Ngu Bái thu hồi ánh mắt từ điếu thuốc trong vũng nước, hỏi: "...Cô ở chỗ này làm cái gì?"
"Chờ anh." Trương Tử Nhàn nói.
"Chờ tôi?" Ngu Bái nhếch khóe miệng, phát ra một tiếng cười từ chối cho ý kiến.
"Em đã nghĩ ra rất nhiều cái cớ, nhưng mà quên đi..." Cô ta cười nói: "Em biết anh không cần ô, cũng sẽ không uống say, nhưng em chỉ muốn chờ anh."
Ánh mắt Ngu Bái rơi vào chiếc bật lửa bạc trên tay cô ta, nói: "Hỏng rồi thì vứt đi."
Trương Tử Nhàn cất chiếc bật lửa vào trong túi, cười nói: "Đây là chiếc bật lửa anh cho em mượn vào lần đầu tiên chúng ta gặp nhau."
"...Hóa ra cô có sở thích thu thập phế thải."
Cô ta làm ngơ trước những lời nói châm chọc của Ngu Bái, liếc nhìn đôi giày da dính đầy bùn đất trên chân anh ta, nói: "Anh nửa đường xuống xe rồi đến đây sao?"
Anh ta mỉa mai: "Cô cảm thấy có thể sao? Cô đứng ở đây không sợ bị paparazzi nhìn thấy à?"
"Anh thấy em từng sợ cái gì chưa?" Trương Tử Nhàn cười nói.
Ngu Bái quả thực chưa bao giờ thấy người phụ nữ này sợ cái gì.
"Chúng ta còn đứng đây làm gì?" Cô ta hỏi.
"Chờ xe."
"Chiếc Bentley của anh đâu?" Cô ta cười nói.
"..."
Ngu Bái lạnh lùng nhìn cô ta một cái.
Tiếng mưa rơi che lấp âm thanh truyền ra từ trong cửa lớn xoay tròn sáng rực đèn phía xa, bọn họ đứng trước lối ra của nhà để xe hẻo lánh, tắm mình trong ánh trăng mờ ảo.
Ngu Bái vừa đứng dưới mưa một lúc, nhiệt độ trên người đã bị cơn mưa lạnh đêm đông mang đi, anh ta khó có thể tưởng tượng Trương Tử Nhàn mặc quần áo mỏng manh đứng trong mưa gió như thế nào cho đến khi anh ta xuất hiện.
Chẳng lẽ trên thế giới này không có thứ gì khiến cô ta e sợ hay sao?
"Anh có lạnh không?" Một bàn tay nắm lấy tay anh ta.
Ngu Bái lạnh lùng liếc cô ta một cái rồi hất tay cô ta ra: "Tay cô còn lạnh hơn."
"Cũng phải." Cô ta cười nói: "Em không có cách nào sưởi ấm cho anh."
Ngu Bái nhìn cô ta.
Cô ta nói: "Chúng ta có thể trở về cùng nhau ngâm chân, bác sĩ nói ngâm chân có..."
Ngu Bái thay đổi sắc mặt, trầm giọng nói: "Đừng xen vào chuyện của người khác."
Trương Tử Nhàn mỉm cười.
Dù Ngu Bái có nói xấu xa như thế nào, cô ta cũng giống như một miếng bọt biển mềm, âm thầm tiếp thu ác ý của anh ta.
Cô ta tốt bụng ư?
Không, cô ta là một người phụ nữ độc ác, anh ta hiểu điều đó hơn ai hết.
"Cô cười cái gì vậy? Cô không có lòng tự trọng sao?" Ngu Bái châm chọc nói.
"Có." Trương Tử Nhàn cười: "Thế nhưng em biết anh không có trái tim."
"Không có trái tim?" Ngu Bái giễu cợt nói: "Cô thật đáng sợ."
Nụ cười trên khuôn mặt cô ta vẫn như cũ.
"Đúng vậy." Trương Tử Nhàn cười nói: "Mẹ em, cha ruột em, và cả những người đàn ông em yêu, bọn họ đều cảm thấy em đáng sợ."
Tất cả đều cảm thấy cô ta không bình thường.
Cô ta lại cảm thấy bọn họ quá hèn nhát.
Không dám thiêu thân lao đầu vào lửa, có tư cách gì mà nói đây là tình yêu?
Mỗi lần cô ta đều dũng cảm quên mình yêu người khiến tim cô ta loạn nhịp, cũng không chút dao động hận người làm cô ta đau lòng.
Người phụ nữ sinh ra cô ta vô cùng luỵ tình, dù cô ta ép buộc dụ dỗ như thế nào cũng không cam lòng rời xa người đàn ông đã có gia đình kia.
Bà ta nói, chỉ có học được cách nhượng bộ mới có thể có được hạnh phúc.
Trương Tử Nhàn sẽ không bao giờ nhượng bộ. Cô ta không muốn tình yêu nửa vời, dù bị lưỡi dao tình yêu cào xé cũng được, bị ngọn lửa tình yêu thiêu đốt cũng được, cô ta vẫn dâng hiến hết mình cho người mình yêu để đổi lấy tình yêu không chút giữ lại của người ấy.
Ngu Trạch làm tổn thương cô ta, bởi vì cô ta biết sự ghê tởm và phản kháng trong mắt Ngu Trạch đều là thật.
Mà mỗi lần Ngu Bái nói năng độc ác, đối xử lạnh lùng với cô ta, mỗi lần Ngu Bái nói "cút đi" với cô ta, cô ta đều biết, anh muốn không phải là cô ta cút đi, mà là bước tới ôm anh, thề không bao giờ rời xa.
Anh cũng làm như vậy với Ngu Trạch.
Sự chân thành ẩn dưới kỹ năng diễn xuất kém cỏi của anh đối với cô ta là rất rõ ràng, nhưng với Ngu Trạch thì không.
Sự khác biệt lớn nhất giữa cô ta và những người xung quanh anh là khi Ngu Bái bảo họ đi, họ liền đi thật.
Cô ta không chớp mắt nhìn Ngu Bái, nhẹ nhàng nói: "Nhưng em biết anh không sợ em."
Chỉ có cô ta mới có thể hiểu được tình cảm thật sự của anh, chỉ có cô ta mới ở lại, đi đến bên anh và ôm anh, chỉ có cô ta mới chìa cái cổ yếu ớt cho anh, chỉ có cô ta mới dâng hiến tất cả để yêu anh.
Cô ta hoàn toàn không lo lắng người phụ nữ ngồi trong xe sẽ đánh cắp trái tim của anh.
Cô ta là mảnh ghép vặn vẹo trong , tỷ mảnh ghép của Trung Quốc. Cô ta đã tìm kiếm thăm dò, cuối cùng đã tìm được một mảnh ghép khác vặn vẹo khác vừa vặn phù hợp với mình.
Chắc chắn anh cũng đã phát hiện ra điều ấy.
"Em cũng không sợ anh." Cô ta nói.
"Thì sao?" Ngu Bái cười khẩy.
Một chiếc Mercedes-Benz màu đen dừng trước mặt hai người, Ngu Bái mở cửa xe trước mặt cô ta, lạnh lùng nhìn cô ta một cái.
Màn mưa chắn giữa hai người họ giống như một bức tường không thể vượt qua.
"Tôi sẽ không bao giờ yêu cô."
Một tuần sau, Gala Đêm Giao Thừa rộn ràng đã đến.
Cân nhắc vấn đề tiếng tăm, Ngu Trạch chỉ nhận hai thông báo tham gia Gala Đêm Giao Thừa, một phát trực tiếp và một ghi hình trước. Chương trình ghi hình đã được ghi từ sớm, chương trình phát sóng trực tiếp Gala Đêm Giao Thừa của đài truyền hình Hộ Hải bắt đầu diễn tập lần hai đếm ngược vào lúc giờ sáng.
Sáng sớm Ngu Trạch và Đường Na trong vẻ ngoài Bách Đế Na đến đài truyền hình Hộ Hải để tham gia buổi tổng duyệt, mãi hơn giờ chiều, khi buổi tổng duyệt cuối cùng gần kết thúc, Bạch Á Lâm và đoàn đội của anh ta mới ung dung tới muộn.
Một nhóm người ào ào nối nhau tràn vào từ ngoài cửa.
Khi Ngu Trạch nhận lời mời tham gia Gala Đêm Giao Thừa của đài Hộ Hải, tên của Bạch Á Lâm không có trong danh sách các nghệ sĩ biểu diễn. Nghe nói ban đầu Bạch Á Lâm đã từ chối lời mời tham gia Đêm Giao Thừa của đài Hộ Hải, vì vậy đài Hộ Hải mới chuyển sang mời Ngu Trạch. Về sau, không biết thế nào Bạch Á Lâm lại thay đổi chủ ý, đồng ý tham gia Gala Đêm Giao Thừa. Đài Hộ Hải có thể mời hai sao nam lưu lượng đương nhiên vô cùng vui vẻ, một lời đáp ứng.
Lại thêm những ân oán không thể nói rõ nhiều năm của hai nam minh tinh, vì kiếm nhiệt độ, đài Hộ Hải edit poster Gala năm nay thành hai vị trí trung tâm, Ngu Trạch và Bạch Á Lâm lưng tựa lưng, rõ ràng dáng vẻ tranh đấu giữa hai vương.
Một C biến thành hai C cũng không có cái gì không tốt, Ngu Trạch vừa mới nổi tiếng trở lại, một người chiếm vị trí trung tâm của poster rất có thể sẽ bị fan hâm mộ của ngôi sao phái thực lực chửi mắng. Thêm một Bạch Á Lâm không chỉ dời đi ánh mắt còn chia sẻ chiến hỏa, Đường Na rất vui vẻ khi thấy điều này.
Nhìn thấy Bạch Á Lâm xuất hiện, Ngu Trạch nhíu mày, đi về phía Đường Na đang đứng ngoài sân khấu quan sát.
"Không tập nữa?"
Đường Na nhìn Ngu Trạch đang mặc áo cộc tay và quần tây màu đen, thuận tay đưa cho anh cốc nước khoáng cô vừa uống.
"Không tập nữa."
Ngu Trạch mở nắp chai, ngửa đầu từ từ uống, mồ hôi trượt theo cổ anh chảy xuống.
Anh đổ mồ hôi nhễ nhại, mái tóc đen bết vào tai lộ ra cần cổ và gương mặt ướt đẫm. Khuôn mặt trắng lạnh dưới sự phụ trợ của bộ quần áo đen và mái tóc đen càng thêm lạnh lùng.
Đường Na liếc nhìn anh một cái rồi cúi đầu nhìn điện thoại di động: "Tôi vừa xem một video biên tập có hơn . lượt chia sẻ trên mạng. Trong đó anh và Bạch Á Lâm là một cặp CP công công đó."
Ngu Trạch suýt bị nước trong cổ họng sặc chết.
Anh đặt chai nước xuống, lạnh lùng nói: "Đừng xem những thứ lung ta lung tung đó!"
"Lung ta lung tung cái gì? Dưới bình luận đều khen anh A." Cô tò mò lướt xem các bình luận: "A Plus là có ý gì?"
Ngu Trạch đoán mò dựa vào nghĩa trên mặt chữ: "Nghĩa là ưu tú?"
"Vậy tôi đúng là A Plus." Đường Na học đi đôi với hành nói.
Bạch Á Lâm đứng ở phía xa, nhìn chằm chằm vào hai người đang nói chuyện thân mật bên cạnh sân khấu.
"Haiz, cậu đang nhìn cái gì vậy, đừng để bị máy quay bắt gặp." Triệu Kiện cản trước mặt anh ta, ra vẻ tự nhiên nói chuyện với anh ta: "Tôi vừa đi nói với tổng đạo diễn, tiếp theo sẽ đến lượt cậu, đây là lần diễn tập cuối cùng, tập xong có thể đến phòng nghỉ ngơi chờ lên sân khấu."
Thấy anh ta vẫn đang nhìn hai người, Triệu Kiện lại thuyết phục: "Cậu đừng nghĩ quẩn, trong giới có nhiều nữ thần tượng xinh đẹp như vậy, tại sao phải nhìn chằm chằm hoa đã có chủ chứ?"
"Tôi biết rồi." Bạch Á Lâm xoay người rời đi.
Triệu Kiện ở sau lưng chậc chậc lắc đầu.
Thật sự là danh vọng càng lớn, tính khí càng lớn, cũng không xem là ai đã nâng cậu ta đến bước này!
Sau khi Đường Na và Ngu Trạch đến phòng nghỉ do đài truyền hình Hộ Hải chuẩn bị cho họ, Ngu Trạch cầm quần áo đi tắm, Đường Na ngồi trong phòng nghỉ đợi anh.
Lúc cánh cửa bị mở ra, cô còn tưởng là Ngu Trạch trở lại, ngẩng đầu nhìn lên lại là Bạch Á Lâm.
Đường Na nở nụ cười: "Harper, sao anh lại tới đây?"
Bạch Á Lâm bước vào: "...Một mình em?"
Nhìn ánh mắt vô tội này, giả vờ như thật, nếu không biết cô ở trong phòng nghỉ một mình, liệu anh ta có dám tới không?
Đường Na giả vờ như không biết gật đầu: "Ngu Trạch đi thay quần áo."
"Tôi muốn hỏi em..." Bạch Á Lâm thấp giọng nói, ánh mắt bình tĩnh nhìn cô: "Tôi muốn mời em làm nữ chính trong album mới của tôi, em có đồng ý..."
"Cô ấy không đồng ý." Một giọng nói lạnh lùng vang lên từ phía sau Bạch Á Lâm.
Đường Na nhìn người đứng phía sau Bạch Á Lâm, nói: "Anh trở về sớm như vậy?"
"Sợ em cảm thấy nhàm chán." Ngu Trạch nói, phiền chán liếc nhìn Bạch Á Lâm không biết từ đâu chui ra.
Đầu tiên là Ngu Bái, sau đó là Bạch Á Lâm, làm sao con chó con mèo nào cũng dám đến trêu chọc ngỗng trắng của anh?
"Anh có tư cách gì quyết định thay Bách Đế Na?" Bạch Á Lâm cười khẩy nhìn về phía Ngu Trạch.
Khi không có người, anh ta còn chẳng muốn giả vờ.
Bạch Á Lâm nhìn Đường Na: "Hai người chỉ là quan hệ giữa thần tượng và người hâm mộ."
Đường Na nhún vai: "Bây giờ không phải."
"Cái gì?" Ánh mắt của Bạch Á Lâm bỗng nhiên bắn về phía Ngu Trạch.
Ngu Trạch cũng lười tranh luận với anh ta, anh nói: "Tôi không có nghĩa vụ giải thích với anh, mời anh đi ra ngoài, nếu không tôi đưa anh ra ngoài."
"...Hai người ở bên nhau?" Bạch Á Lâm hỏi.
Không ai trả lời câu hỏi của anh ta.
Bạch Á Lâm đứng yên, sắc mặt xanh xám nhìn Ngu Trạch: "...Tại sao cái gì anh cũng muốn giành với tôi?"
"Anh cai sữa chưa?" Ngu Trạch cau mày: "Khi nào mới có thể chấp nhận kết quả cạnh tranh công bằng?"
"Cạnh tranh công bằng?" Bạch Á Lâm phát ra tiếng cười mỉa mai như thể anh ta đã nghe thấy một trò cười nào đó: "Một người như anh sẽ không bao giờ hiểu được cảm giác sống trong bóng tối là như thế nào."
Anh ta nói: "Cho nên em trai anh mới có thể hận anh như vậy."
Khuôn mặt của Ngu Trạch chìm xuống, Đường Na còn chưa kịp phản ứng, anh đã túm lấy cổ áo Bạch Á Lâm.
"...Không đến lượt anh xem vào chuyện của gia đình tôi." Giọng anh như tảng băng đông cứng.
"Làm sao?" Bạch Á Lâm cười lạnh: "Anh muốn đánh tôi ở đây sao? Tới đi, anh thật vất vả mới nổi tiếng trở lại, nếu như anh cam tâm flop một lần nữa, tôi cũng sẵn lòng bị anh đánh."
Ngu Trạch nhìn chằm chằm Bạch Á Lâm không chút kiêng kỵ, một lúc sau, anh đẩy anh ta ra khỏi phòng nghỉ: "Cút."
Cánh cửa đóng sầm lại.
Ngay lúc Ngu Trạch đang chuẩn bị rời đi, anh nghe thấy giọng nói trầm thấp của Bạch Á Lâm từ ngoài cửa truyền đến: "Anh cứ chờ xem, album lần này tôi nhất định sẽ vượt trên anh."
Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, Bạch Á Lâm đã rời đi.
Ngu Trạch xoay người, trông thấy Đường Na đang yên lặng nhìn anh.
Đường Na nói: "Tôi còn tưởng rằng anh muốn đánh anh ta chứ."
"Anh ta cố ý chọc giận tôi, bên ngoài nhất định có phóng viên." Ngu Trạch nói.
"Ôi chao." Đường Na ngạc nhiên nhìn anh: "Thế mà anh cũng sợ phóng viên!"
Anh nhìn cô một cái, nói: "...Tôi sợ em không về nhà được."
Đường Na ngẩn người, nhảy tới: "Không sao, tôi sẽ thay anh dạy cho anh ta một bài học."
Ngu Trạch giữ chặt cô, nói: "Đừng chấp nhặt với rác rưởi."
Người trong cuộc đã nói như vậy, Đường Na cũng tạm thời buông tha cho giòi bọ tới cửa chọc người ta ghét.
Lên sân khấu hát một bài hát chỉ cần mấy phút, nhưng hóa trang lên sân khấu lại cần nửa giờ. Lúc một đám người bận rộn xung quanh Ngu Trạch, Lê Hoằng cũng tham gia biểu diễn trong Gala Đêm Giao Thừa của đài Hộ Hải đến chào hỏi.
Anh ta đã hoá trang xong, mặc một bộ quần áo sequins lộng lẫy, đôi mắt màu xám nhạt dưới sự trợ giúp của quần áo lộng lẫy càng thêm ưu nhã trầm ồn.
Nhân viên trang điểm cho Ngu Trạch cứ tưởng Lê Hoằng đến đây để tìm Ngu Trạch, còn cố ý tránh đường cho Lê Hoằng lại gần, không ngờ vị tân ảnh đế chạm tay có thể bỏng này lại bước thẳng đến chỗ cô gái tóc vàng đang ngồi trên ghế sô pha.
"Chuẩn bị thế nào rồi?"
Đường Na biết anh ta đang hỏi cái gì.
"Gấp cái gì." Cô vừa định lườm anh ta một cái thì nhớ ra thân phận hiện tại là Bách Đế Na, bèn nhẹ giọng nói: "Mười ba địa phương trải rộng khắp Trái Đất, không có một cái nào ở Trung Quốc, bây giờ tôi lấy đâu ra thời gian chạy vòng quanh thế giới?"
"Cô dự định khi nào thì đi?"
"Tháng Hai, tận dụng kỳ nghỉ Tết." Cô nói.
Lê Hoằng nói: "Vào tháng Ba, dự án chuyển thể lớn "Tội Nghiệt" sẽ bắt đầu casting công khai, cô có thể chú ý thay Ngu Trạch, nếu lúc đó tôi không có ở đây..." Họ đều biết "không có ở đây" có nghĩa là gì, "Nói không chừng Ngu Trạch có thể thay tôi đóng vai nam chính."
Đường Na có vẻ không quan tâm: "Nói sau đi."
"Nghe nói Bạch Á Lâm đã tới?" Lê Hoằng hỏi.
"Truyền ra hết rồi?" Đường Na ngước nhìn anh ta.
"Không, yên tâm đi." Anh ta nói: "Chỉ có một ít người đang nói chuyện trông thấy Bạch Á Lâm sắc mặt khó coi bước ra từ phòng nghỉ của hai người."
"Tự rước lấy nhục." Đường Na nói.
"Tôi lên sân khấu trước, cần gì thì liên lạc với tôi."
Sau khi Lê Hoằng trò chuyện với Đường Na xong liền chào tạm biệt Ngu Trạch, sau đó quay người rời khỏi phòng nghỉ.
Ngay sau khi Lê Hoằng rời đi không lâu, Ngu Trạch cũng trang điểm xong, Đường Na đi ra ngoài với anh rồi chia tay ở lối ra vào hậu trường.
Khi Ngu Trạch xuất hiện, trong hội trường biểu diễn vang lên tiếng hét chói tai.
Màu xanh của băng là màu tiếp ứng của Ngu Trạch, trên khán đài có một phần bảy số ghế là màu xanh băng, mà khi anh còn ở thời kỳ nổi tiếng nhất, trong bất kỳ buổi concert chung nào, màu xanh băng có thể chiếm một nửa khán đài.
Anh rơi khỏi thần đàn, hiện tại lần nữa chạm đến biên giới thần đàn, chỉ thiếu một chút cuối cùng là anh có thể trở lại dáng vẻ mà anh vốn có.
Khi đó, cô cũng có thể sống lại từ trong sách, trời đất bao la, không còn gì có thể trói buộc cô.
Cô đứng dưới sân khấu tối đen, lặng lẽ nhìn Ngu Trạch hào quang chói loá trên sân khấu.
Ngày đó đã không còn xa.
Sau một tháng bận rộn, kỳ nghỉ Tết Nguyên Đán mà người dân cả nước háo hức chờ đón rốt cuộc đã đến.
Vào hôm , Ngu Trạch đưa Đường Na trở lại nhà họ Ngu đón Tết.
Hai người đàn ông to lớn và một Đường Na đều rất bình tĩnh, ngược lại cô Tiêu lau nước mắt mấy lần vì bữa cơm hiếm có này.
"Sau này cháu nhớ thường xuyên trở lại thăm cô Tiêu, cô không có con cái, cháu và Tiểu Bái giống như người thân của cô vậy..." Cô Tiêu đỏ hoe mắt, vươn tay nắm chặt tay Ngu Trạch.
Vẻ mặt của Ngu Trạch cũng có chút cảm động, anh thấp giọng đáp, xem như nhận lời.
Đường Na bận rộn dùng bữa, tay nghề cô Tiêu không thể chê, món ăn nào cô cũng thích.
Cô khó có thể tưởng tượng, Ngu Thư và Ngu Bái lại họp bàn công việc ngay trên bàn ăn đêm :
"So với năm ngoái, giá cổ phiếu của Tập đoàn Ngu thị đã tăng %, thị phần của tập đoàn cũng tăng %, nhưng lợi nhuận ròng của chúng ta lại giảm..."
"...Trước cuối năm sau phải xây dựng kho hậu cần của chính chúng ta."
"...Sang năm dự án ở Hoa Kỳ có thể bắt đầu xây dựng, dòng tiền của chúng ta sẽ phải chịu áp lực không nhỏ."
"...Không thể coi thường nhà họ Phương. Phương Hiển đa mưu túc trí, lén sử dụng rất nhiều thủ đoạn để cản trở không ít dự án nước ngoài của chúng ta."
Nghe hai người họ nói chuyện, bữa ăn của Đường Na không còn ngon miệng nữa, nhìn dáng vẻ tự nhiên của Ngu Thư và Ngu Bái, dường như bữa ăn ngày nào cũng như thế.
So với cuộc họp kinh doanh nhàm chán của bọn họ, tiếng nghẹn ngào của cô Tiêu bên cạnh dễ nghe hơn nhiều.
Sau bữa ăn, Ngu Trạch đưa Đường Na ra cửa, cô Tiêu đỏ hoe mắt tiễn bọn hỏi đến cửa ra vào: "Xem hết Xuân Vãn rồi đi, cháu vội vã về làm gì? Cô Tiêu đã dọn dẹp phòng cho cháu rồi, tối nay ở lại đây đi..."
"Đúng vậy, anh." Ngu Bái từ phía sau đi tới, nói: "Đã bao lâu rồi chúng ta không cùng nhau xem Xuân Vãn rồi? Bách Đế Na cũng ở lại đi, trong nhà còn nhiều phòng khách mà, làm gì rời đi nhanh như vậy?"
"Không được." Ngu Trạch làm ngơ Ngu Bái, anh nhìn cô Tiêu, dịu dàng nói: "Lần sau chúng cháu sẽ tới thăm cô."
Sau khi chào tạm biệt cô Tiêu, Ngu Trạch dẫn Đường Na đến trước cây ngọc lan trong vườn. Tựa như chào đón anh, cây ngọc lan khẽ đung đưa cành lá trong gió.
Chỉ là gió thổi mà thôi, Ngu Trạch tự nhủ với mình như thế, nhưng trong lòng anh vẫn không khỏi có chút chờ mong.
"Bà ấy còn ý thức không?" Ngu Trạch hỏi.
"...Không." Đường Na nhìn cái cây lớn trong đêm: "Thứ còn lại chỉ là cây ngọc lan đã từng sinh ra yêu quái."
Ngu Trạch lặng lẽ nhìn cây lớn, trong mắt thoáng qua một tia buồn bã.
"Anh chào hỏi bà ấy đi." Đường Na nói: "Giống như lần trước ấy."
Dưới sự cổ vũ của Đường Na, Ngu Trạch từ từ đặt tay lên thân cây to.
"...Chúc mừng năm mới." Anh thấp giọng nói.
Không có chuyện gì xảy ra.
Ngay khi anh định rút tay về, một bông hoa ngọc lan trắng từ trên không trung bay xuống, từ từ rơi vào lòng bàn tay anh.
Ngu Trạch nhìn cô.
Cô giấu hai tay làm phép ra sau lưng, cây ngay không sợ chết đứng nói: "Không phải tôi."
Cô nhìn về phía cái cây to như bình thường, nói: "Nói không chừng sau này cái cây này sẽ sinh ra một yêu quái nữa."
Ngu Trạch mỉm cười, nắm lấy tay cô, nói: "...Đi thôi."
Sau khi bọn họ quay người, trông thấy Ngu Bái đang đứng cách đó không xa.
Ngu Bái nhìn anh cười nói: "Anh, chúng ta nói chuyện đi."
Ngu Trạch nhìn về phía Đường Na: "Em đi ra cửa chờ anh."
Đường Na liếc nhìn Ngu Bái, đi ra cửa.
Nhìn thấy Đường Na khuất sau cánh cửa, Ngu Trạch lạnh lùng nhìn Ngu Bái: "Chuyện gì?"
"Anh thực sự không định về nhà sao?" Ngu Bái cười nói.
"...Cái này có quan trọng không?" Ngu Trạch nói.
"Rất quan trọng, rất quan trọng đối với em." Ngu Bái nói.
"Tôi đã nói, tôi đi rồi sẽ không bao giờ quay về nữa."
"Tại sao anh không quay về? Em với bố..."
"Đủ rồi." Ngu Trạch ngắt lời anh ta, anh lạnh lùng nhìn anh ta nói: "Đủ rồi, Ngu Bái."
"..."
Ngu Bái nhìn anh chăm chú, một lúc sau, trên mặt lộ ra nụ cười: "Con cà ra kia thật sự có liên quan đến anh."
Ngu Trạch lạnh lùng nhìn anh ta.
"Anh biết bao nhiêu? Hay là anh biết hết rồi?" Anh ta cười nói: "Nếu anh đã biết tất cả, tại sao anh lại giả vờ như không biết gì, cái gì cũng không nói?"
Ngu Trạch không thèm nói chuyện với anh ta, nhấc chân đi về phía cửa lớn.
"Anh ghét tôi đến mức vì không thấy tôi, ngay cả chất vấn cũng không muốn chất vấn sao?"
Ngu Trạch dừng bước, anh quay đầu lại, nhìn Ngu Bái đang cười: "...Là cậu ghét tôi."
Anh ta mỉm cười nhìn Ngu Trạch.
"Anh đã biến tôi thành như thế này." Anh ta nhấc ống quần chân phải lên, để lộ cái chân mà anh ta mãi mãi không thể thản nhiên tiếp nhận ánh mắt của mọi người, cười nói: "Tôi không nên ghét anh sao?"
Anh ta cười nói: