Thẩm Văn Vũ cũng hiểu tác hại khi chuyện này lộ ra nên gật đầu đồng ý rồi bất chợt than:- Chị Tịnh Dung, em cảm thấy chị rất thích hợp với anh em, chị thực sự có yêu thích anh em không?Lưu Tịnh Dung không trả lời Thẩm Văn Vũ, chỉ nhẹ nhàng mỉm cười.
Nhìn vẻ mặt của Lưu Tịnh Dung, ánh mắt chứa chan tình cảm dường như ẩn chứa hình bóng của Thẩm Văn Đào, nụ cười tràn đầy hạnh phúc, Thẩm Văn Vũ sao còn không hiểu vui mừng kêu lên:- Thật tốt quá, tốt quá rồi.
Chị Tịnh Dung, anh của em em biết anh ấy chắc chắn yêu thích chị, chị cũng yêu thích anh em, hai người nhất định phải hạnh phúc bên nhau.
Em rất vui khi chị trở thành chị dâu của em.- Nói bậy gì đó, ai định làm chị dâu của em chứ, chuyện của bọn chị em đừng quản, trái lại chị muốn hỏi em chuyện của em và anh chàng họ Đỗ đó thế nào rồi? – Lưu Tịnh Dung chuyển chủ đề.Thẩm Văn Vũ nghe thấy nhắc đến Đỗ Phong liền ngượng ngùng xấu hổ, đâu còn tâm trí nghĩ đến việc của Lưu Tịnh Dung và Thẩm Văn Đào nữa, mở miệng ngập ngừng:- Đâu, đâu có chuyện gì đâu.Đã thành công chuyển dời sự chú ý của Thẩm Văn Vũ, Lưu Tịnh Dung cũng không định nói nhiều về chuyện của cô và Thẩm Văn Đào.Lưu Tịnh Dung vừa về tới bệnh viện thì cơ thể chưa kịp phục hồi hẳn cũng gần như mệt mỏi kiệt sức, ngồi nhắm mắt dưỡng thần ở băng ghế hành lang bệnh viện, không hề biết mọi người đang vô cùng lo lắng khi không thấy cô trong phòng bệnh, vội vàng tỏa ra tìm cô.
Thẩm Văn Đào là người đầu tiên nhìn thấy cô, chạy tới quan tâm hỏi:- Lưu Tịnh Dung, em cảm thấy sao rồi? Không khỏe còn chạy đi đâu chứ? – Trong giọng điệu có chút trách cứ có chút lo lắng.Vừa mở mắt, đập vào mắt của cô là khuôn mặt nôn nóng sốt ruột của Thẩm Văn Đào, lòng cô như có dòng nước ấm chảy qua, Lưu Tịnh Dung nhẹ nhàng nhếch khóe miệng đáp lại:- Yên tâm đi, em không sao.
Nằm trong phòng ngột ngạt quá nên ra ngoài dạo chút thôi.Thẩm Văn Đào làm sao tin vào cái cớ vụng về của Lưu Tịnh Dung nhưng cô đã không muốn nói, hắn cũng chẳng muốn truy hỏi, cẩn thận đỡ cô, đề nghị:- Em mệt rồi, anh đưa em về phòng nghỉ ngơi.Cẩn thận đỡ cô về phòng, đỡ Lưu Tịnh Dung nằm xuống, rồi vội vàng rót cho cô một ly nước ấm, Thẩm Văn Đào còn không quên cẩn thận đắp lại chăn cho cô, lòng cô bất chợt cảm thấy mình là cô gái hạnh phúc nhất trên đời.
Thấy thần sắc của cô vui vẻ như vậy, Thẩm Văn Đào khó hiểu hỏi:- Sao vậy? Em cười gì thế?Lưu Tịnh Dung nhìn sâu vào mắt của Thẩm Văn Đào, nhẹ nhếch khóe miệng lắc đầu không trả lời.
Thẩm Văn Đào nắm chặt lấy tay của Lưu Tịnh Dung nói:- Tịnh Dung, chúng ta nói chuyện hôm trước còn nói dở đi.- Chuyện gì? - Lưu Tịnh Dung bất giác thắc mắc.- Chuyện của chúng ta, chuyện tình cảm của đôi ta, anh yêu thích em, yêu thích em tài giỏi thông minh, yêu thích em hết lòng cho người thân, bạn bè, yêu thích em cùng anh chia sẻ vui buồn, yêu thích em nguyện cùng anh đồng sinh cộng tử.
Đã hằng đêm trăn trở, anh khẳng định người anh yêu là em, chỉ có em mà thôi – Thanh âm chân thành tha thiết, Thẩm Văn Đào nói lên lời của lòng của mình.Cảm xúc của Lưu Tịnh Dung cứ lên xuống, nghe từng lời tâm sự của Thẩm Văn Đào, ánh mắt chân thành đó, giọng nói trầm ấm ấy khiến cho cô không thể không tin vào tình cảm của anh, đồng thời anh đã khiến cô nhận ra từ khi cô xuyên đến đây thì đây không còn là phim nữa mà là cuộc sống thực sự của chính cô, người xuất hiện có thêm cô, vậy thì chuyện Thẩm Văn Đào không yêu Tiền Bảo Bảo sâu sắc như trong phim cũng chẳng có gì lạ.
Đối diện với đôi mắt tràn đầy tình yêu của người con trai trước mặt, Lưu Tịnh Dung cảm động sâu sắc, muốn nói rõ cho anh biết tình cảm trong lòng cô:- Em… - Nhưng cô chưa kịp nói gì thì đã bị từng tiếng gõ cửa dồn dập cắt ngang.Thẩm Văn Đào chưa nghe được câu trả lời mình muốn, đành thất vọng đi ra mở cửa, gương mặt ảo não thầm mắng người ngoài cửa đến không đúng lúc nhưng khi thấy người ngoài cửa là Tiêu Hàm và đám người Hàng Húc lại chẳng biểu hiện gì, thôi dù sao anh đã nói cho Lưu Tịnh Dung biết tình cảm của bản thân, bọn họ ở bên nhau chỉ là vấn đề thời gian thôi.Tiêu Hàm và đám người Hàng Húc hỏi thăm sức khỏe của Lưu Tịnh Dung và trò chuyện một lúc rồi nhanh chóng rời đi để cho cô nghỉ ngơi, Thẩm Văn Đào cũng theo đó rời đi trước.
Lưu Tịnh Dung chỉ nhắm mắt dưỡng thần chứ không hề ngủ, trong đầu muôn vàn suy nghĩ.
Nhớ lại cuộc trò chuyện lúc nãy, họ nói về kết quả khảo hạch lần này, nói rằng trường quân đội nhất trí ủng hộ để cô và Hạng Hạo được ở lại dù sao bọn họ vì cứu mọi người nên mới trễ thời gian.
Điều này đã nhắc nhở cô về thân phận của cô, về mục đích cô bước chân vào trường quân đội này, suýt chút nữa cô đã để tình cảm lấn áp lý trí, lại còn thêm chuyện cô xảy ra mâu thuẫn với Thẩm Quốc Thuấn.
Bao tháng ngày qua, Lưu Tịnh Dung biết mình đang đi trên mây, có thể sẽ đi đến thắng lợi cuối cùng, có thể rơi xuống vực sâu vạn trượng, tương lai của cô vô cùng mờ mịt.
Chỉ một chút sơ suất, cô sẽ chết không có chỗ chôn, còn liên lụy người cha già và Lưu gia, lẽ nào cô còn muốn kéo theo Thẩm gia và Thẩm Văn Đào sao.
So với sự đau thương khi nhìn thấy Thẩm Văn Đào chịu liên lụy mất đi danh dự và tánh mạng thì nỗi đau từ bỏ đoạn tình cảm mà Thẩm Văn Đào vẫn khỏe mạnh bình an có xá gì.
Từ tận đáy lòng, Lưu Tịnh Dung đưa ra một quyết định đau đớn nhất cuộc đời, khóe mắt rơi xuống giọt lệ sầu, không khí xung quanh cũng đang buồn cho sự hi sinh cao thượng của người con gái đáng thương.Tuy trái tim của Lưu Tịnh Dung đã tan nát nhưng bề ngoài cô vẫn biểu hiện bình thản khi xuất hiện trước mặt mọi người, chỉ hơi né tránh Thẩm Văn Đào khiến anh vô cùng khó hiểu, ánh mắt tìm tòi dừng trên người cô.
Kế hoạch âm hiểm của cha con Lý gia bị Lưu Tịnh Dung chen một quân phá hoại, Lưu Thiên Vũ bỏ phiếu đồng ý để Hạng Hạo và Lưu Tịnh Dung ở lại.
Nhìn cha con Lý gia chẳng còn cách nào tức tối rời đi, Lưu Tịnh Dung thầm cười nhạo trong lòng, cứ luôn bị bọn họ tính kế, cô không trả đũa một lần bọn chúng sẽ nghĩ cô là hổ giấy.Mọi người đều đã rời đi mà Lưu Tịnh Dung vẫn đứng đăm chiêu suy nghĩ gì đó, thu hút sự chú ý của bạn bè cô, Tiền Bảo Bảo lay cô lo lắng hỏi:- Tịnh Dung, sao vậy? Không khỏe sao? Sắc mặt cô vẫn tái nhợt đó.Nhìn những gương mặt tràn đầy, lòng của Lưu Tịnh Dung như có dòng nước ấm chảy qua, mỉm cười ôn hòa đáp lại:- Không sao, tôi khỏe rồi mà.- Cô lúc nào chẳng không sao, chẳng khỏe chứ - Giọng điệu của Tiền Bảo Bảo trách cứ.- Cô có thể đặt một phòng riêng trong bệnh viện rồi đó, ra vào thường xuyên quá mà – Cao Mỹ Nhân đùa giỡn bị Thẩm Văn Đào gõ một cái vào đầu mắng:- Nói bậy gì đó.- Chỉ giỡn thôi mà – Cao Mỹ Nhân vừa xoa đầu vừa lầu bầu khiến cho mọi người đều phì cười vì vẻ mặt giận nhưng không dám chống lại của cậu.- Tịnh Dung, đáng lẽ cô có thể thoát ra, là tôi và Bảo Bảo suýt chút liên lụy cô, cảm ơn cô rất nhiều – Hạng Hạo cũng nói.Lưu Tịnh Dung nhếch khóe môi thản nhiên đáp lại:- Tôi cũng đâu biết đó là cuộc khảo hạch, lẽ nào tôi trơ mắt nhìn các người gặp nguy hiểm sao.- Vậy mới đúng là Lưu Tịnh Dung chứ - Hàng Húc cảm thán.- Tịnh Dung, cô rất giỏi, thật sự - Cố Tiểu Bạch khen ngợi còn gật đầu nhấn mạnh.- Thôi bớt nịnh đi ông à – Gương mặt hơi ửng đỏ Lưu Tịnh Dung đáp trả.Tuy Lưu Tịnh Dung vẫn được giữ lại trường nhưng cô lại viện cớ xin nghỉ quay về nhà bởi giờ đây cô không biết làm sao đối mặt với Thẩm Văn Đào.
Khi cô còn đang dọn đồ chuẩn bị về nhà, Tiền Bảo Bảo bước vào phòng nói:- Tịnh Dung, Thẩm Văn Đào đang đợi cô ở ngoài ký túc đó.
A, cô định đi đâu sao?.