"Sam Sam cô nghe tôi giải thích!" Quý Thính nhìn anh giương nanh múa vuốt về phía mình, bộ dáng thật là giống như ngoài xã hội mấy đám đánh ghen tình nhân vợ bé gì đó, cô sợ tới mức nói xong câu đó xoay người chạy ngay, nào còn dám giải thích cái gì hơn.
Thân Đồ Sam thấy cô chạy càng thêm phẫn nộ, la lên đuổi theo: "Cô cái đồ cặn bã đứng lại cho tôi! Vương bát đản kẻ lừa đảo, thế nhưng thật là chân đứng hai thuyền!"
"Tôi không có......" Quý Thính vừa chạy vừa không quên phản bác.
Thân Đồ Sam rống giận đuổi theo: "Hai lần tôi đều tận mắt nhìn thấy, chẳng lẽ còn giả sao?!"
Quý Thính kêu khổ không ngừng, toàn bộ tâm lực đều đặt vào việc chạy trốn.
Lúc này là giờ học sinh tan học, dọc theo đường đi người thật nhiều, hai người truy đuổi nhau hấp dẫn rất nhiều ánh mắt theo dõi.
Thân Đồ Sam thân cao chân dài, chạy lên tự nhiên có ưu thế hơn, thật mau anh sắp đuổi kịp Quý Thính, Quý Thính bất đắc dĩ chỉ phải chạy vào đường nhỏ hẻo lánh để tránh, nghĩ thầm ít nhất lúc bị bắt cũng không có quá nhiều người xem náo nhiệt.
Mà rất mau cô đã đạt thành tâm nguyện này, bởi vì ——
Cô chui vào ngõ cụt.
Một cái ngõ cụt thật hoàn mỹ, một người cũng không có, bên cạnh là chỗ để mấy thùng nước gạo của mấy tiệm ăn vặt ở phố phía trước, xa xa còn ngửi được mùi chua chua của nước với đồ hư thối, càng đừng nói chỗ gần đây nơi hai người đứng.
Quý Thính vốn tưởng rằng đại tiểu thư sẽ chán ghét mùi hôi mà rời đi, ai ngờ tình anh em đã chiến thắng hết thảy, Thân Đồ Sam dứt khoát theo vào sau.
Thân Đồ Sam cười lạnh một tiếng: "Chạy đi, có bản lĩnh cô còn chạy đi."
"......"
Quý Thính chưa từ bỏ ý định, nhìn tới bức tường cao cao phía sau, xác định mình sẽ không đột nhiên biến ra năng lực độn thổ, đành chỉ trưng ra vẻ mặt đưa đám, chịu thua: "Việc hôm nay thật không phải giống như cô nghĩ."
"Vậy cô nói cho tôi, hẳn là thế nào?" Thân Đồ Sam chống nạnh.
Quý Thính thở dài: "Sự tình là như thế này, khoảng thời gian trước tôi uống say......"
"Thôi cô đừng nói nữa! Tôi không muốn nghe chút nào, bằng không lại phải bị cô hồ ly tinh này mê hoặc!" Thân Đồ Sam chỉ nghe xong mấy chữ đã giận dữ.
"Cô nghe tôi giải thích đi......"
"Tôi không nghe, tôi không nghe!"
"Nghe tôi giải thích......"
"Không nghe không nghe."
"......" Quý Thính cảm thấy, nếu dựa theo tiến trình đối thoại như hiện tại, bọn họ hai người có lẽ cả đời cũng phải ở giữa đám thùng nước gạo này.
Thân Đồ Sam cũng ý thức được cùng chuyện, sắc mặt thật khó coi, miễn cưỡng mở miệng: "Tôi hỏi cô, cô cùng anh hai tôi phát triển đến bước nào?"
"......"
"Hai ngươi đã làm?" Thân Đồ Sam sắc mặt đại biến.
Quý Thính vội xua tay: "Không có không có, chúng tôi không tới một bước kia đâu."
"Vậy Tiểu Tự thì sao? Đến một bước kia sao?" Thân Đồ Sam mắt lạnh thẩm vấn.
Quý Thính cười mỉa: "Cậu ấy vẫn là vị thành niên đó, làm sao đến một bước kia."
"Cô cũng biết em ấy là vị thành niên, vậy cô còn yêu đương với nó, lại là ngoại tình nữa chứ, Quý Thính cô thật là quá hỗn đản!" Thân Đồ Sam càng nói càng giận, mắt thấy lại có ý muốn xông lên.
Quý Thính vội vươn tay ra làm một động tác ngưng, ý bảo anh hãy bình tĩnh lại: "Tôi sở dĩ chân đứng hai thuyền là có nguyên nhân, cô tin tôi đi!"
"Tôi hiện tại không còn tín nhiệm gì với cô nữa, đừng mơ lại gạt tôi." Thân Đồ Sam quả thật quá đau lòng, đời này thật vất vả mới có người bạn tốt, kết quả người bạn này chẳng những đã lừa anh hai, còn lừa em tư, quả thật là xem Thân Đồ Sam cô như bàn đạp lợi dụng hoàn toàn.
Quý Thính bất đắc dĩ: "Mặc kệ cô có tin hay không, ít nhất để tôi đem chuyện nói ra cho hết lời đi."
"Được, vậy cô nói, tôi cho cô năm phút, nếu dám nói hươu nói vượn, tôi không tha cho cô!" Thân Đồ Sam hung tợn.
Hiện giờ tình huống như thế này, nếu không đem sự thật nói thẳng ra, chỉ sợ Thân Đồ Sam sẽ không cam lòng mà chịu yên xuống.
Quý Thính buông tiếng thở dài, chậm rãi mở miệng: "Kỳ thật chuyện này anh cả cô cũng biết, bởi vì đây là anh ấy yêu cầu tôi làm như vậy......"
"Cô chờ một chút, cô nói là anh cả tôi muốn cô làm như vậy?" Thân Đồ Sam biểu tình không rõ.
Quý Thính gật gật đầu: "Không sai, là anh ấy muốn tôi làm như vậy, tôi vốn dĩ không đồng ý, nhưng là anh ta thiết kế để tôi gánh món nợ khổng lồ, tôi chỉ có thể đáp ứng."
Nói xong, cô thử nhìn Thân Đồ Sam, muốn từ trên mặt anh nhìn ra một chút cảm xúc gì đó, kết quả người ta lúc này mặt vô biểu tình, một chút tâm tư cũng chưa lộ ra.
Không biết vì sao, trái tim Quý Thính lộp bộp một chút, cảm thấy sự tình cũng không đơn giản.
Cô đột nhiên không nói nữa, ngõ cụt trong chớp mắt thật an tĩnh, Thân Đồ Sam lẳng lặng nhìn về phía cô: "Anh cả tôi chuyên môn thiết kế cô, chính là vì muốn dùng nợ nần bức cô chân đứng hai thuyền phải không?"
"......! Tuy rằng là sự thật, nhưng tôi như thế nào cảm thấy từ trong miệng cô nói ra có điểm quái quái." Quý Thính có chút bất an.
Thân Đồ Sam nhìn bộ dáng Quý Thính, nghe ra từ miệng cô nói đến anh cả, lửa giận đột nhiên bùng nổ, nhe răng nhếch miệng nhào tới: "Cô cái đồ vương bát đản lúc này còn dám gạt tôi!"
Quý Thính trong lòng cả kinh, giây tiếp theo đã bị anh ấn ở trên mặt đất, theo bản năng cô uốn gối lại, Thân Đồ Sam bị đau la lên một tiếng lệch qua bên cạnh, sau đó đôi mắt đỏ bừng muốn tới tiếp tục bắt lấy cô, Quý Thính vội vàng chống đẩy, hai người lăn thành một đoàn trên mặt đất dơ hề hề.
"Hiện tại cô chân đứng hai thuyền còn chưa tính, còn liên lụy đến anh cả tôi, muốn phá hư tình cảm anh em chúng tôi, cô tưởng tôi là đứa ngốc sao?!"
"Thân Đồ Sam cô buông tay, tôi không có việc gì lừa cô làm gì, cô không tin có thể đi hỏi anh cả cô." Quý Thính ảo não đẩy anh ra.
Thân Đồ Sam cười lạnh: "Tôi hỏi anh cả? Cô là muốn cho sự tình nháo đến lớn hơn nữa, sau đó nhân cơ hội trốn đi!"
"Cô quá không nói lý!"
"Cô không biết xấu hổ!"
"Cô là vương bát đản!"
"Cô là đồ lừa đảo!"
Khi hai người còn đang dây dưa, không biết là ai đánh tới thùng nước gạo kế bên, thùng lung lay sắp đổ nghiêng về phía bọn họ.
Một màn này vừa lúc ánh vào mi mắt Quý Thính, cô không chút nghĩ ngợi ôm lấy Thân Đồ Sam, xoay tròn một cái nghiêng qua một bên.
Nhưng mà vẫn chậm một bước, thùng nước gạo tuy rằng không đổ thẳng lên bọn họ, nhưng nước gạo bên trong lại không nghiêng không lệch xối ở trên người cả hai, hai người nháy mắt bị nước gạo màu vàng sệt đầy mùi lạ rót đầy cả người.
Trên đầu Thân Đồ Sam có cái túi nilon, anh ngơ ngẩn nhìn nước gạo trên người, trong lúc nhất thời phảng phất như chưa hoàn hồn.
Quý Thính cũng mau muốn điên lên, nhưng nhìn đến bộ dáng của Thân Đồ Sam, cô vẫn giúp anh kéo cái túi nilon xuống, theo bản năng đi an ủi: "Cái này không dơ, đều là đồ chúng ta vừa ăn qua, chẳng qua các loại hỗn hợp nước canh trộn lẫn, liền có vẻ như dơ......"
"Ọe ọe......"
Quý Thính chinh lăng nhìn cái thứ mà anh nôn ra ở trên người cô, không nhịn xuống được cũng nôn ngược lại.
Thân Đồ Sam vừa muốn tốt hơn một chút đã bị nôn lên người, nhịn không được lại bắt đầu nôn.
Hai người tựa như động cơ vĩnh cửu cứ nôn không ngừng, rốt cuộc đến khi dạ dày không còn gì mới ngưng, nâng đỡ nhau đi ra khỏi ngõ cụt.
Sau khi vào khách sạn nhỏ cách trường học không xa, chuyện thứ nhất Quý Thính làm chính là tắm rửa, cự tuyệt nhớ lại ánh mắt ghét bỏ của nhân viên lễ tân khi thuê phòng.
Nếu không phải cô trả thêm đồng, người ta thật là không cho bọn cô thuê.
Cô liên tiếp tắm rửa hơn một giờ, làn da bị xoa đến giống như con tôm luộc chín, lúc này mới tràn đầy nhiệt khí trong phòng tắm đi ra.
Vừa ra tới liền nhìn thấy Thân Đồ Sam đen mặt ngồi ở trên giường, trên người mặc cái áo tắm dài được tẩy đến bệch ra của khách sạn, Quý Thính đột nhiên không kịp phòng ngừa nhìn thấy một người đàn ông, cô sợ tới mức hít một hơi: "Cô vào bằng cách nào?"
"Tôi xuống dưới lầu kêu nhân viên mở cửa." Thân Đồ Sam hừ lạnh, hiển nhiên còn đang nổi nóng.
Quý Thính bình tĩnh nhìn anh, sau một lúc lâu hiểu rõ: "Cô tin tưởng tôi nói?"
"Tôi mới không tin! Anh cả tôi không phải loại người như vậy!" Thân Đồ Sam lại nổi giận, nhưng lúc này phẫn nộ nhiều thêm một phần không xác định.
Quý Thính xuy một tiếng: "Anh ta có phải loại người này hay không, cô trực tiếp hỏi chẳng phải sẽ biết? Cùng tôi ở chỗ này ồn ào cái gì, nếu cô có bản lĩnh thì khiến cho anh ta thu hồi mệnh lệnh đã ban ra đi, đồng thời cũng đừng đòi tiền tôi nữa."
Hôm nay trải qua chuyện Thân Đồ Tự mua thú bông cho cô, Quý Thính đột nhiên phát hiện chính mình rất khó nhẫn tâm đối với người này, cuối cùng ngay cả nếu như hoàn thành được kế hoạch cũng sẽ không có được hiệu quả như Thân Đồ Dực mong muốn, ngược lại có khi sự tình càng tệ thêm.
Hơn nữa trong khoảng thời gian này trong lòng cô hoài nghi càng lúc càng lớn, ở chung với nam phụ ở thế giới này, cô càng cảm thấy mấy người nam phụ là cùng một người, lại thêm bốn nhân cách hoàn toàn bất đồng càng tăng thêm hoài nghi trong cô.
Sao có thể có người phân ra tới bốn nhân cách, mà mỗi nhân cách lại đều có những thói quen nhỏ hoàn toàn tương tự? Quan trọng hơn nữa, cô không nghĩ mình là kiểu người gặp một người lại thích một người, nhưng sau khi trải qua thế giới thứ nhất, cô lại thật dễ dàng động tâm.
Nếu những người này từ đầu tới cuối đều là một người mà nói, có lẽ sẽ giải thích được rõ ràng.
Quý Thính nhìn Thân Đồ Sam, tim đập đột nhiên nhanh một nhịp.
Hết thảy hiện tại đều chỉ là phỏng đoán của cô, muốn chứng thực nhất định phải thành công nhiệm vụ thế giới này, sau đó giống thế giới trước, chờ đến giây cuối cùng tránh thoát được hạn chế người đọc oán niệm mà nói cho cô biết đáp án.
"Nhìn cái gì? Cô cái người phụ nữ lả lơi ong bướm lại coi trọng tôi?" Thân Đồ Sam cảnh giác nắm lấy cổ áo cười mình, một bộ đức hạnh trinh tiết liệt nam.
"......" Nếu không đổi cho cái thế giới đơn giản hơn để công lược đi, cô thật sự không muốn thấy thứ này!
Thân Đồ Sam không được phối hợp, khụ một tiếng buông tay: "Tôi cẩn thận suy nghĩ một chút, nếu thật là anh cả kêu cô làm, vậy cũng có đạo lý, anh hai cùng Tiểu Tự đều không phải dễ dàng từ bỏ cô, cùng với làm cho bọn họ đối với cô nhớ mãi không quên, còn không bằng làm cô buộc bọn họ từ bỏ, như vậy cũng đỡ phải thương tổn cảm tình anh em."
"...!Cô có thể biểu hiện ra tiêu chuẩn kép rõ ràng hơn một chút không!" Quý Thính thật vô ngữ.
Thân Đồ Sam bị cô nhìn vừa thẹn lại bực: "Cô cố ý một chân hai thuyền, cùng với anh cả bức cô làm như vậy, có khác biệt lớn hay sao? Tôi mới không phải là tiêu chuẩn kép!"
"Được được được, không tiêu chuẩn kép thì thôi, cô gào cái gì," Quý Thính ngồi xuống rót cho anh ly nước ấm, "Cho nên ý cô hiện tại là tha thứ cho tôi?"
"......!Nếu cô không sai, tôi còn trách cô làm gì?" Thân Đồ Sam hừ nhẹ một tiếng, bưng ly nước lên nhấp một ngụm, sau đó sắc mặt trong nháy mắt thay đổi, không ngừng phun phì phì ra bên ngoài: "Hương vị gì mà thật khó uống."
"Nước máy hứng ra, cô nghĩ uống ngon được bao nhiêu? Trước tạm vậy đi." Quý Thính buông tiếng thở dài.
Thân Đồ Sam bất mãn cầm chai nước khoáng trên đầu giường, uống một ngụm, miễn cưỡng nói: "Tôi một chút đều không muốn tạm chấp nhận, có nói cái gì chúng ta trở về lại nói, trước rời khỏi cái chỗ quái quỷ này đi."
Loại khách sạn nhỏ này vệ sinh kém, không cách âm được chút nào, cả đời này Thân Đồ Sam cũng chưa ở nơi nào đãi ngộ kém như vậy, hiện tại chỉ cảm thấy nơi này đến không khí cũng dơ, một chút cũng không muốn ở lâu.
"Quần áo hai chúng ta đã đưa cho phục vụ cầm đi, đến ngày mai mới có thể đưa lại đây, cô ở lại đây một đêm đi." Quý Thính nói, trực tiếp lên giường nằm xuống, hôm nay cô vừa yêu đương vừa cãi nhau với bạn tốt, thật là thể xác và tinh thần đều mệt.
Trên người cô cũng chỉ mặc áo tắm dài, vừa nằm xuống, một đôi chân thon dài liền lộ ra, sáng choang kích thích mắt người nhìn.
Thân Đồ Sam nhìn đến thì ngẩn ra một chút, sau đó xấu hổ buồn bực giúp cô che lại: "Cô có thể rụt rè một chút hay không?!"
"......!Tôi làm sao?" Quý Thính vô ngữ.
Thân Đồ Sam cả giận nói: "Tôi còn ở nơi này đó, cô không thể chú ý một chút sao?"
Ý anh nói đến việc cô nên kín mít lại, Quý Thính hiểu ra, không khỏi bật cười: "Thời điểm người nào đó quấn lấy tôi đòi tắm chung như thế nào không nói tới chú ý?" Cái tên này không phải xem chính mình là con gái sao, cô trong lúc nhất thời làm như vậy đúng là có điểm không quá chú ý.
"Kia không giống nhau!"
"Nơi nào không giống nhau?" Quý Thính kỳ quái.
Thân Đồ Sam im tiếng, sau một lúc lâu hừ nhẹ một tiếng: "Dù sao không giống nhau, tôi không muốn ở nơi này, chúng ta hiện tại trở về ngay đi, chờ lát nữa trả tiền áo tắm cho bọn họ, chúng ta trực tiếp mặc áo tắm dài trở về."
"Tôi không động nổi người nữa, muốn về thì tự cô về, tôi chờ ngày mai quần áo giặt xong lại về." Quý Thính trở mình, đưa lưng về phía anh, muốn ngủ.
Tuy rằng khăn trải giường cũng là cứng ngắc không thoải mái, trong phòng loáng thoáng có một mùi mốc, nhưng so với ngõ cụt và thùng nước gạo vừa rồi, nơi này quả thực chính là thiên đường.
Quý Thính vừa rồi trải qua một trận ác đấu, lúc này một chút cũng không muốn đi ra ngoài cảm thụ ánh mắt khác thường từ nhân loại, cho nên nói cái gì cô cũng sẽ không đi.
Thân Đồ Sam nhìn sau cổ Quý Thính, nơi đó tinh tế trắng nõn, còn có tóc tơ mềm mại lúng phúng, thoạt nhìn đáng yêu lại nghịch ngợm.
Không hiểu sao, không khí trong phòng tựa hồ đặc sệt lên, trong cổ họng Thân Đồ Sam tựa hồ có thứ gì đó đặc lại, chỉ muốn khụ một tiếng làm giọng nói thoải mái hơn.
"Nè, cô cứ như vậy mà ngủ?" Thân Đồ Sam bất mãn.
Quý Thính rầu rĩ lên tiếng: "Ừm, ngủ một lát, quá mệt nhọc."
Thân Đồ Sam trừng mắt, phát hiện Quý Thính là thật sự muốn ngủ, lập tức bất mãn đến trên giường nằm xuống, còn đẩy đẩy Quý Thính sang một bên.
Phía sau có nhiệt độ dán lại gần, Quý Thính nhíu mày, đôi mắt buồn ngủ mông lung liếc anh một cái, hỏi: "Cô làm gì?"
"Ngủ." Thân Đồ Sam sắc mặt không tốt lắm, loại khách sạn nhỏ này thật sự là khiêu chiến điểm mấu chốt của tiểu thư kiều khí.
Quý Thính nhắm mắt lại lẩm bẩm: "Không phải đã đặt cho cô một phòng khác sao? Trở về ngủ."
"Không cần, nơi đó có mùi mốc." Thân Đồ Sam nói, nhắm mắt lại.
Hô hấp anh phun vào vành tai cô, Quý Thính không được tự nhiên trốn đi một chút: "Phòng này cũng có mùi mốc, cô không nghe được sao?"
"Ừm, không nghe được." Lúc trước như thế nào không phát hiện, hương vị trên người Quý Thính thanh đạm lại dễ ngửi, nếu không phải sợ bọn anh cả mắng hắn, Thân Đồ Sam thật muốn hỏi Quý Thính mua nước hoa loại nào.
Thân Đồ Sam chôn mặt vào khe hở giữa cổ và bả vai của cô, chóp mũi ngửi không ra hương vị mốc meo trong phòng nữa, tâm tình cuối cùng thư hoãn xuống.
Thấy anh thân mật dán vào mình như vậy, Quý Thính có một chút biệt nữu, nhưng cũng thật sự chỉ là một chút, biệt nữu xong liền lâm vào ngủ say.
Tiếng hít thở vững vàng của hai người đan xen, dần dần biến thành đồng nhất, bộ dáng an ổn hoàn toàn không bị hoàn cảnh chung quanh làm ảnh hưởng.
Hai người cứ ngủ như vậy qua chạng vạng, ngủ qua bữa tối, mãi cho đến đêm khuya, bị tiếng kêu thê lương cách vách đánh thức.
"Giết người sao?" Quý Thính đột nhiên ngồi dậy, vừa quay đầu liền đối diện đôi mắt không cao hứng của Thân Đồ Sam.
Thân Đồ Sam thấy cô cũng bị đánh thức, càng thêm không cao hứng, lạnh mặt mở miệng: "Cô lại cẩn thận nghe xem, là giết người sao?"
Quý Thính sửng sốt một chút, thật đúng là dán tai lên vách tường nghe......!Mười giây đồng hồ sau, trên mặt cô nổi lên một tầng hồng hồng, cứng đờ rời khỏi tường: "Người ta đang làm gì, cô trực tiếp cùng tôi nói là được, còn để tôi nghe một chút làm gì?"
"Tôi là lười nói." Thân Đồ Sam hừ nhẹ một tiếng, lại nhìn nhìn mặt Quý Thính, phát hiện trên mặt cô một tia quẫn bách, không biết vì sao đột nhiên đầu quả tim khẽ động.
Anh sửng sốt một chút, sau đó ở trong lòng mãnh liệt phủ nhận vừa rồi mình động tâm ——
Bản thân mình không thích con người, sao có thể sẽ thích cô ấy? Khẳng định là bị cách vách ảnh hưởng.
Nghĩ đến đây, Thân Đồ Sam đột nhiên tức giận đấm tường một chút: "Các người không thể làm nhỏ chút sao?!"
Quý Thính bị phản ứng của anh dọa nhảy dựng: "Tường nơi này mỏng như vậy, cô đừng đấm, nó hư." Nói xong liền đối diện với ánh mắt vô ngữ của Thân Đồ Sam, cô ấy tự mình cũng cảm thấy có điểm lo lắng.
Hai người không tiếng động mà đối diện nhau, cách vách truyền đến một giọng nam thô nặng: "Không thích nghe thì không nghe, nếu có tiền thì đi khách sạn lớn đi, tới khách sạn nhỏ làm gì?"
Lời này của anh ta chọc giận Thân Đồ Sam: "Tôi đây có rất nhiều tiền, nếu không phải hôm nay có chuyện ngoài ý muốn, đời này tôi mà đặt chân lên loại địa phương này liền cùng họ với anh!"
"Giả vờ cái gì, đừng chậm trễ chuyện của lão tử!" Thanh âm người đàn ông bên kia càng lớn.
Thân Đồ Sam còn muốn tiếp tục cãi, Quý Thính vội vàng che lỗ tai anh lại: "Không phản ứng người ta ha, chúng ta không chấp nhặt với anh ta." Loại địa phương này ngư long hỗn tạp, cũng không biết bên kia là người nào, nhưng mặc kệ là người nào, lúc này khối thân thể bị Thân Đồ Sam chủ đạo, nếu có chuyện gì, hai người bọn họ chỉ có bị đánh.
Thân Đồ Sam đột nhiên bị động tác của cô làm ảnh hưởng làm tim đập lỡ một nhịp, cảm giác được hai lỗ tai đều bị che đến ấm áp, đột nhiên đại não cũng trì độn theo: "Không, không phản ứng liền không phản ứng, cô che lỗ tai tôi lại làm gì?"
