chẳng được bao lâu đã chết rồi, đó chẳng phải là chuyện tốt đẹp gì… Vì thế Hội Trưởng đại nhân của chúng ta mới tổ chức ra cuộc thi võ này, để chúng ta tuyển chọn ra những cao thủ trẻ tuổi, người giành giải nhất sẽ có được con Thần Thánh Cự Long sắp nở đó, kết thành người bạn suốt đời, ngài thấy sao? Có hứng chứ?
Vị Phân Hội Trưởng nói hết những gì mình có thể… Nói xong nhìn Bạch Khởi trước mặt, nhìn chằm chằm vào hắn đợi câu trả lời.
- Được… Ta thừa nhận ta có hứng thú, chuyện này cứ quyết định như vậy đi. Ba năm sau ta sẽ quay lại đây, đến khi đó ông đưa ta đi là được rồi. Trước đó ông ghi danh hộ ta, ta lo bận nhiều việc quá không thể xuất hiện được…
Bạch Khởi gật đầu nói như vậy, trong khi nói đã biến mất khỏi căn phòng, để lại vị Phân Hội Trưởng và lão khùng, liếc mắt nhìn nhau, đều thấy niềm vui mừng trong mắt nhau.
o0o
Đợi sau khi đi ra khỏi Đấu Giả Công Hội, Bạch Khởi cầm huy hiệu Cửu Tinh Đấu Sĩ trong tay đi về hướng Dong Binh Công Hội, còn những huy hiệu khác Bạch Khởi đều để lại. Vì nếu cầm lấy thì chỉ sợ rằng ngay lập tức gây ra bạo loạn. Như vậy e rằng cả thế giới đều biết Bạch Khởi vẫn chưa rời khỏi Thành Hoa Hồng, vậy sẽ bại lộ chuyện cải trang vi hành ấy rồi, làm sao có thể đi điều tra ngầm được? Như vậy gần như vô nghĩa rồi, hơn nữa còn bị Lý Tự Minh trách mắng, như vậy thì được chẳng bằng mất rồi.
Vì vậy Bạch Khởi lặng lẽ cầm lấy một tấm huy hiệu Cửu Tinh Đấu Sĩ mang đến Dong Binh Công Hội. Vừa mới đi vào, liền cầm huy hiệu mang đến vị trí trước đây, nói với vị cô nương hồi trước, sau khi niềm nở cười liền lôi ra huy hiệu đặt lên bàn rồi cười nói:
- Tôi đã có được huy hiệu rồi… Thế nào, tôi có thể đảm nhận nhiệm vụ đó chứ
Nhìn thấy tấm huy hiệu của Bạch Khởi, mắt cô gái sáng lên, cười quyến rũ nhìn Bạch Khởi, nói nhỏ với Bạch Khởi:
- Tiên sinh, thật ngại quá, những người cần cho nhiệm vụ vừa rồi đã đủ rồi, ngài có thể chọn nhiệm vụ khác…
Câu nói đó làm cho Bạch Khởi buồn rầu, bản thân trải qua bao vất vả mới có được cái huy hiệu đó, cũng chỉ để tham gia một cái nhiệm dụ dong binh này thôi, thế nhưng vừa quay lại thì người đã đủ rồi. Xem ra những người dong binh này thật sự là người đông thế mạnh, bây giờ thì tốt rồi, nhiệm vụ của bản thân đã bị lỡ rồi, xem ra chỉ có thể một mình đi tỉnh Phong Lâm thôi, nghĩ đến đây Bạch Khởi bất đắc dĩ cười đau khổ.
- Chuyện này… thôi vậy, cái ta muốn là nhiệm vụ đi tỉnh Phong Lâm, vừa rồi đã xem hình như chỉ có một cái, với lại họ đã đủ người rồi thì thôi vậy. Ta chỉ là muốn tiện đường đi cùng, có thể tiết kiệm được chút lộ phí, nhưng bây giờ xem ra không được rồi, ta chỉ còn cách là tự đi thôi.
Bạch Khởi lắc đầu khổ sở nói.
- Thế nào? Tiểu huynh đệ cũng muốn đi tỉnh Phong Lâm à? Vậy tốt rồi, chúng ta cũng đang đi đến đó, ta vừa thuê một nhóm người bảo vệ ta. Ta cần mười người hộ vệ, bây giờ thêm ngươi thì vừa đủ, việc này ta cũng nhìn qua rồi, 10 kim tệ đúng không? Ta trả cho ngươi 15 kim tệ được không? Đi cùng chúng ta nhé.
Bỗng nhiên có âm thanh vang bên tai Bạch Khởi, một người thân thể hơi mập mạp, tuổi trung niên, vận trường bào lụa hồng, tiến đến trước mặt Bạch Khởi, mặt mày rạng rỡ nói với Bạch Khởi, khi nói còn không kìm được, quan sát một lượt Bạch Khởi.
- Thật sao? Vậy thì tốt quá… Ta cùng đi với mọi người.
Bạch Khởi ban đầu hơi ngạc nhiên sau đó liền nói. Đang buồn chưa biết phải làm sao đây, không ngờ rằng lại có người tạo điều kiện cho mình, điều này làm Bạch Khởi rất vui, Bạch Khởi vui vẻ nói vậy với người trước mặt. Tuy người này dung mạo không ra sao, nhưng bây giờ Bạch Khởi nhìn ông ta rất thuận mắt.
- Hây… Mặt trắng…
Sau đó một tiếng kêu lạnh lùng ùa đến, một tiếng nói với Bạch Khởi, người nói liền đứng lên, là một chàng trai ăn vận như kỵ sĩ cao lớn và dũng mãnh, khoảng chừng trên dưới 30 tuổi, nhìn có vẻ là người hầu cận của người khác. Người nói không phải là ông ta mà là chàng thanh niên bên cạnh thân trên để trần, thân dưới mặc một chiếc quần bó, nhìn bộ dạng cao chừng thước chín, vóc người cường tráng khó có thể tả bằng lời được, giống như một máy ủi đất vậy. Nhưng cơ bắp là do có đấu khí tu luyện tạo ra, Bạch Khởi vừa nhìn có thể đoán ra ngay chỉ là trình độ một Ngũ Tinh Đấu Sĩ mà thôi, coi như đống bạc sáng, cơ bản chả có tác dụng gì. Ngược lại gã kỵ sĩ hơn 30 tuổi kia nhìn đoán là Nhị Tinh Đại Đấu Sư, có thể coi là một tiểu cao thủ rồi, tất nhiên vẫn không được Bạch Khởi coi trọng.
Lời của gã cao lớn kia, gã kỵ sĩ không hề phản đối, chỉ là hơi nhíu mày, nhưng vẫn không nói gì nhiều chỉ yên lặng nhìn Bạch Khởi đang đứng trước mặt, sau đó bỏ mặc Bạch Khởi, không nói một câu nào, ngược lại một âm thanh trong trẻo vang lên bên tai Bạch Khởi:
- Lô Bố ngươi không được nói linh tinh, dù sao cũng đã đến rồi là bạn đồng hành cùng chúng ta, ngươi cứ nói như vậy, ta sẽ không vui đâu.
Âm thanh này là giọng phụ nữ, toàn thân giấu trong hắc bào, cả người được che kín bởi bộ trường bào màu đen, nói chung không nhận ra rõ hình dạng. Nhưng nghe giọng nói thì tuổi còn trẻ, thế nhưng tiếng nói thì đặc biệt lạnh lùng, hơn nữa thực lực còn đạt đến Lục Tinh Đại Đấu Sư. Điều này làm Bạch Khởi nhìn kỹ đối phương một lần, thế nhưng nhìn lại một lượt, Bạch Khởi mới phát hiện ra, đoàn năm người này, người cường đại nhất lại là người nữ nhân đó, quyền hành cao nhất cũng là cô ta.