Cứu Vớt Phật Tu Là Một Hắc Tâm Liên

chương 91: chương 91

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“A Linh…”

Lỗ tai Khanh Linh khẽ nhúc nhích, mặt không đổi sắc liếc nhìn Cố Vọng ở bên cạnh, một tay hắn chắp ra sau lưng, lưng ưỡn thẳng tắp, nhìn không ra có chỗ nào khác lạ.

Nhưng tiếng A Linh này lại kéo suy nghĩ đang lửng lơ của cô trở về.

Giọng nói trầm thấp của Cố Vọng luôn lười biếng và ngâm nga kéo dài.

Có lẽ do trước đó ở ảo cảnh Hoài Thành hai người đã làm vợ chồng giả, hắn nhất thời hứng chí gọi cô A Linh.

Từ đó về sau, mỗi lần hắn gọi hai chữ A Linh luôn có một chút mùi vị lưu luyến khó tả.

Nhưng bây giờ lại khác, Khanh Linh cảm thấy hai chữ này dường như được hắn gọi rất cẩn thận.

Chỉ là, sao lại như vậy nhỉ?

Lúc này Cố Vọng mới quay đầu: “Sao thế?”

Không biết có phải là ảo giác hay không, giọng điệu của hắn lại giống hệt như trước kia.

“Không có gì.” Khanh Linh đè nghi ngờ xuống, đuổi kịp bước chân của lão nhân nọ.

Hiện tại lão nhân cũng không quá gấp gáp, ông ta chậm rãi ung dung đi tới, thỉnh thoảng còn quay đầu nhìn xem người phía sau có đuổi kịp hay không.

“Hằng năm đều có vô số người muốn đến thần thụ, mặc dù trên thực tế có rất nhiều ngã rẽ thông tới thần thụ, nhưng vẫn có nhiều người bị lạc ở chỗ này, có biết vì sao không?”

Tới rồi.

Tuy nói được ưu ái có người dẫn đường, nhưng tu sĩ vẫn phải thông qua “chỉ điểm” khảo hạch của người dẫn đường thì mới có thể đi lên con đường chính xác.

Khanh Linh nghĩ thầm, có lẽ đây là đang khảo nghiệm.

Trước đây Cố Vọng đã từng tới, có lẽ là không làm khó được hắn.­

Mặc dù Khanh Linh nghĩ như vậy, nhưng Cố Vọng ở bên cạnh vẫn không thấy đáp lời.

Lúc này lão nhân cũng không nhìn hắn, mà là nhìn sang Khanh Linh: “Tiểu hữu có biết không?”

Vô số đường rẽ thông tới thần thụ, đó là điểm cuối duy nhất, vậy mà vẫn có người đi nhầm.

Khanh Linh chợt nhớ tới câu nói của Cố Vọng trước đó, “đạo khả đạo, phi thường đạo”.

Ai mà biết đến cùng là đạo gì đâu chứ?

Khanh Linh ngẫm nghĩ, nhẹ giọng đáp: “Đường dưới chân và đường trong lòng không nhất định phải cùng một đường.”

Lão nhân dường như rất hứng thú: “Nói vậy là sao?”

Khanh Linh: “Lòng là thứ thành thật nhất, trong lòng nghĩ gì, tự nhiên dưới chân đi đó.

Nếu như muốn rẽ nhánh, vậy dĩ nhiên sẽ đi ngã khác.”

Lão nhân nghe vậy cười ha ha hai tiếng, thoạt nghe cũng không phải không hài lòng: “Quả nhiên ta không nhìn lầm người.”

“Thế tiểu hữu muốn cái gì? Nếu như thật sự đến được thần thụ.”

Khanh Linh thành thật trả lời: “Cũng không muốn gì cả, chỉ là hiếu kỳ nên mới tới xem thử.”

Cô cảm thấy mình không có dã tâm gì quá lớn, cũng không có xu hướng thèm muốn bảo bối gì, chỉ là tới đây xem náo nhiệt mà thôi.

Lão nhân cực kỳ bất ngờ về câu trả lời này, biểu cảm cũng từ vui vẻ chuyển sang hơi nghi ngờ.

Ông ta cẩn thận quan sát Khanh Linh một lúc lâu, nhưng cũng không nhận ra được gì từ trên gương mặt cô, lại nhìn giỏ đồ chơi lúc lắc trong tay cô: “Thảo nào lại sạch sẽ như thế.”

Lão nhân lại đặt ánh mắt lên người Cố Vọng, có điều lần này biểu cảm không hề nhẹ nhõm như mới vừa rồi.

“Còn ngươi thì sao?” Ông ta hỏi, “Ngươi muốn cái gì?”

Khanh Linh cũng hơi tò mò về cái này.

Lão nhân cười nói: “Mỗi người đều không giống nhau, vì vậy một con đường chỉ có thể cho một người đi, có thể đi đến cuối cùng hay không còn phải xem chính các ngươi.”

“Kỳ lạ là, thì ra con đường của các ngươi giống nhau, chỉ là đột nhiên lại khác nhau, lão phu hơi tò mò.”

Khanh Linh phát hiện khí tức quanh người Cố Vọng đột nhiên trầm xuống.

Ý của ông lão là, thì ra thứ mà cô và Cố Vọng muốn giống nhau, cho nên mới có thể đi cùng một con đường.

Nhưng lại đột nhiên không giống là sao?

Nếu cô không thay đổi, vậy thì chính là Cố Vọng thay đổi.

Thế… Vì sao lại đụng phải Lâm Ngân Chi? Chẳng lẽ là Lâm Ngân Chi cũng có cùng ý tưởng với cô và Cố Vọng?

Một lát sau, Cố Vọng nhỏ giọng nói: “Trăm sông đổ về một biển.”

Khanh Linh khẽ chớp mắt, không lên tiếng.

“Trăm sông đổ về một biển?” Lão nhân bật cười: “Đây là lý tưởng, lại không phải hiện thực.”

Ông ta vừa nói xong, trước mặt lại đột nhiên xuất hiện hai con đường: “Không phải cùng một đường, vậy thì không thể cùng đi.”

Cố Vọng lập tức nhìn sang Khanh Linh bên cạnh: “A Linh.”

Khanh Linh hơi nhíu mày, không phản ứng.

Cố Vọng nói tiếp: “Ta đi chung đường với nàng, có được không?”

Sau một hồi lâu đầu mày Khanh Linh mới giãn mở ra, cong cong khóe mắt, nhẹ nhàng nói: “Không cần nữa.”

“Vì sao?”

Khanh Linh quay người, nghiêm túc nhìn người trước mặt: “Bởi vì ta đến đây với hắn, muốn đi thì cũng phải đi cùng hắn.”

Cô nhẹ giọng nói: “Ngươi không phải hắn.”

Khanh Linh nói xong lời này, xung quanh lập tức yên tĩnh trở lại.

Hồi lâu, giọng người đối diện mới từ từ trầm xuống: “Cái gì?”

Khanh Linh dùng giọng điệu kiên định: “Hắn sẽ không hỏi ta là có thể đi cùng hay không.”

Cô đưa mắt nhìn con đường đã tách ra, đi tới một ngã mà mình nên đi: “Trăm sông đổ về một biển, có lẽ là ta và hắn.”

Lão nhân nhìn qua lại giữa hai người: “Tiểu cô nương rất thông minh.”

Nghe đến đây, Khanh Linh nháy mắt đã biết, lão nhân đã biết rõ chuyện này.

Cô nhìn sang nam nhân mặc hồng y lúc này: “Lâm Ngân Chi?”

Nam nhân ngẩng đầu lên, sau đó bả vai hơi rũ xuống, hắn ừ một tiếng.

Thật ra Khanh Linh không tính là bất ngờ, hoặc là nói ngay lúc hắn mở miệng cộng thêm lần gặp gỡ trùng hợp trước đó, cô gần như đã có thể đoán ra được người này là ai.

Cô hỏi: “Hắn ở đâu rồi?”

“Không biết.”

Khanh Linh: “Vậy các ngươi đổi lại bằng cách nào?”

Lâm Ngân Chi lại lắc đầu một cái.

Khanh Linh khẽ gật đầu, nhìn sang lão nhân dường như biết rất nhiều chuyện bên cạnh: “Xin hỏi hắn đi đâu rồi?”

“Tìm con đường của hắn.” Lão nhân nói: “Ta cũng không biết, trước đó các ngươi đã ở cùng nhau, nói không chừng chốc nữa sẽ gặp được thì sao.”

Lông mày Khanh Linh khẽ chau lại, im lặng suy nghĩ một lát rồi chuẩn bị quay người rời đi.

Lâm Ngân Chi bước hai bước theo hướng của cô: “Ngươi cứ đi như vậy sao?”

Khanh Linh: “Sao?”

Lâm Ngân Chi: “Vì sao ta lại xuất hiện ở trong thân thể của hắn, vì sao hắn biến mất không để lại dấu tích…”

Giọng điệu y không còn kỳ quái như lúc trước, sau khi khôi phục lại tính cách bình thường của y, giọng điệu lại lạnh lùng trong trẻo.

“Không muốn biết sao?”

“Muốn.” Khanh Linh không chút do dự nói: “Nhưng ta còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.”

Lâm Ngân Chi hơi ngước mắt, nhìn Khanh Linh cách mình mấy bước xa, dù không thấy được gương mặt cô nhưng cũng có thể biết được biểu cảm của cô lúc này, có lẽ là kiên định không chút do dự, tuy yếu ớt hơn bất cứ ai nhưng lại quật cường hơn bất kỳ ai.

Lâm Ngân Chi: “Muốn tìm hắn đúng không?”.

Đam Mỹ Hiện Đại

Tuy nói là câu hỏi, nhưng lại là giọng điệu khẳng định.

“Ừm.” Khanh Linh gật đầu: “Chắc là hắn cũng đang tìm ta, có một số việc, hắn sẽ đích thân nói cho ta biết.”

Lâm Ngân Chi bất động, giống như cố định ở nơi đó, Khan Linh cảm nhận được cách lớp mặt nạ, ánh mắt Lâm Ngân Chi đang nhìn thẳng vào cô, điều này khiến cô hơi mất tự nhiên.

Nhớ tới những lời lập lờ nước đôi Lâm Ngân Chi đã nói trước đó, cô lẳng lặng nói: “Lâm đo trưởng, ngươi đã quen gọi ta là Khanh Linh thì không cần học theo người khác.”

Đây rõ ràng đang kéo ra giới hạn rạch ròi.

Vẻ nghi ngờ trong giọng Lâm Ngân càng lộ rõ hơn: “Ngươi không thích sao?”

“Không phải.” Khanh Linh nói: “Ngươi là ngươi, hắn là hắn, cái này không học được.”

“Ta thích nghe hắn gọi ta A Linh, lại không quen ngươi gọi.”

Lâm Ngân Chi: “Ta và hắn, có gì khác nhau đâu chứ?”

Khanh Linh đáp: “Các ngươi không có chỗ nào giống nhau cả.”

Cô nói xong lời này, dường như nghe được Lâm Ngân Chi bật cười một tiếng, tiếng cười này quá ngắn, khiến cho người ta đoán không ra.

“Trước đây ngươi đã giúp ta, cũng là suy nghĩ cho ta, cho nên ta vẫn luôn có lòng cảm kích ngươi.” Khanh Linh thở dài, nói: “Nếu không phải như thế thì bây giờ ta sẽ rất tức giận.”

“Bởi vì ta đã lừa ngươi đúng không?”

Khanh Linh không phủ nhận: “Đúng.”

Sau một hồi, Lâm Ngân Chi tựa hồ đã khôi phục lại giọng điệu lúc trước, nói: “Ta có một chuyện không rõ.”

“Vì sao ngươi lại dễ dàng tha thứ cho hắn như vậy?” Y nói, “Rõ ràng hết thảy mọi chuyện phát sinh trước đó đều do hắn gây nên, còn ta thì lại không được.”

“Nhưng ta lại chẳng hề làm gì ngươi.”

Nói đến đây, Lâm Ngân Chi dưới lớp mặt nạ bật cười tự giễu, thậm chí lúc nãy ở trong thân thể này phát hiện tay mình đang đặt trên đầu cô, y cũng không dám dừng lại quá lâu.

Y không dám làm gì cả, vì sao lại bị cự tuyệt ngàn dặm.

Cứ tưởng hết thảy đều ở trong phạm vi mà cô có thể chấp nhận được.

Cô nhỏ giọng nói: “Bởi vì đối với ta, hắn luôn là ngoại lệ.”

Khanh Linh nói xong lập tức quay người rời đi.

Lúc này, Lâm Ngân Chi lại đột nhiên lên tiếng: “Nếu ta cũng là hắn thì sao?”

Câu nói này tựa như một tiếng nổ vang bên tai Khanh Linh, cô chậm chạp không trả lời, tựa như một mớ hỗn độn không thể sắp xếp, khiến cho tư duy của cô có chút trì trệ.

Hơn nữa Lâm Ngân Chi nói xong câu này cũng không định nói tiếp, hai người cứ thế yên lặng.

Hồi lâu sau, Khanh Linh mới hoàn hồn lại.

Cô chậm rãi quay người: “Ngươi không phải.”

Lâm Ngân Chi bỗng nhiên ngẩng đầu.

Khanh Linh nói: “Ta biết từ đầu tới cuối hắn và ngươi đều không phải cùng một người, cho dù các ngươi có chuyển qua lại trong thân thể nhau.”

“Trước khi đến, Cố Vọng đã từng hỏi ta, nếu như hắn đeo mặt nạ lên thì liệu ta còn nhận ra được hắn không.”

“Ta nhận ra được.” Khanh Linh cực kỳ bình tĩnh: “Hắn chính là hắn, không có liên quan tới ngươi.”

“Điểm này không phải ngươi rất rõ ư?” Khanh Linh nhìn người đối diện, như thể thật sự thông qua lớp áo đỏ này thấy được Lâm Ngân Chi mặc đạo phục màu trắng: “Nếu không ngươi cũng sẽ không học theo hắn, bởi vì ngươi cũng biết ngươi không phải hắn.”

Nói xong, Khanh Linh không nói thêm lời dư thừa nào nữa, khẽ gật đầu chào lão nhân đang có chút đăm chiêu bên cạnh, lập tức đi lên con đường kia.

Mãi cho đến khi bóng lưng của cô biến mất không thấy gì nữa, lão nhân mới hơi hiểu ra: “Là ta đã hồ đồ rồi.”

Ông ta nhìn Lâm Ngân Chi: “Hài tử, lòng ngươi có đại đạo, vì sao còn phải làm một chuyện thừa thải để chịu đựng loại khổ sở này.”

Từ trong mắt ông ta có thể thấy rõ biểu cảm bên dưới mặt nạ của Lâm Ngân Chi, mặc dù có một gương mặt mê người nhưng lại lộ ra vẻ tuấn lãng, lúc này y đã sớm chảy đầy mồ hôi.

Chớp mắt tiếp theo, y tựa như không chịu đựng nổi, chợt quỳ một chân trên đất, tay siết lại thật chặt, gân xanh nổi lên.

Lão nhân cúi người hỏi: “Đau không?”

Lâm Ngân Chi không đáp, hay là nói lúc này y căn bản không nói nên lời, huyết mạch Ma Tộc trên người Cố Vọng làm y bị thương rất nặng, y đã nhịn thật lâu.

Lão nhân thở dài.

Đi đến thần thụ có ngàn vạn đường, giống như lời tiểu cô nương vừa rồi đã nói, là trong lòng mỗi người đều có một con đường, ngàn vạn lòng người thì đương nhiên cũng có ngàn vạn con đường, luôn luôn sẽ có người đi sai đường.

Cái này được một số tu sĩ ngoại giới xưng là tâm ma.

Ở Vân Gian Cảnh, tâm ma sẽ hiện ra rất rõ, trở thành từng chướng ngại cản trở những người đó đi đến điểm cuối.

Rất nhiều năm trước, ông ta đã gặp qua hai người trẻ tuổi này.

Chẳng qua khi đó hai người trẻ tuổi này ở trong cùng một thân thể, bởi vì khắc sâu ấn tượng nên không thể nào quên được.

Lúc trước mặc dù thân thể kia đeo mặt nạ, nhưng trên mặt nạ lại nhìn ra hai hồn phách.

Một người quanh thân bốc lên ma khí, mà người còn lại thì sạch sẽ không nhiễm chút tạp trần.

Điều khiến cho người ta bất ngờ nhất chính là, khi đó mục đích duy nhất của hai hồn phách ấy là đi đến dưới cây, chứng minh mình mới là kẻ lợi hại nhất.

Cuối cùng trong khoảnh khắc đi đến dưới thần thụ, hồn phách bốc lên ma khí ấy lại biến mất, bởi vì hắn đã về đến điểm xuất phát.

Lão nhân nhớ lại, khi đó lúc ông ta ở điểm xuất phát nhìn thấy hình dáng chân thật của linh hồn ma khí đầy mình kia, khác với linh hồn tà ác và cuồng vọng, nhục thể của hắn bị Phật quang áp chế, ma tính cũng bị đè ép tương đối, chẳng qua biểu cảm trên mặt lại không ai sánh bằng.

Hắn dường như không có hứng thú với bất kỳ ai đi đến điểm cuối cùng, gặp mình là chủ nhân của Vân Gian Cảnh cũng không để vào mắt.

“Rõ ràng đã đi tới điểm cuối rồi, vì sao còn muốn trở về? Từ bỏ nhiều chỗ tốt như vậy sao?”

Khi đó, người trẻ tuổi này xoay chuyển Phật châu trong tay, nhếch môi cười: “Cần mấy chỗ tốt đó để làm gì chứ?”

“Tóm lại đạo của các ngươi không liên quan gì đến ta.” Giọng điệu hắn như mang ý trào phúng: “Ta cũng không có hứng thú với thương sinh lẫn thiên hạ.”

“Vậy sao còn muốn đi tới nơi đó?”

Nốt chu sa ở mi tâm người trẻ tuổi lóe lên ánh sáng đỏ, cười nói: “Chán được không? Tùy tiện đi dạo rồi vô tình đến đó.”

“Thật không?”

Người trẻ tuổi thoáng im lặng, sau đó đứng lên, chậm rì rì nói: “Chỉ là nói cho hắn biết, hắn có thể làm được thì ta cũng có thể.”

Lão nhân hoàn hồn, dù là ông ta cũng không nghĩ tới, một lần nữa đi vào Vân Gian Cảnh lại có khả năng gặp được hai người trẻ tuổi này ở trên cùng một con đường, hơn nữa ở trên ngã rẽ linh hồn cũng trao đổi trong nháy mắt.

Mà nguyên nhân bọn họ gặp nhau lại còn trao đổi linh hồn, chính là tiểu cô nương ban nãy.

Bọn họ có chung tâm ma, đều có liên quan tới tiểu cô nương ấy, có liên quan tới linh hồn của bọn họ.

Nhìn Lâm Ngân Chi ở trước mặt đã đau đến không nhịn được, lão nhân hỏi: “Vì sao đau mà còn không đi ra?”

“Huyết mạch của thân thể này gây tổn thương rất lớn cho ngươi.”

Cuối cùng Lâm Ngân Chi ở trong thân thể này mới lộ ra chút biểu cảm dư thừa, y nhắm mắt lại, cười một tiếng: “Thật ra ta mới là kẻ không có gì cả.”

Lão nhân thở dài một hơi, chỉ vào một lối rẽ bên cạnh: “Lúc trước khi ngươi và hắn cùng đến, ngươi đứng dưới táng cây thần thụ đã nghĩ gì.”

Thật lâu sau, Lâm Ngân Chi mới trầm giọng nói: “Thiên hạ và thương sinh.”

Lão nhân vui mừng mỉm cười: “Mỗi người đều có con đường khác nhau, không cần phải đi con đường không phải của mình đó.”

——

Khanh Linh đi về phía trước một đoạn đường, lão nhân không tiếp tục đi theo cô nữa, xung quanh cũng rất yên tĩnh.

Thật ra cô không biết mình có chọn đúng hay không, lão nhân là tổ tiên của Nam Sở Môn, thần thụ là trụ cột tinh thần của thế giới này.

Cô tin lão nhân kia, về phần Lâm Ngân Chi… Y luôn kiềm chế giữ mình, cũng chưa từng làm hại cô.

Kỳ thật vừa rồi lúc cô trả lời lão nhân đã có đáp án, những lối rẽ này là ngã rẽ trong lòng mỗi người, có lẽ là tâm ma.

Cố Vọng biến mất vào lúc cô hỏi ra bí mật của hắn, tráo đổi linh hồn với Lâm Ngân Chi, vậy thì tâm ma trong lòng hắn có lẽ có liên quan tới bí mật này.

Cho tới nay hắn đều nhắm vào Lâm Ngân Chi, không phải ngươi chết thì ta sống, thậm chí còn quen thuộc tính nết và kiếm pháp của y như vậy, ngay cả bản mệnh kiếm của Lâm Ngân Chi hắn cũng vận dụng rất đỗi tự nhiên.

Hắn và Lâm Ngân Chi quen thuộc lẫn nhau, lại vừa hận thù khắc sâu.

Lúc trước cô đã hỏi Lâm Ngân Chi: “Vì sao không thể để cho Cố Vọng yên ổn?”

Lâm Ngân Chi chỉ đáp: “Thế sự khó lưỡng toàn.”

Vả lại Lâm Ngân Chi cũng đã nói, y quen cô còn sớm hơn cả Cố Vọng.

Trước lúc này, hai người hình như cũng có điểm giống nhau, thỉnh thoảng đều sẽ mất tập trung.

Từng chuyện từng chuyện, Khanh Linh lờ mờ hiểu ra một chút.

Lúc trước Ninh Chiêu nhất định muốn bắt hai người về, có lẽ cũng có liên quan tới bí mật này của bọn họ.

Nhưng bây giờ Khanh Linh vẫn chưa thể làm rõ những thứ này.

Trăm sông đổ về một biển, lão nhân nói lúc bắt đầu mục đích cuối cùng của cô và Cố Vọng giống nhau, cho nên cô là đang đánh cược, cũng đang chờ đợi, đánh cược trên con đường này sẽ gặp được Cố Vọng.

Khanh Linh vừa đi vừa không nhịn được thốt lên thành tiếng: “Tìm được chàng rồi tốt nhất là giải thích rõ ràng cho ta.”

Giọng nói trầm thấp từ phía sau truyền tới: “Giải thích cái gì?”

Khanh Linh sững sờ, quay đầu lại.

Người đứng phía sau vẫn đeo mặt nạ một thân áo đỏ, hắn cất Phật châu ở đầu ngón tay vào, chậm rãi đi tới bên cạnh Khanh Linh, cúi người hỏi: “A Linh muốn ta giải thích cái gì?”

Khanh Linh nghe được giọng điệu quen thuộc, những suy nghĩ vừa xuất hiện trong đầu lập tức biến mất, giống như có gì đó đột nhiên nới lỏng, thậm chí khiến cho cô hơi rưng rưng phấn khích: “Chàng…”

Chữ chàng vừa thốt ra xong, lại không biết phải nói gì.

Cố Vọng cười một tiếng, đưa tay xoa nhẹ đầu cô: “A Linh có nhận ra ta không?”

“Chắc là nhận ra rồi.” Cố Vọng thở dài, không nói gì kéo cô ôm vào lòng: “Ta đã nói rồi, ta tin nàng.”

Mùi đàn hương xâm nhập vào khoang mũi, Khanh Linh chậm rãi vòng tay ôm lấy hắn.

“Chàng và hắn khác nhau.” Cô nói: “Chàng không phải hắn.”

Cố Vọng không lên tiếng.

Khanh Linh nói tiếp: “Ta đánh cược đúng rồi.”

Giọng Cố Vọng hơi trầm xuống: “Đánh cược cái gì?”

“Trăm sông đổ về một biển.” Khanh Linh hơi ngẩng đầu lên: “Chỉ có chàng và ta là cùng một đường.”

Cố Vọng thoáng im lặng, sau đó đột nhiên xốc mặt nạ của cô lên, Khanh Linh còn chưa kịp phản ứng, mặt nạ của Cố Vọng cũng bị chính hắn xốc lên.

Cô chỉ kịp nhìn thấy đôi mắt đỏ thẳm nhuốm máu của Cố Vọng, răng môi đã bị hơi thở của Cố Vọng xâm chiếm toàn bộ.

“Không phải trăm sông đổ về một biển.” Một lúc lâu sau hắn mới tách ra, hơi cong môi, ấn lên đôi môi đã đỏ bừng của Khanh Linh, nói: “Con đường của ta chỉ có một, điểm cuối cùng chính là nàng.”.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio