Ý thức Tần Thiên thanh tĩnh lại, thân thể không bị khống chế, dưới điều khiển của bất tử chi tâm, từng bước tiến tới gần huyết trì.
Trên mặt đất, huyết văn lóe ra những tia sáng yêu dị, như một đoàn quang đao sắc bén bủa giăng khắp nơi, chúng hướng Tần Thiên chém tới.
Tần Thiên không né tránh, tùy ý để vô số huyết văn quang đao kia rơi xuống trên người, cùng phòng ngự kết giới màu vàng va đụng nhau sinh ra kịch liệt ma sát.
Kim quang trên người Tần Thiên hết sức huyền bí, những huyết văn lực này hội tụ thành huyết sát lực, đủ để chém nát vạn vật, nhưng căn bản không cách nào phá được kim quang phòng ngự kia.
Dưới kim quang, quang lục cường thịnh, thái cổ bất diệt thể liền tự động vận hành, cùng với kim quang xuất hiện dấu hiệu dung hợp.
Cùng thời khắc đó, con ngươi Tần Thiên phóng xuất ra thần quang sáng ngọc, vừa lúc khóa chặt Thánh huyết bảy màu kia, trong lúc này chúng sinh ra biến hóa nào đó mà Tần Thiên không biết được.
Thánh huyết bảy màu (thất thải thánh huyết) ở bên trong huyết trì áp đảo vô số huyết dịch, tựa như vương giả chi huyết, ngạo thị hoàn vũ.
Giờ phút này, Tần Thiên đem ánh mắt phát ra thần quang nhìn lại, liền thấy Thánh huyết bảy màu thế nhưng bay lên không trung, đang từ từ tách ra khỏi huyết dịch tại trong huyết trì.
Đây là một quá trình vô cùng chậm chạp, nhưng lại hết sức rõ vàng.
Chỉ chốc lát sau, Thánh huyết bảy màu hoàn toàn độc lập, hóa thành hình giọt nước huyền phù trên khoảng không huyết trì, sắc màu không ngừng biến hóa.
Thánh huyết chỉ cỡ bằng ngón tay cái, phát ra ánh sáng bảy màu, làm cho thời không gần đó chấn động, xuất hiện những gấp khúc rất rõ ràng.
Trong con ngươi kim quang Tần Thiên, một ảnh ngược hiện ra tại hồng tâm, trong ánh mắt đang chịu tải một hàm nghĩa đặc thù nào đó, truyền đạt Thánh huyết vào trong thể nội.
Đến lúc này, quang hoa Thánh huyết tăng mạnh, phát ra một đoàn ánh sáng bảy màu, đánh lên người Tần Thiên, chỉ trong nháy mắt đan xen và tương thông lẫn nhau.
Tại một khắc đó, kim quang trên người Tần Thiên cùng với lục quang đồng thời nở rộ, kim quang thì đại biểu cho bất tử chi tâm, lục quang thì đại biểu cho thái cổ bất diệt thể Tần Thiên.
Cảm nhận được hơi thở của kim quang và lục quang, Thánh huyết bảy màu liền gào thét lên, hóa thành một đạo quang hà bảy màu, tại trong ánh mắt kinh ngạc của Tần Thiên, thoáng cái chui vào trong miệng hắn, theo thực quản một đường chạy dọc xuống bất tử chi tâm.
Rất nhanh, khi Thánh huyết tiến vào bên trong bất tử chi tâm, dị biến liền phát sinh trong nháy mắt.
Quang mang kim sắc, lục sắc cùng thất thải chi sắc đồng thời nở rộ, làm cho toàn thân Tần Thiên tràn ngập ngũ quang thập sắc, mỗi một tấc da thịt, mỗi một tấc huyết nhục đều trở nên rõ ràng hơn, đắm chìm bên trong thất thải quang hoa.
Bất tử chi tâm có lực lượng mạnh mẽ, bắt đầu gia tăng tốc độ nhịp đập, đang cùng Thánh huyết bảy màu phát sinh dung hợp.
Tần Thiên có chút ít khiếp sợ, nhưng vừa nghĩ tới liền hiểu rõ huyền cơ trong đó.
Trái tim con người là khí quan trọng yếu lưu thông máu tuần hoàn, mà bất tử chi tâm lại huyền bí quỷ dị, còn Thánh huyết bảy màu lại có trí năng, biến hóa liên tục, nó đang cần một trái tim mạnh mẽ để chịu tải và vận hành
Tần Thiên có bất tử chi tâm, lại có thái cổ bất diệt thể, chính là đối tượng tốt nhất để dung hợp Thánh huyết bảy màu, kết quả như thế nào đều là nằm trong dự liệu.
Bất quá, Tần Thiên chưa từng nghĩ đến, bất tử chi tâm cùng dung hợp với Thánh huyết bảy màu sẽ mang đến cho thân thể hắn biến hóa nghiêng trời lệch đất, chỉ trong quá trình dung hợp thôi đã phóng thích lực lượng cường đại đến nỗi Tần Thiên không cách nào thừa nhận được, hắn chỉ chống đỡ trong chốc lát, liền lâm vào hôn mê bất tỉnh.
Bên trong mật thất, ánh sáng bảy màu, kim quang, lục quang đan xen lẫn nhau, tạo thành một quang mang dài hẹp lượn lờ trên người Tần Thiên, tầng tầng quấn quanh tựa như quang kén, bao quanh thân thể Tần Thiên.
Tuyệt Thiên lĩnh, thế giới bên dưới lòng đất, tầng .
Tam Thủ Viên Hầu cùng Phi Ảnh giao chiến lâu rồi, dây dưa không dứt, song phương bất cứ người nào cũng không chiếm được tiện nghi.
Tam Thủ Viên Hầu một lòng muốn cuốn lấy Phi Ảnh, cho nên tránh nặng tìm nhẹ.
Khiến Phi Ảnh tức muốn chết, thế nào cũng không nghĩ đến con khỉ xấu xí kia lại quỷ dị vô cùng, cũng không dễ dàng thu thập như trong tưởng tượng.
Trong tầng , Băng Tâm, Trầm Tuyết Y, Thiên Hoa Tà Nguyệt, Tây Môn Vũ, Đông Phương Thần Hạo, Long Mạc Nhất, Giang Lưu Tự bảy đại cao thủ bị Huyết Sát lệnh ngăn cản, khiến cho bảy người nghĩ như thế nào đi nữa nhưng thủy chung không cách nào xuyên qua phòng tuyến của Huyết Sát lệnh để tiến vào tầng .
Bảy người rất không cam lòng, nhưng mà không muốn quay trở về không công, lập tức lâm vào tình cảnh tiến thối lưỡng nan.
Cái loại tình huống này duy trì không được bao lâu, Huyết Sát lệnh kia liền hư không biến mất, không thấy tăm hơi.
Bảy đại cao thủ đều tự mình phát ra dò xét, sau khi xác định Huyết Sát lệnh đã rời đi, bảy người trước sau trực tiếp tiến vào bên trong tầng bốn.
Nơi này, cuồng phong bạo vũ, thiểm điện lôi minh.
Bảy đại cao thủ vừa mới tới, liền thấy được Tam Thủ Viên Hầu đang kịch chiến với Phi Ảnh, còn Huyết Sát lệnh biến mất kia lại hiện ra trên thạch bích.
“Tiểu tử kia đâu rồi, sao không thấy bóng dáng hắn nhỉ?”
Thiên Hoa Tà Nguyệt vừa mới mở miệng, thì Huyết Sát lệnh từ trên thạch bích phát ra huyết quang sáng ngọc, khiến cho cả tòa Huyết Sát động phủ kịch liệt lay động, đất đá bay tứ tung.
“Đó là Huyết Sát động phủ, Tam Thủ Viên Hầu nói đều là sự thật”
Giang Lưu Tự kinh hô lên một tiếng, hướng động phủ Huyết Sát phóng đi.
Sáu người còn lại cũng trực tiếp theo đuôi, muốn ngăn cản Huyết Sát động phủ sắp xuất thế, không cho nó rời đi.
Phi Ảnh cảm thấy Huyết Sát động sắp xuất thế, trong miệng phát ra một tiếng gầm giận dữ, quang dực trên lưng mãnh liệt huy động, vô số giọt nước mưa hóa thành quang châu, hướng bảy người vọt tới.
Giang Lưu Tự là người đứng mũi chịu sào, khi cảm thấy được nguy hiểm, liền nhanh chóng tạo ra kết giới phòng ngự.
Sáu đại cao thủ còn lại cũng đưa ra phản ứng tương tự, chỉ bất quá bọn hắn đã coi thường Phi Ảnh, toàn bộ phòng ngự kết giới của bảy người bị quang châu đánh cho nát bấy, cả đám kêu hô lên thảm thiết, trọng thương bay tứ tung.
Tam Thủ Viên Hầu cười hắc hắc, lắc mình rời đi.
Huyết Sát động phủ theo đất đá vỡ tung, toàn thân nó lóe lên quang mang hoa mỹ, phía trên quang hoa đang ngưng tụ thành một Thời không chi môn, tùy thời mở ra bất cứ lúc nào.
Huyết Sát động phủ thật là lớn, tựa như một ngọn núi, bên ngoài huyết quang chớp động dày đặc, những huyết văn trải rộng khắp toàn thân nó, tạo thành một loại phòng ngự.
Phi Ảnh nhìn Huyết Sát động phủ, cảm giác được loại phòng ngự này hết sức nghiêm mật, căn bản không tìm ra bất cứ sơ hở nào, điều này làm cho hắn vô cùng tức giận.
Băng Tâm, Trầm Tuyết Y, Thiên Hoa Tà Nguyệt không đợi chữa trị thương thế, tự mình phát ra dò xét tình huống Huyết Sát động phủ, nên tạm thời không rảnh tìm Phi Ảnh tính sổ.
Lúc này, Huyết Sát động phủ không ngừng lay động, phía trên nó là Thời không chi môn đang ngưng tụ.
Một khi Thời không chi môn mở ra, Huyết Sát động phủ sẽ chạy vào bên trong đó, không biết là bị truyền tống đến nơi nào.
Trước mắt, ở bên trong tầng bốn này, Huyết Sát động phủ với lực phòng ngự nghiêm mật, không lộ bất cứ sơ hở nào, khi mà tất cả cao thủ không làm gì được, đành lưu lại ấn ký lên trên Huyết Sát động phủ, sau này truy tìm tung tích Huyết Sát động phủ.
Phi Ảnh tức muốn chết, nó là huyền linh dị thú, không thích hợp rời Tuyệt Thiên lĩnh một thời gian dài.
Vì vậy, một khi động phủ Huyết Sát biến mất tiêu, Tần Thiên cũng theo đó tiêu thất thì Phi Ảnh hắn không có cơ hội nữa rồi.
Bảy đại cao thủ hơi tĩnh táo một chút, bọn họ cũng không nguyện ý tranh Huyết Sát động phủ ngay tại Tuyệt Thiên lĩnh này, ngược lại hy vọng Huyết Sát động phủ có thể rời khỏi nơi này nữa là khác.
Từ tình huống trước mắt mà suy đoán, Huyết Sát động phủ đã biến mất mấy vạn năm rồi, vì vậy năng lượng còn sót lại là cực kỳ có hạn.