"Tôi không phải sợ cô bị dạy hư sao." Quý Thính mỉm cười.
Thân Đồ Sam nhìn trên mặt cô cười, sau một lúc lâu đột nhiên cũng vươn tay che lại lỗ tai Quý Thính, giọng nói vang lên, cùng với khuôn mặt cũng dần dần đỏ lên: "Cô, cô cũng đừng học hư."
"Ừ." Quý Thính thấy anh nghe lời, không khỏi nhẹ nhàng thở ra.
Hai người ngồi đối mặt che lại lỗ tai đối phương, ánh mắt liền chỉ có thể nhìn vào nhau, mới đầu Quý Thính còn không cảm thấy có cái gì, nhưng dần dần đột nhiên cảm thấy bầu không khí trở nên có điểm kỳ quái.
Kỳ thật động tác này ảnh hưởng không được bao nhiêu, thanh âm không nên nghe đều nghe được không ít, ngay từ đầu Quý Thính làm vậy cũng chỉ làm muốn làm dời đi lực chú ý của Thân Đồ Sam, kết quả cái động tác không có tác dụng gì đã được hai người kiên trì làm tới bây giờ.
Quý Thính nhịn không được lặng lẽ buông tay mình ra, đáng tiếc vừa rời lỗ tai anh một chút, Thân Đồ Sam đột nhiên tức giận: "Vì cái gì cô không che lại? Chẳng lẽ không sợ tôi học cái xấu?"
"......" Cô xác định che lại liền nghe không được?
Quý Thính cùng đối diện với anh ba giây, xác định nếu mình hỏi ra như vậy, tuyệt đối sẽ nghe được câu trả lời khẳng định, Quý Thính đơn giản cũng không lãng phí miệng lưỡi nữa, tiếp tục giúp anh che lỗ tai.
Cũng may động tĩnh cách vách tuy rằng rất lớn, nhưng thời gian lại vô cùng ngắn, chỉ vài phút đã không còn nghe được nữa, tiếp theo là tiếng người phụ nữ bất mãn: " "Có phải hôm nay anh quên uống thuốc hay không? Tôi đi trước, về sau mà quên uống thuốc thì đừng liên hệ tôi."
"Phốc......" Thân Đồ Sam không nhịn được cười phụt ra, đột nhiên không kịp phòng ngừa đối diện với đôi mắt nheo lại của Quý Thính, lập tức anh làm bộ cái gì cũng nghe không thấy.
Quý Thính liếc anh một cái, vừa muốn buông tay, liền nghe được người đàn ông cách vách nổi giận đùng đùng nói: "Còn không phải bởi vì cái tên ẻo lả cách vách, nếu không phải hắn quấy rầy, thời gian chắc chắn sẽ không ngắn như vậy!"
Quý Thính: "......" Anh ta nói ẻo lả, là muốn nói đến cái vị mà mình đang hỗ trợ che lại lỗ tai này hay sao?
Không chờ dự cảm bất hảo của Quý Thính được chứng thực, Thân Đồ Sam đã buông cô ra, nhảy lên trên giường đứng chống nạnh: "Mi mới ẻo lả! Cả nhà mi đều là ẻo lả! Mi cái đồ ngắn ngủn còn dám nói tôi ẻo lả, có bệnh thì chữa bệnh đừng có mẹ nó mà đi trách người khác!"
"Mày nói ai có bệnh! Cái tên ẻo lả này!" Cách vách lập tức truyền đến tiếng đấm tường.
Thân Đồ Sam không cam lòng yếu thế, cũng đấm tường theo: "Tôi nói mi đó cái tên ngắn ngủn! Có bệnh còn tới khách sạn cách âm kém, mi là muốn đem chuyện mình ngắn ngủn nói cho toàn thế giới à, mi cái đầu heo ngắn ngủn, tên sửu bát quái này, mẹ mi sinh mi ra là để mi làm mất mặt sao?!"
Quý Thính: "......" Một giây này cô rốt cuộc xác định được vừa rồi Thân Đồ Sam mắng mình thật đúng là hạ thủ lưu tình.
Người cách vách hoàn toàn bị chọc giận: "Mày cái tên ẻo lả có gan thì đi ra ngoài cho tao, xem lão đây có đánh chết mày không!"
"Tới đi tới đi đánh chết tôi đi, đánh chết tôi mi cũng phải ngồi tù, đến lúc đó thẩm phán hỏi mi vì sao giết người, mi liền nói là bởi vì thời gian mi làm quá ngắn, thẹn quá thành giận, cứ như vậy chuyện mi làm quá ngắn toàn thế giới đều sẽ biết, có phải thật nên kiêu ngạo hay không!" Thân Đồ Sam cực kỳ bén nhọn trào phúng.
Quý Thính lo lắng kéo anh một chút, thấp giọng khuyên nhủ: "Cô bớt tranh cãi đi, rủi anh ta tìm tới làm sao bây giờ?"
Thân Đồ Sam dừng một chút, hừ nhẹ một tiếng cũng đè thấp thanh âm theo: "Yên tâm đi, hiện tại là xã hội pháp trị, hắn mới không dám tới, cô không nghe hắn cũng không nói gì nữa sao, khẳng định là lúng túng rồi."
Quý Thính nghiêng tai nghe một chút, cách vách thật đúng là không có thanh âm, cô nhẹ nhàng thở ra đồng thời vừa muốn khen Thân Đồ Sam liệu sự như thần, liền nghe được âm thanh đấm cửa: "Tên ẻo lả kia ra đây cho lão tử, lão hôm nay chính là ngồi tù cũng phải đánh chết mày!"
Quý Thính: "......"
Sắc mặt Thân Đồ Sam biến đổi, nháy mắt luống cuống: "Hắn hắn hắn thế nhưng lại tới, làm sao bây giờ làm sao bây giờ a a a......"
"......!Cô bình tĩnh một chút, chúng ta làm bộ không ở đây, hắn hẳn là không dám tiến vào." Quý Thính vừa dứt lời, cửa đã bị một chân đá văng, một tên to lớn đầy cơ bắp cao gần mét đen mặt tiến vào.
"Ẻo lả, xem lão tử hôm nay đánh chết ngươi không!" Thanh âm tên cơ bắp to như chuông lớn, chấn đến đau lỗ tai, Quý Thính cùng Thân Đồ Sam nháy mắt căng người lên.
Người kia thẳng tắp nhìn chằm chằm Thân Đồ Sam, Quý Thính da đầu căng thẳng, chạy nhanh đến chắn phía trước Thân Đồ Sam, ý đồ muốn cầu tình với anh ta: "Cái kia......!Đại ca, đàn ông nhà tôi không hiểu chuyện, anh đừng chấp nhặt với anh ấy được không? Này, như vậy, phí phòng của anh cùng chị dâu chúng tôi trả, tôi lại đưa thêm cho anh chị chút tiền ăn khuya, anh xem như vậy có được không?"
"Cô làm gì mà nâng chí khí người khác lên như vậy, tôi lại không phải là đánh không lại hắn." Thân Đồ Sam bất mãn.
Quý Thính: "......!Cô câm miệng cho tôi!" Trước không nói lúc này trạng thái là tiểu nữ sinh, ngay cả Thân Đồ Nhĩ ra tới, cô cũng lo lắng đánh không lại, rốt cuộc hình thể hai bên chênh lệch quá lớn.
Người to lớn cũng không cảm kích, mặt đen thui bay thẳng đến chỗ bọn họ, Quý Thính duỗi tay ra chắn lại, lập tức bị anh ta đẩy ngã, cũng may cô ngã xuống giường nên không bị thương.
Thân Đồ Sam vốn đang lúng túng, nhìn thấy thế đột nhiên nổi giận, tiến lên nện một quyền vào mắt người to lớn, mặt anh ta bị đánh đến nỗi bị lệch sang một bên.
Thân Đồ Sam người này tuy rằng nhược, nhưng sức lực thân thể lại sẽ không gạt người, một quyền này của anh dùng đến mười phần, trực tiếp đánh người đến khóe miệng bị chảy máu.
Quý Thính: "......" Vừa rồi thời điểm đánh với cô ở ngõ nhỏ kia, Thân Đồ Sam cũng tuyệt đối hạ thủ lưu tình.
Quyền cước Thân Đồ Sam không hề có bài bản gì, chỉ toàn dùng lực mà ra, người to lớn ban đầu bị đánh ngốc, sau đó cuồng nộ phản kích lại, kết quả chỉ một quyền là đủ làm đổ người, Thân Đồ Sam lúc ngã xuống còn bị đụng đầu, cả người đều mơ hồ.
"Sam Sam!" Quý Thính sợ hãi kêu lên một tiếng nhảy vọt qua, lúc người to lớn lại muốn động thủ tiếp, cô che lại trước người Thân Đồ Sam.
"Cút ngay, đừng ép tôi đánh phụ nữ!" Người to lớn rống giận.
Quý Thính gắt gao ôm lấy Thân Đồ Sam, vẻ mặt lo lắng nhìn nửa bên mặt sưng tấy của anh: "Cô không sao chứ? Không có việc gì đi, không có việc gì đi?"
"Thính......!Tôi bảo hộ cô không được, cô chạy mau." Khi Thân Đồ Sam nói chuyện, đau đến cả người đều run, nhìn thấy Quý Thính liên tục lắc đầu, hốc mắt anh đỏ lên, "Cô, cô là người con gái tốt, tôi không nên liên lụy cô, tôi đau quá a......"
"Có phải bị tổn thương đến đầu hay không?" Quý Thính càng thêm sốt ruột.
Thân Đồ Sam hốc mắt hơi ướt, đồng tử vẫn còn mơ hồ, tuy rằng không thanh tỉnh nhưng vẫn luôn lẩm bẩm: "Tôi không có việc gì, cô đi mau."
"Tôi đi cái gì! Cô có phải bị đánh đến hư đầu óc hay không, hay là đã thay đổi người?" Quý Thính cảm thấy Thân Đồ Sam càng ngày càng kỳ quái, nhưng thoạt nhìn lại không giống bất cứ ai khác.
Chẳng lẽ lại phân liệt ra một người nữa? Trong lòng Quý Thính lộp bộp một chút.
Thân Đồ Sam ngơ ngẩn nhìn cô, sau một lúc lâu lẩm bẩm: "Tôi cũng không biết, tôi không biết chính mình làm sao vậy......" Mới vừa nói xong, biểu tình đột nhiên thống khổ lên, tựa hồ đầu óc đã đau tới cực hạn, sau đó biểu tình dần dần trống rỗng.
"Sam Sam!"
Quý Thính mới vừa thất thanh hô tên anh, đôi mắt chợt giật giật, dần dần khôi phục bình thường.
Quý Thính ngơ ngẩn nhìn người đàn ông, trong lúc nhất thời không biết nên làm như thế nào, mà anh đang nhìn đến trên người mình cùng Quý Thính mặc áo tắm dài, mày cũng dần dần ninh chặt.
Người to lớn khinh miệt cười: "Giả vờ trước mặt lão tử cái gì chứ? Lão tử cũng chưa dùng sức, còn muốn ăn vạ như thế nào nữa? Bất quá không nghĩ tới cái tên ẻo lả này tính ra còn không kém, tìm gái cũng xinh đẹp, eo thon chân dài hợp gu lão tử, cô bé, em cùng lão tử một đêm, chuyện hôm nay liền kết thúc, thế nào?"
Lực chú ý của Quý Thính vẫn đặt trên người đàn ông vừa cắt nhân cách, hoàn toàn không chú ý tới người phía sau đang nói gì, nhưng người đàn ông trước mặt cô lại lạnh mặt: "Mày kêu ai cùng mày một đêm?"
Người to lớn hoàn toàn không thèm để ý đến anh: "Kêu người phụ nữ của mày, cùng lão tử một đêm, để lão tử làm em gái này biết được như thế nào là so với mày một tên ẻo lả..."
Lời còn chưa dứt, người đàn ông đã đứng dậy một quyền nện ở trên bụng người to lớn, biểu tình người này trở nên vặn vẹo, tiếp theo rống giận nhào vào đánh nhau, mà người đàn ông của Quý Thính lúc này đã thay đổi nhân cách, lực lượng, kỹ xảo không hề thiếu, chỉ mấy hiệp đã dẫm người to lớn dưới chân.
"Mày, cmn......"
Lời nói của người to lớn còn chưa khỏi miệng, đã bị người đàn ông dẫm thêm xuống sàn nhà: "Xin lỗi."
Người to lớn thống khổ giãy giụa trên mặt đất, tựa như một con rùa không thể động đậy, mặt nghẹn đến mức đỏ bừng cũng không chịu xin lỗi.
Ánh mắt người đàn ông càng thêm lạnh, đôi mắt đen nhánh nhìn về phía Quý Thính, giống như đêm băng lạnh lẽo: "Lấy dao gọt hoa quả tới đây!"
Quý Thính sửng sốt, theo bản năng nghe lời đi lấy dao nhỏ đưa ra, chờ anh cầm cây dao trong tay, mới ý thức được anh muốn làm gì: "Đại, đại thiếu gia, anh bình tĩnh một chút......"
Lời còn lại còn chưa nói khỏi miệng, đã bị một ánh mắt của người đàn ông ngăn lại, Quý Thính lại không dám nói thêm gì nữa.
Thân Đồ Dực cong lưng dẫm lên cổ người to lớn, một đôi mắt nửa điểm cảm tình đều không có.
Trong nháy mắt đối diện cùng anh, người to lớn luống cuống một chút: "Mày muốn làm gì? Mày làm như vậy là muốn ngồi tù, mày khẳng định......"
Hắn nói còn chưa dứt lời, mũi đao liền lập tức hướng tới tròng mắt anh ta, đồng tử hắn đột nhiên trợn to, mặt như màu đất hét lớn một tiếng: "Thực xin lỗi!"
Vừa dứt lời, mũi đao liền ngừng ở trước tròng mắt hắn không đến cm, chỉ cần tay Thân Đồ Dực nhẹ nhàng run lên, dao sẽ lập tức quét trên mặt hắn.
Phía sau lưng người to lớn ra một tầng mồ hôi, cả người đều bắt đầu rùng mình, hoàn toàn không còn bộ dáng uy phong vừa rồi.
"Nói với cô ấy." Thân Đồ Dực nhàn nhạt nói.
Người to lớn run run nhìn về phía Quý Thính: "Xin, xin lỗi."
"......!Không sao." Quý Thính có chút lời khó nói hết.
Thân Đồ Dực mặt vô biểu tình đứng lên, chán ghét lui một bước: "Cút."
Người to lớn muốn tè cả ra quần mà cút đi, trong phòng nháy mắt chỉ còn lại hai người.
Quý Thính cũng ra một tầng mồ hôi mỏng, câu nệ đứng ở bên cạnh không dám nói lời nào, lúc Thân Đồ Dực nhìn về phía cô, Quý Thính theo bản năng đứng thẳng lưng lên, cực kỳ giống học sinh nhỏ sắp bị giáo viên răn dạy.
"Giải thích."
"......" Ừ, giải thích gì gì đó, cô đã quen.
Quý Thính run run đem sự tình từ đầu tới đuôi nói một lần, bao gồm chuyện Thân Đồ Sam phát hiện cô chân dẫm hai thuyền.
Thân Đồ Dực mặt vô biểu tình nghe chuyện, trước sau không lộ ra nửa điểm cảm xúc.
Quý Thính nói xong, cẩn thận nhìn: "Anh, thương thế của anh nhìn có vẻ rất nặng, chúng ta đi bệnh viện đi?"
Tuy rằng nửa bên mặt anh sưng lên, lộ ra một loại cảm giác rất ngốc manh, nhưng Quý Thính nửa điểm cũng không dám cười nhạo.
Lúc này cô hy vọng ra tới nhất là Thân Đồ Nhĩ, ít nhất vừa cường đại đồng thời sẽ không nghiêm túc như vậy.
Thân Đồ Dực nhìn áo tắm dài trên người, trầm mặc một chút, nhàn nhạt nói: "Cô đi lái xe."
"......" Đại huynh đệ, điểm này của anh đúng là không có đạo đức, đều là không có mặt mũi gặp người, dựa vào cái gì muốn cô mặc như vậy mà đi qua phố xá sầm uất rồi lái xe?
Quý Thính tuy rằng chửi thầm, nhưng trên mặt không dám phản bác anh giống như phản bác Thân Đồ Sam, chỉ ngoan ngoãn gật gật đầu: "Được, tôi đi lái, nhưng mà trước đó, không bằng trước kêu khách sạn đưa đồ ăn lại đây đi, chúng ta cơm nước xong lại đi." Lại kéo dài thời gian thêm chốc lát, chờ trên đường bớt người đi cô sẽ ra cửa.
Thân Đồ Dực liếc cô một cái không nói gì, Quý Thính biết đây là đại thiếu gia đã đồng ý, lập tức dùng điện thoại trong khách sạn kêu cơm.
Nơi này đều là thức ăn nhanh, đồ ăn cô kêu không tới mười phút đã đưa tới, tuy rằng bộ dáng không quá đẹp, nhưng ăn lên cũng không tệ lắm.
Quý Thính cố ý lấy mấy đôi đũa riêng biệt gắp đồ, sợ Thân Đồ Dực ghét bỏ chỗ này không sạch sẽ.
"Đại thiếu gia anh ăn nhiều một chút, cơm chiều không ăn hẳn là bụng rất đói." Quý Thính nói, ân cần gắp đồ ăn cho Thân Đồ Dực, ánh đèn khách sạn mờ nhạt chiếu trên mặt Quý Thính, làm hình dáng cô trở nên thật nhu hòa.
Thân Đồ Dực nhìn chằm chằm Quý Thính một lúc lâu rồi rũ mắt không nhìn nữa, chỉ an tĩnh ăn cơm.
Quý Thính muốn nói chuyện thêm chút nữa, nhưng sau khi thất bại vài lần thì thức thời không nói gì thêm, nhưng tốc độ gắp đồ ăn của cô hoàn toàn không giảm.
Bốn nhân cách tính cách bất đồng, yêu thích cũng không tương đồng, nhưng những món ăn mà cô gắp cho anh đều là món ngày thường anh thích mà ba người khác không thích.
Thân Đồ Dực nhìn trong chén trước sau không thấy thiếu đồ ăn, đôi mắt cúi xuống nhìn không ra nửa điểm cảm xúc.
Quý Thính thấy anh ăn hơi chậm, nhịn không được nói: "Anh ăn nhanh chút nha, không thôi đồ ăn mau lạnh."
"Không nóng nảy." Thân Đồ Dực vừa dứt lời, cửa phòng lại lần nữa bị phá, giây tiếp theo mấy người mặc sắc phục xông vào.
Quý Thính theo bản năng giơ tay lên: "Chú cảnh sát, hai chúng tôi là quan hệ yêu đương, không phải mua bán dâm!"
Thân Đồ Dực: "......"
Người dẫn đầu kia nhíu mày: "Lung tung rối loạn cái gì, có người báo các người làm thương tổn thân thể người khác, đi theo chúng tôi một chuyến đi."
Quý Thính: "......"
Sao không nói sớm, cô còn tưởng cảnh sát đi bắt gì đó chứ, nguyên lai chỉ là người vừa rồi trả thù mà thôi.
Mới vừa thở ra một hơi, cô đối diện ngay với đôi mắt như suy tư gì của Thân Đồ Dực, Quý Thính: "......!Anh muốn nói cái gì?"
"Mua bán dâm?" Động tác vừa rồi của cô thuần thục như vậy, Thân Đồ Dực nheo mắt lại, không biết vì sao tâm tình có điểm không tốt.
Quý Thính: "......!Tôi không phải là xem TV quá nhiều sao, một nam một nữ trong khách sạn nhỏ, hơn nữa gặp cảnh sát xông vào, không phải đều nên nói ra lời kịch kia sao?"
"A."
"......" A cái gì a, bá tổng ghê gớm a!
Chú cảnh sát cười: "Hai người còn nói nhiều như vậy, nhanh chóng thay quần áo đi theo chúng tôi đi."
"Như bây giờ là được." Quý Thính vội vàng kéo Thân Đồ Dực lên, sau khi bắt lấy cánh tay anh thì không dám buông ra, chỉ sợ anh bực tức lên lại động thủ với chú cảnh sát.
Cảnh sát nhíu mày: "Thật không đổi?"
"Phải, không đổi." Chủ yếu cũng không có quần áo để đổi.
Quý Thính buông tiếng thở dài, cùng Thân Đồ Dực ngồi lên xe cảnh sát.
Tới đồn thì thấy được người to lớn vừa rồi, Quý Thính đánh phủ đầu mở miệng: "Hành lang khách sạn có camera theo dõi, có thể chứng minh là anh ta dùng sức xông vào phòng chúng tôi rồi động thủ, chúng tôi vừa rồi là bị bắt phòng vệ."
"Nếu không phải các người mắng lão tử trước, lão tử sẽ đi tìm các người sao? Lại nói cô xem ai bị thương nặng hơn?!" Người to lớn sưng mặt, hùng hùng hổ hổ.
Quý Thính xem Thân Đồ Dực bị sưng mặt, lại xem mặt người kia bị sưng, cô không khỏi cảm khái thật sâu, lớn lên đẹp quả nhiên là được ông trời thiên vị, cùng bị thương nhưng nhìn ra sai lệch thật quá nhiều.
"Ánh mắt cô là ý gì?" Người kia nổi giận.
"Đều an tĩnh! Ở đồn công an còn dám nháo đúng không?" Người bên cạnh quát lớn, người to lớn trong nháy mắt xìu xuống.
Cảnh sát tìm hiểu kỹ càng tỉ mỉ tình huống đã xảy ra như thế nào, xác định là ẩu đả đánh nhau, bởi vì tình tiết nhẹ nên không câu lưu, chỉ phạt đồng, khi mọi chuyện giải quyết xong đã hơn giờ đêm.
Người to lớn ra khỏi đồn công an vẫn còn đang mắng mắng liệt liệt, bị một ánh mắt của Thân Đồ Dực làm sợ tới mức không dám nói tiếp nữa, trong miệng lẩm bẩm vài từ không sạch sẽ rồi đi.
Đêm đã khuya, vốn là đồn công an hẻo lánh bên này càng không có người nào khác.
Quý Thính bước nhỏ đi theo Thân Đồ Dực, không cẩn thận một bước, đầu liền đụng vào người anh: "Xin lỗi xin lỗi......"
"Di động tôi đâu?" Thân Đồ Dực nhíu mày.
Quý Thính lập tức đem di động dâng lên, Thân Đồ Dực cầm tới nhìn thấy di động tắt máy, sắc mặt có chút không tốt.
Quý Thính biết anh muốn kêu tài xế đến đón, mà khẳng định không nhớ số điện thoại của tài xế.
"Không bằng đem SIM để vào di động của tôi rồi gọi?" Quý Thính thật cẩn thận.
Thân Đồ Dực mím môi: "Dãy số không lưu trong SIM."
"......" Vậy không được, cũng không thể quay về đồn công an mượn đồ sạc.
Quý Thính vừa muốn lại nghĩ cách, phía sau đột nhiên có một chiếc xe chạy nhanh về phía Thân Đồ Dực, ý đồ như muốn đâm chết anh.
Cô không chút nghĩ ngợi nhào qua đẩy anh ra, Thân Đồ Dực sắc mặt như ngưng lại, ôm lấy Quý Thính xoay tròn nửa vòng, ôm cô vào trong lòng ngực, mà chính lưng mình lại đưa thẳng tới hướng xe đang lao tới.
Xe đột nhiên dừng lại ở trước mặt bọn họ, ánh đèn xe sáng rực chiếu thẳng vào trên người hai người, họ có thể nhìn rõ ràng đến từng sợi lông tơ tinh tế trên mặt đối phương.
Giờ khắc này dường như mọi âm thanh đều không tồn tại, rồi lại tựa hồ sấm sét ầm ầm, Quý Thính ngơ ngẩn nhìn người đàn ông không màng sinh mệnh nguy hiểm mà bảo vệ mình, trong nháy mắt giọng nói cô dường như mất đi.
"Điên rồi sao......!Ai cho cô tới bảo hộ tôi?" Giọng Thân Đồ Dực khàn khàn.
Quý Thính từ một câu này thế nhưng nghe được tiếng tim đập không bình thường..