Nam tử khinh thường nói: “Đối phó với ngươi mà cũng cần cầu viện nữa sao?”
Tần Thiên giải thích: “Không hoàn toàn là vì ta, cái bọn họ muốn cướp đoạt chính là tuyệt phẩm linh khí ở trong động phủ Huyết Sát”
Lời vừa nói ra, sắc mặt nam tử tuấn tú liền biến hóa, tuyệt phẩm linh khí đó chứ không phải là đồ vật bình thường.
Nhìn lướt qua bốn phía, nam tử cảm ứng được ở chỗ sâu Binh khố truyền ra linh lực ba động, Thiên Hoa Tà Nguyệt đang toàn lực xuất thủ, nhưng tựa hồ không làm gì được linh khí này, ngược lại thi thoảng còn phát ra âm thanh rống giận.
Băng Tâm, Trầm Tuyết Y, Cổ Liệt, Đông Thắng Thần Hạo bốn đại cao thủ nhanh chóng di động, ngăn cản lối đi vào Binh khố.
“Tiểu tử, ngươi không muốn chết thì nhanh nhanh rời đi, nếu không lúc sau sẽ chết không có chỗ chôn đó”
Nam tử hờ hững nói: “Cút ngay”
Tay áo phất tay một cái, hư không bể tan tành, một cổ lực lượng không thể chống đỡ được ập tới, ngạnh sanh đem bốn đại cao thủ đánh bay đi.
Đồng thời, nam tử vung tay nắm cánh tay Tần Thiên hướng chỗ sâu Binh khố phóng đi, cũng muốn cướp lấy tuyệt phẩm linh khí kia.
Cổ Liệt hét lớn một tiếng, khi bị bắn lui về sau liền hết sức tế ra Chiến kỳ mà mình đã thối luyện, quang hoa đỏ ngầu chiếu sáng bốn vách đá, tràn ra chiến ý vô thượng.
Đông Phương Thần Hạo, Trầm Tuyết Y song song triển khai công kích, chỉ có Băng Tâm chợt lóe rồi biến mất, một khắc sau đã hiện ra bên trong Binh khố, vừa lúc chặn đường đi tới của nam tử kia.
Lúc này, ở chỗ sâu Binh khố đột nhiên thức tỉnh một cổ lực lượng kinh khủng, kèm theo đó là tiếng rống giận dữ cùng sợ hãi của Thiên Hoa Tà Nguyệt, nhanh chóng hướng bên tràn ra.
Nháy mắt, Thiên Hoa Tà Nguyệt hiện lên tại trong mắt mọi người, nhưng mà cả người hắn toàn là máu, chật vật chịu không nổi, trên vẻ mặt tuấn tú lộ ra sự sợ hãi, phát cuồng chạy trối chết.
Băng Tâm thầm nghĩ có điều không ổn, cổ hơi thở kinh khủng kia chỉ trong nháy mắt đã tới gần, làm cho nàng vội vàng rời đi, thi triển ra thuấn gian tức thời cự ly ngắn.
Trầm Tuyết Y, Đông Phương Thần Hạo, Cổ Liệt ba người đều kinh hô lên một tiếng, tự đáy lòng nổi lên sự sợ hải vô biên, lập tức không quan tâm đến nam tử cùng Tần Thiên mà chỉ lựa chọn chạy trối chết.
Chỗ sâu Binh khố, một đầu huyết long khổng lồ phóng ra, nó tản mát ra khí thế đáng sợ đến mức thời không phải sụp đổ, bất kỳ lực phòng ngự nào cũng không làm nên chuyện gì.
Hắc y nam tử sắc mặt âm trầm, sợ hãi than: “Tuyệt phẩm linh khí quả nhiên là kinh người, không có thực lực vừa đủ, căn bản là không cách nào khống chế được”
Chợt lóe trở ra, nam tử mang theo Tần Thiên trốn vào hư không, nháy mắt rời khỏi động phủ Huyết Sát, biến mất không thấy bóng dáng.
Trong đại điện, cao thủ phái tề tựu chung cùng một chỗ, mang thần sắc bất an nhìn về chỗ sâu Binh khố, lâm vào tình cảnh tiến thối lưỡng nam.
Tuyệt phẩm linh khí là vô cùng kinh khủng, cao thủ năm phái cũng không dám nhích tới sát gần.
Song, tuyệt phẩm linh khí lại vô cùng trần quý, bọn họ không nỡ buông tha, chỉ có chờ đợi viện binh mau mau tới mà thôi.
Về phần Tần Thiên, cao thủ năm phái cũng không nóng lòng, hôm nay không bắt được hắn thì còn có ngày mai, dù sao cơ hội vẫn còn đó.
Nhưng mà, tuyệt phẩm linh khí này, một khi rơi vào trong tay người khác, muốn đoạt lại, vậy cơ hồ rất không có khả năng.
Vì thế, cao thủ năm phái mặc dù có chút sợ, nhưng lại không muốn rời đi.
Ánh sáng nhẹ chợt lóe, bóng người hiện lên.
Ở trong một tòa sơn cốc u tĩnh, hắc y nam tử mang theo Tần Thiên trống rỗng xuất hiện, chậm rãi rơi xuống bên cạnh hồ nước.
Hồ nước không lớn, nó như một khối ngọc bích vây quanh sơn cốc, bốn phía trăm hoa đua nở, bụi đất phiêu hương.
Buông cánh tay Tần Thiên ra, hắc y nam tử đứng nghiêm bên cạnh hồ nước, ánh mắt kỳ dị ngưng nhìn mặt nước, quanh thân lộ ra một nỗi ưu thương nhàn nhạt.
