Cứu Vớt Vai Ác Kia

chương 30: 30: sau khi bị tra lão đại trọng sinh 10

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sau khi vận động xong Tễ Nguyệt cũng tỉnh táo lại, vừa rồi vì tức giận cùng oán khí nên đánh mất lý trí, làm chuyện như vậy, mà hiện tại, trong lòng có chút co rúm lại cùng chột dạ.

Vẻ mặt Lâm Uyên quá mức khiếp sợ cùng choáng váng, Tễ Nguyệt liền đem tia hối hận trong lòng ném ra sau đầu.

Khi Tễ Nguyệt đứng dậy, nơi đó còn lưu luyến hút lấy hắn, phát ra một chút thanh âm cực nhỏ, tại thời điểm hai người đều im lặng, có vẻ đặc biệt rõ ràng.

Tễ Nguyệt há miệng, không biết phải nói gì, liền xuống giường đi vào phòng tắm.

Ánh mắt Lâm Uyên vẫn nhìn động tác của Tễ Nguyệt, tầm mắt bất giác nhìn chăm chú vào lưng và mông trần trụi của Tễ Nguyệt, sau đó bị cửa phòng tắm che khuất tầm mắt.

Trên người Lâm Uyên dính dính, cũng đứng lên đi vào phòng tắm.

Cửa phòng tắm đột nhiên bị mở ra, Tễ Nguyệt bên trong bị hoảng sợ.

Tóc Tễ Nguyệt rủ xuống dưới dòng nước, giống như cà tím sương giá, trông mệt nhọc lại có chút đáng thương.

Ngón tay khó khăn để ở nơi hắn vừa ra vào.

Ánh mắt Lâm Uyên đảo qua, chen vào dưới vòi nước, "Tôi giúp cậu tắm, cậu tự mình không thấy rõ."

Rửa sạch xong, phía dưới của Lâm Uyên lại rục rịch.

Lâm Uyên một tay ấn vào gáy Tễ Nguyệt hôn môi, một tay vuốt ve cái mông vểnh của Tễ Nguyệt, cùng hạ thân hắn dán chặt vào nhau.

"A~" quả nhiên rất thoải mái, nhất là khi hắn nắm eo Tễ Nguyệt tự động, thanh âm Tễ Nguyệt đều bị hắn đụng đến đứt quãng.

Vốn đã đói, sau khi làm mấy trận vận động kịch liệt, Lâm Uyên cảm thấy hắn hiện tại đều hư thoát, vẻ mặt thỏa mãn nằm trên giường, trong ngực còn gắt gao ôm lấy Tễ Nguyệt, Tễ Nguyệt hiện tại đối với hắn mà nói, tựa như điểm tâm mỹ vị, luyến tiếc buông tay.

Thời gian cơm chiều đã sớm qua, Lâm Uyên rất đói, nhưng trong lòng lại không muốn nhúc nhích, "Tễ Nguyệt, cậu có đói không?"

"Anh muốn ăn gì?"

Lâm Uyên vốn định báo mấy cái tên món ăn nhưng đến bên miệng, lại nghĩ đến Tễ Nguyệt bị vất vả hồi lâu, liền nói: "Tùy tiện làm một ít món đơn giản là được."

Tễ Nguyệt tùy tiện mặc quần áo, Lâm Uyên không muốn nằm một mình, liền cùng Tễ Nguyệt rời giường, ở trong phòng bếp xem Tễ Nguyệt nấu cơm, có đôi khi còn phụ một chút.

Lâm Uyên ăn cơm tối trong lòng rất sung sướng, thể xác và tinh thần đều rất thỏa mãn.

"Tôi không giết Cố Thanh Viễn anh liền cao hứng như vậy?"

"Cái gì?" Lâm Uyên nghe được Tễ Nguyệt nói sửng sốt một chút, cùng Cố Thanh Viễn có quan hệ gì, rõ ràng là, ánh mắt Lâm Uyên bất giác bay về phía bên hông Tễ Nguyệt.

"Kháng thể do Cố Thanh Viễn nghiên cứu chế tạo ra, cậu ta không thể chết.

Sao cậu lại muốn giết cậu ta?"

"Tại sao tôi không thể giết cậu ta? Cường giả chi phối kẻ yếu, sinh tử đều do cường giả quyết định, không có năng lực phản kháng cũng chỉ có thể chịu đựng.

Đạo lý này không phải anh hiểu rõ nhất sao?"

"Như vậy không sai, nhưng cậu ta lại không làm gì ảnh hưởng đến cậu.

Hơn nữa cậu ta nghiên cứu ra kháng thể, có thể chấm dứt mạt thế này, cứu rất nhiều người."

Tễ Nguyệt hừ lạnh một tiếng, "Thì ra anh tin tưởng cậu ta như vậy, cảm thấy cậu ta là vị cứu tinh vĩ đại thiện lương? Cậu ta ở trước mặt anh thật đúng là một đóa sen trắng thuần khiết.

Còn tôi thì sao? Tôi cũng có thể bảo hộ rất nhiều người, giết vô số tang thi, thủ hộ căn cứ này." Tôi ở trong lòng anh cũng không phải bạch liên hoa sao?

Lâm Uyên gật đầu, chân thành nói: "Ừm, cậu cũng rất lợi hại."

Tễ Nguyệt chán nản, không nói lời nào nữa.

Buổi tối lúc ngủ, Tễ Nguyệt quy củ cách Lâm Uyên một cánh tay, y không thể quá mức bức bách Lâm Uyên, cho hắn không gian hít thở cũng tốt.

Lâm Uyên nhìn người cách xa mình, liền động thủ kéo Tễ Nguyệt lại, tạo tư thế thoải mái ôm vào trong ngực.

Tễ Nguyệt nhìn cái cằm trơn bóng cùng yết hầu nhô lên của Lâm Uyên, y làm sao quên được, Lâm Uyên người này, địch nhân hơi lộ ra chút dấu vết, liền có thể tìm sơ hở đánh đối phương trở tay không kịp.

Với đầu óc của Lâm Uyên, làm sao có thể không nhận ra tâm tư của y.

Gặp dịp thì chơi cũng không có gì ngoại ý muốn.

Lâm Uyên ở trong căn cứ sống cuộc sống ban ngày đến bệnh viện làm việc, sau khi tan tầm cùng Tễ Nguyệt về nhà.

Nhưng gặp một nhóm người quen.

Là đám người lúc trước cùng Tễ Nguyệt đi chung, chỉ còn lại có mấy người, lúc trước Lộ Minh như ánh mặt trời lại có chút khí phách hăng hái hiện giờ thoạt nhìn quần áo lam lũ, sắc mặt già nua, vẻ mặt tê dại, ánh mắt dại ra.

Lâm Thanh Thanh thì đi theo một đám nam nhân, rúc vào trên người nam nhân.

Càng làm cho Lâm Uyên kỳ quái chính là, Lý Thượng thường hay nổi giận với Tôn Nam, có thể gọi là gây khó dễ, mà Tôn Nam thì nhẫn nhục chụi đựng, mặt cười ninh nọt.

Chung quanh cũng có người nhỏ giọng nghị luận, "Nam nhân này chỉ là người bình thường, có một người vợ là dị năng giả lợi hại còn không biết quý trọng, tôi thấy nếu nữ nhân này rời khỏi nam nhân này, tuyệt đối có thể tìm được người tốt hơn."

"Người này thật ngốc, dựa vào điều kiện của nàng loại nam nhân nào tìm không thấy, ít nhất nam nhân tính tình tốt nhiều lắm, tìm người đối tốt với nàng cũng không phải việc khó, như thế nào lại treo cổ trên một cái cây?"

Lâm Uyên trong lòng cũng kỳ quái, khoảng thời gian trước, Lý Thượng cùng Tôn Nam thoạt nhìn giống như vợ chồng bình thường ở chung, Lý Thượng cũng không phải như vậy, sao bây giờ lại biến thành như vậy? Có thể nói vật tư và sinh hoạt hiện tại của bọn họ đều dựa vào một mình Tôn Nam chống đỡ, nếu rời khỏi Tôn Nam, cuộc sống của Lý Thượng tuyệt đối không sống nổi, vậy vì sao còn đối đãi với Tôn Nam như thế? Hắn ta không phải nên đối xử tốt với cô ấy hơn sao?

Lý Thượng gặp Lâm Uyên, hắn cũng biết địa vị hiện tại của Tễ Nguyệt ở căn cứ, còn có quan hệ giữa Lâm Uyên và Tễ Nguyệt, lúc nói chuyện với Lâm Uyên đều cúi đầu khom lưng, vẻ mặt tràn đầy ý cười, ân cần nói: "Lâm thiếu có chuyện gì cần tôi làm cứ việc mở miệng."

Trên đường Lâm Uyên trở về vẫn luôn suy nghĩ tới lời Lý Thượng, Lý Thượng cũng biết chênh lệch với Tôn Nam càng lúc càng lớn, trong lòng nghẹn khuất, nên càng ngày càng nóng nảy dễ cáu kỉnh.

Hắn ta cũng lo lắng Tôn Nam sẽ rời đi, mỗi lần nổi giận liền nhịn không được có chút quá đáng, nói chuyện lạnh lùng, Tôn Nam vẫn không rời khỏi hắn ta, cho nên đã quen dùng phương thức này để có được cảm giác an toàn, chứng minh Tôn Nam sẽ không rời bỏ hắn ta.

Còn có thể dùng cái này sinh ra cảm giác ưu việt tâm linh được thỏa mãn.

Đây là một nhận thức kỳ lạ và ích kỷ!

Lần này tan tầm đã một hồi lâu, Tễ Nguyệt còn chưa tới, Lâm Uyên liền tự mình trở về.

Có đôi khi trên đường đội ngũ của Tễ Nguyệt trì hoãn hoặc đi xa một chút, không có khả năng đều đúng giờ trở về căn cứ, Lâm Uyên cũng đã thành thói quen.

Lâm Uyên nhìn đồ phòng bếp, xem Tễ Nguyệt dùng nhiều lần như vậy, hắn hiện tại cũng có thể dùng, nếu Tễ Nguyệt còn chưa trở về, Lâm Uyên tính toán thử tự mình nấu cơm.

Tiếng gõ cửa lo lắng truyền đến, Lâm Uyên kinh hãi một chút, lau khô tay mở cửa.

"Đại tẩu, lão đại bị thương, chúng ta đưa y đến bệnh viện, y không đồng ý, nhất định phải trở về."

"Tễ Nguyệt!" Lâm Uyên ôm Tễ Nguyệt tới, đặt lên giường, trên quần áo Tễ Nguyệt đều là máu, người còn có chút thần trí không rõ.

"Đại tẩu, trên người lão đại bị thương rất nhiều, anh giúp anh ấy băng bó."

Lâm Uyên cởi quần áo Tễ Nguyệt, vừa cởi ra một cái nút áo, quay đầu lại nhìn mấy người đưa Tễ Nguyệt tới, "Đi ra ngoài, đóng cửa lại."

"Này! À." Có người không kịp phản ứng đã bị đồng bạn kéo đi.

Lâm Uyên cẩn thận cởi quần áo Tễ Nguyệt ra, nơi quần áo có vết máu liền trực tiếp lấy kéo cắt ra, làm sạch vết máu trên da, miệng vết thương liền bại lộ ra, có mấy vết thương vừa sâu vừa dài, Lâm Uyên nhìn, liền cảm thấy trên người mình cũng đau.

Sau khi bôi thuốc cho Tễ Nguyệt, Lâm Uyên nấu cháo cũng không sai biệt lắm.

Sắc mặt Tễ Nguyệt tái nhợt nằm trong chăn, lông mi thật dài lưu lại một cái bóng dưới mí mắt.

Lâm Uyên tay đặt trên đỉnh đầu Tễ Nguyệt, nhẹ nhàng vuốt tóc Tễ Nguyệt, tuy rằng Tễ Nguyệt tóc ngắn nhìn rất có tinh thần, thoạt nhìn sảng khoái lại sạch sẽ, nhưng hắn vẫn thích bộ dáng Tễ Nguyệt tóc dài, mái tóc đen dài xõa tung ở phía sau, thoạt nhìn kiều quý lại hoa lệ.

Lâm Uyên đi ra khỏi phòng, Tễ Nguyệt liền mở mắt, tay đặt ở đỉnh đầu vừa rồi được Lâm Uyên sờ qua, học theo động tác của Lâm Uyên sờ vài cái.

Lâm Uyên bưng cháo và nước một lần nữa tiến vào, "Tễ Nguyệt, dậy uống thuốc."

Tễ Nguyệt mở mắt ra, Lâm Uyên đỡ y ngồi dây, dựng gối lên đệm ở phía sau Tễ Nguyệt, "Trước uống cháo, một hồi rồi uống thuốc." Lâm Uyên rất tự nhiên cầm thìa đút cho Tễ Nguyệt, "Làm sao vậy? Không muốn ăn à?" Lâm Uyên cũng biết tiêu chuẩn nấu cơm của hắn so ra kém Tễ Nguyệt, không nấu ngon bằng Tễ Nguyệt, "Tôi có bỏ đường, cậu trước chịu đựng chút, chờ cậu dưỡng thương xong có thể tự mình nấu ăn ngon."

"Anh làm?"

"Ừm."

"Tại sao?"

"Tại sao?" Lâm Uyên đút Tễ Nguyệt uống cháo, bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, trong kịch bản Tễ Nguyệt chính là sau khi bị thương tự bạo, Lâm Uyên khẩn trương nói: "Tễ Nguyệt, cậu phải ngoan ngoãn.

Sống tốt."

"Anh không muốn tôi chết?"

Quả nhiên! Chuông cảnh báo trong lòng Lâm Uyên vang lên, Tễ Nguyệt bị thương liền muốn tự bạo, hiện tại lại kỳ kỳ quái quái, Lâm Uyên tránh vết thương trên người Tễ Nguyệt, cẩn thận ôm Tễ Nguyệt, hôn vài cái, trấn an nói: "Cậu ngoan một chút, sau khi miệng vết thương khôi phục sẽ không đau, nhịn vài ngày là được, đừng suy nghĩ lung tung."

Lâm Uyên mấy ngày nay cũng không đi bệnh viện, vẫn luôn ở bên cạnh Tễ Nguyệt chiếu cố y.

Trong đội ngũ Tễ Nguyệt còn có người buồn bực, "Dị năng giả thể chất tốt, thân thể khôi phục rất nhanh, theo thực lực của lão đại, những vết thương kia hai ngày là có thể khôi phục, hiện tại đã năm ngày rồi, y sao còn không đến làm việc?"

"Người trẻ tuổi, cậu còn quá nhỏ để biết về xã hội nham hiểm này.

Vết thương của lão đại tốt rồi thì sao? Lão đại muốn nó khi nào tốt, ít một ngày cũng không được."

Lúc này trong biệt thự, Tễ Nguyệt âm hiểm mặt không chút thay đổi nói: "Miệng vết thương lại đau."

Lâm Uyên liền buông rắn tham ăn trong tay xuống, nâng mặt Tễ Nguyệt tinh tế hôn một hồi lâu, "Đỡ hơn một chút chưa?"

"Ừm."

Lâm Uyên biết, hôn môi rất có thể giảm đau, lúc trước mỗi lần tiểu sư đệ bị thương hoặc là khó chịu, sẽ quấn lấy hắn muốn hôn môi, sau khi hôn liền không quá đau nữa.

Lúc trước Lâm Uyên chỉ lo chú ý đến thương thế của Tễ Nguyệt, hiện tại rảnh rỗi liền nhớ tới một chuyện, "Thủ hạ của cậu vì sao gọi tôi là đại tẩu?"

"Anh nghe lầm, bọn họ đang gọi tôi.".

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio