Điện thoại di động trên bàn vang lên, có cuộc gọi video nhiều người gọi đến, Trác Vũ liếc mắt nhìn, cầm điện thoại di động đi tới tủ sách, mở lối đi bí mật.
Anh ta quay lưng về phía bức tường bê tông có thể nhìn thấy khắp nơi trong lối đi bí mật, bắt máy.
Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Trì Linh Âm và khuôn mặt của Triệu Sảng Hiệt, Viên Mộng lần lượt xuất hiện trong cửa sổ nhỏ của màn hình.
Từ bối cảnh, Trì Linh Âm đang ngồi trong xe bảo mẫu của cô, Triệu Sảng Hiệt và Viên Mộng thì ở trong văn phòng của phòng quản lý chủng loại.
Sau khi cuộc gọi được kết nối, Triệu Sảng Hiệt là người đầu tiên lên tiếng: "Các người đều biết chuyện của Ngu Trạch và Đường Na rồi?"
Trác Vũ nói: "Không muốn biết cũng khó."
Viên Mộng nói: "Ác linh Thủy Hoàng nhằm vào Đường Na, tìm được Đường Na là có thể tìm được ác linh Thủy Hoàng, chỉ riêng điểm này chúng ta không thể thấy chết không cứu, huống hồ... Cô ấy là hy vọng lớn nhất để chúng ta hoàn toàn giết chết ác linh Thủy Hoàng."
"Tôi đồng ý." Trì Linh Âm nói: "Nếu muốn giết chết ác linh Thủy Hoàng, sự tồn tại của Đường Na ắt không thể thiếu."
Trác Vũ nở nụ cười: "Các người có ý gì vậy? Tôi có cùng suy nghĩ với các người, các người không cần thuyết phục tôi."
"Vậy là tốt rồi." Viên Mộng nói: "Nếu anh có cùng suy nghĩ như chúng tôi, vậy muốn anh tìm người không khó lắm nhỉ?"
"Tìm người không phải là điểm mạnh của phòng quản lý chủng loại các cô sao?" Trác Vũ mỉm cười nói: "Lúc trước các cô đã bắt được không ít đồng bào lẩn trốn, ngay cả yêu quái trốn trong kẽ đất các cô cũng có thể tìm ra, muốn tìm hai người sống sờ sờ ngược lại không tìm được sao?"
Viên Mộng lạnh lùng nhìn anh ta nói: "Câu trả lời của anh là từ chối?"
Trác Vũ cười không nói.
"Có lẽ anh Trác cần thêm thời gian cân nhắc." Trì Linh Âm mỉm cười mở miệng.
"Tôi thật sự không làm được." Trác Vũ cười lắc đầu.
"Anh Trác, hiện giờ chính là lúc hiệp định bốn bên phát huy hiệu lực..."
Trì Linh Âm còn chưa dứt lời, Triệu Sảng Hiệt đã khó chịu mở miệng: "Trì Linh Âm, cô khách khí như vậy làm gì? Đừng quên, anh ta là đào phạm chúng tôi đang đuổi bắt!"
Viên Mộng ngậm miệng không nói, hiển nhiên đồng ý với quan điểm của anh ta.
Trì Linh Âm ngoảnh mặt làm ngơ, nói tiếp: "Nếu như anh Trác bằng lòng gia nhập đội ngũ tìm kiếm Ngu Trạch Đường Na, xác suất tìm được hai người của chúng ta sẽ trở nên lớn hơn. Cho dù không đề cập đến nguy hại có thể tạo thành sau khi ác linh Thủy Hoàng xuất hiện, chỉ riêng việc Đường Na là khách hàng lớn của thương hội Vũ Thuyền, có phải anh Trác cũng nên góp sức vào việc tìm kiếm cô ấy không?"
Trác Vũ buồn cười, cái này còn chưa xong, Trì Linh Âm lại nói tiếp:
"Huống hồ anh Trác có bạn bè trên khắp thế giới. Trong số chúng ta, còn ai có thể đảm nhận nhiệm vụ toàn thế giới này ngoài anh?"
"Tôi rất hy vọng có thể tự mình nghe thấy những lời này trong miệng cô, tôi nhất định sẽ không nói hai lời, xông pha khói lửa vì cô." Trác Vũ cười nói.
Khuôn mặt luôn không chút cảm xúc của Viên Mộng lộ ra vẻ tức giận: "Trác Vũ, anh đừng có khinh người quá đáng."
Con thỏ nóng nảy còn cắn người chứ đừng nói Kính yêu thiết diện vô tình, uy danh lan xa.
Trác Vũ thấy tốt thì lấy, nói: "Các người đều đã nói như vậy, tôi cũng không thể không tỏ thái độ hợp tác. Tôi có thể tìm người, chỉ cần cô ấy còn ở trên Trái đất, tôi nhất định sẽ tìm được dấu vết của cô ấy. Nhưng tôi là thương nhân, xưa nay chưa bao giờ làm ăn thua lỗ, không phải các người không biết việc tìm kiếm người tốn kém thời gian và tiền bạc như thế nào đúng không?"
"Anh muốn cái gì?" Triệu Sảng Hiệt hỏi.
"Ba giờ tối nay, tôi có một chiếc tàu rời cảng Trung Quốc. Tôi sẽ giúp các người tìm người, hi vọng các người có thể mắt nhắm mắt mở với chiếc tàu này của tôi."
"Không thể." Viên Mộng không chút nghĩ ngợi nói: "Anh buôn lậu cái gì?"
"Dĩ nhiên không phải buôn lậu, tôi là người biết luật, không phạm luật."
"Vậy thì anh làm thủ tục hải quan bình thường đi."
"Cô cũng có thể tự tìm hai người mất tích." Trác Vũ nhếch khóe môi: "Không phải Kính yêu trong truyền thuyết có thể đi khắp thiên hạ sao?"
"Đây là hai việc khác nhau." Viên Mộng nói đâu ra đấy: "Anh có biết mình đang nói chuyện hành vi phạm tội với nhân viên chấp pháp không?"
Triệu Sảng Hiệt nghĩ ngợi, nói: "Anh có thể đảm bảo những thứ trên tàu không thuộc luật pháp Trung Quốc bảo vệ không?"
Viên Mộng nhìn anh ta bằng ánh mắt khó tin.
"Đương nhiên." Trác Vũ cười nói.
"Từ giờ đến giờ , anh chỉ có mười lăm phút." Triệu Sảng Hiệt nói.
"Triệu Sảng Hiệt!" Viên Mộng cau mày nhìn anh ta.
"Có thể." Trác Vũ nói.
"Bằng không thì sao?" Triệu Sảng Hiệt lạnh lùng nhìn Viên Mộng: "Cô có thể tìm được người hoặc yêu thứ hai có thể tìm được người trong phạm vi toàn cầu không không?"
Viên Mộng không thể phản bác, cũng không thể chấp nhận việc nhân viên chấp pháp trao đổi lời ích với tội phạm, cô đứng dậy với vẻ mặt lạnh lùng và bỏ đi trước camera.
Trác Vũ nghe thấy tiếng đóng sầm cửa.
"Nhân viên công tác trong phòng của anh cũng gớm nhỉ, dám đóng sầm cửa tỏ thái độ với trưởng phòng." Anh cười nói.
Trì Linh Âm nói: "Nếu chúng ta đã đạt được thỏa thuận, mong anh Trác cũng bắt đầu tìm kiếm Đường Na và Ngu Trạch ngay bây giờ đi."
"Được." Trác Vũ gọi Can Bành ngay trước mặt hai người họ.
Sau khi Can Bành cao lớn đi vào mật thất, không gian lập tức trở nên chật hẹp.
"Anh đi thông báo cho tất cả cơ quan, lập tức tiến hành tìm kiếm Đường Na Ngu Trạch mất tích."
"Tôi sẽ thông báo cho tất cả các cơ quan ở Trung Quốc ngay bây giờ."
Trác Vũ gọi lại Can Bành đang rời đi: "Tất cả các cơ quan... trong phạm vi toàn cầu. Dùng hết tài nguyên có thể điều động. Chúng ta phải tìm được hai người trong thời gian sớm nhất."
Can Bành hơi khó hiểu dụng ý Tự Do Thiên Quốc phải tốn công tốn sức đi tìm hai nhân loại, nhưng uy tín tích lũy bao năm qua của Trác Vũ khiến anh ta có thói quen tuân theo. Anh ta nhìn hai người trong màn hình điện thoại của Trác Vũ, nói: "Tôi sẽ làm ngay."
Trác Vũ gật đầu, Can Bành xoay người bước ra khỏi mật đạo.
"Tôi có thể hỏi, toàn cầu có bao nhiêu cơ quan như thế không?" Trì Linh Âm hỏi.
"Không tin tôi?" Trác Vũ nói.
"Tất nhiên tôi tin tưởng uy tín và danh dự của anh Trác, nhưng tôi chỉ muốn thêm một chút lòng tin cho mình thôi."
"Trên phạm vi toàn cầu, có hàng trăm cơ quan hơn trăm nhân viên, hàng nghìn cơ quan có hơn chục nhân viên, cơ quan dưới mười nhân viên lại càng nhiều." Trác Vũ cười liếc nhìn Triệu Sảng Hiệt: "... Khổ nỗi ở đây có người thứ ba, thứ lỗi tôi xin giữ bí mật những chuyện kỹ lưỡng hơn."
Lời nói phủi sạch quan hệ này chuyên môn nói cho Trì Linh Âm nghe thấy, Triệu Sảng Hiệt là người của anh ta, nhưng Trì Linh Âm thì không.
Mặc dù anh ta có ấn tượng tốt về Trì Linh Âm, nhưng anh ta sẽ không bao giờ ấm đầu kể hết mọi chuyện cho cô nghe.
Dưới tình huống có người thứ ba, Trác Vũ và Triệu Sảng Hiệt càng cư xử bất hòa bao nhiêu thì càng ít bị nghi ngờ bấy nhiêu.
"Tôi cũng không muốn nghe." Triệu Sảng Hiệt dứt khoát thoát khỏi cuộc gọi video.
Trác Vũ nói: "Trước khi người của tôi truyền tin về, chúng ta ngồi xuống ăn một bữa cơm chứ nhỉ? Tôi biết một nhà hàng phương tây mới có món gan ngỗng rất ngon, cô muốn thử không?"
"Chờ anh tìm được người rồi nói." Trì Linh Âm cười nói.
Sau khi cuộc gọi video kết thúc, Trì Linh Âm nhận được cuộc gọi từ Triệu Sảng Hiệt.
"Trưởng phòng Triệu, anh có lời nào chưa nói xong ư?"
"Có mấy lời tôi không muốn Trác Vũ nghe thấy." Triệu Sảng Hiệt nói: "Cô đi xem phong ấn dưới chân Tĩnh Sơn có phát hiện gì không?"
"Đánh giá từ mức độ hư hại của phong ấn và quy mô phong hoá tự nhiên, ác linh Thuỷ Hoàng chạy trốn đã tám tháng đến một năm rồi." Trì Linh Âm nói: "Tôi đã hỏi dân làng xung quanh Tĩnh Sơn. Không phát hiện có sự cố tử vong ngoài ý muốn nào. Ác linh hẳn là vừa giãy giụa thoát khỏi phong ấn lập tức rời khỏi Tĩnh Sơn."
"Tôi nghe nói sau khi cô trở về liền sửa chữa lại nghĩa trang nhà họ Trì?"
"Phong ấn bị phá vỡ, trận địa ngày ấy cũng được mở ra, tôi đã thu dọn chiến trường sau trận chiến và đưa hài cốt của bố mẹ tôi từ lòng đất ra ngoài. Sửa chữa lại nghĩa trang là để che giấu tai mắt người khác, hạ táng bố mẹ tôi một lần nữa."
Triệu Sảng Hiệt cau mày: "Còn hài cốt của người và yêu quái khác thì sao?"
"Đối với những người có thể xác định được danh tính, tôi đã giao hài cốt cho người thân của họ." Trì Linh Âm nói: "Nhưng những xác chết trong lòng đất bị phân hủy nghiêm trọng, có nhiều người không thể xác định được danh tính. Tôi đã mua một mảnh đất hoang bên cạnh Tĩnh Sơn để chôn cất bọn họ."
Triệu Sảng Hiệt nói: "Nhà nước có một khoản trợ cấp đặc biệt, không cần cô tự trả tiền. Sau này cô nhớ báo tiền mua đất."
"Một mảnh đất hoang không tốn nhiều tiền, không cần... Đây cũng là điều cuối cùng tôi có thể làm cho những anh hùng đã hy sinh ngày hôm đó." Trì Linh Âm cười tự giễu, trong mắt hiện lên một tia buồn bã.
"Cô cũng đừng buồn, bây giờ đã khác với ba năm trước. Chỉ cần ác linh Thuỷ Hoàng xuất hiện, chúng ta bắt tay nhất định có thể giết chết nó hoàn toàn."
"Cảm ơn, tôi biết rồi. Tôi vẫn luôn cố gắng vì ngày đó."
Triệu Sảng Hiệt nói: "Nếu có bất kỳ thông tin mới nào, hãy cho tôi biết ngay, ở đây có tiến triển gì tôi cũng sẽ nói cho cô."
"Được rồi, giữ liên lạc bất cứ lúc nào."
Sau khi hai người ước định, Triệu Sảng Hiệt cúp điện thoại.
Trì Linh Âm cất điện thoại, mở cửa bước xuống xe, trước mặt cô là nhà tổ cổ kính của nhà họ Trì, Thánh thủ của y học Trung Quốc, Uông Tư Luân đang đợi cô ở cửa.
"Uông lão, sao ông lại ra đây?" Trì Linh Âm cười đi tới: "Khách đến rồi sao?"
"Đang ở phòng khách chờ cháu." Uông Tư Luân nói: "Ta cảm đấy đây là một kẻ lừa gạt."
Hai người bước vào cổng nhà họ Trì, đi dọc con đường rừng trúc quanh co.
Trì Linh Âm cười nói: "Có phải lừa đảo hay không, chẳng phải gặp sẽ biết?"
"Còn cần phải gặp sao? Nào có ai có thể làm người chết sống lại chứ? Thần tiên hạ phàm còn tạm được!" Uông Tư Luân tức giận nói, rõ ràng vị "khách" này đã bị ông coi là kẻ lừa đảo.
Ông tận tình khuyên bảo: "Bố mẹ cháu thấy cháu vẫn chưa thoát khỏi bóng ma bọn họ qua đời, ở trên trời cũng sẽ không yên tâm!"
"Uông lão." Trì Linh Âm cười khổ nói nhỏ: "Cháu cũng muốn thoát khỏi, nhưng cháu không thể vứt bỏ quá khứ... Cháu tận mắt nhìn bố mẹ của cháu, còn có những vị trưởng lão đức cao vọng trọng chết ngay trước mặt mà cháu lại bất lực... Cháu sẽ không bao giờ quên ngày đó."
Uông Tư Luân thở dài thườn thượt, không nói gì nữa.
Mặt trời ở Thượng Kinh đã lên cao, nhưng trên hòn đảo vẫn chìm trong bóng tối vô tận.
Chỉ có một điểm gần biển loé ánh lửa yếu ớt.
Bịch một tiếng, thổ dân cuối cùng cố gắng tấn công Đường Na bằng một con dao đá cũng ngã xuống đất.
Toàn thân thổ dân chỉ dùng da lông động vật che đậy cơ thể đen nhánh, trên cổ đeo một chuỗi răng trang trí. Ánh lửa chiếu vào hàng răng trắng bóc của nhân loại kết hợp với vẻ dữ tợn trên mặt hắn vô cùng doạ người.
Đám thổ dân trên mặt đất la hét hoảng sợ, bọn họ vùng vẫy hết sức nhưng chỉ có thể giãy nảy lên như con cá thòi lòi, rất giống như có những con rắn vô hình quấn lấy tay chân của bọn họ.
Đối với thổ dân, tất cả đều đều được gọi là kinh dị.
Đối với Đường Na và Ngu Trạch, đó chỉ là một ma pháp dây thừng trói bọn họ lại với nhau, phòng trường hợp một trong số đó bất ngờ trốn thoát.
Đường Na bước tới, cố gắng tháo chiếc vòng cổ bằng răng ra khỏi cổ một thổ dân nam, người đàn ông da đen này như dã thú hung mãnh, há to miệng cắn về phía cô.
Ngu Trạch kéo cô lại: "Em đang làm gì vậy?"
"Em muốn xem chiếc vòng cổ đó." Đường Na nói.
Nếu không để ý sẽ rất dễ dàng bỏ qua, chiếc vòng cổ bằng răng trên cổ của thổ dân nam còn được trang trí bằng một viên đá hình nửa vầng trăng nhỏ, màu trắng xám.
Đường Na cảm thấy hơi quen thuộc.
Ngu Trạch đưa tay về phía thổ dân nam, Đường Na nhanh chóng dặn dò: "Đừng chạm vào viên đá trắng xám trên vòng cổ."
Ngu Trạch tránh tiếp xúc với viên đá trắng xám, giật phăng chiếc vòng cổ ra một cách gọn gàng. Người đàn ông thổ dân trên đất vô cùng tức giận, thốt ra một thứ ngôn ngữ mà bọn họ không thể hiểu được xen lẫn với những tiếng gầm thét.
"Có vấn đề gì không?" Ngu Trạch đưa chiếc vòng cổ thô sơ cho Đường Na.
"Thứ này..." Đường Na cầm lấy vòng cổ, nghi ngờ nhìn viên đá nửa vầng trăng đang đung đưa trong không khí: "Nó hơi giống mithril ở chỗ chúng em."
"Mithril?"
"Một loại vật liệu kim loại, tất cả mọi người trên thế giới sẽ vỡ đầu để cướp được nó." Đường Na nhìn người đàn ông thổ dân đang nhe răng trợn mắt với cô trên mặt đất: "... Tại sao nơi này có thể có mithril?"
Chẳng lẽ bọn họ thật sự không ở trên Trái đất ư?
Đường Na bỏ vòng cổ vào trong túi quần, Ngu Trạch ngăn cô lại, nói: "Không phải em đã nói là không được chạm vào viên đá đó sao? Tay của em..."
"Anh không thể, em có thể." Đường Na nói: "Em là ai chứ?"
"... Em là huyết tinh ma nữ vĩ đại."
"Không sai!" Đường Na nhìn chủ nhân ban đầu của chiếc vòng cổ, nói: "Mithril rất độc, những người thợ rèn sẽ xử lý đặc biệt trước khi rèn. Chỉ có anh ta là ngu dốt không sợ, đeo trên cổ như một vật trang trí."
Dưới môi của thổ dân nam lộ ra màu xanh, hiển nhiên đã bị nhiễm độc từ lâu.
Trong khi hai người đang nói chuyện, một nhóm thổ dân khác mặc áo lá, lông thú, trang bị cung tên và dao găm lao ra khỏi rừng.
Ban đầu Đường Na nghĩ rằng những thổ dân đến sau này đến nghĩ cách cứu viện đám thổ dân đầu tiên, nhưng cô không ngờ những thổ dân bị khống chế trên đất càng giãy giụa dữ dội hơn, bọn họ cứ hô hào ngôn ngữ xa lạ hu la hu la, mặt mũi tràn đầy hoảng sợ, giống như cái chết gần ngay trước mắt.
Nhóm thổ dân thứ hai kinh ngạc nhìn mấy chục thổ dân bị đánh ngã nằm trên bãi biển, đồng thời đưa mắt nhìn nhau không dám lại gần.
Một trong số họ thử thăm dò bắn cung tên về phía Đường Na.
Một mũi tên dài chừng một mét bay về phía Đường Na, cô không di chuyển, một ma pháp màu u lam xuất hiện trên không trung, chặn mũi tên lại.
Trong mắt đám thổ dân chỉ là mũi tên đụng phải chướng ngại vật vô hình và vỡ thành nhiều mảnh rơi xuống đất mà thôi.
Lần này hay rồi, một đám thổ dân la hét om sòm, nhóm thổ dân đến sau liên tục giơ những con dao găm hoặc giáo mác trên tay, vẻ mặt dữ tợn đi về phía Đường Na.
"Nơi này vẫn ở trên Trái đất." Ngu Trạch đột ngột nói.
Rõ ràng mười mấy thổ dân da đen không hề có ý tốt đi về phía bọn họ, nhưng hai người lại không hề hoang mang.
"Tại sao?" Đường Na hỏi.
"Em nhìn cổ tay của anh ta." Ngu Trạch chỉ tay về phía một thổ dân thấp bé bị tụt lại phía sau đội.
"A, tại sao anh ta lại đeo đồ bán chạy trên Taobao?"
"... Đó là vòng tay Pandora." Ngu Trạch sửa lại Đường Na không hề quan tâm đến thời trang.
"Nếu chúng ta vẫn ở trên Trái đất thì không có gì phải lo lắng."
Đường Na giơ tay vẫy vẫy, đám thổ dân hung hăng xông tới như củ cải không trụ nổi bịch bịch ngã quỵ.
Đường Na bước qua thổ dân ngã xuống đất, đi đến chỗ chủ nhân ban đầu của chiếc vòng cổ.
"Để anh ta đứng lên." Cô nói.
Bò sát nhỏ bảo vệ trung thực của cô lập tức nhấc thanh niên da đen dậy.
Thổ dân nam bị tóm dậy quang quác hét cái gì đó, giống như người hiện đại chửi ầm lên, hắn tức giận nhìn chằm chằm cô, tuy rằng trong mắt có sợ hãi, nhưng nhiều hơn chính là phẫn nộ.
Sau khi Đường Na thu lại dây thừng trói chân của những thổ dân khác thì bảo Ngu Trạch nắm lấy một đầu dây thừng trói nhóm thổ dân này.
Cô thả chủ nhân ban đầu của chiếc vòng cổ ra, lấy viên đá hình nửa vầng trăng trong túi ra, nói: "Đưa tôi đến nơi sinh ra viên đá này."
Thổ dân đương nhiên không hiểu tiếng Trung Quốc, anh ta không chút do dự bỏ lại đồng bọn và nhanh chân chạy trốn.
Kết quả không cần nói cũng biết.
Đường Na bước tới trước mặt thổ dân bị ngã lần nữa, ngồi xổm xuống, cầm hòn đá lên và cười nói: "Xét thấy ngôn ngữ không thông, tôi sẽ phá lệ cho anh thêm cơ hội lần hai, nếu dùng hết cơ hội..."
Một tia sáng lạnh lẽo lóe lên trước mặt thổ dân, cả người hắn run lên, ánh mắt nhìn chằm chằm vào con dao găm suýt chút nữa cắm vào mặt mình.
Đường Na rút con dao găm đe dọa, đắc ý nhìn về phía Ngu Trạch đang có vẻ mặt bất đắc dĩ.
Ngôn ngữ không tương thông nhưng sát ý tương thông.
Dẫn theo một đám thổ dân đã đàng hoàng hơn, Đường Na và Ngu Trạch bước đi trong khu rừng rậm rạp chỉ có ánh trăng chiếu rọi.
Không biết bọn họ đã rời bờ biển bao lâu, rừng cây ngày càng dày đặc.
Cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, trong đám thổ dân mà Ngu Trạch dẫn đi, có gần một nửa thổ dân bỗng kinh hãi hét lên.
Gần như cùng lúc bọn họ gầm lên, hàng chục thổ dân da đen xuất hiện từ khu rừng trên sườn núi, mỗi người đều cầm một cây cung lớn, vận sức chờ phát động nhìn chằm chằm vào Đường Na và Ngu Trạch.
"Không dứt." Đường Na thở dài, đá vào mông gã thổ dân đang đi trước mặt: "Tôi bảo anh đưa tới mỏ, không bảo anh đưa tôi về quê của anh."
Tình hình bây giờ gần như đã rõ ràng, nhóm thổ dân thứ nhất và thứ hai đến từ các bộ lạc khác nhau, khi nhìn thấy cứu binh đến, nhóm thổ dân đầu tiên có vẻ kích động hô hào hu la hu la, nhóm thổ dân thứ hai thì như cha mẹ chết, nhao nhao ngồi xổm dưới đất run rẩy không thôi.
Vẻ mặt Ngu Trạch hơi lo lắng, anh đến gần cô: "Cơ thể của em có thể chống đỡ được không?"
"Đương nhiên, cũng không xem thử em là ai."
Đường Na giương mắt nhìn đám thổ dân da đen trên sườn núi và giơ hai tay lên.
Cô nhếch môi, mỉm cười nói: "Bọn họ sẽ không bao giờ quên được hôm nay huyết tinh ma nữ vĩ đại từng du lịch qua đây."
Những thổ dân trên sườn núi gầm lên một tiếng chói tai, vô số mũi tên sắc bén xé gió viu viu từ trên trời giáng xuống.
Trong tiếng gió rít, hai tiếng búng tay nhỏ bé thật không đáng kể.
Một giây sau, vô số bom lửa xuất hiện từ không trung, một con rồng nước gầm lên và lao về phía những thổ dân đang hoảng loạn, khiếp sợ trên sườn núi.
Bom lửa tỏa ra nhiệt độ nóng bỏng bay trong không trung với vận tốc cực nhanh, nuốt chửng tất cả các mũi tên đang bay chỉ trong thoáng chốc. Trong khi đó, rồng nước lao lên sườn đồi, vung đuôi hất tất cả thổ dân xuống dốc núi.
Thổ dân da đen lần lượt lăn xuống sườn núi như những chiếc sủi cảo.
Bọn họ sửng sốt và kinh hãi nhìn Đường Na đi đến trước mặt thanh niên da đen đang run rẩy rút lui.
Đường Na giẫm lên đùi hắn, lại lấy viên đá bán nguyệt ra, nói: "Đây là cơ hội cuối cùng của anh. Anh quyết định chưa, sống... hay chết?"
Thanh niên da đen rốt cuộc hướng ánh mắt đến viên đá trên tay cô.
Một giờ sau, Đường Na cuối cùng cũng nhìn thấy nơi xuất hiện mỏ khoáng, điều mà cô không thể tưởng tượng được là nhóm thổ dân ngu dốt này lại xây dựng bộ lạc trên mỏ mithril.
Nhìn lượng lớn mithril lộ liễu trên mặt đất, Đường Na bất giác nuốt nước bọt.
Cô chỉ có một suy nghĩ: Cô sắp trở thành ma pháp sư cấp Truyền kỳ trẻ tuổi - công chúa của một nước - người chiến thắng cuộc đời - người giàu nhất thế giới.