Cứu Vớt Thần Tượng Hết Thời

chương 67

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sau khi cô ăn điểm tâm xong, sảnh tiệc cũng đã mở cửa trở lại đón tân khách.

Nhạc trữ tình vang lên trong phòng tiệc được chiếu sáng rực rỡ, sáu bàn tiệc tự chọn rộng rãi bày biện đủ loại món ăn, chỉ riêng vẻ ngoài tinh tế thôi cũng khiến người ta phải chảy nước miếng.

Với tư cách là đại diện của thương hội Vũ Thuyền, Trác Vũ lên sân khấu phát biểu bài cảm ơn ngắn gọn. Lời mở đầu hài hước của anh ta làm mọi người bật cười liên tục. Sau khi anh ta bước xuống sân khấu, Đường Na vẫn còn nghe thấy những người xung quanh khen ngợi Trác Vũ.

Thời gian trôi qua, trong sảnh tiệc càng ngày càng có nhiều người, nam nữ quen biết nhau tụ tập một chỗ, một lát lại cùng nhau đi dạo khắp nơi, mối liên hệ giữa tài phú và địa vị giống như tơ nhện, âm thầm mở rộng.

Đường Na và Ngu Trạch gặp Trì Linh Âm và Trác Vũ trên đường đến bàn tiệc đứng, hai người trai tài gái sắc, đứng cùng nhau thu hút rất nhiều ánh mắt hâm mộ.

Trác Vũ cười nói: "Chúc mừng các hạ lấy được viên 'Mặt trăng tím', chỉ có kim cương vương mới xứng với địa vị cao quý của các hạ."

Đường Na liếc nhìn anh ta: "Anh kiếm được bao nhiêu?"

Trác Vũ cười không nói lời nào, có thể thấy trong triệu tệ có không ít hoa hồng thuộc về anh ta.

Trì Linh Âm dường như cũng biết về chuyện kim cương vương, cô ta mỉm cười nhìn Ngu Trạch: "Mọi người đang truyền nhau, dâu trưởng của nhà họ Ngu đã được xác định rồi."

"Tin đồn thôi." Cô nói: "Tôi chỉ đáng giá triệu?"

"Đương nhiên là không." Trì Linh Âm cười nói: "Với thân phận cao quý, dung mạo xinh đẹp, dùng số tiền lớn để mời cũng không có gì quá đáng."

Đường Na nhìn bốn phía một chút, hỏi: "Hai người thấy Lê Hoằng không?"

Sao đã lên thuyền một ngày rồi mà cô vẫn chưa thấy anh ta?

Trác Vũ nói: "Tiểu yêu nói anh Lê không khỏe nên nghỉ ngơi trong phòng."

"Vậy anh ta có đến buổi đấu giá tối nay không?" Đường Na hỏi.

Trác Vũ gật đầu: "Anh ta nói có."

Đường Na yên lòng, nếu đến lúc mấu chốt Lê Hoằng mới nói anh ta sẽ không tham gia đấu giá, cô sẽ đập nát đầu chó của anh ta.

Sau khi Trác Vũ và Trì Linh Âm cùng nhau rời đi, Đường Na đi được vài bước thì không thấy có người theo sau. Cô ngoảnh lại thì thấy Ngu Trạch đã bị đám đông đẩy ra lúc nào không hay. Thông qua khế ước cảm thấy anh vẫn còn trong sảnh lớn, một mình Đường Na tự đi đến bàn tiệc đứng.

Dù sao anh cũng sẽ tìm được, cô vẫn nên đi ăn gì đó thì hơn.

Nếu như cô biết lúc này Ngu Trạch đang ở trong lồng giam son phấn, nhất định sẽ vác đại đao bảy mét đi làm anh hùng cứu mỹ nhân.

"Làm ơn, chỉ một tấm ảnh chung thôi mà, chụp một tấm với chúng em đi!"

Trong khi Đường Na đang háo hức chọn món tráng miệng, mấy cô gái đang quấn lấy Ngu Trạch đang lạc bầy. Họ đều là những cô chiêu đi cùng bố mẹ lên du thuyền để tham dự tiệc tối. Một trong số họ là dân chơi có tiếng trong vòng danh viện, rất thích cua mấy nam tài tử. Lần này, cô ta cuối cùng cũng nhìn thấy Ngu Trạch trong một buổi xã giao công khai, nói cái gì cũng không chịu dễ dàng thả anh đi.

"Trước kia chưa từng thấy anh ở một nơi như thế này bao giờ. Hôm nay em thực sự quá may mắn. Anh được mời tới biểu diễn ạ?" Cô gái trẻ quen cửa quen nẻo muốn ôm tay Ngu Trạch, "Tháng sau là sinh nhật em, em mời anh đến bữa tiệc của em biểu diễn được không?"

"Đừng chạm vào tôi." Ngu Trạch thay đổi sắc mặt, hất mạnh cánh tay của cô gái ra.

Sắc mặt của mấy cô gái không dễ nhìn cho lắm, nhưng cũng không dám dễ dàng chạm vào anh nữa.

Chờ anh vất vả thoát khỏi những cô gái hoa si này, trước mắt đã không có bóng dáng Đường Na.

Anh suy nghĩ một hồi rồi nhấc chân đi thẳng về phía bàn tiệc đứng.

Sau khi Bạch Á Lâm đi ra khỏi hậu trường sảnh tiệc, anh ta liên tục đi qua đám người. Người đại diện Triệu Kiến đi theo phía sau, sốt ruột nói: "Sắp đến giờ lên hát rồi. Cậu hát xong rồi đi tìm không được à?"

Bạch Á Lâm phớt lờ anh ta, tập trung vào việc tìm kiếm thiếu nữ tóc vàng.

Anh ta sắp lên sân khấu hát rồi, trước lúc đó anh ta muốn nói với cô, bài hát "Rung động" kia là dành cho cô.

Anh ta tìm kiếm một hồi lâu, cuối cùng cũng tìm thấy thiếu nữ tóc vàng trước bàn tiệc đứng.

Cô như viên ngọc trai giữa muôn vàn hạt cát, tỏa ra ánh sáng nổi bật giữa đám đông.

Bạch Á Lâm mừng rỡ, vượt qua đám đông, không ngừng đến gần cô.

Giọng nói ngạc nhiên của Triệu Kiện vang lên từ phía sau: "Ái! Chờ đã! Bạch Á Lâm! Cậu chờ đã, đây không phải là..."

Anh ta tưởng rằng Triệu Kiện sẽ lại nói những điều vô nghĩa, anh ta lười nghe lắm rồi, không quay đầu lại mà đi về phía cô gái.

Triệu Kiện trơ mắt nhìn Bạch Á Lâm đi về phía thiếu nữ tóc vàng, mà anh ta bị đám đông ngăn cách, không thể giữ được nghệ sĩ ngốc nghếch của mình vào phút chót.

Anh ta vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ nhìn thiếu nữ tóc vàng đã hớp hồn Bạch Á Lâm chỉ trong một ngày ngắn ngủi, cảm thấy càng nhìn càng giống cô bé năm tuổi khiến người ta nghiến răng nghiến lợi nào đó.

Tóc vàng này.

Đôi mắt màu tím này.

Loại kết hợp này phổ biến lắm hả?

Cô gái trước mặt rõ ràng là size lớn của Đường Na!

Rốt cuộc Bạch Á Lâm có nhận ra không?

Không.

"...Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy em, tôi đã cảm thấy chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu đó, thật đó." Bạch Á Lâm nói: "Tôi chưa từng có cảm giác như này bao giờ..."

Bạch Á Lâm nhấn mạnh "never", Đường Na chỉ có thể nắm chặt tay kìm lại tiếng cười vang sắp bật ra khỏi cổ họng.

Cô mím môi cười, lo lắng vừa mở miệng sẽ phá hỏng công sức, nhưng Bạch Á Lâm lại hiểu đây là thiếu nữ xấu hổ, anh ta cảm thấy mặt mình cũng hơi đỏ lên.

"Lát nữa tôi sẽ hát trên sân khấu..." Anh ta nói, "Bài hát đầu tiên là dành cho em."

Thiếu nữ mỉm cười gật đầu, Bạch Á Lâm do dự một lúc, anh ta nghĩ sau khi hát xong lại hỏi tên cô và thông tin liên lạc của cô sẽ lãng mạn hơn, nhưng anh ta thực sự muốn biết tên cô ngay lúc này.

Sau khi do dự giây lát, anh ta mở miệng nói: "Hy vọng em không cảm thấy mạo muội, em là cô gái hấp dẫn nhất mà tôi từng gặp, tôi có thể... Ngu Trạch, tại sao lại là anh?"

Bạch Á Lâm thay đổi sắc mặt, nhìn chằm chằm chàng trai tóc đen đang chặn giữa anh ta và thiếu nữ tóc vàng.

Ngu Trạch cao hơn anh ta nửa cái đầu, anh đứng trước mặt thiếu nữ tóc vàng giống như một ngọn núi không thể vượt qua, hoàn toàn che chắn cô.

Làm sao anh ta đến đâu cũng gặp Ngu Trạch?!

Lúc này anh lại muốn làm cái gì?

"Á Lâm... Á Lâm..." Lúc này người đại diện của anh ta mới thoát khỏi đám đông, thở hổn hến chạy đến bên cạnh anh ta: "Sắp đến giờ rồi, mau đi với tôi..."

Triệu Kiện kéo anh ta nhưng không kéo được, ngay khi anh ta định kéo lần nữa, Bạch Á Lâm lại đẩy anh ta ra.

Bạch Á Lâm nhìn chằm chằm Ngu Trạch không chớp mắt, lạnh giọng nói: "Anh có ý gì?"

Ngu Trạch không nhường một bước, không cảm xúc nói: "Tránh xa cô ấy ra."

Bạch Á Lâm liếc nhìn Ngu Trạch, ánh mắt rơi xuống thiếu nữ tóc vàng ló đầu ra sau lưng anh, nói: "...Anh và cô ấy có quan hệ gì?"

Câu hỏi của Bạch Á Lâm khiến Ngu Trạch bối rối.

Mối quan hệ của họ là gì?

Ba chữ "người giám hộ" đến cổ họng, Ngu Trạch lại bất chợt nhớ tới hiện tại Đường Na đang trong hình dạng một thiếu nữ, cô đâu có chỗ nào cần anh giám hộ?

"Chúng tôi là mối quan hệ giữa thần tượng và người hâm mộ." Đường Na cười nói bằng tiếng Trung.

"Em biết nói tiếng Trung?" Bạch Á Lâm ngạc nhiên nhìn cô.

Cô cười: "Tiếng Trung của em gái là do tôi dạy đó."

Bạch Á Lâm không hiểu ra sao: "Em gái em?"

"Em gái cô ta chính là người đó! Chính là người đó!" Triệu Kiện Thâm sốt ruột muốn chết, sao anh ta lại không nhớ ra chứ!

Bạch Á Lâm không nhớ "người đó" là "người nào", nhưng anh ta nhớ ra một chuyện khác...

Anh ta nhìn bên cạnh Ngu Trạch, tên lùn như hình với bóng với Ngu Trạch đâu?

Tên lùn đó...

Trong đầu Bạch Á Lâm hiện lên một bóng dáng mơ hồ, vì liên quan đến Ngu Trạch, anh ta chưa bao giờ nhìn tới tên lùn đó, bây giờ chợt nghĩ đến tên lùn, lòng anh ta mát lạnh...

"Em là..." Sắc mặt Bạch Á Lâm khó coi, không chớp mắt nhìn Đường Na.

"Tôi là Bách Đế Na, chị gái của Đường Na, chào anh." Cô cười rạng rỡ.

Bữa tiệc kết thúc.

Từng nhóm khách khứa rời phòng tiệc cũng đang thảo luận về những chuyện đã xảy ra ngày hôm nay.

Hai cô gái trẻ hai mươi mấy tuổi vẫn nhớ mãi không quên kim cương vương được bán trong buổi đấu giá:

"Nghe nói số mua được kim cương vương là Ngu Thư tập đoàn Ngu thị mua về làm quà cho con dâu. Thật là hào phóng, muốn làm con dâu của ông ấy ghê."

