Trang Cửu vẫn cẩn thận cách ba bước theo sát phía sau Tiền Vinh, không dám tiến lên, không dám tụt lại. Cuối cùng đi đến cạnh hồ hoa sen trong hậu hoa viên, Tiền Vinh mới bỗng nhiên dừng bước, xoay người.
Trang Cửu dừng bước, gãi gãi đầu: “Hì hì......”
Tiền Vinh hít một hơi khí lạnh, nhịn xuống xúc động muốn nổi gân xanh.
“Nương tử......” Trang Cửu chủ động mở miệng, thái độ nhận sai hợp tác vô cùng tốt đẹp.
Tiền Vinh trừng mắt.
“Tiểu Tiền,” Trang Cửu bèn sửa miệng, “Cái kia, hôm nay đi phủ Thượng thư rồi. Cũng nói rõ với Chu Thượng thư. Chu Thượng thư trước nay thanh bạch liêm khiết thiết diện vô tư, chỉ đặc biệt yêu thương nữ nhi thứ ba, hai tiểu thư trước đều là gả cho người tình đầu ý hợp, cho nên nữ nhi thứ ba làm sao cũng không thể ủy khuất.”
“Cho nên chỗ Chu thượng thư liền đánh dấu chéo?” Tiền Vinh hỏi.
“Ừ.” Trang Cửu gật đầu, “Ngày mai ta lại đi phủ Tướng quân cùng chỗ của Đại sứ Ninh Ma Quốc, ngươi đi với ta không?”
“Ta không có hứng thú.” Tiền Vinh thản nhiên nói.
Trang Cửu bĩu môi. Rõ ràng là đang ghen mà, khẩu thị tâm phi...... Bất đắc dĩ là làm sao cũng không dám nói câu này ra khỏi miệng.
Nhưng Tiền Vinh chỉ yên lặng nhìn hắn một lát, nhìn đến mức Trang Cửu trong lòng có chút sợ hãi: “Sao vậy?”
“Chỉ như vậy?” Tiền Vinh nhướng mày hỏi.
“Chỉ như vậy.” Trang Cửu thực chắc chắn.
Tiền Vinh chậm rãi cong lên khóe miệng, kéo ra một nụ cười lạnh, lại vung tay áo, xoay người đi về phía lương đình giữa hồ sen, Trang Cửu vội vàng đuổi theo: “Tiểu Tiền...... Tiểu Tiền......”
Tiền Vinh cũng không để ý tới hắn. Xem tư thái này, Trang Cửu lập tức rất không cốt khí mà sửa miệng: “Có, còn có.”
Tiền Vinh lúc này mới dừng chân, xoay người, khoanh tay ôm ngực nhìn hắn.
Trang Cửu ủy ủy khuất khuất mở miệng: “Không phải là không muốn khiến ngươi bị liên lụy sao...... Ý tứ Hoàng Thượng ta lại không hiểu, suy nghĩ của Tiểu Thập Tam ngay cả chính bản thân nó cũng chưa cân nhấc kỹ......”
“Cho nên ngươi lo trước tính sau, lại ngay cả ta cũng muốn tính kế?” Tiền Vinh nhíu mày.
“Đâu phải tính kế, là bảo hộ.” Trang Cửu bĩu môi nói, nhìn sắc mặt Tiền Vinh một cái, mới lại mở miệng, “Được rồi, là muốn nghĩ biện pháp gạt ngươi, chuyện này cũng phải tốn rất nhiều tâm tư......”
Tiền Vinh giận hắn đủ rồi, lắc lắc đầu, ngồi xuống ghế đá trong lương đình: “Vậy không bằng ngươi thành thành thật thật nói cho ta biết từ đầu tới cuối, đã không cần tốn nhiều tâm tư như vậy.”
Trang Cửu cũng ngồi xuống: “Nhưng là Tiểu Tiền, chuyện này trọng đại...... Được rồi, ta là muốn nói, nhờ thành ý không liên hôn chính trị, xem có thể lôi kéo mấy người kia hay không......”
“Nhưng nếu Thập Tam không có ý tứ kia, ngươi cho là không phí tâm tư thêm nữa à?” Tiền Vinh hỏi.
“Ta cũng không biết vì sao Hoàng Thượng lại muốn chiêu hiền nạp sĩ cho Thập Tam,” Trang Cửu lắc đầu, “Cũng không biết hắn rốt cuộc có phải là hướng về phía ngươi hay không.”
“Ta có bối cảnh là Ngân Tùng bảo, Hoàng Thượng sẽ suy nghĩ cẩn thận rồi mới hành động.” Tiền Vinh nói.
“Aiiii!” Trang Cửu thở dài thật mạnh, “Cho nên ta chính là rất ghét loại chuyện đoán đến đoán đi này!”
Tiền Vinh lại buồn cười nhìn hắn: “Ta còn tưởng là ngươi rất thích thú.”
“Trước kia có lẽ là vậy, khi đó một người ăn no cả nhà không đói().” Trang Cửu nhìn về phía hắn, “Hiện tại mới biết được, nguyên lai trong lòng có vướng bận, là ngọt ngào bao nhiêu, lại rối rắm bao nhiêu......”
Tiền Vinh ngây ngẩn nhìn hắn, đột nhiên sợ run cả người: “Sau này đừng nói những lời như vậy.”
Trang Cửu giật nhẹ khóe miệng.
Khi hai vị đại nhân trở lại đại sảnh, Trang Di tựa hồ đã chỉnh lý xong tư tưởng, đang chậm rãi uống trà.
Thấy hai người bọn họ đến, lại mở miệng nói: “Con vẫn chưa nghĩ kĩ, cửu thúc có thể cho con thêm chút thời gian không?”
Trang Cửu nhướng mày: “Có thể thừa nhận mình chưa nghĩ kỹ cũng cần dũng khí, được, vậy cho con thêm vài ngày.”
“Tạ ơn cửu thúc, tạ ơn Tiền thúc.”
Ngày hôm sau, Trang Cửu dây dưa lôi kéo Tiền Vinh cùng đi với hắn, bị thẳng thắn cự tuyệt, đành phải một mình xuất môn, đi phủ Tướng quân.
Tiền Vinh ở lại Vương phủ, dựa vào cửa sổ nhìn về phía hồ sen tươi đẹp, nhất thời diện vô biểu tình, không biết đang nghĩ gì.
Đến khi thanh âm của quản gia vang lên bên tai: “Chủ tử, Thất Vương gia tới thăm.”
“Nói với hắn Trang Cửu đi vắng.” Tiền Vinh nói.
“Tiểu nhân đã nói như thế, nhưng Vương gia nói là sẽ chờ, còn hỏi ta ngài có ở nhà hay không, Vương gia muốn gặp ngài.” Quản gia nói.
Tiền Vinh nhướng mày, Trang Thất muốn gặp y? Liền đứng dậy, sửa sang lại vạt áo: “Đi thôi.”
“Vâng.”
Dọc theo đường đi nhìn ngắm phong cảnh ngày hè, trên cây lá xanh um tùm, xem như râm mát. Trong lòng Tiền Vinh có chút phiền muộn, cũng không nói ra được là vì sao.
Trang Thất đang ở trong đại sảnh uống trà, thấy y đến, liền cười nói: “Cửu đệ tức() đã lâu không gặp, vẫn khỏe?”
“Tạ ơn Thất Vương gia quan tâm.” Tiền Vinh mạnh mẽ cười đáp lại hắn.
“Cửu đệ hẳn là đã đi phủ Tướng quân rồi.” Trang Thất hỏi.
Tiền Vinh lại nhướng mày: “A? Phủ Tướng quân? Phủ Tướng quân nào?”
“Ngươi không biết?” Trang Thất hỏi.
Tiền Vinh suy tư một chút, chần chờ lắc đầu.
“Hoàng Thượng muốn cưới vợ cho Cửu đệ.” Trang Thất cười nói.
“Hắn không phải đã cưới rồi à?” Tiền Vinh sắc mặt không tốt hỏi lại.
Trang Thất ngây ra, lập tức cười ha ha: “Đúng vậy, đã cưới một lần rồi, còn trung trinh kiên định thề không cưới thêm nữa. Cửu đệ quả thật uyển chuyển cự tuyệt Hoàng Thượng, nhưng ai có thể hiểu được tâm tư Hoàng Thượng chứ?”
Sắc mặt Tiền Vinh đen vài phần.
“Còn không phải sao, hôm qua đi phủ Thượng thư, hôm nay lại đi quý phủ của Lý Đại tướng quân.” Trang Thất tiếp tục nói.
Tiền Vinh im lặng chốc lát, mới nói: “Lời ấy của Thất Vương gia là có ý gì?”
“Không phải ác ý gì,” Trang Thất nói, “Chỉ là muốn biết, cuộc hôn nhân tựa như vui đùa của hai nam tử, thật sự có thể chống chọi lại phong ba bão táp bên ngoài hay không.”
Tiền Vinh ảm đạm cười: “Khiến Thất Vương gia lo lắng như vậy, thật sự cảm tạ.”
Trang Thất lắc đầu, cười nói: “Lại nói tiếp ta cũng quả thực không biết Cửu đệ là thật hay giả, nhưng Tiền công tử ngươi thì sao? Ngươi đối Cửu đệ là tâm ý thế nào?”
Tiền Vinh hơi hơi sửng sốt, vừa nghĩ về vấn đề của hắn, vừa nghĩ hắn vì sao lại hỏi như vậy. Liền nhìn về phía Trang Thất, Trang Thất nhìn y dịu dàng cười, sâu trong ánh mắt lại mang theo chút suy xét. Bèn giật mình nhận ra, cười nhạt nói: “Thất Vương gia không cần lo lắng ta và Trang Cửu thế nào. Trước quan hệ cá nhân giữa ta và hắn, là quan hệ giữa hắn và Ngân Tùng bảo. Ta là người đến từ Ngân Tùng bảo, đương nhiên sẽ tận tâm tận lực làm trợ thủ của hắn, hiệp trợ hắn, và người liên hợp với hắn.”
Trang Thất sang sảng cười to, đôi mắt hoa đào híp thành một cái khe: “Không dám không dám, Tiền công tử quả nhiên là tâm sáng như gương, là bổn vương mạo phạm.”
“Vương gia có nghi ngờ này là bình thường.” Tiền Vinh đáp.
Lại ngồi hàn huyên hồi lâu, qua một lát Trang Thất cuối cùng nói phải đi, Tiền Vinh mới xác định hắn hôm nay quả nhiên chính là hướng tới mình mà đến, liền cười đưa hắn ra đại môn.
Đứng ở cửa một lát, thẳng đến khi nhìn không thấy bóng dáng cỗ kiệu của Trang Thất, mới trở lại, phất tay đi về phía phòng ngủ.
Về đến phòng, lại khôi phục tư thế lúc Trang Thất chưa tới, ngồi trước cửa sổ, nhìn nơi xanh biếc kia xuất thần.
Đáp án của y, tất nhiên làm cho Trang Thất vừa lòng. Nhưng câu hỏi của Trang Thất, lại giống như ném một viên đá vào trong lòng y, tạo nên gợn sóng.
______________________________________________________________________________
() Một người ăn no cả nhà không đói: chỉ người đơn thân. Một người ăn no, cả nhà cũng no theo, cả nhà chính là một người.
() Đệ tức: em dâu