Tần Thiên hít sâu một hơi, làm cả người thư sướng, sinh mệnh trong cơ thể hắn chảy xuôi, cảm giác có điều kỳ diệu nào đó.
Hoán nhiên tân sinh, rời khởi bệnh tật, cuộc sống tương lại Tần Thiên sẽ rẽ sang một hướng khác.
Nhìn trăm hoa đua nở, cây cối xanh tươi trong sơn cốc, Tần Thiên cảm khái nói: “Còn sống thật là tốt a”
Nam tử lạnh lùng nói: “Phải không? Ngươi không muốn nói, nói tại sao những người kia lại muốn bắt ngươi?”
Tần Thiên đi tới bên cạnh nam tử, nhìn khuôn mặt tuấn tú mà lạnh lùng kia, cười nói: “Bọn họ nói trên người ta có hơi thở tiên tuyền thạch nhũ, ta nghĩ hơn phân nửa là liên quan đến thứ này. Mặt khác, ta nghe bọn hắn nói, tiểu trúc Thiên Y tựa hồ xảy ra chuyện gì đó, khi ta rời đi chưa lâu, Y tiên tử liền thần bí biến mất, bọn họ đoán chừng ta biết được chút ít gì đó, cho nên một đường đuổi giết”
Nam tử quay đầu lại nhìn Tần Thiên, cười lạnh nói: “Thể chất của ngươi so với người khác bất đồng, đây là vì cái gì?”
Tần Thiên cười nói: “Cái này phải cảm tạ Y tiên tử rồi, là do nàng thay đổi thể chất của ta”
Tần Thiên không ngốc, bí mật của mình tuyệt đối không thể tiết lộ, nếu không tất có họa sát thân ập tới.
Trước mắt, nếu Y Thiên Tuyết đã biến mất, đem hết thảy đầu mối đẩy lên người nàng, tự nhiên sẽ không có chút sơ hở nào.
Nam tử hỏi: “Nàng vì sao phải thay đổi thể chất cho ngươi?”
Tần Thiên chần chờ rồi nói: “Cái này liên quan đến bệnh tật của ta, ta là bệnh nhân của tiểu trúc Thiên Y, lưu lại ở đó đã ba tháng, nhưng mà bệnh này làm cho Y tiên tử bó tay chấm cơm. Sau lại, trải qua ba tháng quan sát và suy tư, Y tiên tử cuối cùng chọn một loại phương thức cực kỳ mạo hiểm, thay đổi thể chất của ta, do đó chữa khỏi bệnh của ta”
Tần Thiên nói nửa thật nửa giả như vậy, cũng thật không tính là bịa đặt.
“Ta sau khi lành bệnh, tiên tử nói cho ta biết, mặc dù bệnh đã được chữa khỏi, nhưng do thay đổi thể chất của ta, sau này sẽ mang đến tai nạn cho ta, để ta lập tức rời đi. Hơn nữa, lại tặng ta một chiếc nhẫn nói là, ở thời điểm nguy hiểm trước mắt sẽ có cao thủ xuất hiện chịu trách nhiệm bảo vệ an toàn cho ta, không để cho ta nhận được bất cứ tổn thương nào”
Nam tử hừ nhẹ một tiếng, không nói nữa, người lạnh lùng như hắn một lời nói đáng ngàn vàng, nói là giữ lời.
“Hôm nay, tiên tử không biết ở chỗ nào, theo ta đoán những người truy sát ta hơn phân nửa là muốn biết rõ ràng, tiên tử đã làm gì trên người của ta”
Nam tử không nói một lời, lẳng lặng nhìn mặt nước, lạnh lùng có điểm bất cận nhân tình.
Tần Thiên có chút bất đắc dĩ, đây chính là thần giữ nhà sau này của mình, không muốn cùng hắn quan hệ tốt hơn, vạn nhất một ngày nào đó hắn đi, vậy chính mình xong đời rồi.
“Còn ngươi? Ngươi làm sao quen biết được tiên tử?”
Hắc y nam tử sóng mắt khẽ nhúc nhích, trầm mặc một hồi, mới nói đến chuyện giữa hắn cùng Y Thiên Tuyết.
“Nàng từng có ân cứu mạng đối với ta”
Ngắn ngọn một câu, người này đúng là lạnh hết chỗ nói.
“Ta gọi là Tần Thiên, năm nay mới mười tám tuổi, còn ngươi?”
“Lôi Đình, hai mươi bảy”
Từng chữ như vàng, nam tử cao ngạo lạnh lùng, làm cho người ta khó có thể tới gần.
Tần Thiên kinh ngạc nói: “Hai mươi bảy, một chút cũng không nhìn ra a”
Lôi Đình liếc mắt nhìn hắn một cái, tuổi thọ của tu luyện giả há có thể lấy mắt phàm trần nhìn thấu sao?
“Ngươi là phàm phu tục tử, sao có thể nhìn thấu tuổi của người khác được”
Tần Thiên nghi hoặc nói: “Tu luyện giả có cái gì bất đồng sao?”
Lôi Đình cười lạnh nói: “Thường dân bất quá thọ trăm tuổi, còn tu luyện giả sống ngàn năm, vạn năm là chuyện thường, còn có người đạt tới cảnh giới Trường Sinh, sống mấy vạn năm cũng không phải là việc khó”
Tần Thiên vẻ mặt hoảng sợ, ngàn năm, vạn năm, mấy vạn năm, đây là khái niệm gì chứ?
Thấy bộ dạng ngạc nhiên của Tần Thiên, Lôi Đình mắng: “Thật là tên nhà quê, không có kiến thức”