Cứu Vớt Phật Tu Là Một Hắc Tâm Liên

chương 79: chương 79

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Có lẽ bây giờ trong động quá rộng, hoặc có lẽ cho đến nay Cấm Nhai đều rất yên tĩnh, tóm lại bầu không khí giữa hai người lúc này hơi yên tĩnh.

Chỉ có điều trong lòng hai người lại không bình tĩnh như vậy.

Khanh Linh tò mò liếc nhìn ngực mình, vốn dĩ những gì cô nói chỉ là nói một chuyện cô đã nghĩ thông suốt, nhưng không ngờ sau khi nói ra, trái tim như bị thứ đó va đập, cảm giác rất vi diệu.

Nói xong rồi lại cảm thấy những lời khác cũng không phải quá mức khó nói.

Trong bầu không khí yên tĩnh tuyệt đối, Khanh Linh hơi dừng lại rồi tiếp tục thẳng thắn nói: “Nhưng ta không xác định được là có bao nhiêu.”

“Cố Vọng, trước đó ta đã suy nghĩ rất nhiều nhưng cũng không nghĩ ra được sau này sẽ như thế nào, cho nên ta muốn xem thử.”

Giọng Cố Vọng gần như là âm mũi, hắn nâng cằm cô lên, để cho cô nhìn thẳng vào mắt mình: “Sau này?”

Cái gì mà sau này?

Cô đã nghĩ tới sau này ở cùng hắn rồi sao?

Khanh Linh hết sức thành thật, gật nhẹ đầu: “Ta chưa từng nghĩ tới, nếu ta không phải vì chàng nhập ma mới đến đây, nếu chàng không phải là đối tượng nhiệm vụ của ta, vậy thì ta nên đối mặt với chàng thế nào.”

“Cho nên ta đã trở về.”

Cô muốn biết, nếu như đổi sang thân phận khác đến gặp Cố Vọng, vậy thì mình và hắn sẽ đi đến một bước nào.

Lúc này trong đầu Cố Vọng đang có hai giọng nói, một giọng là đầy vui vẻ nói với bản thân: Đủ rồi đủ rồi, như vậy là đủ rồi, nàng đồng ý trở về mà lại còn vì ngươi trở về, cho dù không phải quá thích thì đã làm sao.

Một giọng nói khác lại đang nhẹ nhàng mê hoặc: Không đủ, như vậy vẫn còn thiếu rất nhiều, ngươi yêu nàng bao nhiêu thì nàng phải yêu ngươi bấy nhiêu, ngươi muốn có cả thể xác lẫn tinh thần của nàng, tất cả của nàng đều là của ngươi.

Khanh Linh không biết người này đang suy nghĩ gì, chỉ cảm thấy vẻ mặt Cố Vọng quá mức phức tạp.

Cô nghiêng đầu dịch cằm ra khỏi đầu ngón tay Cố Vọng, nhưng lại lập tức bị vặn ngược về.

Cố Vọng cẩn thận đánh giá cô: “Một khi đã như vậy, sao vẫn muốn trốn tránh?”

“Bởi vì ta vẫn chưa suy nghĩ rõ ràng.” Khanh Linh hơi do dự, nói: “Như vậy không tốt.”

Bọn họ cũng không phải loại quan hệ đó, hơn nữa bây giờ còn có chút mập mờ không rõ, dáng vẻ này dường như không mấy phù hợp.

“Không tốt chỗ nào?” Cố Vọng vứt hai giọng nói vừa rồi ra sau đầu, cười khẽ: “Nếu chưa thể suy nghĩ rõ ràng, vậy thì thế này lại càng có thể suy nghĩ rõ hơn.”

Hắn vuốt ve cái cằm mịn màng của cô, nhẹ giọng hỏi: “Có chán ghét không?”

Không thể nói là chán ghét, nhưng đây là bởi vì lúc trước hắn vẫn luôn đối xử với cô như thế, Khanh Linh vậy mà lại không có suy nghĩ muốn phản kháng.

Không có phản ứng, Cố Vọng nhíu mày, nhích tới phía trước một chút nữa: “Như vậy thì sao?”

Hơi thở của hắn phả vào chóp mũi cô, loại khoảng cách này quá nguy hiểm, ánh mắt đó cũng quá thẳng thắn, thẳng thắn đến mức làm Khanh Linh hơi hoảng hốt, không khỏi lui về sau một bước.

Màu mắt Cố Vọng hơi trầm xuống, giữ nguyên động tác và vị trí trước đó: “Thế nào?”

Khanh Linh nhẹ giọng nói: “Chàng đừng như vậy.”

“Ta làm sao?” Cố Vọng cười: “Ta còn chưa làm gì cả mà.”

Hắn thu tay về, quyết định gộp hai đề xuất này lại một, vì thế nói: “A Linh, chúng ta còn rất nhiều thời gian.”

Hắn sẽ không bao giờ để cô rời đi nữa.

Mặc kệ khoảnh khắc xác định cô trở về đó, hay là khoảnh khắc nghe được cô nói có lẽ thích kia.

Hắn có vô số thời gian để dành cho Khanh Linh, đợi đến ngày cô suy nghĩ rõ ràng.

Chỉ có điều, hắn sẽ chỉ lựa chọn đáp án mà mình muốn nghe.

Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng Cố Vọng lại nhẹ nhàng xoa đầu cô, chậm rãi nói: “Không phải vội.”

——

Mấy ngày nữa là chợ Quỷ giữa tháng, trước đây vì nhiệm vụ phải bôn ba chạy theo sau lưng Cố Vọng, lần này trở lại, Khanh Linh đương nhiên muốn sống vì mình.

Khanh Linh dắt Tiểu Kim Uyên đi trên đường phố của chợ Quỷ Dũng Thành, nhìn mấy thứ kỳ lạ rực rỡ gì đó thì có hơi thất thần.

Đã lựa chọn quay lại nơi này, cô đương nhiên cũng không thể quay về tổng cục nữa.

Mặc dù hôm đó Chủ Thần đã cho cô một đặc quyền, nếu như cô cảm thấy hối hận thì vẫn cho phép cô trở về một lần nữa.

Nhưng Khanh Linh lại thấy một khi bản thân đã quyết định gì đó thì sẽ không sửa lại.

Khanh Linh cảm thấy, thà vì mình đánh cược một phen còn hơn cứ ở tổng cục đần độn sống qua ngày, dù sao cô vốn cũng không có gì cả.

Còn đang xuất thần, trên mặt bỗng nhiên có chút lành lạnh: “Đang nghĩ gì vậy?”

Khanh Linh quay đầu, đối diện với gương mặt ẩn chứa ý cười của Cố Vọng.

Đầu ngón tay hắn vuốt nhẹ lên má cô một cái: “Sắp đi đến điểm cuối rồi.”

Khanh Linh quay đầu nhìn thoáng qua, thì ra đã đi được một đoạn đường dài như vậy.

Cô xốc lại tinh thần: “Không có gì.”

Từ sau cuộc nói chuyện lần đó, Cố Vọng gần như không tiếp tục cố ý giữ khoảng cách nữa, nhưng lại rất phù hợp, không hề khiến Khanh Linh cảm thấy khó chịu chỗ nào.

Cô quay người dắt Tiểu Kim Uyên đi về lại, chợt nhớ tới Ma Thành kia.

Ma Thành và Dũng Thành hình như là hai nơi tùy tâm sở dục nhất Ma Giới.

Nhưng không biết vì sao, Khanh Linh có ấn tượng rất tốt về Ma Thành, bởi vì ở nơi đó cô càng có thể nhìn thấu được khát vọng trong lòng mình.

Khanh Linh hỏi: “Sao chàng không trở về Ma Giới?”

“Đổi ý rồi à?” Cố Vọng véo mặt cô một cái: “Trông nhà cho nàng ngót nửa năm, vậy mà nàng vừa về chưa được mấy ngày đã lộ nguyên hình, muốn đuổi người ta đi rồi đúng không?”

“Tiểu Quỷ Chủ không có lương tâm.”

“Không phải.” Khanh Linh chỉ cảm thấy hơi kỳ quái, theo lý mà nói, nếu như Cố Vọng đi ra từ khe nứt kỳ dị, vậy theo lẽ thường hắn phải là Ma Chủ mới.

Thế nhưng ngày ấy ở trong màn sáng, cô lại nghe hai tiểu hòa thượng nói hắn không phải, vậy Ma Chủ bây giờ là ai?

Còn nói hắn cả ngày đều ở Quỷ Giới nữa, gần như là dính sát bên cạnh cô, cũng không thấy hắn muốn làm những chuyện khác, không giống trước kia hoặc là tìm Lâm Ngân Chi gây phiền phức, hoặc là muốn tự mình đi tìm phiền phức.

“Cố Vọng.” Khanh Linh suy nghĩ một chút: “Hôm đó ta nói, chàng có thể tìm chuyện mà mình muốn làm, chàng đã tìm được chưa?”

Cố Vọng cười như không cười nhìn cô: “Đây không phải đang làm đó sao?”

Khanh Linh: “...”

“Ngoài cái này ra.”

Cố Vọng dời mắt đi, cong môi đáp: “Không vội.”

Vậy chính là có.

Khanh Linh thở phào nhẹ nhõm.

Đi được một nửa nhưng cũng mua được không ít đồ đạc này nọ, Khanh Linh nhớ mùi vị điểm tâm ở Túy Hoa Lâu lúc mình mới tới từng thưởng thức, nên muốn đi mua một chút, nhưng vừa nói ra đã bị Cố Vọng bác bỏ: “Nhất định phải tới đó mua sao?”

Không thể không nói, Dũng Thành chỉ có một tiệm này là hợp ý Khanh Linh nhất, thế nên cô gật đầu.

Cố Vọng cảm thấy thú vị: “Lúc trước ở Ma Thành nhìn thấy ‘thứ gì đó’ rất sợ hãi mà, sao khi ấy lại có gan vào đó vậy?”

Khanh Linh thoáng khựng lại: “Lúc trước ta cũng không ngờ chàng sẽ ở chỗ đó.”

Vừa mới nói như vậy, cô nghi ngờ liếc nhìn Cố Vọng: “Hình như chàng thường xuyên tới mấy nơi như vậy thì phải.”

Cố Vọng: “...”

Trí nhớ của Khanh Linh rất tốt, lập tức lục quyển sách nhỏ của mình ra: “Lúc ở Ma Thành đúng thực chàng đã từng nói qua, nhìn chàng có vẻ rất có kinh nghiệm.”

“Ta cũng không phải là giận dỗi gì đâu.”

Chẳng là hậu tri hậu giác mới phát hiện được nên có chút khó chịu.

Cố Vọng ân cần dạy bảo: “Lúc thế này nàng nên tức giận mới đúng.”

Như vậy mới có vẻ cô để ý tới hắn hơn một chút.

Nghe giọng điệu này của hắn, còn giống như rất mong chờ.

Khanh Linh hơi dừng lại, chậm rãi hỏi: “Cho nên là thật sao?”

Giọng điệu ngược lại rất bình tĩnh, Cố Vọng bỗng nhiên ý thức được hình như mình lại làm ra chuyện gì đó không tốt lắm.

Vì sao cứ một hai chọn chuyện này để thăm dò chứ!?

Cố Vọng hơi đau đầu, thấy cô nghiêm trang, hắn khẽ chậc một tiếng rồi vò loạn tóc cô: “Không có.”

“Chọc nàng thôi.” Ban đầu hắn chỉ muốn chọc ghẹo cô, không ngờ lại tự đào cho mình một cái hố.

“Chờ ta.” Hắn nói, “Ta đi mua cho nàng.”

Dứt lời, hắn không đợi Khanh Linh trả lời đã quay người đi về hướng Túy Hoa Lâu.

Ngựa quen đường cũ.

Khanh Linh khẽ xoa đầu Tiểu Kim Uyên: “Có phải hắn thường xuyên đến chỗ này không nhỉ.”

Tiểu Kim Uyên: “...”

Vừa rồi là ai nói không tức giận?

Tròng mắt nó đảo một vòng, chém đinh chặt sắt nói: “Phải.”

Nó nhỏ giọng nói: “Cho nên nhanh đưa hắn về Ma Giới đi, tên cẩu nam nhân này rất hư.”

Khanh Linh bật cười.

Tiểu Kim Uyên mới bị Cố Vọng chèn ép, nên rất có thành kiến với hắn.

Lúc này ở một đầu đường khác, tầm mắt của mọi người xôn xao tập trung lên người đang chậm rãi đi tới đây.

Người nọ một thân đạo bào tuyết y, bên hông dắt một thanh kiếm, mặt mày lạnh lùng đến cực điểm, hiển nhiên chính là Lâm Ngân Chi.

Lâm Ngân Chi không nhìn ngang liếc dọc, chỉ rũ mắt đi tới phía trước.

Chưa được mấy bước, bước chân y chợt ngừng lại, đột nhiên nhìn về một hướng khác.

Mà ở nơi đó, thiếu nữ đang xoa đầu một đứa trẻ con bên cạnh, mắt cong cong khẽ mỉm cười, giống như toàn bộ ánh sao sáng rực đều chiếu vào mặt.

Môi mỏng của Lâm Ngân Chi khẽ mở, giọng nói nhẹ nhàng phát ra: “Khanh Linh.”

“Cuối cùng cũng trở về rồi sao?”

Khanh Linh vốn định đứng tại chỗ chờ Cố Vọng, nhưng có hơi chiếm đường của những người xung quanh, cô bèn kéo Tiểu Kim Uyên đi tới một góc khuất.

“Khanh Linh.”

Nghe thấy giọng nói có chút quen thuộc, Khanh Linh quay đầu lại, lập tức đối diện với ánh mắt của Lâm Ngân Chi, cô hơi sững sờ.

Nhưng cũng chỉ sững sờ chốc lát, vì đối phương đã chạy tới trước mặt cô.

Lâm Ngân Chi vẫn là dáng vẻ trước kia, nhưng không biết có phải ảo giác của Khanh Linh hay không, cô luôn cảm thấy y còn lạnh lùng hơn trước kia, cũng khiến cho người ta có cảm giác áp bách hơn.

Ví dụ như lúc này y đang nhìn cô, ánh mắt rất sâu.

Tu sĩ Tiên Môn đi đến chợ Quỷ rất nhiều, Khanh Linh không cảm thấy Lâm Ngân Chi ở chỗ này có gì lạ, cô gật đầu: “Ừm.”

Lâm Ngân Chi đứng ở đầu ngõ, ngăn cách không ít cảnh vật bên ngoài, nhìn cô trầm giọng nói: “Quay lại rồi sao?”

Khanh Linh nghe đến đây thì có hơi nghi hoặc.

Nếu như lúc trước người tới tổng cục là Cố Vọng, vậy thì bây giờ ở trong mắt Lâm Ngân Chi, có lẽ cô sẽ là người rơi vào khe nứt kỳ dị.

Vậy vì sao y lại nói với cô câu ‘Quay lại rồi sao’ này?

Khanh Linh không nghĩ ra, cũng chỉ đành tiếp tục gật đầu: “Ừm.”

Lâm Ngân Chi rũ mắt, giống như hơi khó hiểu: “Vì sao còn muốn quay lại?”

Cái này...

Đây là chuyện của cô và Cố Vọng, Khanh Linh không muốn nhiều lời.

Nhưng Lâm Ngân Chi lại thay cô trả lời, y như thể đang cười, lại như là không có, chỉ lãnh đạm nói: “Bởi vì hắn.”

Lại là giọng điệu khẳng định.

Khanh Linh trầm mặc, khẽ chớp mắt hỏi: “Có chuyện gì không?”

Lâm Ngân Chi không trả lời lại ngay, chỉ không chớp mắt nhìn cô, qua một lúc lâu sau, trong đôi mắt đen nhánh của y hơi lóe lên.

“Có.” Lâm Ngân Chi chìa tay về phía cô, giọng điệu trong trẻo: “Có một yêu cầu quá đáng.”

“Cái gì?”

Biểu cảm trên mặt Lâm Ngân Chi đã dịu đi đôi chút, nhưng chỉ có một chút, thoạt nhìn vẫn là vẻ người sống chớ đụng vào.

Đầu ngón tay y khẽ nhúc nhích, cuối cùng vẫn từ bỏ, khôi phục lại biểu cảm cũ.

Khanh Linh khó hiểu nhìn y đang đấu tranh với bản thân, một lát sau lại nghe Lâm Ngân Chi nói: “Bất kể là nguyên nhân gì, đừng tiếp tục vì hắn làm chuyện gì nữa.”

“Khanh Linh, ta đã từng hỏi ngươi rất nhiều lần.” Y nhẹ giọng nói: “Nhưng lần nào ngươi cũng không chùn bước đi về phía hắn, lại vì hắn mà chịu nhiều tổn thương như vậy.”

Y giơ tay lên: “Lần này không được, mời theo ta đi.”

Lời này khiến Khanh Linh có chút mờ mịt, cô không khỏi lui về sau một bước: “Ta nghe không hiểu ngươi đang nói gì.”

Cô chần chờ nói: “Hẳn là ngươi còn việc phải làm, ta cũng có việc, ngươi bận trước đi.”

Nhưng Lâm Ngân Chi lại cất bước về phía cô, y cụp mắt nhìn tay mình, chợt lên tiếng: “Ta là vì ngươi mới tới đây.”

“Khanh Linh, không chỉ có mình hắn đang đợi ngươi.”

—Hết chương —.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio