Ngu Trạch đi đến trước cửa đóng cửa lại.
"Là tôi." Đường Na nói với cậu bé.
Cậu bé không kiêu ngạo không tự ti nói: "Ngài Trác nói với tôi, bề ngoài cô Đường Na là một cô bé năm tuổi."
Đường Na giễu cợt: "Vậy ngài Trác của cậu có nói với cậu, cô Đường Na là một người nước ngoài tóc vàng không?"
Cậu bé do dự một chút, gật đầu.
"Cậu xem, trong căn nhà này còn có người nước ngoài tóc vàng đồng thời có thể mở lỗ trên người cậu thứ hai không?"
Đường Na uy hiếp giơ ngón trỏ tay phải, một ngọn lửa bừng lên.
"...Không." Cậu bé lấy một lá thư đóng kín ra, đưa bằng hai tay cho Đường Na.
Sau khi Đường Na nhận lấy, cậu bé cúi người: "Hội đấu giá sẽ được tổ chức vào tuần sau, đến lúc đó Tự Do Thiên Quốc xin đợi cô quang lâm."
Cậu bé hoàn thành nhiệm vụ thì không ở lại thêm nữa, giống như lúc đến, cậu dứt khoát đi về phía cửa.
Ngu Trạch nhíu mày nhìn Đường Na không chút hoang mang mở lá thư, nói: "Chúng ta phải nắm chặt thời gian, tổ chế tác còn chờ chúng ta ở dưới nhà, vừa rồi nhà sản xuất gọi điện thoại cho tôi..."
"Gấp cái gì?" Đường Na không ngẩng đầu lên, cầm một chiếc điện thoại di động lắc lắc: "Tôi đã dùng điện thoại di động của anh nhắn tin cho nhà sản xuất, 'Na Na hơi lạnh, tôi thay quần áo cho con bé xong sẽ đến' . Nhà sản xuất còn bảo chúng ta đừng vội, cần mua thuốc anh ta sẽ bảo nhân viên công tác đi mua nữa kìa. Anh nói anh ta đối xử với anh tốt như vậy... Có phải muốn chờ sau khi Bạch Á Lâm hết hợp đồng sẽ mời anh đến làm khách mời thường trú của chương trình không?"
Ngu Trạch sờ túi quần, điện thoại di động của anh vào tay cô lúc nào vậy?
Lúc đùa giỡn vừa rồi?
"Cô có thể biến lại tiếp tục ghi hình không?" Ngu Trạch hỏi.
Đường Na đắc ý nói: "Tôi... Huyết tinh ma nữ vĩ đại đã khôi phục một nửa thực lực. Biến lớn thu nhỏ chỉ là một suy nghĩ trong đầu, run rẩy đi, bò sát nhỏ ngu xuẩn nhà anh!"
"Vậy cô còn chờ cái gì?"
"Gấp cái gì? Để tôi xem trong đây viết cái gì đã..." Đường Na cúi đầu nhìn quyển sách nhỏ tinh xảo trong phong thư, sau một lúc lâu, ánh mắt phức tạp nói: "Cánh cửa thời không... Trên danh sách đầu giá thật sự có thứ này, giá khởi điểm năm mươi triệu, tại sao con dơi già Trác Vũ không đi cướp ngân hàng luôn đi?"
Cô không mua nổi, nhiệm vụ gian khổ này giao cho Lê Hoằng đi, anh ta có khuôn mặt giàu có sống trong lâu đài, ra tay lại hào phóng, mua cánh cửa thời không cũng không thành vấn đề.
Sau khi cô buông danh sách đồ đấu giá xuống, chữ phía trên lại như bị người làm ướt, dần dần mơ hồ thậm chí biến mất không thấy.
Tự Do Thiên Quốc này, công phu thì không có, trò vặt lại không ít.
Đường Na ngẩng đầu nhìn về phía Ngu Trạch đứng ở một bên nhíu mày nhìn điện thoại di động.
Ha ha, bây giờ là lúc xử lý bò sát nhỏ ngu xuẩn vừa rồi không nhìn cô.
Ngu Trạch để điện thoại di động xuống, ngẩng đầu vừa định thúc giục cô thu nhỏ thay quần áo, một đôi mắt màu tím nhạt đập vào tầm mắt.
Đôi mắt này đối diện với anh, lông mi dài cong vút khẽ chớp... quét qua chỗ sau nào đó trong lồng ngực của anh.
Ngu Trạch đẩy cô theo phản xạ có điều kiện, lui lại hai bước kéo giãn khoảng cách giữa hai người.
"Quả nhiên anh rất lạ!" Cô nghi ngờ nhìn anh: "Có phải anh đang mưu đồ làm loạn không?!"
"Cô nghĩ nhiều rồi." Ngu Trạch ra vẻ bình tĩnh nói: "Nhanh biến lại đi."
Đường Na không chớp mắt nhìn anh chằm chằm: "Tôi biết rồi."
"...Cô biết cái gì?" Trái tim anh treo giữa không trung.
"Anh ghét dáng vẻ bây giờ của tôi." Cô nói chắc nịch.
Ngu Trạch: "..."
"Bãi cứt chó thối, anh lại dám ghét tôi..." Cô không dám tin nói.
"Không... Tôi không có..."
"Tôi không tốt chỗ nào?" Cô nhìn bóng mình trên cửa kính, nói năng chắc nịch: "Chỗ nào của tôi cũng tốt!"
Cô quay đầu, nổi giận đùng đùng đi về phía anh: "Anh lại dám không thích tôi?! Con rệp cuồng vọng tự đại, không coi ai ra gì, có mắt không tròng nhà anh!"
Ngu Trạch vội vàng bắt lấy hai cánh tay giương nanh múa vuốt của cô: "Cô nghe tôi nói..."
Cô dừng lại, nhìn anh nói: "Vậy anh nhìn vào mắt tôi đi."
Ngu Trạch nhìn vào mắt cô, cặp mắt kia giống như mặt hồ phẳng lặng, phản chiếu gương mặt kinh ngạc của anh.
Chính anh cũng không biết vì sao vô ý thức trốn khỏi ánh mắt chăm chú bằng phẳng của cô.
Lần này hay rồi, cô tức giận nói: "Anh ghét dáng vẻ bây giờ của tôi mà! Anh lại dám không thích tôi, tên bò sát đáng chết đáng chết đáng chết này, anh chính là tức chết tôi, sau đó kế thừa di sản chục triệu của tôi, anh thật là ác độc!"
Đầu Ngu Trạch muốn nổ tung: "Cô có thể nói chuyện tử tế không..."
"Hôm qua còn gọi người ta là Na Bảo Bảo, hôm nay lại bảo nói chuyện tử tế, được thôi! Anh nói cái gì cũng đúng." Cô nghiêng đầu sang chỗ khác, châm chọc nói: "A, đàn ông!"
Ngu Trạch không thể nói lý với cô, anh thử thông qua cố tìm cái chung, gác lại cái bất đồng, nói sang chuyện khác để giải quyết vấn đề: "Cô mau biến lại đi, tổ chế tác đang ở dưới nhà..."
"Không được! Hôm nay anh nhất định phải nói rõ ràng!" Cô quay đầu, tức giận nhìn anh: "Vì sao mỗi lần tôi khôi phục dáng vẻ ban đầu anh lại không nhìn tôi, còn cố ý cách xa tôi?"
"Tôi không có..."
"Thật?"
"Thật."
"Vậy anh ôm tôi một cái." Cô nói.
"..."
Ngu Trạch chần chờ hai giây.
Chỉ hai giây như vậy, anh nhìn thấy vẻ mặt Đường Na, một từ hiện lên trong lòng anh:
Nguy rồi.
"Anh ghét dáng vẻ bây giờ của tôi!"
Sắc mặt sách tinh tủi thân đánh tới.
Dưới căn hộ, một đám người và xe thương vụ chờ ở bãi đất trống trước cửa.
Nhà sản xuất cúi đầu nhìn thời gian, sao Ngu Trạch và Đường Na còn chưa xong nữa?
Một chiếc xe bảo mẫu gần đó mở ra, Bạch Á Lâm khó nén không kiên nhẫn bước xuống xe, hỏi: "Ngu Trạch còn chưa xuống?"
"Sắp rồi."
Bạch Á Lâm nhíu mày, không nói năng gì móc một gói thuốc lá trong túi ra rồi đi ra chỗ xa.
Nhìn tâm trạng anh ta có vẻ không vui, chắc là đi đến gần đó hút thuốc.
Nhà sản xuất vừa định gọi điện thoại thúc giục Ngu Trạch, một cậu bé vừa gọi điện thoại vừa bước ra tử trong cánh cửa tầng một.
"Ngài Trác, đã đưa thư cho một người nước ngoài tóc vàng... Cô ấy nói cô ấy tên Đường Na... Dạ, tôi trở về ngay."
Nhà sản xuất vội vàng bước nhanh đến, hỏi: "Cháu vừa mới nhìn thấy Na Na hả?"
Cậu bé cúp điện thoại, ngẩng đầu nhìn anh ta: "Na Na?"
"Chính là Đường Na mà cháu nói!"
"Nếu như là người nước ngoài có mái tóc vàng óng duy nhất trong tòa nhà này... Như vậy thì đúng rồi, tôi vừa mới gặp Na Na." Cậu bé nghiêm túc nói.
"Con bé khỏe chứ?" Nhà sản xuất hỏi.
"Tôi không biết cô ấy khỏe hay không." Cậu ta nghiêm cẩn nói: "Tôi chỉ biết cô ấy còn sống."
Nhà sản xuất: "..."
Đây là trẻ con nhà ai? Làm sao nói chuyện kỳ lạ như thế?
Cậu bé xoay người muốn đi gấp, bỗng nhiên dừng lại, tò mò quay đầu nhìn bọn họ: "Các người đều tìm Đường Na?"
Cũng xem như thế...
Nhà sản xuất gật đầu.
"Vì sao các người không đi lên tìm cô ấy?" Cậu bé hỏi.
Nhà sản xuất do dự nhìn về phía Tuyên Nhạc bên cạnh, anh ta gật đầu, nói: "Không bằng chúng ta lên xem thử đi."
Nếu Đường Na bị bệnh hoặc là xảy ra chuyện trong tiết mục của bọn họ, việc này truyền đi thanh danh tổ tiết mục cũng không dễ nghe.
"Ừm, đi lên xem đi." Cậu bé gật đầu, quan tâm nói: "Tôi không đóng cửa, các người cũng không cần đóng đâu, không khí lưu thông có lợi cho sức khỏe."
"Cậu không đóng cửa..."
Nhà sản xuất vừa muốn nói gì đó, cậu bé đã xoay người đi xa.
Cuối cùng, nhà sản xuất và Tuyên Nhạc bàn bạc với nhau, hai người quyết định chỉ hai người bọn họ lên tầng, những người khác tiếp tục ở lại dưới tầng.
Lúc hai người đi thang máy vẫn còn đang nói đùa:
"Anh nói chúng ta có thể nhìn thấy Ngu Trạch kim ốc tàng kiều không?"
"Ha... Không thể nào, không thể nào." Tuyên Nhạc cười lắc đầu liên tục.
"Làm sao không thể? Ngu Trạch đẹp trai, có bạn gái quá bình thường! Kỳ thực... Tôi còn từng nghe trong giới đồn Ngu Trạch bí mật kết hôn nữa."
"Cậu ấy còn bí mật kết hôn? Cậu ấy có thể tìm được bạn gái tôi còn cảm thấy khó tin nữa là."
"Không đâu, sao anh lại nói xấu Ngu Trạch như vậy?"
Tuyên Nhạc cười khổ: "Nếu anh từng thấy cậu ấy đối xử như thế nào với những cô gái theo đuổi cậu ấy, anh sẽ có suy nghĩ giống như tôi."
Cửa thang máy mở ra, Tuyên Nhạc và nhà sản xuất cùng nhau đi ra thang máy.
Nhà sản xuất lắc đầu, nói: "Chưa chắc, tôi nghe nói Nguyễn Nhu đang hỏi thăm bộ phim kế tiếp Ngu Trạch sẽ nhận."
Đều là người khôn khéo, Tuyên Nhạc lập tức cười: "Cô ấy còn muốn yêu đương công khai à?"
"Nguyễn Nhu rất tốt..." Nhà sản xuất vừa nói vừa đi về phía cánh cửa phòng khép hờ duy nhất trên hành lang: "Tôi từng hợp tác với cô ấy, cô ấy rất dịu dàng, tốt bụng."
Hai người đi tới trước cửa nhà khép hờ.
Tuyên Nhạc nhìn nhà sản xuất đưa tay đẩy cửa: "Không thể nào. Cô ấy không bắt được Ngu Trạch đâu, tôi nhìn người rất chuẩn, Ngu Trạch nhất định là chó độc..."
Cửa mở, nhà sản xuất nhấc chân đi vào: "Ngu..."
"Thân" chưa nói ra.
"Trạch" cũng chưa nói ra.
Vừa nhìn vào trong phòng khách, một thiếu nữ tóc vàng cưỡi trên người chàng trai tóc đen, hai người ngã trên sofa, tóc vàng quấn quanh lấy tóc đen, hình ảnh +.
Nghe thấy âm thanh, hai người đồng thời ngẩng đầu nhìn về phía cửa.
Trông thấy Tuyên Nhạc và nhà sản xuất hóa đá.
"..."
Sợ nhất không khí bỗng nhiên yên tĩnh.
Tuyên Nhạc và nhà sản xuất ngơ ngác nhìn hai người trên sofa.
Chàng trai tóc đen là Ngu Trạch, thiếu nữ tóc vàng lại là người bọn họ chưa từng thấy, cô mắt ngọc mày ngài, khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay, một đôi mắt màu tím nhạt xinh đẹp giống hệt Đường Na...
Dường như bọn họ biết người này là ai.
Chị gái Đường Na, cô gái thần bí từ đầu đến cuối không lộ tên vẫn sống động trong các loại tin đồn liên quan đến Ngu Trạch.
Nhà sản xuất: Chó độc thân?
Tuyên Nhạc: Quấy rầy quấy rầy.
"...Lát nữa chúng tôi lại lên."
Tuyên Nhạc kéo nhà sản xuất đang ngơ ngác xoay người đi ra ngoài.
"Cạnh" một tiếng, khóa cửa nhẹ nhàng khép lại.
Tuyên Nhạc và nhà sản xuất đứng ở ngoài cửa, nhìn qua đối phương không nói gì.
Qua nửa ngày, nhà sản xuất thấp giọng nói: "Không phải anh nói cậu ấy..."
"Xin lỗi." Tuyên Nhạc quả quyết nói: "Tôi phát hiện thật ra tôi nhìn người không chuẩn tí nào."
Mấy phút sau, cửa lớn mở ra, Đường Na mặc áo lông màu trắng, bọc cơ thể tròn vo xuất hiện, đứng phía sau cô là Ngu Trạch cao gầy.
Ngu Trạch mím chặt môi, mắt nhìn xuống đất, vành tai hơi đỏ.
Tuyên Nhạc nhìn một cái rồi dời mắt, vốn anh ta định giả bộ như chưa thấy cái gì, nhưng chẳng ngờ, nhà sản xuất bên cạnh đã không kìm nén được mà hỏi thẳng: "Người vừa rồi là..."
Đường Na mở miệng, cười híp mắt nói: "Đó là chị cháu, cũng là Na Na, chị ấy tên Bách Đế Na."
"Các người..." Nhà sản xuất nhìn Ngu Trạch.
"Một fan nữ bình thường thôi ạ." Đường Na giơ tay nắm chặt Ngu Trạch, kéo anh đi ra ngoài: "Na Na đã thay quần áo xong rồi, chúng ta đi nhé?"
Tuyên Nhạc và nhà sản xuất liếc nhau một cái, suy nghĩ của bọn họ đều rất rõ ràng: Fan nữ bình thường nào có thể đè thần tượng lên sofa quấn quýt?
"Có cần... giữ bí mật chuyện vừa rồi không?" Nhà sản xuất thăm dò.
"...Chúng tôi chỉ bị ngã thôi." Ngu Trạch thấp giọng nói.
"Ha ha, tôi hiểu, tôi hiểu..." Nhà sản xuất vui tươi hớn hở nói.
Ngu Trạch: ...Không, anh không hiểu.
Anh vừa định mở miệng giải thích chuyện vừa xảy ra, Đường Na đi bên cạnh anh mở miệng: "Tại sao phải giữ bí mật? Chị cháu làm anh ấy mất thể diện sao?"
"Không không! Đương nhiên không có!" Nhà sản xuất lập tức nói: "Chị Na Na rất xinh đẹp!"
"Chú nhà sản xuất rất tinh mắt! Không giống mấy con rệp nào đó, Na Na thích chú!"
"Chú cũng thích đứa trẻ đáng yêu như Na Na." Nhà sản xuất tươi cười xoa đầu Đường Na.
Đường Na xoay đầu, hỏi Tuyên Nhạc: "Chú Tuyên Nhạc thì sao? Chú cảm thấy chị Na Na thế nào?"
"Chú cảm thấy nếu chị cháu vào giới giải trí, nhất định sẽ rất nổi tiếng!" Tuyên Nhạc nói.
"Chẳng trách chú Tuyên Nhạc có thể trở thành lão đại giới MC, ánh mắt cách biệt một trời một vực với mấy con rệp nào đó!"
"Lão đại giới MC gì chứ, quá khen quá khen..." Tuyên Nhạc ngượng ngùng nhìn Ngu Trạch: "Cậu nói gì với trẻ con vậy, nào có lão đại gì đó!"
Ngu Trạch: "..."
Nhà sản xuất cười xong, đột nhiên hỏi: "Con rệp là ai? Ai nói chị cháu sao?"
Đường Na tức giận nói: "Một đồ quỷ sứ đáng ghét không có ánh mắt! Anh ta lại không thích chị cháu!"
Nhà sản xuất nói: "Vậy cậu ta thật sự không có ánh mắt."
Tuyên Nhạc nói: "Có lẽ mắt thẩm mỹ khác người."
Ngu Trạch không có ánh mắt và mắt thẩm mỹ khác người: "..."
Tuyên Nhạc nhìn về phía Ngu Trạch: "Sao Ngu Trạch không nói lời nào?"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenS.Com
Trước Sau