Dạ Chi Thương

chương 19

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ta sở dĩ cảm khái thực lực Đào tử, là vì hiện tại trong hệ thống chỉ có Hoàng tộc là liên minh cấp , để thăng lên cấp phải làm một nhiệm vụ vô cùng phức tập, cần nhiều thành viên kết hợp, công cụ thăng cấp cũng rất khó đánh. Trong đó còn có một phần rất biến thái, Npc hỏi ngươi có hay không vì minh chủ mà chết, nếu ngươi trả lời có, lập tức liền mất mạng.

Trong liên minh của Đào tử, không có nhiều người lắm, được cái nhóm người này so với chúng ta có vẻ mạnh, thoạt nhìn ra dáng hơn, Đào tử nói trước mắt nhiệm vụ chủ yếu của chúng ta là luyện cấp, thừa dịp Bá V chủ cùng Hoàng tộc Truy mệnh lo đánh nhau mà đem cấp bậc của bản thân luyện cho cao một chút.

Trên BBS có một người tự xưng là nguyên lão của Hoàng tộc viết một bài về Đào tử, nội dung chủ yếu là nói: Đào tử vong ân phụ nghĩa, cua bà xã của Hoàng tộc Truy mệnh, lúc trước Truy mệnh như thế nào như thế nào giúp đở Đào tử, vì Đào tử như thế nào thế nào, nhưng Đào tử lại không thèm bận tâm tới tình cảm anh em này, lại đi cua chị dâu. Kết quả Truy mệnh tức giận, đem liên minh của Đào tử đá khỏi kết minh.

Bất quá Truy mệnh ở dưới comment một câu, [ Sự tình không như mọi người nghĩ đâu, là Đào tử muốn rút khỏi kết minh, Đào tử chính mình lựa chọn, hy vọng các bạn bè quen biết ta không cần làm khó Đào tử.]

Bá chủ cũng vào comment, [Đào tử làm tốt lắm, rời khỏi kết minh rác rưởi của Hoàng tộc đúng là lựa chọn sáng suốt, ta bảo hộ ngươi.] Đào tử comment sau bài của Bá chủ: [Bá chủ ngươi Ít nói nhảm đi, ta cần quái gì sự bảo hộ của ngươi. Lăn xa ra một chút.]

Lần đầu tiên ta nhìn thấy Khả ái đào tử còn nghĩ, vì cái gì một thằng đàn ông con trai mà lại đi đặt cái danh đáng yêu như vậy, cảm giác cái danh này rất có thể đại biểu cho tính cách của một người. Nhưng là sau khi biết hắn rồi, lại cảm thấy hắn rất lạnh lùng, hơn nữa còn rất táo bạo, nói chuyện khá thẳng thắng.

Ta rốt cục nhịn không được Pm hắn: [Đào tử, Danh trong game này là tự ngươi đặt sao?]

[Không phải.]

[……] đối với câu trả lời ngắn gọn của Đào tử, làm ta không biết phải nói gì tiếp.

[Chi vậy?]

[Không có gì, chính là cảm thấy tính cách của ngươi không đáng yêu như thế, mà lại đặt danh là Khả ái đào tử.] ta cũng nói trắng ra.

[……] Đào tử cũng phản lại, [ uy ~ Cái tên này, nói chuyện cũng thẳng thắng vừa thôi, chạm tự ái a.]

[Ta vậy nhưng không có thẳng thắng bằng ngươi.] Hắn thế mà lại đi nói ta.

[Ta cho ngươi ấn tượng như vậy sao? Thật có lỗi, kỳ thật trước kia ta không phải như thế. Ai] Bộ dáng Đào tử dường như có tâm sự.

[Là vì người giúp ngươi đặt Danh sao?] Trực giác của chòm sao Song Ngư.

[Ngươi là thầy bói sao?] Xem như Đào tử thừa nhận sự suy đoán của ta.

[Ừm, là người trong game này?] Ta kỳ thật cũng không muốn hỏi chuyện riêng tư người ta, bất quá tay đã đánh ra mấy dòng chữ.

[Hừ, sao ngươi không trực tiếp hỏi ai cho lẹ……]

[ Chậc…… Ta không ý gì khác, đừng có tức giận a.]

[ Cũng không có gì quan trọng, Người đặt danh cho ta là Truy mệnh, bọn ta vốn quen biết trước ngoài đời, là hắn bảo ta vào chơi, acc của ta là do hắn tạo, chức nghiệp cũng là hắn quyết định.]

[Bất quá giáo chủ ngươi chơi cũng khá mà.] Lời ta nói là thật mà cũng thuận tiện chuyển hướng đề tài. Nói thật ra, kỳ thật ta cũng thấy quan hệ của Đào tử cùng Truy mệnh rất tốt, bất quá dù sao cũng là chuyện của người khác, tìm hiểu sâu quá không tốt.

[Ừ, phải, ta chơi cái gì cũng khá cả.] Đào tử một chút khiêm tốn cũng không có.

[Người đông bắc?] Ta nhớ rõ người đông bắc thích dùng “Phải” để trả lời những câu khẳng định.

[ Ừ a, out đi ngủ.] Ta chưa kịp nói thêm lời nào thì hệ thống thông báo hắn out.

Sau ngày chúng ta vào sống tạm ở liên minh của Đào tử, ở kết mình nói chuyện nhiều hơn, cũng từ từ quen được nhiều đồng bào hơn, vừa đánh quái vừa nói chuyện phiếm cũng xem như lạc thú a, rảnh rỗi chút còn có thể lên BBS xem chút tin tức.

Dạ ra ngoài công tác, đến một nơi không xa lắm, từ trường bọn ta ngồi xe chỉ mất , giờ. Đáng tiếc là họ không thể tự do tự tại lắm, còn ta có đi thăm y một lần, nhưng bởi vì ta say xe, cho nên có cho vàng cũng không định đi thêm lần nữa.

Ta mỗi ngày cùng vài tên trong kí túc xá lên mạng, Đào tử cùng ta quen thuộc dần, cảm giác hắn cũng không tới nỗi lãnh đạm vô tình như vậy, thời điểm chúng ta luyện cấp chán, thì chạy tới bờ biển ngồi nói chuyện phiếm. Hắn một lần nữa kể chuyện của Truy mệnh với ta.

Thời điểm Đào tử biết Truy mệnh, là ở trên một game khác, Truy mệnh có acc là Truy mệnh, còn Đào tử là một acc nữ danh Hắc đào thất, bạn bè đều gọi hắn tiểu Thất, chỉ có Truy mệnh gọi hắn là Đào tử, còn nói Đào tử là cô gái hắn thích nhất trong thế giới ảo. Đào tử thực không khách khí phá tan ảo tưởng của hắn, làm Truy mệnh bỏ không chơi game suốt năm liền, qq cũng biến mất. Đến khi Thiên đường ra mắt, Truy mệnh lại tìm Đào tử, hơn nữa còn tạo acc cho Đào tử, đó là một pháp sư nhân loại có danh là Khả ái đào tử.

Truy mệnh và bạn bè hắn đều lấy hai chữ Hoàng tộc đặt trước danh, chỉ có Đào tử không phải. Trên cơ bản Đào tử trở Giáo chủ chuyên dụng của mỗi Truy mệnh. Khi hoàng tộc thiết lập liên minh, Đào tử cũng tự tạo liên minh, gia nhập kết minh, để mở rộng thế lực Hoàng tộc. Mọi chuyện hết thảy đều thuận lợi, Hoàng tộc càng ngày càng mạnh, cho đến khi một cô gái có danh là Nhiệt độ không khí tham gia, thì mọi chuyện bắt đầu loạn hết, Không khí là Bạch pháp sư, mà bộ dáng nữ Bạch tinh linh, đều khiến phần lớn game thủ nam ưa thích, vô hình đem lại cho người ta hảo cảm với nàng. Không khí lại thích cùng Đào tử ở một chổ, có việc gì đều tìm Đào tử, bởi vì nàng là con gái, Đào tử cũng khó lòng cự tuyệt, cho nên thường giúp cô nàng đi làm nhiệm vụ. Sau đó Đào tử phát hiện, Không khí ở phương diện nào đó, rất giống hắn.

Chính vì vậy mà hành vi của Đào tử vô tình làm Không khí hiểu lầm, bản thân hắn cũng không phát giác, cho đến khi Không khí mở miệng thổ lộ. Đào tử là một người không giỏi an ủi người khác, cũng không biết vòng vo, cho nên, cự tuyệt thẳng thừng.

Cuối cùng Không khí trở thành bà xã Truy mệnh, sau đó không biết từ khi nào mà dấy lên, người trong kết minh bắt đầu đồn đãi Đào tử dụ dỗ Không khí. Đào tử nghĩ ai nói gì mặc kệ, Truy mệnh chắc sẽ không tin, nhưng là Truy mệnh lại tin, Đào tử cũng không thèm giải thích, rút khỏi kết minh.

Ta không an ủi, ta sẽ không, Đào tử cũng không cần, ta chỉ nói, thời gian sẽ chứng minh tất cả. Quả đào lại nói, không nhất định. Ta có thể nghe ra được cảm giác chua sót trong lời nói của hắn.

“Momo, vì cái gì chơi game lại phiền lòng như vậy.” Đào tử hỏi ta.

“Suy nghĩ nhiều quá trong lòng sẽ mệt mỏi.”

“Ta cảm thấy không cam tâm. Đã không có tính nhiệm, giải thích thì có được gì, ta out trước.” Đào tử nói xong liền logout mất, ngay cả chào cũng chẳng nói, ta thì đối với tác phong đó của hắn đã thành quen.

Thời gian cũng không còn sớm, mấy đứa bọn ta cũng trả máy về kí túc xá nghỉ ngơi, ra khỏi tiệm net lại thấy ngay người không muốn thấy.

“Mặc mặc, quả nhiên ngươi ra tiệm net này chơi.” Bá chủ vẻ mặt bình thường hướng ta nói.

“Có chuyện gì?” Ta lãnh đạm hỏi.

“Ta có lời muốn nói cùng ngươi, ta muốn mời ngươi qua quán café bên đường nói chuyện chút.” Bá chủ lấy lòng nói.

“Quán cà phê? Dẹp đi, ta không có hứng thú.” Ta lôi lão Tam rời đi. Bị Bá chủ kéo lại, ta tránh đi.

“Lí vĩ, ngươi đừng tới tìm ta, có việc gì thì tìm người khác đi, cám ơn.” Ta xoay người bước đi, Bá chủ không đuổi theo nữa.

“Là bạn ngươi à?” Lão Tam hỏi ta.

“Cùng lớp hồi trung học.” Ta không nói hắn là bá chủ.

Thứ sáu có tiết của Lan hoa chỉ dạy văn học cổ, ta lấy cặp kính gọng đen bình thường vẫn dùng để đọc sách ra đeo, rồi nhanh chóng chạy ra tuốt đằng sau tìm một chổ ngồi, miễn cho ông giáo văn học cổ chú ý.

Đến giờ vào học, lại không thấy ông giáo văn học cổ đâu, mà được thay bằng một nữ giáo sư trẻ tuổi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio