- Cái gì! Sơn Bản Long Nhất chết tiệt, hắn lại nói những lời đó à? Bạch Khởi đã tiến quân sát chân thành rồi, hắn lại bảo chúng ta đợi một năm nữa hả? Đúng là coi ta như tên ngốc rồi! Lấy kim bài của ta truyền lệnh bắt hắn tức tốc về kinh, nếu không, sẽ hỏi tội hắn!
Lời của Tể Tướng khiến Hải Đế Tư giận tím mặt hét lên, lệnh cho Tể Tướng hạ lệnh bắt người.
Việc đã đến nước này, vị Hoàng Đế ngây thơ này vẫn nghĩ hắn có quyền thế, vẫn có quyền uy tuyệt đối trong Đế Quốc, lại hòng nhân lúc này trói buộc Sơn Bản Long Nhất đang nắm giữ mấy trăm vạn quân ở nơi biên cương xa xôi. Đây vốn là đang mơ mộng hão huyền. Nếu trước đây, khi binh lực của Đế Quốc chưa điều động toàn bộ ra tiền tuyến, hắn còn có thể bó buộc được Sơn Bản Long Nhất, thì giờ đây hắn đã không còn đến một tí tẹo khả năng trói buộc Sơn Bản Long Nhất nữa, gọi là tướng ở bên ngoài có những việc có thể không tuân lệnh vua. Hơn nữa tình hình hiện tại, Hoàng Đế hắn đã khó giữ nổi tính mạng hắn, mà còn đòi ngông cuồng trói buộc người khác sao?
Nghe Hải Đế Tư nói, Vương công Quý tộc xung quanh thi nhau thở dài không biết làm thế nào, rồi cứ nhìn nhau hồi lâu không ai nói gì, chỉ trơ ra đó nhìn đối phương, không biết nên nói gì nữa. Họ đã ghét cay ghét đắng gã Hoàng Đế phá gia chi tử lại ngu ngốc điển hình này. Nếu trước đây vì Hoàng Đế có Tể Tướng ủng hộ, còn có Sơn Bản Long Nhất và quân vùng biên cương ủng hộ, họ không dám làm bừa, bây giờ họ đã không còn có gì phải lo lắng nữa. Toàn bộ phía Nam của Đế Quốc bị chiếm đóng, người ta tiến sát Đế Đô rồi, chiến sự phương Bắc tới tấp, những việc làm của Sơn Bản Long Nhất đủ chứng tỏ rằng hắn không có chức trách của bề tôi. Hoàng Đế Đế Quốc đã không còn chỗ dựa cuối cùng này, bây giờ hắn chỉ là một con hổ không răng mắc bệnh, không ai kiêng nể gì, cũng không ai còn để ý đến cảm nhận của hắn, lúc này hắn lại còn la lối om xòm ở đây, nói ra những lời ngu xuẩn khiến các quý tộc của Đế Quốc phẫn nộ hết mức.
Nếu tên Hoàng Đế khốn kiếp này không động đến Công chúa Thiên Long, nếu không phải hắn vô lễ khiêu khích sứ giả của Thiên Long mà gây ra chiến tranh, nếu không phải hắn tiêu pha vô độ, hoang dâm vô sỉ, thì Đế Quốc Gia Lam lớn thế này vốn có thể phát triển bền vững, phồn thịnh, nhưng đều vì tên này nên Đế Quốc mới rơi vào cảnh ngộ hiện tại. Việc này khiến tập thể Vương công Quý tộc phẫn nộ.
- Chết tiệt… Tên khốn kiếp nhà ngươi! Câm mồm lại cho ta… Bây giờ cho ngươi hai lựa chọn cuối cùng… Một… ngươi dẫn bọn ta ra đầu hàng, hai là bọn ta giết ngươi rồi ra đầu hàng Bạch Khởi… Bọn ta chịu hết nổi ngươi rồi.
Một quý tộc đứng ra, mặt đầy giận dữ hét lên, tay cứ chỉ thẳng vào Hải Đế Tư, giọng nói hơi run lên vì phẫn nộ.
