“Ái phi, hôm nay hoàng huynh hỏi thăm ngươi đó.” Hạ triều, Trang Cửu trở về chủ ốc, một bên thay thường phục, một bên hỏi Tiền Vinh đang ngồi trước cửa sổ đọc sách.
Tùy tùng Triệu Tiểu Cường và Dương Duệ chỉ thấy Tiền Vinh trả lời lãnh đạm “ân” một tiếng, cực kỳ thất vọng —-nhớ hồi Vương phi mới nhập phủ, mỗi khi Vương gia “gọi yêu” liền đánh người thẳng tay. Hiện tại Vương gia vẫn thích gọi đùa như trước nhưng Vương phi đã quen, chán chả buồn phản ứng, bình thản đáp lời.
Mọi người trong vương phủ đều nghĩ, thế là mất đi một thú vui….
“Hắn hỏi ngươi khi nào có thể sinh cho ta một tiểu thế tử hoặc quận chúa.”
“…….Ngươi cứ ra ngoài ôm một đứa về cho nhanh.”
“Của ngươi sinh ta mới thương.”
“… Vương gia, đừng để ta cảm thấy ngươi trơ trẽn vô sỉ.” Ngay cả ngữ khí uy hiếp cũng phi thường lãnh đạm.
Trang Cửu đã thay xong y phục, đi tới bên canh Tiền Vinh:”Hôm nay người sao rồi?”
“Tàm tạm.” Tiền Vinh nói:”Chính là có chút vô lực, không thể tụ khí.”
“Mau khỏe nhanh lên.” Trang Cửu than vãn “Ta phi thường hoài niệm cảnh trước đây, ngươi hơi một tí là đánh đập ta ta tàn nhẫn….”
Tiền Vinh liếc xéo hắn một cái, khóe miệng mơ hồ giật giật.
“Hôm nay hoàng huynh còn nói, đã ủy khuất ngươi rồi.” Trang Cửu lại kéo lại trọng tâm câu chuyện quay về.
“Phiền ngươi nói lại với hoàng thượng, lấy chồng theo chồng, ta không ủy khuất.” Tiền Vinh trả lời.
Trang Cửu ngồi đối diện y, khẽ thở dài một cái:”Hoàng huynh cũng biết mọi chuyện, nhưng lão tam hành sự từ trước đến giờ luôn cẩn thận, lần này cũng không ngoại lệ. Hắn có rất nhiều người trung thành và tận tâm sẵn sàng chịu tội thay hắn, biệt viện cũng không phải của hắn trên danh nghĩa. Chỉ mỗi lời ta nói không thể coi là bằng chứng.”
“Ta biết.” Tiền Vinh buông sách “Hoàng thượng đều nhìn thấu mọi sự.”
“Nhưng ngươi muốn nói ngài biết rõ hết thảy, nhưng lại thờ ơ để mặc người khác tranh đấu, là rất độc ác, đúng không?” Trang Cửu thuận miệng hỏi.
“Ta không có ý ấy.” Tiền Vinh khẽ nói.
“Đối với ngươi chính là ý này.” Trang Cửu đứng dậy, vung tay áo “Ngươi nói ta đây đang làm gì? Ta trăm phương ngàn kế, tận lực bày mưu tính tính toán toán là vì cái gì?”
Tiền Vinh lại cầm sách lên đọc, không trả lời hắn.
——————-
Ngày thứ hai, Cửu vương gia sau khi hạ triều hấp tấp phóng về nhà.
“Ái phi, ta đã trở về.” Trên tay hắn xách một hộp đồ ăn tinh xảo đi vào ngọa thất.
Tiền Vinh đang đọc sách, chẳng buồn cử động.
“Ái phi, hôm nay hoàng thượng ban cho ta điểm tâm do Nam phi của ngài làm. Ta một miếng cũng không ăn, mang hết về cho ngươi nè.” Trang Cửu cười nịnh nọt.
“Ngọt không?” Đường nhìn của Tiền Vinh di động khỏi trang sách.
“Không ngọt không ngọt. Tay nghề của Nam phi ngay cả hoàng thượng cũng tán thưởng, hơn nữa tự tay nàng làm a. Trà bánh này một điểm cũng không ngấy, vừa vào miệng đã tan ngay, mùi thơm phức dễ chịu…” Trang Cửu ngừng lại “Ngươi nếm thử xem.”
“Ân.” Tiền Vinh gật đầu “Cảm tạ.”
“Không cần khách khí, có gì đâu.” Trang Cửu lập tức bước đến, nâng thực hạp, mở ra.
Quả nhiên mà mỹ vị động lòng người, có sáu cái, tất cả đều đặt trước mũi Tiền Vinh.
Nhìn ánh mắt như cún con của Trang Cửu, Tiền Vinh dù biết bản tính của hắn, vẫn chẳng nỡ nhẫn tâm cự tuyệt hảo ý. Nhón một khối điểm tâm bỏ vào miệng, quả nhiên ngon như Trang Cửu miêu tả. Tiền Vinh tinh tế nhấm nháp thưởng thức, đợi nuốt xuống hết mới nói:”Quả đúng là món ngon. Ngươi cũng ăn đi.”
Trang Cửu lắc đầu cười:”Không, này là ta mang về cho ngươi ăn mà.”
Tiền Vinh bất đắc dĩ:” Vậy ngươi cứ bỏ xuống trước, ta sẽ từ từ ăn.”
“Được.” Trang Cửu lập tức y lệnh, đặt hộp điểm tâm lên bàn trà bên cạnh Tiền Vinh cho tiện tay dễ lấy.
Bên ngoài, hai thị nữ đi qua Triệu Tiểu Cường, vẻ mặt cực kỳ ngưỡng mộ, nhẹ giọng nói thầm:”Vương gia quả nhiên yêu vợ, chủ nhân thực sự là ông chồng tận tâm.”, bất đắc dĩ trao đổi ánh mắt với Lý Cương đang đứng trước mặt, tự hiểu là không tuyên truyền ra ngoài. Vương gia mỗi ngày đều bày trò, thỉnh thoảng cũng có một hôm yên tĩnh….
Thời gian buổi tối, bên ngoài phòng ngủ, hai người dùng bữa tại đại sảnh. Trang Cửu sai người hâm nóng bầu rượu đem tới, muốn cùng Vương phi nâng cốc chúc mừng.
Đợi hạ nhân lui hết xuống, Trang Cửu hạ mình, thân phận cao quý tự tay rót rượu cho Tiền Vinh. Tiểu Tiền cũng không khách sáo, cùng hắn chạm chén đối ẩm.
Từ lúc Cửu Vương phi vì cứu Vương gia mà bị trúng độc tới nay, Cửu vương gia đối với Vương phi yêu thương gấp bội, việc gì cũng đích thân làm. Hạ nhân đều xì xào sau lưng, hai phu thê bọn họ sau tân hôn, tình cảm rất nồng cháy. Không phải thế thì sẽ không ‘yêu’ Vương phi tới độ mỗi lần đều “thân thể mệt mỏi không thể xuống giường”, đến tận trưa ngày thứ hai, thậm chí là đến chiều với nhìn thấy người.
Nhưng tình hình thực tế lại vô cùng thuần khiết, chẳng qua Tiểu Tiền không thẳng nổi tửu lượng mà thôi.
Tiền Vinh dĩ nhiên biết bọn đầy tớ mặt mũi ám muội, nhưng lần này lạ cái là không có nổi giận. Theo lý mà nói, y đã hết cách, đương làm quen dần.
“Ngày mai có bận gì không?” Trang Cửu thuận miệng hỏi.
“Không có.” Tiền Vinh nheo mắt nhìn hắn.
“Khụ” Trang Cửu buông chén rượu, lần này nói nghiêm túc:”Ngày mai ta phải dự nghị sự thường kỳ, ta muốn ngươi đi cùng ta.”
Tiền Vinh không trả lời hắn, chỉ nhìn hắn hoài nghi. Người nọ vẻ mặt chính khí nghiêm nghị, không nhìn ra mánh khóe.
“Được.” Tiền Vinh do dự một chút rồi đồng ý.
Trang Cửu lập tức cười phấn khởi :”Ta biết mà, kỳ thực ngươi đối với ta tốt nhất.”
“…..”