"Cậu mơ đi, có thể làm vợ của Ngu Bái, tớ nguyện cho thêm công ty của bố mẹ tớ."

"Là Ngu Bái ư? Làm sao tớ nghe nói là con trai cả của Ngu Thư?"

"Con trai cả của Ngu Thư là ai? Không phải ông ấy chỉ có một đứa con trai sao?"

"Cậu về hỏi bố cậu xem, tớ nghe nói Tiểu Ngu tổng còn có một người anh em sinh đôi."

Đi phía trước là một nhóm các cô gái mười tám mười chín tuổi, nhưng trọng tâm của cuộc trò chuyện của họ lại là buổi biểu diễn tối nay:

"Bạch Á Lâm đẹp trai thật đấy, chẳng trách anh ấy nổi tiếng như vậy."

"Anh ấy hát hay quá trời."

"Có phải anh ấy gặp chuyện buồn không? Sao có thể hát "Rung động" như thất tình?"

"Cậu thật là không biết thưởng thức! Giọng nói của anh ấy vẫn luôn u buồn thế đấy!"

Một nhóm cô gái huyên thuyên rời đi, để lại Bạch Á Lâm đang bất động, ẩn mình trong bóng tối bên boong tàu.

Triệu Kiện đứng bên cạnh, thức thời không nói bất cứ điều gì về buổi biểu diễn tối nay.

Tuy rằng anh ta cũng cảm thấy tối nay Bạch Á Lâm thể hiện không tốt, nhưng anh ta nghĩ lại, cho dù là cố thiên vương Kha Sâm lên sân khấu, Kha Sâm cũng không thể thể hiện tốt hơn Bạch Á Lâm đêm nay.

Người mình thích tương tác thân mật với người đàn ông khác dưới sân khấu, mà anh ta ở trên sân khấu hát "Rung động" của người khác.

...Quá thảm rồi. Triệu Kiện cảm thấy đêm nay anh ta nên khoan dung hơn với Bạch Á Lâm.

"Cậu cũng đừng tức giận, tôi vừa dùng tài khoản phụ đăng bức ảnh chụp lén Ngu Trạch và Bách Đế Na thân mật với nhau lên mạng rồi. Cậu cứ chờ xem kịch vui đi. Fan bạn gái của Ngu Trạch sẽ..."

Triệu Kiện chưa kịp nói xong, Bạch Á Lâm đang ngồi trên thùng gỗ bỗng nhiên ngẩng đầu lên: "Ai bảo anh đăng?!"

"Ai..." Triệu Kiện bị tiếng gầm làm cho choáng váng, anh ta nói: "Tin tức Bách Đế Na xuất hiện ở nhà Ngu Trạch là cậu nói cho tôi biết, bóc phốt tin tức hai người bọn họ yêu nhau không phải theo ý của cậu sao?"

"Nay khác trước." Bạch Á Lâm bực bội nói: "Hơn nữa bọn họ cũng không phải đang yêu nhau!"

Triệu Kiện một giây trước còn quyết định sẽ tha thứ cho anh ta, giờ đây trong lòng lại tràn đầy khinh thường với bạch liên hoa.

"Ồ..." Triệu Kiện mỉa mai nói: "Cậu thật sự tin tưởng bọn họ là fan nữ và thần tượng thuần khiết sao? Cậu không nghe thấy lời của những người qua lại sao? Tổng giám đốc tập đoàn Ngu thị bỏ triệu mua kim cương vương tặng cho cô ta! Tại sao? Cho rằng cô ta là fan của Ngu Trạch?"

Đôi mắt băng giá của Bạch Á Lâm như một mũi tên bắn về phía anh ta: "Không biết nói chuyện thì ngậm miệng."

Triệu Kiện thật sự hết nói nổi: "Tôi ngậm miệng thì sự thật sẽ thay đổi sao?"

"Cô ấy nói bọn họ chỉ là quan hệ thần tượng và fan hâm mộ."

"Cậu tin cô ta... Haiz, đó là chị gái Đường Na, có em gái thế nào chắc chắn có chị gái thế ấy!" Triệu Kiện muốn thuyết phục anh ta một lần nữa, nhưng Bạch Á Lâm đã đứng dậy khỏi thùng gỗ.

"Cậu đi đâu vậy?" Triệu Kiện đuổi theo.

"Đừng đi theo tôi!" Bạch Á Lâm quay người tức giận nói.

Triệu Kiện ngượng ngùng dừng lại: "Cậu đừng uống say rồi gây ra scandal gì..."

Bạch Á Lâm bỏ đi mà không ngoái lại.

Bây giờ anh ta không muốn gặp ai, chỉ muốn ở một mình.

Lúc anh ta thích Trương Tử Nhàn là vì Trương Tử Nhàn rất nổi bật. Cô ta luôn đứng số một về chất lượng tổng thể trong số hàng trăm thực tập sinh nữ được tuyển chọn kỹ lưỡng, hoàn toàn xứng đáng là một ACE. Bạch Á Lâm thích cô ta là lẽ đương nhiên.

Nhưng Bách Đế Na thì khác, anh ta không kèm giá trị bình phán gì đối với cô.

Anh ta đơn thuần là thích cô.

Thật là kỳ lạ, ngay cả bản thân anh ta còn không biết tại sao anh ta lại thích cô ấy.

Cô như thiên sứ hạ phàm, như công chúa bước ra từ truyện tranh, như... cô gái tốt đẹp nhất trên đời. Bạch Á Lâm lại bình thường trở lại, anh ta thích cô cũng không có gì quá kỳ lạ.

Lần đầu tiên anh ta thích một người trước khi hiểu rõ về người đó, nhưng cô lại là một người phụ nữ có mối quan hệ mập mờ với Ngu Trạch.

Trái tim vừa mới mềm ra khi nghĩ đến Bách Đế Na lập tức bị xi măng nặng nề lấp đầy. Bạch Á Lâm không kìm được cơn tức giận trong lòng, dừng bước rồi đấm mạnh vào tường.

Tại sao! Mặc kệ anh ta ở đâu, Ngu Trạch đều sẽ âm hồn bất tán?!

Từ khi anh ta vào công ty và trở thành thực tập sinh, thực tập sinh nam đứng đầu luôn là Ngu Trạch, lời khen của giáo viên luôn dành cho Ngu Trạch, ánh mắt của các cô gái cũng hướng về Ngu Trạch... Rõ ràng anh là một kẻ ngốc không hiểu phong tình!

Trương Tử Nhàn thà đi theo mặt nóng dán mông lạnh Ngu Trạch cũng không muốn nhìn anh ta!

Sau khi debut, Ngu Trạch đã giành được giải Người mới xuất sắc nhất, đây mới chỉ là bắt đầu, trên mỗi sân khấu ra mắt bài hát mới, anh ta đều không có hy vọng giành hạng nhất vì Ngu Trạch.

"Lão nhị vạn năm", đây là biệt danh mà cư dân mạng đặt cho anh ta.

Thật vất vả, cuối cùng anh ta cũng đợi được đến khi Ngu Trạch bị vùi dập giữa chợ. Anh ta đã đạt được ước nguyện đứng ở nơi mà Ngu Trạch đã từng đứng, trở thành một thế hệ thiên vương nhạc pop mới, bây giờ anh lại trở về.

Anh không chỉ trở về, mà còn giống như trước, thậm chí còn mạnh hơn trước, có thể hất tung anh ta ra khỏi ngai vàng hiện tại bất cứ lúc nào.

Không chỉ vậy, cô gái mà anh ta thích vẫn như trước đây, chỉ nhìn thấy Ngu Trạch.

Tại sao? Tại sao?

Bạch Á Lâm không nén được cơn giận đấm mạnh vào tường.

Sự nghiệp thì thôi đi, tại sao trên tình cảm cũng luôn bị Ngu Trạch nhanh chân đến trước? Chẳng lẽ thế giới này xoay quanh Ngu Trạch?

Anh ta không cam tâm!

Bạch Á Lâm dùng hết sức lực, ngừng thở hổn hển, nắm chặt hai bàn tay đau đến tê dại, quyết tâm

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio