Lúc đầu Tễ Nguyệt nghĩ muốn để Lâm Uyên ôm y ngủ trưa, chẳng qua nghĩ cũng biết không có khả năng, sư huynh còn có rất nhiều chuyện phải làm, còn phải làm cả những chuyện y chưa làm xong.
Nên chỉ có thể lùi lại mà cầu việc khác, "Sư huynh, ngươi hôn hôn ta rồi hãy đi."
Lâm Uyên cúi người đem đôi môi tái nhợt của Tễ Nguyệt hôn đến hồng nhuận mới hài lòng buông ra, "Ngủ đi, ngươi ngủ rồi ta mới đi."
Lâm Uyên nhìn Tễ Nguyệt ngủ, tóc tán ra trên gối đầu như một tấm lụa xanh, khuôn mặt nhỏ nhắn, điềm đạm đáng yêu.
Có lẽ, không cần giết trùm phản diện cũng được, chỉ cần chăm sóc y thật tốt, không để y hạ độc Ngụy Lăng Phong, ngăn chặn bệnh dịch, vẫn có thể cứu vớt thế giới.
Việc vặt như đốn củi múc nước có Ảnh Nhất phụ trách, nhưng ở trên núi cũng không phải là loại sinh hoạt gió mát trăng thanh, không dính khói lửa trần gian.
Rất nhiều thứ đều phải tự mình động thủ làm, trong viện có trồng một chút dược thảo, còn có các loại rau quả bình thường, có thể thuận tiện lấy ăn.
Dù sao mỗi lần xuống núi mua những cái này cũng rất bất tiện.
Phải mất nhiều thời gian để chăm sóc những đất trồng này, huống chi còn một ngày ba bữa còn phải chuẩn bị.
Công khóa sư phụ dạy bảo cũng không thể lỏng lẻo.
Không thể không nói, trên núi là sinh hoạt loại kham khổ, coi như Lâm Uyên cùng sư phụ đối với Tễ Nguyệt có nhiều ưu ái và chăm sóc, lòng bàn tay của Tễ Nguyệt cũng không trắng nõn mềm mại, có lưu vết chai sau khi làm việc.
Cùng mười ngón không dính nước xuân của Ngụy Lăng Dược hoàn toàn không thể so sánh.
Ngụy Lăng Phong đã chán sống trên núi này, mà hắn cũng không phải không có chuyện gì, trong khoảng thời gian hắn rời khỏi hoàng cung này, không biết thế lực của hắn đã bị từng bước xâm chiếm bao nhiêu, nhưng bởi vì Ngụy Lăng Dược thay hắn thụ thương trúng độc, hắn cũng không có khả năng mặc kệ sống chết của Ngụy Lăng Dược, một mình hồi cung.
Lâm Uyên chăm sóc đất trồng trong viện, chỉnh lý dược thảo, nấu cơm, nên không rảnh tay giặt quần áo.
Nhưng Lâm Uyên cũng không muốn để Tễ Nguyệt làm việc này, nói cơ thể y bị lạnh, tiếp xúc lâu với nước lạnh đối với thân thể có hại.
Ảnh Nhất bận bịu những việc nặng kia đến chân không chạm đất.
Cho nên, những chuyện này đều rơi vào người Ngụy Lăng Phong, làm hắn vô cùng tức giận, hắn nghĩ mình đường đường là một hoàng tử, y phục của mình còn chưa giặt, còn phải giặt quần áo cho người khác.
Đáng hận nhất chính là, Tễ Nguyệt còn luôn luôn lải nhải nơi nào không rửa sạch sẽ.
Lúc đầu, hắn không biết cách giặt y phục, Tễ Nguyệt liền xách ghế đẩu chuyên dụng ngồi ở bên cạnh hắn, chỉ tay năm ngón.
Ngụy Lăng Phong dù tức giận, cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.
Hắn cảm thấy chỉ ở trên núi nay một thời gian ngắn, đã bằng năm sống ở bên ngoài.
Sau khi tỉnh ngủ, Tễ Nguyệt mang giày vào liền đi tìm Lâm Uyên, Lâm Uyên đang nhổ cỏ tưới nước.
Tễ Nguyệt lau mồ hôi trên mặt cho Lâm Uyên.
"Đừng đem giày làm bẩn."
"Không có việc gì, Ngụy đại ca sẽ giặt." Tễ Nguyệt cũng rất đúng mực khi bảo Ngụy Lăng Phong làm việc.
"Đem quần áo đã phơi nắng thu vào."
Vừa đến đã sai sử y, Tễ Nguyệt tiến lên hôn một cái mới không tình nguyện đi thu quần áo.
Đúng, khiến Ngụy Lăng Phong căm tức là, Lâm Uyên nghĩa chính ngôn từ nói không thể có người nhàn rỗi, muốn chia sẻ những việc vặt này cho mọi người.
Ngụy Lăng Dược là bệnh nhân, không cần làm.
Mặc dù Tễ Nguyệt thân thể không tốt, nhưng y cũng không nhàn rỗi, bọn họ thân là chủ nhân muốn làm gương tốt, cho nên liền thu xếp Tễ Nguyệt đi thu quần áo, gấp quần áo.
Chờ sau khi bọn hắn hồi cung, nhất định phải trị hai người này tội danh bất kính.
Tễ Nguyệt đem quần áo thu thập xong bỏ vào trong ngăn tủ, liền đi nhìn Ngụy Lăng Dược, thuận tiện chờ ăn cơm chiều.
"Tiểu thần y, Y Thánh có tin tức gì không?" Tuy nói độc của Ngụy Lăng Dược rất ổn định, Tễ Nguyệt cũng không giống những ngự y kia bó tay toàn tập, nhưng so với Tễ Nguyệt không đáng tin cậy, trong lòng Ngụy Lăng Dược càng kỳ vọng Y Thánh có thể trở về, sớm ngày chữa khỏi thân thể của y.
Mỗi ngày uống thuốc châm cứu, không xác định được thời gian phát độc quả thực có thể đem người tra tấn sụp đổ.
Nhất là Tễ Nguyệt còn luôn luôn đem chuyện không giải độc cho y treo ở bên miệng uy hiếp, làm y mười phần lo lắng.
"Không có, bồ câu đưa tin không trở về.
Chẳng qua dựa theo lệ cũ, sư phụ cũng nên trở về.
Nếu không trở v chính là ở nơi nào chậm trễ." Tễ Nguyệt mặt mày ủ rũ nói, "Sư phụ trở về liền kiểm tra việc học của ta, ta căn bản không có học xong."
Ngụy Lăng Dược cũng có thái phó định kỳ kiểm tra học thức của một đám hoàng tử, nghe xong Tễ Nguyệt nói liền cảm thấy bản thân cũng giống vậy, trong lòng hơi ưu tư, "Không thông qua sẽ như thế nào?"
Bọn hắn vì chiếm được sự cưng chiều của phụ hoàng, cố gắng biểu hiện mình, nếu không thể hiện tốt thì ngay cả những triều thần cũng ngại ủng hộ cho hoàng tử phạm sai lầm, có thể nói phát huy toàn thân, mỗi tiếng nói cử động không dám có chút vượt khuôn.
Sinh hoạt nơm nớp lo sợ, như đi trên băng mỏng.
Tễ Nguyệt hầm hừ nói: "Sẽ không để sư huynh dùng bữa.
Sư phụ quá xấu." Y len lén giấu hai cái màn thầu để lại cho sư huynh, nhưng không có đồ ăn cho sư huynh ăn.
Ngụy Lăng Dược yên lặng, thật lâu mới chậm rãi nói: "Tiểu thần y sống thật sự là vô ưu vô lự, khiến người cực kỳ hâm mộ."
Tễ Nguyệt cũng cảm thấy cuộc sống của mình rất hạnh phúc, nhất là sau khi cùng sư huynh thành phu thê, trong lòng của y luôn luôn tràn đầy, giống như là ăn vào đường phèn, vừa ngọt ngào vừa vui vẻ.
"Ngươi cũng vậy, mặc dù ca ca ngươi không có đẹp mắt bằng sư huynh ta, cũng không có lợi hại như sư huynh ta, các ngươi cũng là phu thê sao?" Hai người kia ở chung cùng bọn họ không sai biệt lắm.
Ngụy Lăng Dược tim nhảy dựng, "Tiểu thần y không thể nói bậy, chúng ta là huynh đệ." Ngụy Lăng Dược cảm thấy Tễ Nguyệt giống như thiếu niên ngu ngơ, cái gì cũng đều không hiểu, nói ra những điều này sẽ khiến người ta chê cười, nhưng mình thì vẫn vô tri vô giác.
Ngụy Lăng Dược ngữ khí sâu kín, "Phận làm con, trúng phải kỳ độc, tính mạng không quản, liên lụy phụ hoàng cùng mẫu hậu phải lo lắng, đúng là bất hiếu.
Cũng không biết ta có còn cơ hội tận hiếu hay không." Ngụy Lăng Dược vốn định câu lên lòng trắc ẩn của Tễ Nguyệt, để y tận tâm nhiều hơn, nào có thể đoán được người này nghe xong, phản ứng gì cũng đều không có.
"Tiểu thần y, ngươi nói thực cho ta, ta còn có thể sống bao lâu?"
"Ừm ~ cái này không nói chính xác được, chẳng qua ngươi cũng đừng lo lắng, sống chết có số.
Thừa dịp lúc chưa chết, hãy vui vẻ sống cho thật tốt." Tễ Nguyệt hướng đĩa nhỏ bóc lấy hạt thông, cho Ngụy Lăng Dược một ý tưởng, "Hoặc là ngươi cũng nhanh đi tìm người làm tiểu tức phụ của ngươi, cảm giác đặc biệt tốt, chết như vậy cũng không lỗ."
Mỗi lần Ngụy Lăng Dược hạ xuống quyết định cùng Tễ Nguyệt nói chuyện thật tốt, Tễ Nguyệt đều có thể làm y tức gần chết, tiếp tục như vậy, so với độc phát thân vong, y lại càng dễ chết bởi nộ khí công tâm.
Mệt Lâm Uyên còn một mực nói Tễ Nguyệt đơn thuần, y cảm thấy đây chính là ngu xuẩn đi.
"Tễ Nguyệt."
Phòng bếp bên kia truyền đến thanh âm của Lâm Uyên, Tễ Nguyệt vừa nghe thấy liền nhướng mày, cầm quả thông y vừa bóc, hướng phòng bếp đi đến.
Ngụy Lăng Dược cũng đứng dậy cùng đi, thân thể của y khôi phục không tệ, thời gian dài đều không bị độc phát.
"Sư huynh, nếm thử hạt thông, rất thơm."
Lâm Uyên nắm lấy hai tay Tễ Nguyệt, sau đó liền đút cho Tễ Nguyệt.
"Không cho phép ăn nhiều." Hạt thông có nhiều dầu, nếu ăn quá nhiều sẽ làm trơn ruột.
Tễ bạch liên! Dù cho nhìn thấy qua rất nhiều lần, Ngụy Lăng Dược vẫn như cũ trong lòng rất bất mãn.
Tễ bạch liên ở trước mặt y cùng ở trước mặt Lâm Uyên hoàn toàn là hai người khác biệt.
Đáng tiếc Lâm Uyên mắt mù, không cách nào nhìn thấu bộ mặt thật Tễ bạch liên.
Chẳng qua Lâm Uyên không tin y, đáng bị lừa gạt.
Điều này cũng tốt, tránh gây tai họa cho người khác.
Lâm Uyên làm phần lớn là khẩu vị thanh đạm, Tễ Nguyệt thích ăn, khoảng thời gian này cũng bị hắn nuôi mập một chút, trước kia thân thể toàn xương, trên mông cũng không có bao nhiêu thịt, khô quắt một mảnh.
Hiện tại không chỉ có cái mông ngạo nghễ ưỡn lên, ngay cả bụng nhỏ cũng có.
"Sư huynh, quần áo ta đã lấy xong, cơm nước xong xuôi chúng ta đi suối nước nóng chơi."
Ba người khác trên bàn đối với kiểu cầu hoan trắng trợn này đã hoàn toàn chết lặng, rất tỉnh táo ăn cơm của mình, không có bất kỳ sự ngạc nhiên hay kỳ lạ nào.
Lâm Uyên không được tự nhiên khụ một tiếng, "Trước ngoan ngoãn ăn cơm."
Tễ Nguyệt cơm nước xong xuôi, Lâm Uyên cũng đem thuốc buổi tối tới cho Ngụy Lăng Dược uống.
Tễ Nguyệt trông thấy Lâm Uyên cõng gùi thuốc từ phòng của y ra tới, lúc gần đi còn đối Ngụy Lăng Dược nói: "Làm tiểu tức phụ đặc biệt dễ chịu, Ngụy Lăng Phong cùng Ảnh Nhất ngươi đều có thể hỏi một chút bọn hắn có đồng ý hay không." Lưu lại ba người sắc mặt khác nhau, chạy ra cửa kéo cánh tay Lâm Uyên thân thân mật mật rời đi.
Lâm Uyên ngồi trên tảng đá bên cạch suối nước nóng, như lão tăng nhập định.
Bên tai có các loại tiểu yêu tinh dụ hoặc, "Sư huynh, ngực thật ngứa, muốn xoa xoa."
Tễ Nguyệt ngồi ở trên đùi Lâm Uyên, quả thực muốn đem mình thành một tiểu cầu dán ở trên thân Lâm Uyên.
Nhìn khuôn mặt Lâm Nguyên dưới làn sương, không nhịn được nằm xuống hôn hắn.
Lâm Uyên trên trán nổi gân xanh, mỗi lần tới suối nước nóng đều là một loại tra tấn.
"Tễ Nguyệt, nên trở về đi, ngâm lâu ngươi sẽ choáng đầu."
"Nhưng..."
Lâm Uyên xoa huyệt thái dương, Tễ Nguyệt há miệng là biết y muốn nói gì, "Trở về xoa."
Nếu không phải Lâm Uyên biết rõ tính cách Tễ Nguyệt, chỉ sợ sẽ cho rằng Tễ Nguyệt là một người có kinh nghiệm phong phú, có cách cư xử quyến rủ.
Nhưng vì biết Tễ Nguyệt không có ý nghĩ trên phương diện đó, nên loại hành vi vô ý thức lại ngây ngô thẳng thắn này càng khiến người ta khó mà tự kiểm soát.
Cả người ngâm trong suối nước nóng đều mệt, Tễ Nguyệt uể oải không muốn nhúc nhích, đi một đoạn đường ngắn, Tễ Nguyệt liền bắt đầu cáu kỉnh, "Sư huynh, run chân, không muốn đi."
Lâm Uyên cõng Tễ Nguyệt, Tễ Nguyệt cõng gùi thuốc, vẫn là giết trùm phản diện đi, giám sát chặt chẽ cậu phiền phức quá, bị y tra tấn như vậy, hắn khẳng định sẽ giảm thọ.
Chẳng lẽ là bởi vì hắn đối với trùm phản diện có mưu đồ làm loạn, cho nên mới phải bị như thế này?
"Sư huynh, ngươi thích ôm ta sao? Ta thích ngươi ôm ta, cũng thích ngươi hôn ta, thích cùng ngươi đi ngủ.
Ta cảm thấy thật vui vẻ.
Dù ta có chết cũng không lỗ.
Hôm nay ta còn cho Ngụy Lăng Dược ý tưởng này."
Lâm Uyên tâm nhảy một cái, trách mắng: "Không cho phép nói bậy!"
Tễ Nguyệt há miệng ngây ngốc một chút, ghé vào trên lưng Lâm Uyên, y mới không có nói bậy, y không biết lúc nào sẽ chết, thừa dịp lúc chưa chết sống cho thật tốt, làm tiểu tức phụ của sư huynh y rất vui vẻ, chết cũng sẽ không thua thiệt.
Hai người trầm mặc đi trở về, Tễ Nguyệt cũng không líu ríu nói chuyện.
Phòng của bọn họ đã xuất hiện trong tầm mắt, "Tễ Nguyệt, ta sẽ che chở ngươi."
Lâm Uyên thanh âm nhàn nhạt đánh vỡ bầu không khí ngưng trọng khiến Tễ Nguyệt sợ hãi, nháy mắt liền đầy máu sống lại, "Đó là đương nhiên, ta là tiểu tức phụ của ngươi, ngươi không che chở ta còn muốn che chở ai?".