Cứu Vớt Vai Ác Kia

chương 40: 40: vương phi của vương gia tàn bạo 7

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Cơ thể ngươi có khó chịu không? Bổn Vương tìm thái y đến xem cho ngươi?"

"Không có, Vương gia, thân thể ta rất tốt, không cần thái y." Thần sắc Tễ Nguyệt có chút khủng hoảng.

Lâm Uyên không muốn ép y, Tễ Nguyệt không muốn nói, hắn cũng không cần phải hỏi đến cùng, làm Tễ Nguyệt khó chịu.

Chẳng qua, tâm tư nhỏ của ca nhi thật nhiều, trong mắt Lâm Uyên, cuộc sống của bọn họ rất thoải mái, ngẫu nhiên còn có thể đùa giỡn nhân vật chính nhìn bộ dáng kinh hoàng thất thố của bọn họ, căn bản không có gì phải lo lắng, cũng không biết Tễ Nguyệt lấy từ đâu ra nhiều sầu muộn như vậy.

Thái tử tuyển tú đại hôn, cùng ca nhi Thái phó đính hôn.

Cũng không biết xử lý Tễ Dao như thế nào, hiện tại Tễ Dao không có thân phận, không có khả năng trở thành Thái tử phi như trong kịch bản, sau đó trở thành Hoàng phu độc sủng hậu cung.

Lâm Uyên mang theo Tễ Nguyệt tham gia cung yến, Tễ Nguyệt một thân áo choàng màu đỏ hoa lệ, tôn quý đại khí, nhìn từ xa, thanh lãnh cao ngạo, không dính bụi trần.

Chỉ có điều, khi ở bên cạnh hắn trong mắt ngậm tình ý triền miên, hơi đùa giỡn một chút, sẽ thẹn thùng đỏ mặt.

"Vương phi thật đẹp, thật muốn giấu đi, chỉ cho phép mình bổn Vương nhìn."

Lâm Uyên một thân y bào huyền sắc, dáng người cao ngất đĩnh bạt, mặt mày thâm thúy, tựa như ẩn giấu hàn băng, lộ ra vẻ lạnh nhạt, khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Bất quá lúc này lại làm đệm cho tiểu Vương phi của hắn.

Tễ Nguyệt nhỏ giọng hỏi: "Vương gia thật sự cảm thấy ta đẹp sao?"

"Tất nhiên."

"So với tiểu mỹ nhân khéo léo mà ngươi từng khen trước đây thì sao? Ai đẹp hơn?"

Tiểu mỹ nhân khéo léo? Lâm Uyên suy nghĩ một hồi mới nhớ hắn có từng nói Tễ Dao như vậy, nhưng đó chỉ là thuận miệng nói, không nghĩ tới Tễ Nguyệt đến bây giờ vẫn còn nhớ rõ.

"Tất nhiên là Vương phi, hắn sao có thể so được với Vương phi?"

Trên mặt Tễ Nguyệt cũng không có vẻ cao hứng, "Ngài do dự."

Lâm Uyên bật cười, nhéo nhéo mũi Tễ Nguyệt, "Tiểu ca nhi đều thích so đo như vậy sao? Vừa rồi bổn Vương rõ ràng là đang suy tư cái gọi là tiểu mỹ nhân trong miệng ngươi là ai."

"Ta rất hào phóng, tuyệt không thích so đo." Tễ Dao cướp đi sủng ái của phụ thân, còn cướp đi thân phận đích công tử, phần bạc hàng tháng thuộc về y đều không có, y cũng không so đo với Tễ Dao.

Sau khi xe ngựa dừng lại, Lâm Uyên xuống xe ngựa trước, sau đó đưa tay chuẩn bị đỡ Tễ Nguyệt xuống, kết quả liền nhìn thấy Tễ Nguyệt đi ra trên mặt còn mang theo khăn che mặt.

Thật đúng là đem lời hắn vừa nói xem là thật.

"Vương phi không cần như thế, cho dù cho người khác nhìn vài lần cũng không có việc gì, có thể có được Vương phi chỉ có bổn Vương."

Tễ Nguyệt sau khi nghe được chỉ lộ ra một đôi mắt cười cong cong.

Lâm Uyên đem khăn che mặt Tễ Nguyệt lấy xuống, "Quên đi, không cần mang theo, ánh mắt càng quyến rũ người khác."

Lâm Uyên mang theo Tễ Nguyệt, dọc theo đường đi giới thiệu cho y cảnh sắc hoàng cung, còn có một ít tình huống cơ bản của một số đại thần cùng chính phu của bọn họ.

"Nếu ngươi không thích những thứ này, thì không cần quản, tiếp tục làm Vương phi nhàn hạ là được rồi."

"Ta sẽ làm tốt." Vương gia đây là tín nhiệm y mới để cho y tiếp xúc với sự vụ Vương phủ, y quyết không thể cô phụ sự tín nhiệm của Vương gia.

Có đại thần tâm phúc tìm Lâm Uyên đàm luận sự tình, Tễ Nguyệt bởi vì là lần đầu tiên đến hoàng cung, cảm thấy mới lạ nên ở Ngự Hoa Viên nhìn một chút.

Chờ Lâm Uyên làm xong chính sự lại tới tìm y.

"Vương gia, vị kia bệnh nặng, dược cũng vô dụng, không còn nhiều thời gian."

"Khó trách Lâm Dục sẽ vội vàng đại hôn." Sau khi Hoàng Thượng băng hà, Thái tử khẳng định phải thủ hiếu, trong vòng ba năm không thể thành thân, đây là sợ hắn lấy lý do này không cho Thái tử tự mình chấp chính.

"Thừa tướng bên kia có động tĩnh gì?" Tễ Dao không làm được Thái tử phi, Thừa tướng còn có thể phụ tá ủng hộ Lâm Dục như trước đây sao?

"Thừa tướng bên kia trong phủ khiêm tốn hơn rất nhiều, gần đây làm việc cẩn thận, hạ nhân trong phủ ra vào cũng ít."

Thừa tướng đứng đầu bách quan, môn sinh đông đảo, những văn thần này tuy rằng không có nhiều tác dụng, nhưng khẩu tru bút phạt cũng là một chuyện phiền toái.

"Lão hồ ly kia, có chủ ý đưa đích công tử vào cung, sinh ra hoàng tử giữ lại huyết mạch Tễ gia để dựa vào, thật sự rất có dã tâm.

Không dấu vết bồi dưỡng tình cảm của Lâm Dục cùng ca nhi, nhưng cũng không nhìn xem hắn nuôi ra ca nhi gì."

Lâm Uyên đi về phía đình đài Ngự Hoa Viên, nhưng không nhìn thấy Tễ Nguyệt vốn nên chờ ở đó, trong lòng còn thầm nghĩ, đây là nhàm chán nên nhịn không được chạy đi đâu chơi? Lâm Uyên ngồi trên ghế đá, gọi ám vệ đi điều tra.

Tễ Nguyệt cũng không lưu lại hạ nhân nói cho hắn biết một tiếng, trở về phải hảo hảo dạy dỗ y.

"Bẩm báo Vương gia, Vương phi được Hoàng phu mời vào Lai Nghi Cung."

Lâm Uyên nhíu mày, thần sắc không vui chạy tới Lai Nghi Cung.

Người đàn ông đó, tốt nhất là không làm bất cứ điều gì dư thừa, nếu không hắn sẽ cho hắn ta biết cái gì gọi là hối hận.

Lâm Uyên vừa tiến vào Lai Nghi Cung, liền nhìn thấy Tễ Nguyệt ngồi ở chỗ ngồi, nghe Hoàng phu nói chuyện.

Hoàng phu cười nói: "Vương gia đến vội vàng như vậy, là lo lắng bổn cung sẽ chậm trễ Vương phi?"

"Chuyện đại hôn của Thái tử đã đủ bận rộn, Vương phi cũng không cần Hoàng phu cất công chiếu cố."

Lâm Uyên mang theo Tễ Nguyệt muốn rời đi, "Vương gia vẫn ghét Lai Nghi Cung của bổn cung như vậy? Ngay cả một khắc cũng không muốn ở lại lâu hơn?"

Lâm Uyên không muốn lý luận với những lời mập mờ không rõ ràng của Hoàng phu, nắm tay Tễ Nguyệt cũng không quay đầu lại rời đi.

"Hắn ta đã nói gì với ngươi? Sau này đừng chạy loạn."

Tễ Nguyệt trong lòng chua chát, Vương gia mở miệng câu đầu tiên chính là hỏi Hoàng phu, y lúc ấy ngồi ở trong đình chờ Vương gia, đã bị Hoàng phu phái người cưỡng chế mời vào Lai Nghi Cung, căn bản không có cơ hội phái hạ nhân đi thông tri Vương gia.

Nghe Lâm Uyên ngữ khí không tốt, trong lòng vừa ủy khuất vừa khổ sở.

Vương gia và Hoàng phu?

"Có chuyện gì vậy? Ngươi có bị thương không? Nói cho ta biết chuyện sau khi ngươi tiến vào Lai Nghi cung đã xảy ra cái gì?"

"Không có bị thương, cũng không đụng vào đồ vật, chỉ ngồi ở trên ghế cùng Hoàng phu tán gẫu mấy câu."

"Sau này ngươi cách xa hắn ta một chút." Không biết hắn ta có thể phát điên làm chuyện kỳ quái hay không, Tễ Nguyệt căn bản chống đỡ không nổi.

Tễ Nguyệt cúi đầu, "Biết rồi, ta sẽ không quấy rầy Hoàng phu."

Sau yến hội Tễ Nguyệt vẫn luôn suy nghĩ những lời Hoàng phu nói, khi còn trẻ cùng Vương gia tình cảm rất sâu đậm, thanh mai trúc mã, sau khi Hoàng phu vào cung, Vương gia liền đi xa, ở biên quan một chút chính là năm năm.

Ý tứ trong lời nói của Hoàng phu không thể không làm cho lòng Tễ Nguyệt có khúc mắc.

Không biết có phải y mẫn cảm hay không, ý tứ trong lời nói của Hoàng phu rõ ràng chính là lúc trước hắn ta cùng Vương gia lưỡng tình tương duyệt, nhưng hắn ta bởi vì thánh chỉ phải vào cung, Vương gia mới đau lòng đi biên quan.

Chẳng lẽ thật sự là bởi vì Hoàng phu, Vương gia mới một mực không có lập phi sao? Còn bây giờ thì sao? Vương gia thích hắn ta hay...!

Trước kia y còn thầm mừng hậu viện Vương gia không có người, nhưng nếu bởi vì trong lòng có người nên mới không cần hậu viện, Tễ Nguyệt càng hy vọng Vương gia cũng giống như những người khác tam phu tứ thị.

Y còn có hy vọng chiếm cứ một góc nhỏ trong lòng Vương gia, nhưng nếu trong lòng Vương gia đã có người khác, y làm sao có thể thay thế đây?

Giữa yến hội, Tễ Nguyệt vẫn giữ dáng vẻ Vương phi, tôn quý thanh cao, Thừa tướng cho y vài ám chỉ, Tễ Nguyệt cũng không để ý tới.

Tất cả đều không liên quan đến y, y hiện tại là người của Vương gia.

Rốt cục cũng trở lại Vương phủ, Tễ Nguyệt mới buông lỏng một phần tâm thần, nhất là lúc Hoàng phu xuất hiện, Tễ Nguyệt liền nhịn xuống, chú ý thần sắc Vương gia đối với Hoàng phu.

Nhưng Vương gia mỗi ngày đi hoàng cung thượng triều, trong lòng Tễ Nguyệt tựa như mèo cào, nhịn không được hỏi: "Vương gia, lúc trước ngài cùng Hoàng phu quan hệ rất tốt sao?".

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio