Đỗ Vân Thăng hỏi: “Chín bước cuối cùng này, ngươi tính toán như thế nào, bắt tay vào làm những gì?”
Đông Phương Nhật Hoa nhìn lướt qua mọi người, trầm giọng nói: “Phái người dò đường, đây là phương pháp duy nhất. Mặc dù có nguy hiểm, nhưng ta sẽ cẩn thẩn phân tích tìm ra vài loại phương thức có khả năng nhất, sẽ không để mọi người đi chịu chết đâu. Từ xưa tới nay, Xích Huyết cốc đã làm chết không ít cao thủ, chúng ta nếu không tìm được sinh lộ, tất cả mọi người đều táng thân tại nơi này. Vì vậy, mặc dù nguy hiểm, nhưng chúng ta lại không có lựa chọn nào”
Đạo lý này tất cả mọi người đều hiểu, vì vậy mặc dù không chút tình nguyện, nhưng cũng không có ai phản đối.
Cửu phu nhân nói: “Chúng ta bây giờ còn dư lại người, ngươi tính phái bao nhiêu người đi dò đường vậy?”
Đông Phương Nhật Hoa nói: “Cái này phải xem tình huống thế nào đã, nếu vận khí tốt, thoáng cái tìm được, nếu vận khí không tốt, vậy cần phải thử dò xét từng bước một”
Vì muốn thể hiện thành ý, Đông Phương Nhật Hoa phái ra một vị cao thủ dưới trướng, bảo hắn là người thứ nhất dò đường.
Mạnh Phi Vân, Đỗ Vân Thăng đều có một mình, không thể phái người ra.
Bên cạnh Hách Liên Hùng cũng chỉ còn lại Kiếm Thần Phong, đó là thiếu chủ Thiên Kiếm tông, thân phận tôn quý, cũng không dễ dàng mạo hiểm.
Vì thế, ánh mắt tất cả mọi người đều rơi vào trên người Thiên Hoa thế gia cùng Tiểu Vân Thương Hải.
Bên cạnh Cửu phu nhân chỉ còn lại hai người, một người là Thiên Hoa Tà Nguyệt, người còn lại tu vi hơi kém một chút.
Cửu phu nhân không nói hai lời, phái ra gã có tu vi hơi kém kia đến tham gia.
Tiểu Vân Thương Hải có người, coi như là nhân số nhiều nhất.
Vân Hà tiên tử dưới ánh mắt của mọi người, liền phái ra vị cao thủ, Trầm Tuyết Y và Chu Dật đều lưu lại bên cạnh mình.
Kể từ đó, Đông Thắng Huyền Tông, Thiên Hoa thế gia, Tiểu Vân Thương Hải gồm có bốn người, đều nghe theo an bài của Đông Phương Nhật Hoa.
Đông Phương Nhật Hoa sau khi nghiên cứu hồi lâu, suy đi tính lại vài loại phương pháp dò đường khả thi nhất, sau đó bắt đầu dò đường.
Người thứ nhất dò đường vẫn là cao thủ của Đông Thắng Huyền Tông, hắn bắt đầu từ khối huyết thạch thứ nhất, nương theo người trước kia một đường đi thẳng, một hơi đi đến bước thứ , kết quả mọi chuyện đều thông thuận.
Đến bước thứ , tâm tình mọi người đều treo cao cao, ánh mắt cả một đám người đều trợn trừng lên, sợ bỏ qua cái gì đó.
Vị cao thủ kia cũng sợ mất cả hồn vía, sau khi chần chờ một hồi lâu, dưới sự thúc dục một lần nữa của Đông Phương Nhật Hoa mới bước ra một bước mấu chốt.
Chỉ thấy quang hoa chợt lóe, vị cao thủ kia đứng vững vàng trên huyết thạch ở bước thứ , cũng không phát sinh vấn đề gì.
Tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhỏm, cuối cùng cũng đi đúng hướng.
Lôi Đình cùng Tần Thiên đứng cách đó mấy dặm, ngắm nhìn chăm chú, nên cũng có chút khẩn trương.
Hít sâu một hơi, vị cao thủ kia sau khi đi đúng, cho nên lá gan cũng lớn thêm không ít.
Y theo suy đoán của Đông Phương Nhật Hoa, bắt đầu …. Hướng một huyết thạch khác bay đi.
Đây là bước thứ , mọi người đều chăm chú ngắm nhìn, tâm tình một lần nữa khẩn trương trở lại.
Mủi chân điểm một cái, quang hoa lóng lánh, một đạo quang nhận ánh sáng ngọc phá không mà hiện, trong tiếng kinh hô của mọi người, thoáng cái đem người nọ chém chết.
Đông Phương Nhật Hoa có chút bi thương, đây là đệ tử Đông Thắng Huyền Tông đó.
Đông Phương Vũ Nhược kinh hô lên một tiếng, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên mấy phần bi thương.
Vân Hà tiên tử nhìn Đông Phương Nhật Hoa trầm giọng nói: “Tông chủ cần phải suy nghĩ cho tốt a, đây là nhân mạng đó, cũng không phải trò đùa”
Đông Phương Nhật Hoa cười khổ nói: “Ngươi nghĩ rằng ta muốn thế sao?”
Lướt ngang mấy trăm trượng, Đông Phương Nhật Hoa một đường đến huyết thạch thứ , lại một lần nữa rơi vào trầm tư.
Sinh lộ này càng về sau càng thêm hung hiểm, không một chút may mắn, đều đưa đến vạn kiếp bất phục, làm người ta khủng hoảng hơn.
Lôi Đình lưu ý phản ứng của Tần Thiên, truyền âm nói: “Ngươi đã nhìn thấy đều gì xảy ra sao?”
Tần Thiên chần chờ một chút, quay đầu nhìn Lôi Đình thấp giọng nói: “Tinh Thần chi lộ”
Lôi Đình sắc mặt kinh biến, ánh mắt cổ quái nhìn chằm chằm Tần Thiên.
“Ngươi đúng là người không đơn giản”
Tần Thiên cười khan một tiếng, không đơn giản là sao?
Đây chỉ là biểu hiện giả dối.
Suy tính hồi lâu, Đông Phương Nhật Hoa đưa ra kết quả, đem vị cao thủ của Thiên Hoa thế gia gọi tới bên cạnh, đích thân chỉ điểm.
Sau đó, dò đường lần thứ hai lại bắt đầu.
Lần này, cao thủ dò đường vận khí rất tốt, vượt qua bước thứ , kế tiếp là bước thứ cũng đang được xác thực, điều này làm cho tất cả mọi người cảm thấy có hy vọng.
Nhưng mà, sinh mệnh dừng lại ở bước thứ , Đông Phương Nhật Hoa suy tính cũng không hoàn toàn chính xác, điều này làm cho mọi người một lần nữa lâm vào khủng hoảng.
Tần Thiên một mực quan sát cẩn thận, ngay khi vị cao thủ Thiên Hoa thế gia kia bước ở bước thứ , tại trong đầu Tần Thiên xuất hiện Tinh Thần chi lộ rất nhỏ, chỉ ra phương vị của bước thứ .
Khi vị cao thủ kia đi bước thứ , thì Tinh Thần chi lộ của Tần Thiên chỉ ra phương vị bước thứ , điều này làm cho tinh thần Tần Thiên phấn chấn hơn, đáng tiếc vị cao thủ kia đi nhầm đường.
Hiện tại, hai vị cao thủ của Tiểu Vân Thương Hải cảm thấy cực kỳ lo lắng, bởi vì lập tức sẽ đến phiên bọn họ ra sân, như vậy so với ra pháp trường không khác biệt lắm, ai dám nói không sợ chứ?
Đông Phương Nhật Hoa ánh mắt ngưng trọng, nghĩ nghĩ rất nhiều lần, xem xét qua lại bảy tám lần.
Ngay cả huyền nữ Đông Phương Vũ Nhược cũng giúp đỡ thôi diễn, thăm dò lộ tuyến sau cùng ở vòng thứ ba.
Khẩn trương, kích thích, lo lắng, bất an, đều hiện lên trên mặt của mỗi người, cho dù là cao thủ cảnh giới Bất Diệt sắc mặt cũng hiện lên vẻ ngưng trọng, nhìn chẳng thấy nửa nụ cười nào.
Tần Thiên có chút khẩn trương, dùng sức kéo cánh tay Lôi Đình, tựa hồ muốn nói cái gì đó, nhưng hắn lại nhịn được.
Lần thứ ba dò đường vừa bắt đầu cũng rất thuận lợi, bước thứ hoàn toàn chính xác, bước thứ cũng đúng hướng, nhưng bước kế tiếp là , Đông Phương Nhật Hoa suy tính có điểm sai lầm.
Ba lượt dò đường, tiến lên phía trước bước, hiệu quả rõ rệt, nhưng trả giá cũng thật nhiều.
Trơ mắt, chỉ còn lại một người có thể dùng được, tâm của mọi người cũng trầm trọng thêm.
Cứ như tình huống mới vừa rồi mà suy đoán, người còn sót lại tuyệt đối không cách nào bước đi bước cuối cùng, khi đó nên phái ai ra dò đường tiếp đây?
Đông Phương Nhật Hoa không suy nghĩ đến vấn đề này, tâm thần của hắn hiện giờ đều đặt ở suy tính, bao gồm cả Thiên cơ thôi toán cũng đem ra dùng, nhưng mà nơi này lại hết sức quỷ dị, muốn xông ra cũng không phải dễ dàng gì.
Ước chừng khoảng nửa canh giờ, Đông Phương Nhật Hoa đầu tóc đen nhánh kia đã chuyển thành trắng bạc một nửa.
“Tông chủ, người …”
Đông Phương Vũ Nhược thanh âm lộ mấy phần bi thương, số người còn lại cũng cảm nhận được một loại bi thương.
Ở nơi này nguy hiểm tùy thời phủ xuống đầu họ, áp lực vô hình làm cho tâm lực mọi người càng thêm mệt mỏi.
Đông Phương Nhật Hoa cười phức tạp một tiếng, phất tay bảo người dò đường cuối đến bên cạnh.
Lát sau, dò đường lượt thứ tư được bắt đầu.
“Cẩn thận”
Trầm Tuyết Y nhìn vị đồng môn kia, lộ ra nụ cười có mấy bất đắc dĩ.
Dưới tình huống này, tánh mạng trân quý, nhân tính ích kỷ, càng lộ ra vẻ tàn khốc.
Vị cao thủ kia cười bi thương một tiếng, hướng về Trầm Tuyết Y khẽ gật đầu, sau đó chợt lóe lên.
Một đường đi tới, bước đều thông thuận, đây là người ta dùng mạng mình để đổi lấy.
Bước thứ chỉ dừng lại trong chốc lát, tất cả mọi người đều ngừng thở, hận không thể đem lực lượng trên người gia tăng đến trên người kia.
Tần Thiên nhãn thần sáng quắc, chú ý đến bước chân của người đó, hắn là người duy nhất trong toàn trường biết chính xác phương vị của bước thứ .