Ở vị trí trung tâm đại điện, trên chiếc Long ngai đó, Hải Đế Tư nghe xong câu này thì sửng sốt rồi lập tức cố gượng tấm thân bệnh tật vô cùng yếu ớt ngồi dậy hét lên:
- Ngươi nói gì… đồ đáng chết nhà ngươi… đồ khốn kiếp chết tiệt… đồ loạn thần tặc tử nhà ngươi… người… người đâu… giết hắn cho ta… khụ khụ…
Đáng tiếc là tất cả những người xung quanh không nhúc nhích. Lính canh giữ ngoài đại điện chỉ lạnh lùng liếc mắt một chút rồi coi như không nhìn thấy, tiếp tục đứng ở vị trí của mình, không hề có động tác gì. Xem ra vị Hoàng Đế Gia Lam Hải Đế Tư này đã bị cô lập hoàn toàn. Các Vương công Quý tộc trong Đế Đô đã quyết định vứt bỏ sự tồn tại của Hải Đế Tư, không một ai bằng lòng tiếp tục dốc sức phục vụ loại người này nữa.
- Hừm…
Tể Tướng thấy tình cảnh này thì thở dài, vì thực ra trước đó đã dự liệu sẽ có kết quả thế này rồi. Những việc làm của Hoàng Đế đã khiến bao người oán giận. Nếu hắn cứ u mê không chịu tỉnh ngộ như vậy thì vị Tể Tướng nắm quyền này của hắn cũng không dám đảm bảo Hoàng Đế Bệ Hạ có rơi vào kết cục bị cô lập hoàn toàn hay không. Tuy… trước đó đã có người nói bóng gió cho Tể Tướng biết, nếu Hoàng Đế cứ u mê không tỉnh ngộ thì họ sẽ ra tay, nhưng Tể Tướng cũng chẳng biết làm thế nào, thậm chí không có bất cứ chuẩn bị gì, vì hắn biết mình nói thêm gì nữa, làm thêm việc gì khác nữa đều chẳng có tác dụng gì cả.
Khi Bạch Khởi dẫn quân đến chân thành Gia Lam, vận mệnh của Hoàng Đế đã được an bài rồi. Nếu hắn thông minh, nếu hắn vẫn còn chút lí trí, có lẽ có thể không chết, ít ra có thể làm một Hoàng Đế đầu hàng, một quý tộc Bất Diệt Hoàng Triều an nhàn. Nhưng nếu hắn vẫn ngoan cố kiểu đó, thì Tể Tướng cũng chẳng còn cách nào ngăn được các quý tộc của Đế Quốc đang phẫn nộ đó, không thể ngăn được họ giết chết Hoàng Đế đốn mạt, tàn bạo bất nhân, hoang dâm vô độ này.
Đúng thế… Hoàng Đế quả là một kẻ đốn mạt, việc này thì ngay cả Tể Tướng Đế Quốc một lòng trung thành cũng phải thừa nhận. Hoàng Đế Hải Đế Tư này đã không chỉ đơn giản là đốn mạt vô sỉ, nếu không phải Tiên hoàng có ơn với hắn, nếu không phải hắn đã thề tận trung với Đế Quốc thì chắc là hắn cũng không nhẫn nhịn nổi, muốn làm một nhát dao giải quyết tên đốn mạt này luôn rồi.
Vì vậy, thực ra đối với những việc này, Tể Tướng ngầm đồng ý. Tể Tướng không ngăn được việc này xảy ra, cũng không muốn ngăn cản gì, nên ngầm đồng ý việc này. Hắn muốn nhìn rõ Hoàng Đế đến cùng, nếu tên đốn mạt đó vẫn u mê không tỉnh ngộ thì hắn cũng đành bó tay, chỉ có thể xin lỗi Tiên hoàng, không quan tâm đến việc này nữa…
Hải Đế Tư thấy mệnh lệnh của mình không ai chấp hành thì rất sửng sốt, đang định há mồm lệnh cho thủ hạ của mình nhanh chóng ra tay thì bỗng nhiên mấy chục quý tộc và đại thần, các tướng quân phụ trách canh giữ Đế Đô và mấy Nguyên Soái của Đế Quốc đều lũ lượt tiến ra, nhìn Hải Đế Tư bằng ánh mắt giận dữ, thét lên:
- Ngươi câm miệng…
Mọi người đồng thanh… khiến Hải Đế Tư hoảng sợ thực sự. Lúc này Hải Đế Tư mới tỉnh lại, hắn thực sự nhận biết được độ nghiêm trọng của vấn đề, vẻ mặt đần ra kinh hãi nhìn những Vương công Đại thần trước đây phủ phục sát đất trước mặt mình, mặt đầy ngơ ngác và hoảng sợ cao độ nói:
- Ngươi… các ngươi muốn làm gì?!
- Giết ngươi giao nộp cho Bạch Khởi để giữ được cả Đế Đô, giữ được hai mươi vạn tướng sĩ, nhân dân và các quý tộc của Đế Đô!
Một Đại quý tộc bước ra nói to với giọng giận dữ. Là một Đại quý tộc của Gia Lam, hắn không muốn đầu hàng Bạch Khởi, đầu hàng Bất Diệt Hoàng Triều, nhưng bây giờ hắn không còn lựa chọn nào khác.
- Ngươi không thể… ngươi không thể làm như vậy… Các ngươi làm vậy xứng đáng với ta sao? Xứng đáng với Đế Đô và Phụ hoàng ta sao?
Hải Đế Tư sợ hãi hét lên, vừa nói vừa vô thức đứng lên, sợ hãi hướng về phía hậu cung lùi lại hai bước. Nhưng thân thể yếu ớt, thiếu sức sống của hắn có lẽ đi thêm hai bước nữa thì sẽ có thể bị gió thổi ngã bất cứ lúc nào, khiến người ta nhìn mà cứ cau mày lại.
- Không gì là không thể cả. Tất cả những người ở đây, có thể có người tốt kẻ xấu, có trung thần, gian thần, song dù thế nào, bọn ta đều không có gì có lỗi với ngươi, có lỗi với Đế Quốc. Người hủy diệt Đế Quốc thực sự là ngươi, người có lỗi với Tiên hoàng là ngươi, người có lỗi với mọi người cũng là ngươi… chứ không phải là bọn ta!
Một quý tộc đứng ra nói to.
Trước khi đến đây, các Đại quý tộc của Đế Đô này đã mở một hội nghị quý tộc bí mật, quyết định sự việc ngày hôm nay. Họ đã quyết định cho Hải Đế Tư cơ hội cuối cùng, nhưng nếu hắn vẫn không hối cải thì họ chỉ có thể phản bội hắn hoàn toàn…
- Các ngươi… các ngươi không thể… không thể như vậy… Tể Tướng… Tể Tướng, ngươi mau cứu ta đi… Ngươi không thể để họ giết ta… không thể nào…
Lúc này Hải Đế Tư làm gì còn chút tôn nghiêm nào, hắn đâu từng gặp phải trường hợp này. Lời của mấy Đại quý tộc nói làm hắn sợ đến mức khóc òa lên, chảy cả nước mũi, từ bậc cao lăn xuống, kéo gấu áo của Tể Tướng kêu lên.
- Hừm… Bệ Hạ… Sớm biết thế này sao ngày trước còn làm thế? Nếu vừa nãy ngài còn biết quay đầu tỉnh ngộ thì có lẽ tôi còn có thể bảo vệ được ngài… Nhưng bây giờ… hừm…
Tể Tướng bất lực cười gượng, lắc đầu, thở dài nói. Nói rồi nhẹ nhàng gỡ tay của Hải Đế Tư ra, phẩy tay áo bỏ đi. Trong phút chốc vị Tể Tướng mấy chục năm cúc cung tận tụy vì Đế Quốc này dường như già hẳn đi mấy chục tuổi vậy, mái tóc bạc vốn không hiện rõ bỗng nhiên lộ ra khắp đầu, khiến mọi người chứng kiến thấy khóe mắt cay cay…
Tể Tướng bỏ đi khiến mọi người thở dài bùi ngùi. Dù cảm quan cá nhân của họ đối với Tể Tướng có thế nào, nhưng trong lúc này nhìn thấy hình bóng Tể Tướng họ đều vô cùng xót xa. Không thể phủ nhận rằng vì Đế Quốc này, mấy chục năm nay Tể Tướng đại nhân tận tụy làm việc, lao tâm lao lực, đáng để mọi người khâm phục. Lúc này nhìn bóng hắn già nua, bơ vơ lạc lõng, trong lòng ai không thương cảm được chứ?
Thật ra, những người ở đây, ai chẳng có tình cảm đối với Đế Quốc Gia Lam? Họ đều là người Gia Lam thuần túy, họ sinh ra và lớn lên ở mảnh đất Gia Lam này. Dù bình thường họ làm gì, nhưng những việc đó đều không ảnh hưởng đến tình cảm của họ dành cho Gia Lam. Thấy Đế Quốc sắp bị tiêu diệt trong tay mình thì có ai vui vẻ được chứ?
Có điều xót xa cứ xót xa, buồn đau cứ buồn đau thôi, nhất thời không thể thích ứng được cũng phải thích ứng, nhưng những người có thể đứng ở đây đều không phải người dân thường, họ nhanh chóng hồi phục tâm trạng, nhốn nháo nhìn về phía Hải Đế Tư đang mềm nhũn cả người trên mặt đất, rồi lại nhìn nhau. Một quý tộc dẫn đầu trong đó hô:
- Người đâu, trói tên khốn kiếp này lại cho ta… Chúng ta đi đầu hàng Bạch Khởi!
Những quý tộc này đã không muốn chống chọi vô ích. Trong tình hình hiện tại, họ hiểu mình hoàn toàn không thể cố thủ Đế Đô. Họ chỉ có vỏn vẹn hai mươi vạn người, dù có một số cao thủ nữa, có lẽ cũng không phải đối thủ của phía Bạch Khởi, vì đối phương có tận mấy trăm vạn người ngựa, ngoài ra đằng sau Bạch Khởi còn có Bất Diệt Hoàng Triều ủng hộ, quân viện trợ có thể ào ạt không ngừng đổ đến, còn họ thì sao… Hành vi của Sơn Bản Long Nhất đã nói với mọi người rõ ràng rằng hắn muốn phản bội Đế Quốc. Trong cả Đế Quốc không còn quân có thể dùng nữa. Nếu họ cố thủ cũng không thể có bất cứ quân viện trợ nào đến, trái lại còn chọc giận Bạch Khởi hết mức. Nếu như vậy, đến lúc thành bị phá vỡ, bọn họ đừng mong sống sót. Vì vậy họ quyết định không kháng cự nữa, lúc này đầu hàng là lựa chọn tốt nhất, tối thiểu có thể làm cho Đế Đô tránh được cảnh chiến tranh xâm lược, cũng có thể bảo toàn tính mạng của mình…
o0o
Mấy tiếng sau, trong quân doanh đóng ngoài Đế Đô, Bạch Khởi ngồi ngay ngắn trong lều trại, nhìn đám thủ hạ trước mặt rồi lặng lẽ trầm tư suy nghĩ nên chọn phương pháp thế nào để tấn công thành Gia Lam, vì đây không phải là việc đơn giản. Tuy có thể xác định kết quả cuối cùng là thắng lợi thuộc về Bất Diệt Hoàng Triều, nhưng số người phải hy sinh là bao nhiêu, bao nhiêu người phải mất mạng, chỉ có quỷ mới biết. Vì vậy, là một thống soái, Bạch Khởi phải cân nhắc rất nhiều vấn đề. Hắn phải nghĩ cách để giải quyết việc này. Đương nhiên việc chủ yếu vẫn đang là đợi bộ đội tiếp sau tới. Sáng nay đã có hai Quân đoàn đến nơi, binh mã của Bạch Khởi đã có sáu mươi vạn quân, tấn công vào thành tuy vẫn hơi căng, nhưng đã có thể ra tay rồi, vì vẫn còn quân đội phía sau đang liên tục kéo tới, không sợ xảy ra vấn đề gì.
- Nguyên Soái… Nguyên Soái… Khởi bẩm Nguyên Soái… thành Gia Lam… cửa thành Gia Lam mở rồi!
Lúc này bỗng một tân binh luống cuống chạy vào, vừa vào đến nơi lập tức quỳ xuống, hết sức cung kính nói với Bạch Khởi. Có điều có thể là do mệt nhọc, hắn thở dốc, khi nói hơi thở bị đứt quãng nên nói đứt đoạn, không rõ ràng, khiến người ta sốt ruột.
- Cái gì! Cổng thành Gia Lam mở rồi á? Lẽ nào người Gia Lam điên rồi sao? Họ có người ra khỏi thành không?
Bạch Khởi nghe xong đứng phắt dậy, chau mày hỏi. Hắn không thể hiểu nổi tại sao cửa thành Gia Lam lại dám mở ra lúc này, lẽ nào bọn họ điên rồi? Phải biết, tuy quân đội chưa đến hết song Bạch Khởi đã có sáu mươi vạn quân rồi, trong sáu mươi vạn quân đó còn có một Quân đoàn kiên dũng. Tuy Gia Lam Hoàng Gia Cận Vệ Quân cực kỳ tinh nhuệ nhưng Bạch Khởi muốn tiêu diệt họ có lẽ không thành vấn đề gì? Họ lại dám mở cổng thành, chẳng khác nào đang tìm chỗ chết. Lẽ nào họ không biết nếu sáu mươi vạn quân của hắn ồ ạt vào được trong thành thì họ chết chắc sao?
- Việc này… Họ chẳng có mấy người ra, ba trăm khinh kỵ binh, ngoài ra phần lớn là quý tộc ăn mặc không có vẻ gì là quân đội, hiện đang đi về phía quân doanh của chúng ta…
Tân binh đó nghe hỏi lập tức cung kính trả lời. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL
Nghe câu trả lời này, Bạch Khởi sửng sốt, lập tức nhìn tân binh trước mặt một cái, đứng thẳng người, rồi hắng giọng nói:
- Đi, chúng ta ra ngoài xem…
Vừa nói hắn vừa bước đi trước. Sau khi ra khỏi lều, hắn dẫn theo Độc Cô Chiến Thiên và hai mươi mấy tân binh nhảy lên ngựa, quất roi, phóng ra vòng ngoài quân doanh. Khi Bạch Khởi đến đó thì thấy mấy nghìn binh sĩ đã cầm vũ khí lên sẵn sàng trận địa hướng về đối phương, tất cả đều phòng bị, còn đối phương thì không hề có ý muốn tấn công, mà chỉ đứng đó lặng lẽ chờ đợi gì đó. Một người đàn ông dẫn đầu, trạc tuổi sáu mươi, dáng điệu có vẻ quý phái, hắng giọng nói với các binh sĩ trước mặt:
- Ta là Công Tước Sách La Tư của Đế Quốc Gia Lam. Ta dẫn đầu các quý tộc trong thành cầu kiến Nguyên Soái Bạch Khởi, có việc quan trọng!
Nghe câu này, Bạch Khởi cưỡi ngựa tiến lên. Các binh sĩ xung quanh sau khi nhìn thấy bóng của Bạch Khởi thì rối rít nhanh chóng nhường đường để đoàn người của Bạch Khởi tiến đến phía trước trận địa. Sau khi đến nơi Bạch Khởi ghìm chặt dây cương, nhìn Công Tước Sách La Tư trước mặt và mấy trăm quý tộc lẻ tẻ phía sau hắn, có chút sửng sốt rồi lập tức lên tiếng:
- Ta chính là Bạch Khởi… Không biết Công Tước Sách La Tư muốn làm gì?
