Ở một nơi tọa lạc tại Vạn Tượng Sâm Lâm, trong một sơn mạch cũng không to lớn lắm, ngay chỗ quy tụ của Hắc Ám Tinh Linh, trung tâm bên trong của tòa thành, ở trong một căn phòng hắc ám, giữa căn phòng khách rộng rãi bày bốn chiếc ghế bằng gỗ lim, trên ghế treo mấy tờ bì mao ma thú quý báu. Và ngồi trên những chiếc ghế đó là bốn người.
Một kỵ sĩ toàn thân phủ áo giáp, nhìn không rõ lắm tướng mạo. Một nam tử thân hình cao lớn, toàn thân mặc giáp đen chỉ để lộ đầu, hai mắt đỏ ngầu máu, còn có một nam tử với cặp lông mày rậm, không mặc áo, chỉ khoác một mảnh da thú trên mình thân hình cao lớn, hình xăm khắp người. Còn có một nam tử gầy yếu nhỏ bé, da ngăm đen, tai hơi nhọn. Bốn người ngồi ở bốn phương, lẳng lặng nhìn đối phương không nói một lời.
- Người đó đã đến được một ngày rồi, chúng ta đã cố gắng giữ chân đối phương lại. Ta đã phái thuộc hạ là Trưởng Lão Hắc Ti Đinh tiếp đãi đối phương, nói là ta đang ở bên ngoài. Nhưng đối phương dường như hiểu ý của ta là gì. Hơn nữa còn nhờ Hắc Ti Đinh chuyển lời đến ta, để ta suy xét cẩn thận, cho nên ta mời các ngài đến bàn bạc.
Tộc Trưởng Hắc Ám Tinh Linh lặng lẽ nhìn ba người trước mặt rồi chậm rãi nói. Hiện tại ông ta có chút áp lực, hơn nữa trong bốn người thì ông ta chịu nhiều áp lực nhất. Bởi vì Bạch Khởi ở chỗ của ông ta, hơn nữa còn nói ra lời như vậy, khiến trong lòng ông ta không được thoải mái. Cảm giác có chút hổ thẹn với Ma Thần Đại Hắc Thiên, hổ thẹn với tín ngưỡng của bản thân. Cùng với sự khoan hồng độ lượng của Bạch Khởi làm ông ta càng thấy xấu hổ.
- Là sao? Ý của các ngài là gì? Hắn đã nói, hắn là huynh đệ của Ma Thần Đại Hắc Thiên, Ma Thần Đại Hắc Thiên chẳng những giao cánh tay Atula cho hắn, mà còn giao cả chúng ta nữa. Nay hắn đã tìm đến, vậy ý tứ đã rất rõ ràng, đó là muốn chúng ta làm thuộc hạ của hắn… Các ngươi có ý kiến gì không?
Tộc Trưởng Tu La Võ Sĩ nhất tộc thản nhiên nói, khi nói có hơi cau mày. Bất luận người khác nghĩ thế nào, nói Tu La Võ Sĩ là thủ hạ trung thành nhất, tín đồ trung thành nhất của Ma Thần Đại Hắc Thiên thế nào, đối với lời của Ma Thần Đại Hắc Thiên hắn tuyệt đối tuân theo, không thể nghi ngờ.
- Điều này… Các ngài có thể bảo đảm cánh tay Atula là thật chứ?
Chợt thủ lĩnh Hắc Ám Kỵ Sĩ thản nhiên nói, nói không nhiều lắm, chẳng qua chỉ là một câu nghi vấn, ngoài ra cũng chẳng biểu lộ gì khác. Thậm chí khi hắn nói một chút sắc thái cũng không có. Điều này khiến kẻ khác rất khó suy đoán ý tứ của hắn.
Nhưng những người xung quanh cũng đã quen rồi, người này nói năng từ trước tới nay đều như vậy, mọi người chung sống cũng không phải ngày một ngày hai, sớm đã thích ứng rồi. Lần này họ cũng không cảm thấy có gì không đúng, cũng không thấy có gì không thích ứng, chỉ là không nhịn nổi suy đoán trong lòng, lúc đó tên này nói vậy là có ý gì, là không xác định được thật, hay là còn có ý gì đặc biệt.
Song người trả lời hắn là Tộc Trưởng Hắc Ám Tinh Linh. Tộc Trưởng Hắc Ám Tinh Linh sau khi nghe xong giọng nói quả quyết như đinh đóng cột:
- Điều này không hề sai, chúng ta có hơn trăm tộc nhân chứng kiến, chắc chắn là cánh tay Atula. Thuộc hạ của ta Hắc Ti Đinh Trưởng Lão tối qua cũng xem lại lần nữa rồi, có thể khẳng định điều đó là thật. Nói cách khác, chuyện mà Bạch Khởi đại nhân kể là hoàn toàn chính xác. Ta mời các ngài tới không phải để bàn tính hư thực của sự việc, mà là cùng nhau bàn bạc xem trong chuyện này chúng ta phải ứng phó thế nào đây…
- Vậy sao? Nếu đã vậy thì còn bàn bạc gì nữa. Chúng ta đều là tín đồ trung thành nhất của Ma Thần Đại Hắc Thiên, nếu huynh đệ của Ma Thần Đại Hắc Thiên đã xuất hiện rồi, còn mang theo cả cánh tay Atula của Ma Thần Đại Hắc Thiên, còn cả tin tức về Ma Thần Đại Hắc Thiên nữa. Vậy chúng ta tự khắc cũng phải phục tùng, còn thảo luận làm gì nữa? Chẳng lẽ các ngươi đã phản bội lại tín ngưỡng Ma thần sao?
Tộc Trưởng Cuồng Bạo Dã Man Nhân nghe lời này lập tức trầm giọng, thanh âm vang vọng mà có lực, chỉ từ thanh âm đã có thể nghe ra cách hành xử của đối phương rồi, hành xử cứng rắn mà táo bạo, nhưng cũng rất ngay thẳng, chắc chắn thuộc loại người quang minh lỗi lạc.
Điều này tất cả mọi người đều biết, không riêng gì người ở đây, cho dù là Bạch Khởi và người bên ngoài cũng đều hiểu rõ về chủng tộc Cuồng Bạo Dã Man Nhân. Chủng tộc này, khi chiến đấu thì lợi hại vô cùng, hấp tấp nhưng mạnh mẽ. Lúc chiến đấu đẫm máu mà tàn nhẫn. Nhưng cách hành xử của họ tuyệt đối được xưng tụng là hai chữ hào sảng. Không chỉ có vậy, bọn họ thẳng thắn mà quang minh lỗi lạc, là bằng hữu tốt nhất và thuộc hạ trung thành nhất. Sở dĩ bị gọi là Hắc Ám Chủng Tộc chỉ bởi vì tín ngưỡng của họ. Còn nữa là do tác phong trên chiến trường của họ mà thôi.
Tộc Trưởng Cuồng Bạo Dã Man Nhân vừa mở miệng, Tộc Trưởng Tu La Võ Sĩ vốn dĩ trong lòng đã có quyết định mặt liền biến sắc, trầm giọng nói:
- Ta cũng nghĩ như vậy, điểm này ta đồng ý, nếu ý chỉ của Ma thần đã có, hơn nữa không phải là giả, thì chúng ta không cần thảo luận nhiều làm gì. Cứ dựa theo ý chỉ của Ma thần mà làm là được. Tu La Võ Sĩ chúng ta trước nay đều là chiến sĩ trung thành nhất, tín đồ trung thành nhất của Ma thần, tuyệt đối không phản bội lại Ma thần. Dẫu tan xương nát thịt cũng chẳng nề hà. Cho nên ta tán thành điều này. Tu La Võ Sĩ chúng ta và Cuồng Bạo Dã Man Nhân đều thần phục Bạch Khởi đại nhân. Bất luận các vị nghĩ thế nào, làm thế nào, chúng ta cũng đã quyết định rồi.
Hai người này một câu nói đã khóa chặt con đường của mình rồi. Không thể không nói tín ngưỡng của bọn họ với Ma Thần Đại Hắc Thiên khiến người khác phải kính nể. Nhưng lời đó đã khiến cho Tộc Trưởng Hắc Ám Tinh Linh tộc và Tộc Trưởng Hắc Ám Kỵ Sỹ nhất tộc trầm mặc. Trầm mặc hồi lâu sau Tộc Trưởng Hắc Ám Tinh Linh tộc đưa mắt về phía Tộc Trưởng Hắc Ám Kỵ Sỹ nhất tộc rồi trầm giọng nói:
- Ý ngài thế nào?
Một câu nói khiến cho ánh mắt của cả hai người kia cùng liếc về phía Tộc Trưởng Hắc Ám Kỵ Sĩ. Bọn họ im lặng nhìn đối phương, đợi câu trả lời của đối phương. Bốn Tộc Trưởng thì đã có hai người cho thấy ý kiến của mình. Về phần Tộc Trưởng Hắc Ám Tinh Linh tộc thì vẫn còn lưỡng lự chưa quyết. Nếu như Tộc Trưởng Hắc Ám Kỵ Sĩ cũng bày tỏ ý đồng tình, e là hắn tuyệt đối không có chút phản đối. Còn nếu Tộc Trưởng Hắc Ám Kỵ Sĩ phản đối chuyện này, thì cũng khó khiến hắn có cách nghĩ khác được.
- Cái này… Bản thân ta mà nói thì không có ý kiến phản đối. Không riêng gì Cuồng Bạo Dã Man Nhân, Tu La Võ Sĩ các vị, Hắc Ám Kỵ Sĩ chúng ta cũng là những chiến sĩ, những tín đồ trung thành nhất của Ma Thần Đại Hắc Thiên. Chúng ta nguyện được cống hiến tính mạng của mình cho Ma Thần Đại Hắc Thiên bất cứ lúc nào. Điều đó không chỉ riêng ta, mà toàn bộ chủng tộc của ta đều như vậy. Điều đó là không phải bàn cãi. Nhưng trong lòng ta còn có một chút nghi hoặc và lo âu, hy vọng các vị có thể giúp ta tháo gỡ. Nếu các vị có thể tháo gỡ được khúc mắc trong lòng ta, vậy thì tất nhiên ta sẽ tán đồng… Nếu như không được… Ta nghĩ… ta còn cần phải cân nhắc thêm chút nữa. Các vị đều biết việc này liên quan đến toàn bộ chủng tộc của ta. Mặc dù chúng ta không sợ chết, nguyện dâng hiến tất cả cho Ma Thần Đại Hắc Thiên. Nhưng… là một vị Tộc Trưởng, ta không thể tùy tiện được. Ta phải suy nghĩ kỹ càng cho mười vạn thuộc hạ Hắc Ám Kỵ Sĩ của ta. Quyết định của ta có thể ảnh hưởng tới cả chủng tộc, do vậy ta không thể không thận trọng được.
Sau khi nghe xong, Tộc Trưởng Hắc Ám Kỵ Sĩ đã trầm mặc rất lâu rồi mới nói ra như vậy. Điều đó khiến ba người kia có chút sững sờ. Bởi vì từ khi bọn họ quen biết người này, chưa bao giờ thấy hắn lại nói nhiều như vậy. Cho dù chỉ có một câu nói, nhưng câu nói đó còn nhiều hơn cả một năm về trước cộng lại.
- Vấn đề gì cơ?
Lời nói Tộc Trưởng Hắc Ám Kỵ Sĩ tộc khiến Tộc Trưởng Hắc Ám Tinh Linh tộc nhíu mày. Dường như hắn cũng có suy nghĩ tương đồng, cho thấy sự do dự của hắn. Có lẽ cũng giống như Tộc Trưởng Hắc Ám Kỵ Sĩ tộc, nhưng trong khi hắn còn chưa kịp mở miệng nói thì ở phía kia, Tộc Trưởng Cuồng Bạo Dã Man Nhân đã nhanh mồm nhanh miệng nói trước một bước rồi.
- Đại Thống Lĩnh… ta đang suy nghĩ về vấn đề Đại Thống Lĩnh. Các ngài phải biết, một khi chúng ta thần phục Bạch Khởi đại nhân, hành động dựa theo ý chỉ của Ma Thần Đại Hắc Thiên. Như vậy đồng nghĩa với việc chúng ta đã phản bội Đại Thống Lĩnh. Bạch Khởi đại nhân là nhân loại, ngài ấy đến đây có mục đích, có suy nghĩ của riêng mình. Mặc dù không biết phải làm những gì, muốn làm cái gì, nhưng có một điều ta có thể khẳng định, đó chính là một khi Bạch Khởi đại nhân thu phục chúng ta, một khi chúng ta thần phục ngài, sợ là sẽ không còn được ở trong Vạn Tượng Sâm Lâm lâu nữa. Rời khỏi nơi này là chuyện sớm muộn, nhưng nếu làm vậy chẳng khác nào phản bội lại liên minh Hắc Ám. Làm vậy có thể khiến thực lực của liên minh Hắc Ám chúng ta giảm sút, đồng nghĩa với việc phản bội lại Đại Thống Lĩnh, các ngài thấy… Đại Thống Lĩnh liệu có chấp nhận không? Các ngài thấy dựa vào lực lượng của Đại Thống Lĩnh liệu có bỏ qua cho chúng ta không? Điều này các ngài đã nghĩ tới chưa?
Tộc Trưởng Hắc Ám Kỵ Sĩ thâm trầm nói, khi nói ngữ khí không hề biến động, lãnh đạm như một người chết, không có bất kỳ tình cảm nào.
Nhưng dù lời nói của hắn có vẻ không có bất kỳ sự biến động tình cảm nào, tuy nhiên ba người ngồi đó có thể hiểu rõ sự ưu sầu sâu sắc thông qua lời nói đó. Hơn nữa lời này cũng khiến ba người bọn họ nhất loạt trầm mặc. Điều ban đầu Tộc Trưởng Hắc Ám Tinh Linh tộc nghĩ cũng là vấn đề này, cho nên hắn là người trầm mặc đầu tiên. Về phần hai người kia không nghĩ đến vấn đề này, lúc này sau khi đã được Tộc Trưởng Hắc Ám Kỵ Sĩ nhắc nhở nhất thời đã hiểu rõ, sau đó cũng trầm mặc theo.
Đại Thống Lĩnh… Đại Thống Lĩnh của liên minh Hắc Ám, là một gánh nặng đè lên đầu bọn họ, là nhân vật khiến họ thở không ra hơi. Còn hắn ở đó, bản thân họ làm bất cứ việc gì đều cần phải suy xét rõ ràng. Dẫu sao tính tình của Đại Thống Lĩnh họ đều hiểu rõ, thực lực của Đại Thống Lĩnh cũng vô cùng ghê gớm. Không thể thuận theo suy nghĩ cẩn trọng của họ bởi vì quyết định của họ không đơn giản là quan hệ đến sự sống chết an nguy của bản thân, mà thậm chí còn liên lụy đến cả chủng tộc.
Đùng~~
Trầm ngâm hồi lâu, Tộc Trưởng Cuồng Bạo Dã Man Nhân đầu tiên đập bàn đứng dậy, tức giận quát:
- Sợ cái gì, bốn tộc chúng ta cộng lại đã chiếm một phần ba lực lượng liên minh Hắc Ám. Những chủng tộc khác đều là chủng tộc nhỏ, chúng chẳng dám nhiều lời, huống hồ bọn chúng cũng không đoàn kết. Mà Đại Thống Lĩnh định làm gì chúng ta chứ? Cùng lắm là giết chúng ta mà thôi, nhưng giết chúng ta rồi thì sao chứ? Ta không sợ chết, ngài ấy giết ta, Cuồng Bạo Dã Man Nhân bọn ta cũng mãi mãi phục tùng tín ngưỡng của Ma Thần Đại Hắc Thiên, tận trung với chủ nhân Bạch Khởi. Chuyện này không cần phải bàn nữa. Các ngài sợ, nhưng ta không sợ. Cùng lắm là chết mà thôi, muốn tiễu trừ bộ tộc chúng ta? Hừ hừ, chỉ cần bọn ta đoàn kết lại thì Đại Thống Lĩnh kia cũng chẳng có bản lĩnh đó đâu..
- Tốt… Ta cần lời nói này của ngài. Bất kể kẻ khác thế nào, ta cũng làm.
Tộc Trưởng Tu La Võ Sĩ nghe xong cũng đột ngột đứng phắt dậy. Hai người cương trực tuy thường ngày có đôi chút mâu thuẫn, thậm chí là gai mắt với nhau. Tuy đều là những kẻ thuận tính, nhưng Cuồng Bạo Dã Man Nhân cảm thấy Tu La Võ Sĩ quá nhạt nhẽo. Còn Tu La Võ Sĩ lại cảm thấy Cuồng Bạo Dã Man Nhân quá thô lỗ. Do vậy người của hai chủng tộc và cả hai vị Tộc Trưởng tuy tính cách hao hao giống nhau, nhưng luôn bất hòa với nhau. Tuy nhiên vào lúc này bọn chúng đều thể hiện sự nhất trí lạ thường. Hai người trong nháy mắt bày tỏ ý kiến của mình, hơn nữa nhìn nét mặt có thể nhận thấy bọn họ không hề có ý định thay đổi.
Tộc Trưởng Hắc Ám Kỵ Sĩ và Tộc Trưởng Hắc Ám Tinh Linh Tộc sau khi liếc mắt nhìn nhau, đều thấy được ánh mắt có chút gì bất đắc dĩ ở đối phương. Cũng từ ánh mắt của đối phương nhìn thấu một câu nói: Nguồn truyện: Truyện FULL
- Ta sớm nên biết hai người bọn họ sẽ làm vậy..
Về tính cách của hai vị này thì hai vị còn lại đều đã rõ. Dù sao mọi người chung sống cũng không phải ngày một ngày hai. Tính cách mỗi người thế nào, trong lòng tất cả mọi người đều hiểu. Hai người họ trông thấy biểu hiện của hai người cao to kia thì đã hiểu không còn cách nào có thể thuyết phục được họ nữa rồi. Sau khi cười gượng một tiếng, Tộc Trưởng Hắc Ám Tinh Linh tộc mang chút bất đắc dĩ nói:
- Bốn tộc chúng ta xưa nay cùng chung tiến thoái, hai vị đã quyết định vậy, ta cũng chỉ còn cách theo các vị. Ai… có lẽ hai người các vị lần này đã lựa chọn đúng, hơn nữa các vị nói không sai. Bất luận Đại Thống Lĩnh lợi hại bao nhiêu, có điều có một chuyện có thể khẳng định, cho dù Đại Thống Lĩnh ra tay diệt tộc hay không, chỉ cần kẻ nào phản bội đều sẽ phải chết. Hơn nữa cả chủng tộc cũng sẽ bị tiêu diệt. Nhưng chúng ta lại chẳng phải là những chủng tộc nhỏ. Bốn chủng tộc chúng ta chiếm một phần ba lực lượng liên minh Hắc Ám. Đại Thống Lĩnh không thể diệt tộc của chúng ta, hắn cũng chẳng có cái năng lực ấy. Cùng lắm là giết chúng ta cùng thân quyến mà thôi. Nhưng nhân sinh trên đời, lẽ nào lại sợ chút chuyện nhỏ đó sao? Nếu đã có lựa chọn… Vậy thì hãy làm ngay thôi… Lần này bất cứ giá nào ta cũng phải đi theo các vị..
- Ha ha ha… tốt… không ngờ lão Tinh Linh thường ngày có vẻ nham hiểm giảo hoạt, vậy mà giờ đây lại rất thẳng thắn dứt khoát. Ngài cứ yên tâm, nếu đã là lời của Ma Thần Đại Hắc Thiên thì chúng ta cũng chẳng lo lắng gì nữa, vả chăng cũng chỉ là chết một lần mà thôi. Chúng ta không sợ là tốt rồi, dù sao chúng ta cũng là Tứ Đại Đấu Hoàng mà, lẽ nào phải sợ hắn. Nếu hắn đến thì chúng ta sẽ liều mạng với hắn, dù không thể thắng, nhưng ít nhất cũng khiến hắn phải trả giá, hai bên lưỡng bại câu thương… Đại thiết đầu thấy sao?
Tộc Trưởng Cuồng Bạo Dã Man Nhân nghe xong cười vỗ trước mặt Tộc Trưởng Hắc Ám Tinh Linh tộc. Khi đối phương cười gượng đã nói vậy, nói chuyện hướng ánh mắt về phía Tộc Trưởng Hắc Ám Kỵ Sĩ, chờ đợi câu trả lời của đối phương. Nhưng cách gọi của hắn thật sự chẳng dễ nghe chút nào… Đại thiết đầu… Cái tên này không lịch sự gì cả.
- Điều này… cả ba ngài đã quyết định vậy, ta còn có thể nói gì? Đi cùng các ngài cũng là tránh cho Hắc Ám Kỵ Sĩ chúng ta mang cái tiếng nhu nhược, ha ha… Vào thời Thượng cổ, Hắc Ám Chủng Tộc cũng chính là thủ hạ trung thành nhất của Ma Thần Đại Hắc Thiên. Lần này sao lại đứng núp sau các ngài được, vậy há chẳng phải là hổ thẹn với tổ tiên ư?
Tộc Trưởng Hắc Ám Kỵ Sĩ nghe xong câu nói đó mỉm cười đứng thẳng dậy rồi nói như vậy. Nói xong không thèm để ý đến ba người kia đi ra ngoài.
Lời của hắn khiến ba người kia nở nụ cười. Đang định nghĩ nói gì thì đã thấy rồi, động tác của Tộc Trưởng Hắc Ám Kỵ Sĩ nhất thời hơi chút sững sờ, không biết phải làm những gì. Vẫn là Tộc Trưởng Hắc Ám Tinh Linh tộc phản ứng lại, sau đó cao giọng nói:
- Ta nói Đại thiết đầu ngươi định đi làm gì?!.
Lời kia vừa thốt ra, Tộc Trưởng Hắc Ám Kỵ Sĩ phía bên kia quay đầu sang, sau khi thấy ánh mắt ba người như một, đưa mắt nhìn hồi lâu, sau đó bỏ mũ lộ ra cái đầu của mình. Trước mặt mọi người không phải là khuôn mặt xấu xí như tưởng tượng, mà là một khuôn mặt trắng nõn nà, một mái tóc vàng hoe, còn lẫn cả chút màu xanh lam. Xuất hiện trước mặt họ hóa ra lại là một nữ tử xinh đẹp. Đó là điều quá bất ngờ với ba vị Tộc Trưởng kia.
Từ lâu họ đã quen với Tộc Trưởng Hắc Ám Kỵ Sĩ, nhưng chưa bao giờ thấy được mặt của đối phương. Từ trước tới giờ ấn tượng của họ về đối phương chỉ là cái giọng điệu bất âm bất dương, một lão già trầm lặng. Nhưng chẳng ai ngờ, kết quả hoàn toàn tương phản với tưởng tượng của họ. Xuất hiện trước mặt họ không phải là loại người không nam không nữ như tưởng tượng, cũng không phải là một lão già buồn tẻ vô vị, mà là một mỹ nữ tóc vàng tuyệt sắc, đẹp đến mức không ai tưởng tượng ra nổi.
Sự rung động đột ngột đã khiến cho mấy vị Tộc Trưởng đắm chìm thật lâu không khôi phục lại được như cũ. Bọn họ có chút ngẩn người, nhất thời không thể đón nhận tình cảnh trước mắt. Lúc này Tộc Trưởng Hắc Ám Kỵ Sĩ cười nhạt rồi nói:
- Còn đứng ngây ra đó làm gì? Nếu đã quyết định rồi thì chúng ta đi thôi.
- Đi? Đi làm gì?
Tộc Trưởng Cuồng Bạo Dã Man Nhân có chút ngây ngốc nói. Trong giây lát hắn không hiểu lời của đối phương. Dù sao sức chiến đấu của Cuồng Bạo Dã Man Nhân tuy rất mạnh, nhưng… đầu óc của họ lại chẳng thông minh gì cả.
- Làm gì? Đại Tinh tinh ngài vừa nãy nói là lợi hại nhất đó, nếu đã quyết định thần phục chủ nhân, bất kể chuyện của Đại Thống Lĩnh, vậy thì chúng ta qua đó thôi. Không thể để Bạch Khởi chủ nhân một mình ở đó đợi chúng ta phải không nào? Làm vậy thất là quá thất lễ. Chúng ta để chủ nhân chờ cả ngày rồi, giờ khi đã có kết quả rồi vậy thì qua đó ngay thôi…
Khi nghe xong, Tộc Trưởng Hắc Ám Kỵ Sĩ mỉm cười rồi cũng chẳng thèm để ý tới mấy người kia nữa, tự mình mặc một bộ khôi giáp không nhìn ra vóc người đi thẳng ra phía ngoài, hướng về chỗ Bạch Khởi đang ở. Ba người kia cũng sững sờ, nhưng ngay sau đó lại lập tức đi theo ra ngoài.