Thời gian mấy ngày tới Bạch Khởi vẫn khá bận rộn, cả ngày chạy đi chạy lại tất bật như một con ruồi, sau khi mua được 7 gian cửa hàng mà A Lý nói, hắn đưa khế ước nhà đất cho A Lý, Bạch Khởi thật đúng là một ông chủ vung tay.
Những việc khác của bản thân mình thì không làm, ngược lại ngày nào cũng ra sức rèn luyện cơ thể, ngày nào hắn cũng chạy về hướng con phố lớn thứ bảy và chịu hành hạ ở đó, việc này khiến Bạch Khởi dường như sắp cho rằng liệu bản thân mình có phải đã biến thái hay không, nếu không thì sao có thể làm những việc buồn tẻ đến như vậy?
Đương nhiên trong quá trình đau khổ, Bạch Khởi hoàn toàn cảm nhận được sức chiến đấu của mình tăng dần lên, mấy ngày gần đây bắt đầu có cảm giác như sắp bùng nổ, thậm chí một ngày trước đó sự hạn chế của hắn cũng đã được đột phá, bước vào hàng ngũ nhị tinh Đại Đấu Sư.
Bất quá hôm nay Bạch Khởi Cũng không đến chỗ tiệm rèn của Âu đại sư để tiếp nhận sự ngược đãi nữa, không phải do Bạch Khởi nghĩ mình đã đột phá, có thể không cần quan tâm đến lão tửu quỷ ghê tởm và lão già biến thái Tiểu Kiền kia, chẳng qua là Bạch Khởi hôm nay còn một việc quan trọng muốn đi làm, bởi vì…. Hôm nay là ngày quốc vương bệ hạ sắc phong tước vị quý tộc.
Cứ ba năm lại tổ chức sắc phong cho con cháu quý tộc một lần, đây là sự kiện rất long trọng, thế nên vài ngày trước đó các lễ quan đã bắt đầu chuẩn bị cho việc này rồi, hôm nay khắp vương cung từ trong ra ngoài đều được trang hoàn lộng lẫy, treo trên tường thành của vương cung là biết bao gấm vóc màu đỏ, quân cận vệ của hoàng gia thân mặc áo giáp vàng, người nào người nấy tinh thần phấn chấn, khoác gấm bào màu đỏ, vũ khí được lau sáng bóng, thậm chí còn cắm trên đầu chiếc lông vũ màu đỏ cũng rất đẹp mắt, cả thành Mân Côi như đắm chìm trong không khí hân hoan vui sướng.
Lúc này, Bạch Khởi đi theo sau phụ thân của hắn - Bạch Kình Thiên, ông ta mặc lễ phục quý tộc màu trắng rất đẹp đang ngồi trong xe ngựa gỗ đỏ có nạm gia huy của Bạch gia, sau khi chải chuốt xong mái tóc bạc trắng đầu của mình, hắn dùng dây buộc thắt lại, tinh thần phấn chấn của hắn tỏ ra vô cùng phong độ.
"Hồi hộp không?" Nhìn khung cảnh cùng với những người bận rộn ở bên ngoài cửa sổ, Bạch Kình Thiên quay sang hỏi nhỏ Bạch Khởi đang ngồi bên cạnh.
"Không… không hồi hộp, nhưng con đang tò mò, thưa phụ thân, theo người thì Quốc vương bệ hạ sẽ ban cho con tước vị gì? Sẽ trực tiếp khen thưởng hay ban cho con tam đẳng nam tước?" Bạch Khởi nở nụ cười rất tươi và hỏi, hắn thực sự đang rất tò mò.
Có lẽ Bạch Khởi cũng có chút dự đoán ở trong đầu, lần này các con em quý tộc được phong về cơ bản đều được xưng hô là tước sĩ, dù sao họ cũng là con em quý tôc, tước sĩ là ngạch quân dịch dự bị của quý tộc, cũng phù hợp với thân phận của họ, tuy hoàn toàn không phải là quý tộc thật, thế nhưng địa vị của họ lại cao hơn rất nhiều so với những người bình thường khác. Nguồn truyện: Truyện FULL
Tất nhiên phụ thân của hắn cũng đã từng trải qua. Đón nhận với tâm trạng lòng như lửa đốt, đã vậy còn mở yến tiệc để giới thiệu hắn với các quý tộc của Vương đô, điều này ắt hẳn không thể chỉ vì một tước sĩ nhỏ nhặt được. Phải biết rằng các con cháu quý tộc thông thường, và cả một số người có cống hiến đặc biệt hoặc thân phận cấp cao cũng thường được ban tặng địa vị nam tước. Vị trí thấp nhất của kim tự tháp quý tộc thì là thành viên. Một tam đẳng nam tước…
Tuy địa vị tam đẳng nam tước không hề cao chút nào. Ở thành Mân Côi, địa vị quý tộc đã đông nghìn nghịt, huống chi là tam đẳng nam tước. Dường như cứ bất cứ người nào ăn mặc sang trọng đẹp đẽ một chút đều được xưng là nam tước. Đương nhiên cũng không thể xem thường cách xưng hô này, bởi hắn ta có thể đem đến cho ngươi rất nhiều lợi ích. Mặc dù chỉ là tam đẳng nam tước, hơn nữa cũng không phải là cha truyền con nối, nhưng họ có đủ tư cách để có thái ấp của riêng mình. Tất nhiên là thái ấp chứ không phải đất phong.
Thái ấp là chỉ khu vực đất đai phân định cho ngươi phụ trách. Ở đây ngươi có thể lấy thuế khoá đất đai làm thu nhập của mình, nhưng ngươi không có quyền xử lý mọi đất đai ở đây. Ở đây vẫn chịu sự quản lý của đế quốc. Hơn nữa, thái ấp của tam đẳng nam tước thường rất nhỏ, gần như cũng chỉ rộng bằng một nông trang, đối với cuộc sống xa hoa của quý tộc thì thu nhập thuế khoá đất đai này về cơ bản cũng chẳng đáng là bao.
Vậy nhưng với những người được sắc phong tam đẳng nam tước khi mới 16 tuổi thì tương lai cũng thường rất có tiền đồ. Có thể nói, họ sẽ là sống lưng tương lai của vương quốc, là lực lượng trung kiên của tương lai. Dường như mỗi người trong tương lai đều có những thành tích nổi bật. Hơn nữa, một tước vị tam đẳng nam tước còn có thể ban cho họ sự khởi đầu cao hơn so với những người cùng trang lứa, và đây mới là vấn đề mà Bạch Kình Thiên coi trọng, chính vì thế hắn mới không tiếc công sức để giúp Bạch Khởi giành được.
"Việc này thì... Con cứ yên tâm đi, mọi việc ta đã tính kỹ cả rồi. Nếu không nằm ngoài ý định của ta thì con sẽ được ban tặng chức vị tam đẳng nam tước. Đợi sau khi có được địa vị này rồi sẽ có thể sắp xếp cho con tham gia rèn luyện trong quân đội. Con cần phải biết, địa vị quý tộc sẽ giúp con có được cơ hội thăng tiến tốt hơn những người khác. Dù sao thì các quốc gia của đại lục Thiên Ân cũng đều có quy tắc chiến công ngang nhau nhưng việc thăng quan thì lại hạn chế. Điều này chẳng phải sẽ rất có lợi đối với con hay sao." Sau khi trầm ngâm một lúc, Bạch Kình Thiên quyết định nói ra hết những suy nghĩ của mình.
"Rèn luyện trong quân đội?" Bạch Khởi ngạc nhiên hỏi. Thực sự hắn không nghĩ phụ thân của mình lại nói như vậy. Ông ấy muốn mình gia nhập quân đội.
"Ừm. Con là con trai của ta, sau này con cũng sẽ là người kế thừa tước vị của ta, chủ nhân tương lai, nhà họ Bạch chúng ta dù sao cũng không thể sống mãi ở Liễu Thành bé tí bé tẹo này được, nhà họ Bạch sẽ đi lên bằng đôi tay của con, và ta hy vọng con sẽ làm rạng rỡ nhà họ Bạch này. Con cần phải nhớ, sức mạnh của mỗi người đều có hạn, cho dù con có là cao thủ Đấu Vương giống như lão tổ tông, thế nhưng ngược lại sức mạnh của tập thể thì lại là vô hạn, cũng giống như bệ hạ quốc vương, chỉ một câu nói của hắn thì bất cứ lúc nào cũng đều có thể khiến cho một tông phái đấu khí lớn mạnh hôi phi yên diệt (tan thành mây khói), cho dù có là nhân vật lớn mạnh như Tây Bắc Đẩu Vương - Tư Kiêu Kiệt thì cũng không thể không khuất phục dưới thế lực của đại công tước An Đức Liệt, hợp sức với hắn, trừ phi con là Đấu Hoàng, cao thủ Đấu Hoàng con mới có thể hoàn toàn thoát ra khỏi sức mạnh của tập thể, vậy nhưng điều đó còn rất xa vời… Sự nỗ lực mà bản thân phải bỏ ra thật khó mà tưởng tượng, hơn nữa cũng cần phải mất thời gian rất lâu, đã vậy lại nguy hiểm, thế nên ta hy vọng con sẽ hiểu được ý của ta, hãy nghe theo sự sắp xếp của ta để gia nhập quân đội, dù sao con cũng là tương lai của nhà họ Bạch, nhà họ Bạch sau này tất cả đều phải trông cậy vào con đó." Bạch Kình Thiên nói đầy ý sâu sa.
Lúc này, Bạch Khởi chỉ im lặng, bởi hắn biết những gì mà Bạch Kình Thiên nói là hoàn toàn đúng, sức mạnh của tập thể là vô cùng to lớn, nó lớn hơn nhiều so với sức mạnh của một người, nếu bản thân có được sức mạnh và địa vị lớn lao này, vậy thì…điều đó cũng có nghĩa là bản thân sẽ thăng tiến nhanh hơn, đến lúc đó có lẽ cấp Đấu Hoàng, hay thậm chí Đấu Đế cũng không còn là giấc mơ gì khó khăn nữa cả.
Thấy Bạch Khởi im lặng không nói gì cả, Bạch Kình Thiên đứng bên cạnh tiếp tục lên tiếng : "Ta biết, con rất xuất sắc, có thể nói con là một thiên tài thực sự, nếu không đã không được lão tổ tông trọng dụng, vậy nhưng con trai à, người trẻ tuổi luôn chỉ coi trọng thực lực của bản thân, con cũng vậy, nhưng ta hy vọng con đủ khả năng để hiểu, có đôi lúc quyền lợi còn quan trọng hơn thực lực, huống hồ, quân đội giống như một cái lò luyện lớn, bên trong có vô số cao thủ, ở đó con sẽ càng có thêm cơ hội để rèn luyện mình, hãy tin ta đi… nếu vài năm nữa con vẫn cảm thấy bản thân mình không thích hợp với nơi đó, ta sẵn sàng để con ra đi… Đây là… lời khuyên với tư cách của một người làm cha như ta muốn nói với con."
"Điều này… con hiểu rồi, phụ thân, con sẽ làm theo ý của người." Bạch Khởi gật đầu lên tiếng trả lời, hắn biết những gì Bạch Kình Thiên nói hoàn toàn không sai chút nào, quân đội quả là một nơi tốt, nơi đó có thể rèn luyện bản thân mình tối đa nhất, hãy thử tưởng tượng trong trăm vạn quân, ở vào hoàn cảnh sống còn đó, bản thân sẽ có thể được thăng tiến nhanh nhất.
Huống hồ lúc này trong đầu Bạch Khởi còn đang có một bí mật, đó chính là Cửu U, có Cửu U bên cạnh, Bạch Khởi tin mình sẽ được thăng tiến rất nhanh, dù sao thì hồn phách cũng rất đáng giá, bản thân cứ giết chết một người thì hắn có được 10 điểm giao dịch, đã vậy trong lòng còn không mang bất cứ gánh nặng nào. Thực ra từ lâu Bạch Khởi đã muốn tham gia quân đội một thời gian, chỉ tiếc là chưa có cơ hội, bây giờ Bạch Kình Thiên tạo cơ hội này cho Bạch Khởi, hắn sao có thể không đồng ý cơ chứ?
"Ha ha… Tốt… Thật không hổ danh là con trai của ta, tốt… rất tốt." Nghe câu nói của Bạch Khởi, Bạch Kình Thiên cười hả hê, vừa vuốt ve chòm râu ở trước ngực vừa nói, gương mặt tươi cười khiến hắn càng trở nên thân thiết gần gũi hơn.
Vậy nhưng, sau khi cười, Bạch Kình Thiên bỗng tỉnh bơ, nghiêm mặt nhìn Bạch Khởi nói rất nghiêm túc : "Thế nhưng…vcon trai, có một điều ta hy vọng con sẽ hiểu, đó chính là…ta sẽ không thể cho con bất cứ sự giúp đỡ nào cả, hãy nhớ là không có bất cứ sự giúp đỡ nào, tuy con là con trai của ta nhưng con không thể sống mãi dưới sự che chở của ta được. Một chú chim không trải sóng gió sẽ mãi mãi không thể biết bay, đạo quân hùng mạnh không trải qua sống còn thì sẽ không biết việc đánh tan kẻ địch là lựa chọn tốt nhất, ta không hy vọng con trở thành một bông hoa trong nhà kính, điều mà ta hy vọng đó là con có thể tự mình đối mặt với tất cả, một người chỉ khi dám đối mặt với nguy hiểm bên ngoài thì mới có thể trưởng thành hơn, mới có thể đem đến cho nhà họ Bạch chúng ta một tương lai tốt đẹp. Ta thật sự không muốn, trong tương lai một ngày nào đó, khi ta chết đi, nhà họ Bạch này sẽ bị ngã quỵ trong tay con, con hiểu ý cuả ta chứ?"
Nghe những lời Bạch Kình Thiên nói, Bạch Khởi ngẩn người ra, ngay sau đó hắn gật đầu thể hiện mình đã hiểu, thực ra, từ trong lòng Bạch Khởi cũng chưa từng nghĩ đến việc sẽ nhờ Bạch Kình Thiên giúp đỡ…
Bánh xe ngựa không ngừng chuyển động, trải qua vài con đường phồn hoa rốt cục cũng đã đến cổng Vương Cung, Bạch Khởi vừa xuống sẽ thì trước mặt đã xuất hiện một cung điện nguy nga tráng lệ, mặc dù hắn đến Mân Côi thành này cũng đã nửa tháng rồi, nhưng vẫn chưa từng đi qua vương thành lấy một lần, cũng không tận mắt chứng kiến lần nào, đây đúng là nơi đứng vững ngàn năm không đổ, Đông phương đại lục đệ nhất cường quốc – Bất Diệt hoàng triều, bây giờ đã là Vương Cung của Ba Phạt Lợi Á…..
Bất quá bây giờ Bạch Khởi lại cảm thấy rằng, nơi này trong truyền thuyết hao phí một lượng tài nguyên khổng lồ, cuối cùng sau khi hoàn thành đã trở thành một trog những cung điện hào hoa nhất đại lục, khiến cho Bạch Khởi lần đầu tiên nhìn thấy Vương Cung trong đầu ngoài hai chữ "Rung Động" ra cũng không biết nói gì khác nữa.
Chấn động, ngoài chấn động ra vẫn ra chấn động, vương gia cận vệ quân xuất hiện trươc mặt Bạch Khởi, tất cả bọn họ lúc này đều mặc Quang Minh giáp màu hoàng kim, tay cầm trường mâu, hông đeo trường kiếm, xếp thành hàng chữ nhất, đứng thẳng tắp thành hai hàng trước cổng lớn của vương cung, mắt nhìn thẳng về phía trước.
Còn phía sau họ là một thành tường cao đến mười trượng, cả thành tường đều được làm bằng Mặc Tinh thạch, trên mặt tường thành lưu lại những vết tích của thời gian, có điều vẫn sáng rọi, dưới ánh sáng của mặt trời phát ra những tia sáng hiền hòa, phải biết rằng Mặc Tinh thạch là một trong những khoáng thạch kiên cố nhất được biết đến trên đại lục, truyền thuyết từng nói ở thời kỳ văn minh ma pháp, Mặc Tinh thạch còn có khả năng chống lại ma pháp, quý giá khôn cùng, đầu tiễn được chế tạo từ nó đều có lực sát thương cực lớn đối với ma pháp sư, thậm chí còn được gọi là cơn ác mộng của ma pháp sư.
Cho dù là khi văn minh ma pháp đã suy tàn, văn minh đấu khí quật khởi, nguyên liệu Mặc Tinh thạch kiên cố này vẫn quý giá như cũ, từ thành tường toàn dùng được xây từ Mặc Tinh thạch này không khó để nhìn ra hoàng triều Bất Diệt năm xưa giàu có huy hoàng đến mức nào, chỉ là một đế đô khổng lồ lại bị sụp đổ trong một đêm, một đế quốc lớn cơ hồ trong một năm tranh đấu mà tàn lụi, trở thành mấy trăm nước nhỏ, cho dù là những vùng đất đã thôn tính được nghìn năm của hoàng triều Bất Diệt cũng đã có mấy chục vương quốc, còn sự tàn lụi của vương triều Bất Diệt, tính đến nay vẫn là một bí ẩn, vương triều năm đó làm thế nào lại sụp đổ trong một đêm, điều này…cơ hồ đã trở thành một bí ẩn thiên cổ.
Con phố Hán Bạch Ngọc nằm quanh cả vương cung, trên con đường rộng năm mươi thước toàn bộ đều làm từ Hán Bạch ngọc nghìn năm không mài mòn, mà ngoài thành tường màu đen này ra, còn có một cầu đá bạch ngọc được chạm trổ tinh xảo, đường thẳng đến vương cung không nói thứ khác chỉ riêng chi phí từ thành tường và con phố đã không thể tính hết được rồi.
Đương nhiên đây hoàn toàn không phải điều khiến Bạch Khởi chấn động nhất, điều khiến Bạch Khởi chấn động nhất là cung môn đã có nghìn năm lịch sử, một chiếc cổng lớn cao khoảng mười lăm thước tọa lạc trước mặt Bạch Khởi, độ rộng tuyệt đối vượt quá mười thước, trên cả cổng lớn đều chạm khắc nhật nguyệt tinh tú vô cùng tinh xảo, ở vị trí trung ương còn vẽ một Thần Thánh Cự Long lớn, miệng đang hướng thẳng về vừa cung môn, nhìn vô cùng sống động.
Điều làm Bạch Khởi chấn động không phải là nghệ thuật điêu khắc khéo léo mà là cổng lớn, chiếc cổng lớn này…lại làm từ tử kim, nếu Bạch Khởi không nhìn lầm, đó đích thực là chiếc cổng lớn toàn tử kim là tử kim, e rằng phải đến mấy vạn cân để làm ra nó.
Nghĩ tới đây, Bạch Khởi ngay lập tức có một cảm giác hoa mày chóng mặt nghĩ… "Hoàng triều Bất Diệt năm xưa rốt cuộc tài phú nhiều đến đâu? Lại có thể dùng tử kim làm cửa vương cung? Phải biết rằng đây phải đến mấy vạn cân tử kim. Là mấy vạn cân, chỉ đơn giản là mấy vạn cân…"
Phải biết rằng, theo đơn vị đo lường và tiền tệ đã thống nhất trên đại lục, một cân tử kim có thể đổi được mười tử kim tệ, còn một tử kim tệ có thể đổi được một trăm kim tệ, tính như vậy chỉ riêng cung môn này e rằng cũng đáng giá đến nghìn vạn kim tệ rồi…
Bất chợt, Bạch Khởi có một cách nghĩ kỳ lạ: "Nếu ngày nào đó vương quốc Ba Phạt Lợi Á thật sự không có tiền đánh trận nữa, chỉ cần quốc vương bệ hạ quyết tâm, đem chiếc cổng này làm tan chảy thì lập tức sẽ có mấy nghìn vạn kim tệ rồi.
Vậy…cũng đủ để thành lập mấy quân đoàn rồi…"
Vỗ vai Bạch Khởi, Bạch Kình Thiên mặt cảm thán nói: "Chấn động không? Kỳ thực khi ta nhìn thấy lần đầu tiên cái vương cung này cũng giống như con, ta cũng chấn động không nói nên lời. Có điều…có lẽ con nên xem xem bên trong sẽ càng làm con chấn động hơn."