Đây là quý tộc Đế Quốc, hơn nữa đều là Đại quý tộc. Sau khi bắt được họ sẽ có rất nhiều cái lợi, một chiến công lớn!! Có điều tục ngữ có câu, hai nước giao binh, không chém sứ giả. Đoàn người của Công Tước Sách La Tư đã đến đây nghĩa là khách, người ta đến tìm mình đã thể hiện đủ thành ý, hơn nữa chắc chắn có việc gì đó. Bạch Khởi không vô sỉ đến mức nhân cơ hội này bắt hết bọn họ lại.
- Tham kiến Nguyên Soái… Quý tộc chúng tôi đã trói Hải Đế Tư đến giao cho Nguyên Soái, ngoài ra đã thương lượng và quyết định dẫn Hoàng Gia Cận Vệ Quân và tất cả quý tộc nắm quân trong thành đến đầu hàng Nguyên Soái. Mong ngài chấp nhận…
Thấy Bạch Khởi, Công Tước Sách La Tư xuống ngựa, dẫn các quý tộc phía sau đến trước Bạch Khởi hành lễ và nói. Vừa nói vừa vẫy tay gọi mấy hộ vệ đưa Hoàng Đế Gia Lam Hải Đế Tư đã bị trói gô tới.
- Ồ? Hoàng Đế Gia Lam Hải Đế Tư? Các ngươi trói hắn ta đến đầu hàng ta? Ừm… Tại sao?
Sự việc bỗng nhiên xảy ra khiến Bạch Khởi hơi khó chấp nhận, vì dù sao chiến tranh còn chưa bắt đầu, binh lực của hắn còn chưa chiếm ưu thế tuyệt đối, mà đối phương có thành Gia Lam kiên cố hùng vĩ như thế làm căn cứ, chắc sẽ không vội vã đầu hàng chứ. Nhưng không ngờ họ lại đến thế này, đến đầu hàng. Nhất thời Bạch Khởi có chút nghi ngờ.
- Cái này… Đây cũng vì không còn cách nào khác. Thành Gia Lam không thể chịu đựng nổi nữa. Sơn Bản Long Nhất ở phương Bắc đã phản bội Đế Quốc Gia Lam. Chúng tôi không có quân viện trợ, tuyệt đối không thể cố thủ được thành Gia Lam. Nếu cố thủ thì sẽ chỉ tăng thêm thương vong mà thôi, chẳng có tác dụng gì, hơn nữa… Hải Đế Tư hoàn toàn không phải một Hoàng Đế tốt. Trong thành Gia Lam, không ai không oán hận hắn đến tận xương tủy, chúng tôi cũng vậy. Nếu không phải do Hải Đế Tư thì nói thật là Gia Lam và Thiên Long hoàn toàn không thể nổ ra chiến tranh, cũng không thể bị chết nhiều người như thế. Nếu không phải do Hải Đế Tư thì Gia Lam chắc chắn cường thịnh hơn ngày nay rất rất nhiều. Nếu không phải do hắn, không chừng Gia Lam đã chiến thắng Thiên Long từ lâu rồi. Tất cả đều vì hắn, tên Hoàng Đế háo sắc, bỉ ổi, vô sỉ này… Thực sự chúng tôi không chịu được nữa… Không giấu ngài, trước đó chúng tôi không định làm thế này đâu, nhưng biểu hiện của hắn khiến chúng tôi quá thất vọng, chúng tôi chỉ có thể bất lực làm một loạn thần tặc tử.
Công Tước Sách La Tư không cần Bạch Khởi nhiều lời, thành thật kể lại toàn bộ sự việc Bạch Khởi cần biết cho Bạch Khởi nghe mà không giấu giếm gì.
Có điều việc đã đến nước này, hắn không thành thật trình bày lại cũng không được. Nếu còn giấu giếm điều gì, cuối cùng người gặp đen đủi sẽ vẫn là bọn họ.
- Thế này nhé… Vậy các ngươi có điều kiện gì không? Các ngươi đã giúp ta nhiều thế này, chắc chắn phải có một số điều kiện chứ. Và ta cũng phải cho các ngươi một số cái lợi. Yên tâm, cứ nói ra đi… Ta sẽ cân nhắc.
Bạch Khởi ngồi trên lưng ngựa mỉm cười nói.