Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đem con thỏ ngu xuẩn đá văng, Du Tông vẻ mặt khiếp sợ nhìn Tố Dĩ:
“Ngươi là......Hoa Thần?”
Tố Dĩ tiếp thu trí nhớ không quá đầy đủ. Nàng cũng không biết nên trả lời vấn đề này thế nào.
Nàng do dự nhìn về phía Mạc Duật:
“Thân thể đời trước của ta là từ thiên địa linh khí biến hóa thành. Sau khi linh hồn cách thế, hơi thở của thánh vật yêu tộc liền tiến vào trong cơ thể ta. Tuy rằng không mang thần trí, nhưng nhờ đó ta có thể tự động hấp thụ linh khí, cuối cùng có một ngày độ kiếp thành thần. Chàng có biết nguyên nhân vì sao không?”
Mạc Duật lắc đầu:
“Ta cũng đã chết.”
Tố Dĩ hơi giật mình, bình thản nói:
“Đúng vậy, chúng ta mỗi một thế đều theo đối phương mà đi.”
Ý tứ chua xót kia, chỉ có lẫn nhau mới nghe hiểu.
Mạc Duật nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng:
“Một thế này sẽ không chết.”
Tố Dĩ tiếp tục hồi tưởng:
“Bởi vì thánh vật yêu tộc có lưu lại một đoạn ký ức của ta, nên ta ở Tiên Giới luôn cảm thấy bất an, liền lén lút hạ phàm. Tiểu cô nương này vừa cách thế, linh hồn nhập vào luân hồi, liền bị ta nhập vào thân. Ta không còn trí nhớ trước đây, liền cứ như vậy tiếp tục tu hành. Tuy nhiên, thân là Thực Tiên độ kiếp hạ phàm, lại nhập Tiên Đạo sẽ kích động tử lôi thiên kiếp, chỉ sợ đã khiến Tiên Giới chú ý.”
“Linh hồn của ngươi...?”
“Thánh vật yêu tộc đã bổ khuyết hoàn toàn cho ta. Chàng đừng lại cố gắng đem hồn phách đưa ta, mau chóng độ kiếp đi.”
Nghe Mạc Duật cùng Tố Dĩ càng nói càng khó hiểu, Du Tông đầu óc choáng váng, bất đắc dĩ chen vào nói:
“...Đợi chút, ta không hiểu lắm lời nói của các ngươi.”
Hắn xoa xoa cái trán:
“Các ngươi là nói, mấy đời trước các ngươi đã nhận thức lẫn nhau. Tố Dĩ bị đánh mất linh hồn, muốn đi tìm biện pháp bổ toàn. Bởi vì đời trước nàng đã tu luyện thành tiên, thân thể hiện tại là chân thần, cho nên thời điểm độ kiếp mới oanh động như vậy. Linh hồn cũng đã toàn vẹn. Sau đó thì sao?”
“Thăng tiên giới, giải quyết phiền toái.” Mạc Duật lạnh lùng đáp.
“Không vội, trước tiên ta muốn đi tìm một người.”
“Ai?”
Tố Dĩ híp lại con mắt:
“Sở Dịch Nhân.”
Vài năm đầu Sở Dịch Nhân vừa đoạt xá, nàng trôi qua cũng không tốt. Linh căn của thân thể này không thể nói rõ là tốt hay xấu, nhưng so với thể chất trước kia của nàng quả thực kém xa. Nàng đã quen sử dụng phương pháp nhàn nhã mau lẹ là Song Tu, hiện tại bắt nàng tĩnh tâm thanh tu vài thập niên, sao có thể? May mắn linh hồn của nàng mang theo thuần âm chân khí. Dưới sự trợ giúp của hệ thống, Sở Dịch Nhân liền chậm rãi cải tạo thân thể.
Thời điểm tu vi còn thấp, Sở Dịch Nhân vẫn luôn chăm chỉ làm nhiệm vụ, đổi linh dược, cuối cùng mới vừa lòng với thân thể hiện tại. Tuy rằng so ra kém trước kia, nhưng chỉ cần nàng chọn thêm nhiều nam tu, tinh khí đạt tới một lượng nhất định, chắc chắn có thể thăng cấp.
Cho đến khi ở trong môn phái này thải bổ không sai biệt lắm, Sở Dịch Nhân liền rời đi, tự sáng lập nên một tân môn phái gọi là Ngọc Nữ Môn. Nàng làm chưởng môn, chọn lựa nữ tử tự mình bồi dưỡng. Hết ba mươi năm thời gian, môn phái rốt cuộc có chút môn quy, vài đại trưởng lão cũng đã tới Kết Đan.
Sở Dịch Nhân phân phó các nàng đi tìm kiếm các nam tu có thể chất thuần dương mang về môn phái, cũng xây dựng một khu biệt viện dành riêng cho bọn họ. Mỗi khi nữ tu trong phái muốn thải bổ, có thể chủ động đi tới nơi đó mà tiến hành. Mới đầu, những nam tu này đều thà chết không theo, nhưng sau khi tu vi của bọn họ đề cao một khoảng lớn, liền thập phần sảng khoái cung cấp tinh nguyên. Trong Ngọc Nữ Môn một mảnh phồn vinh, tuy nhiên, Sở Dịch Nhân cũng không thỏa mãn với hiện trạng.
Gần đây, nàng phát hiện linh khí của mình có điểm không đúng. Nàng đã là Nguyên Anh Trung Kỳ, nhưng tu vi lại thường xuyên không ổn định, lúc cao lúc thấp, giống như ở giai đoạn Trúc Cơ Kỳ trong thân thể trước. Hiện tại, vô luận nàng thải bổ bao nhiêu nam tu, đều không thể hấp thu tinh khí, thậm chí nguyên khí cố hữu của nàng còn phản ngược đến trong cơ thể đối phương.
Sở Dịch Nhân không hiểu, liền hỏi hệ thống. Hệ thống nói là nàng đã tu luyện đến bình cảnh, phải gặp được cơ duyên mới có thể thăng cấp. Nhưng cơ duyên dễ gặp được như vậy sao? Phàm là nơi nào có xuất hiện bảo vật trong tiểu thuyết đều bị nàng thu hết, những chỗ thường thường khác nàng không có kiên nhẫn đi tìm.
Nếu đã như vậy, nàng cũng không muốn không công lãng phí nguyên khí của mình, liền ngừng tu luyện một đoạn thời gian.
Một ngày nọ, bỗng nhiên đất rung núi chuyển, nhật nguyệt thất sắc. Sở Dịch Nhân kinh hãi, liền thấy chân trời phía xa mây đen dày đặc, vài đạo tử lôi ầm ầm hạ xuống, trời sinh dị tượng. Đây là...có ma vật hiện thế sao?
[Sửa đổi chi nhánh nhiệm vụ ẩn giấu: Đánh chết Tố Dĩ, hoặc tránh né Tố Dĩ đuổi giết.]
"Đó là Tố Dĩ? Hệ thống, hiện tại Tố Dĩ là tu vi gì?"
[Quyền hạn không đủ, không thể tra xét.]
Sở Dịch Nhân lập tức trầm mặt, vì sao hệ thống vẫn luôn không thể tra được tư liệu của Tố Dĩ, rõ ràng ngay cả cường giả của Tu Chân Giới ở trước mặt hệ thống cũng không thể nào che giấu, trừ phi...tu vi của Tố Dĩ đã cao đến mức không lường được!
"Hệ thống, nếu ta cùng Tố Dĩ liều chết một lần, tỷ lệ thắng là bao nhiêu?"
[%]
Sở Dịch Nhân cũng không bị con số này dọa đến. Nàng dò la cửa hàng thương phẩm của hệ thống, từ khu đổi công pháp chuyển sang khu linh dược. Rốt cuộc, nàng dừng lại ở một viên dược ghi chữ "Ngụy Thần Đan".
Thăng cấp lên ngụy thần, người uống vào viên dược này, lập tức sẽ có sức mạnh của chân thần trong một khoảng thời gian ngắn.
Sở Dịch Nhân đột nhiên nhớ tới, nguyên nữ chính vốn dĩ vì cùng Mạc Duật đồng quy vu tận, mới bị nhốt ở Hắc Đàm nhiều năm, lâu ngày sinh tình, sau đó đột phá. Tuy rằng không biết Tố Dĩ làm thế nào nhận thức Mạc Duật, lại vì sao phải đuổi giết nàng, nhưng Sở Dịch Nhân vẫn tin tưởng cốt truyện an bài. Chỉ cần nàng dụ dỗ Mạc Duật tiến vào Hắc Đàm, thay thế nguyên nữ chính, liền có thể lợi dụng Mạc Duật đề cao tu vi!
Mạc Duật những năm gần đây đều không hề có động tĩnh, có lẽ là vì tu vi trì trệ không tiến. Ban đầu hắn ở nhân gian tu hành, phương pháp tu luyện phần lớn tương tự như tu sĩ nhân loại. Hắn cùng Tố Dĩ kết giao, nhất định là vì muốn kêu nàng đánh cắp Tu Hành Chi Đạo của tu sĩ bọn họ. Nhưng linh căn của Tố Dĩ chính là phế linh căn, một thân tu vi kia chỉ sợ dựa vào linh dược hoặc phương pháp bàng môn tả đạo nào mới tăng lên được. Mạc Duật hiện tại khẳng định thực thất vọng.
Tu chân giả so với phàm nhân càng biết lợi dụng ưu thế của mình. Không có địch nhân vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh hằng. Mạc Duật nhất định sẽ không cự tuyệt hảo ý của nàng. Cho dù hắn không biết phân biệt tốt xấu cũng không sao cả, chờ nàng đạt đến trạng thái Ngụy Thần, Mạc Duật chỉ là một ma tu Đại Thừa Kỳ, còn có thể làm gì được nàng?
Sở Dịch Nhân đi tìm Tân Từ, thẳng thắn về chuyện thân thể mới của nàng. Hơn mười năm không gặp, Tân Từ vẫn như cũ tàn nhẫn tuyệt tình:
“Không đi tìm sư huynh của ngươi sao?”
Sở Dịch Nhân không nhanh không chậm nói:
“Bọn họ sẽ không hoan nghênh ta. Ta hợp tác với ngươi cùng đối phó Huyền Thiên Phái thế nào?”
“Ngươi bỏ được?”
“Có gì phải luyến tiếc, những người đó đã không còn giá trị lợi dụng.” Sở Dịch Nhân cười nhạo.
Nàng cũng không quên ánh mắt giết người của Thiên Dịch đại sư trước khi chết. Nàng giết hắn, ai bảo nàng vừa xuất hiện, hắn liền khủng bố, giam lỏng nàng giống như nguyên nữ phụ.
“Nghe nói Ngọc Nữ Môn hành vi phóng đãng, bạo ngược thành tánh, yêu thích nam sắc, bắt người cướp của. Đoạt mấy trăm nam tu nhốt trên núi. Chưởng môn của Ngọc Nữ Môn càng thâm sâu hơn. Các đại môn phái đều đã phái ra đệ tử, nhằm bao vây diệt trừ người của Ngọc Nữ Môn. Hiện tại ngươi ở Tu Chân Giới rất có danh khí.”
Trong mắt Sở Dịch Nhân chợt lóe qua một tia khinh miệt. Nàng khinh thường nhất là loại tu sĩ miệng đầy đạo nghĩa lại khi thiện sợ ác, liền dời đi đề tài:
“Ta biết chưởng môn của Vô Cực Môn đã là con rối của ngươi. Ngươi cùng ta hợp tác thế nào?”
“Trừ bỏ thân thể, ngươi còn có thể cho ta ưu việt gì?”
“Ngươi có biết ta có một ít bí bảo, có thể khiến người ta đề cao tu vi, cũng có thể......”
Sở Dịch Nhân ghé sát vào bên tai hắn nhẹ giọng nói:
“Đột phá thành trạng thái Ngụy Thần.”
Tân Từ hất ra tay nàng, híp mắt nhìn:
“Điều kiện?”
“Giết Tố Dĩ.”
Sở Dịch Nhân không cảm thấy Tố Dĩ dễ đối phó hơn so với Mạc Duật. Ngày ấy nàng đã tự mình cảm thụ, sát khí của Mạc Duật là lộ ra ngoài, còn trên người Tố Dĩ lại có một loại áp lực làm cho nàng tim đập nhanh.
Sở Dịch Nhân không hiểu cho lắm, một ngốc tử ngủ suốt năm năm, cho dù linh khí trên Nam Tuyết Phong có sung túc cỡ nào, cũng không có khả năng chỉ vài thập niên ngắn ngủi liền có thể Hóa Thần đi!
Linh căn biến dị? Trọng tố linh hồn? Vô luận thế nào nàng đều đoán không được rằng Tố Dĩ vốn là chân thần, cũng đã từng thăng lên Tiên Giới.
Sở Dịch Nhân không lập tức đi tìm Tố Dĩ. Nàng tiết lộ mật đạo của Huyền Thiên Phái cho Tân Từ, tận mắt nhìn hắn mang người của Vô Cực Môn đến hủy từng tòa sơn một. Nàng phóng như bay giữa không trung, nhìn nơi mình đã sinh sống vài thập niên hiện tại tràn đầy khói lửa, sinh linh đồ thán, lặng lẽ nở nụ cười.
Nàng sẽ không quên ngày nàng bị giết, bọn họ chỉ khoanh tay đứng nhìn. Một đám nàng đều sẽ tận tình báo đáp! Nhất là hậu thuẫn của Tố Dĩ, tuyệt đối không thể buông tha.
Sở Dịch Nhân muốn mượn cơ hội xâm nhập vào Nam Tuyết Phong, tìm kiếm cơ duyên đã giúp Tố Dĩ thay đổi căn cơ. Nhưng ngoài chân núi thế mà lại có một tầng kết giới bảo hộ, vô luận hỏa công hay thủy yêm đều không thể phá vỡ, làm Sở Dịch Nhân nhớ tới năng lực có thể cắn nuốt Tam Muội Chân Hỏa của Tố Dĩ.
Rơi vào đường cùng, nàng chỉ có buông tha. Huyền Thiên Phái cơ hồ hoàn toàn bị hủy. Chưởng môn cùng toàn bộ trưởng lão cũng bị trọng thương, chỉ còn một mình Thiên Minh đại sư, vốn không thể gây sợ hãi!
Tố Dĩ, hiện tại chúng ta nên tính toán cho đàng hoàng.
Tuy rằng Tân Từ đối với Tố Dĩ rất khinh thường, nhưng Sở Dịch Nhân thì lại không. Cho nên, lúc Tố Dĩ cùng Mạt Duật đi tới bên ngoài Vô Cực Môn, đột nhiên liền mất dấu hơi thở của Sở Dịch Nhân. Loại cảm giác này giống như một người đang sống sờ sờ đột nhiên không còn tồn tại.
Tố Dĩ nhớ tới một đời trước Sở Dịch Nhân có một linh bảo gọi là "hệ thống", có thể cung cấp cho nàng rất nhiều pháp bảo lợi hại. Trước kia Tố Dĩ không biết, nhưng bây giờ hồi tưởng lại, cảm thấy những thứ đó càng giống như bảo vật của thượng tiên, ẩn chứa vô hạn linh khí. Sở Dịch Nhân làm thế nào có được? Chẳng lẽ nàng cũng giống như mình, sau khi phi thăng mới trở về trần gian.
Tố Dĩ không có trí nhớ ở thượng giới. Xem ra chỉ có sau khi nàng phi thăng mới có thể khám phá chân tướng. Vậy thì...liệu có nên buông tha cho Sở Dịch Nhân?
Không có khả năng.
Mặc kệ Sở Dịch Nhân thật sự cùng nàng có thù oán hay không, mỗi một thế Sở Dịch Nhân đều đuổi giết nàng cùng Mạc Duật, mỗi một lần luân hồi đều muốn cùng nàng đồng quy vu tận. Lúc này đây, nàng còn rất nhiều chuyện cần làm, không thể dễ dàng chết đi, như vậy, chỉ có thể làm Sở Dịch Nhân đi trước một bước.
Tin tức về Tố Dĩ không biết bị ai tiết lộ ra ngoài. Nàng vừa mới đến Vô Cực Môn, đã bị không dưới trăm người bao vây.
Lần đột phá cách đó không lâu của Tố Dĩ đã khiến cho toàn bộ Tu Chân Giới oanh động. Mọi người thấy chỗ xảy ra thiên kiếp chính là Thông Thiên Bí Cảnh, không khỏi kinh hãi. Chẳng lẽ người tạo nên dị tượng lại là một ma tu thực lực cường đại? Nhưng lúc bọn họ đuổi tới cách đó trăm dặm, lại cảm giác được linh khí tinh thuần mênh mông, hiển nhiên không có khả năng là do ma tu phát ra.
Trừ bỏ Mạc Duật, vậy chỉ có thể là Tố Dĩ!
Ý tưởng của chúng tu sĩ cùng Sở Dịch Nhân giống nhau. Nếu không phải Tố Dĩ bị Mạc Duật lợi dụng, thì nàng chính là mượn lực lượng của Mạc Duật để đề cao tu vi. Vô luận là loại nào, bọn họ cũng không vui vẻ nhìn đến.
“Tố Dĩ, nếu ngươi hiện tại quay đầu, chúng ta liền cho ngươi cơ hội sửa sai.”
“Sửa sai?”
“Đúng vậy, nhưng ngươi phải giết Mạc Duật, chứng minh ngươi không hề có dị tâm!”
“Nếu ta nói không thì sao?”
“Không đồng ý thì đừng trách chúng ta không lưu tình!”
Trên người Mạc Duật tản ra sát khí càng ngày càng đậm, chỉ có Tố Dĩ không hề bị ảnh hưởng. Nàng thản nhiên nói:
“Vậy thì đánh đi.”
Tố Dĩ vung tay lên, cây cối chung quanh giống như sống dậy. Nhánh cây cứng như sắt thép, giương nanh múa vuốt hướng về phía mọi người chộp tới. Có người né tránh không kịp, liền bị vạch một vết máu. Càng khiếp sợ hơn chính là, dù bọn họ có làm thế nào, máu cũng không cầm lại được!
-- Tiểu kịch trường --
Thỏ: (ˋ︿ˊ) "Thời điểm phong cách như vậy, tại sao không cho bản thỏ đại nhân xuất trướng?"
Hệ thống: [Ngươi có kỹ năng gì?]
Thỏ:ヾ(^o^)〃 "Ta nhớ đại nhân mấy đời trước hình như có một kỹ năng, mỗi lần xuất trướng liền sáng mù mắt người khác, hay là dùng chiêu đó đi!"
Hệ thống: [Cái này có thể cho.]
Trên không vang lên một tiếng nổ, con thỏ lóe sáng, gặt hái kỹ năng, thu hút một đám đông người vây xem mãnh liệt ào lên.
Người vây xem Giáp: "Thịt thỏ kho tàu." (ˉ﹃ˉ)
Người vây xem Ất: "Thỏ hầm." (ˉ﹃ˉ)
Người vây xem Bính: "Canh thịt thỏ." (ˉ﹃ˉ)
Người vây xem Đinh: "Thịt thỏ nướng." (ˉ﹃ˉ)
Người vây xem Mậu: "Thịt thỏ xào chua ngọt." (ˉ﹃ˉ)
Người vây xem Tuất: "Lẩu thịt thỏ." (ˉ﹃ˉ)
Thỏ: σ(⊙▽⊙) "Cứu mạng, đám nhân loại phát rồ ánh mắt tỏa sáng, nước miếng chảy ròng kia là muốn nhúng chàm bản thỏ đại nhân sao?!!"
Quần chúng vây xem: "Mĩ! Vị! Mau! Tới! Đây!" ψ( ̄? ̄)ψ
Thỏ: (;°;д;°;) "Phi lễ!!! Người ta mỹ mạo như vậy, sao các người chỉ nhìn chằm chằm vào bắp đùi của ta!!!"
Hệ thống: [Đùi của ngươi quả thật thực mỹ (mập).]
Tố Dĩ: "Ngươi có thể uống thuốc độc, độc chết bọn họ."
Thỏ:ヾ(;д;))))..."Quá mệt mỏi, cảm giác sống không được nữa!"
Tác giả: σ(⊙▽⊙) Ây da, không cẩn thận lại để Sở tiểu thư giành đất diễn....Mà dù sao đây cũng là một lần phong cảnh cuối cùng của nàng!
_[:」]_
Kết cục gần kề, đã đến lúc nên nghiêm túc, xin thông báo đây là tiểu kịch trường cuối cùng!
o(╥ω╥)o Tiểu kịch trường, cảm tạ ngươi một đường tới nay làm bạn!
Nếu không có ngươi, số lượng từ mỗi chương của ta sẽ không đầy đủ như vậy;
Nếu không có ngươi, đám nhân vật vẫn sắm vai bi kịch (trên thực tế rất giải trí) sẽ không thể thoải mái phóng thích bản chất;
Nếu không có ngươi, các đọc giả cao lãnh sẽ không thưởng thức được mặt chính trực của ta;
Nếu không có ngươi, ta sẽ không bại lộ thuộc tính lan man vô nghĩa!!
Cho dù rất luyến tiếc, chúng ta vẫn phải chia ly...Nhưng không sao cả, chia ly chính là để lần sau gặp lại càng tốt đẹp hơn!
Viết xong một đống từ vô nghĩa, ánh mắt tác giả thật sự có chút ươn ướt, luyến tiếc nha......Ta...ta thế mà lại yêu phải tiểu kịch trường của chính mình. (,,?д?)
Tiểu kịch trường: "Cút!"
ヽ(ヽ "д′)┌┛★]°з°)y
Tác giả: "Hức, đồ phụ bạc."~(tロt)σ