Mới bốn giờ chiều mà sân trường đã đông vui, í ới tiếng nô đùa của các bạn. Tổng cộng hơn ba mươi lớp dựng trại cùng gian hàng xung quanh sân trường. Lớp tôi may mắn xí được vị trí đẹp, ở dãy giữa gần sân khấu lớn. Lều trại được quây bằng vải bạt, cổng thiết kế cầu kỳ, hầu hết lớp trưởng và lớp phó đặt sẵn, chúng tôi chỉ làm phần trang trí còn lại như thổi bong bóng, dán giấy màu, ghép chữ. Tới năm giờ trường sẽ mở cửa thu vé để các bạn học sinh trường khác giao lưu, đồng thời mua các thứ từ học sinh trong trường.
Đức vác từ đâu được bộ loa để trong trại, trong lúc chờ đợi chương trình khai màn, mấy cậu con trai bật nhạc xập xình và nhảy tưng tưng:
“Lên là lên là lên là lên/ Lên nóc nhà là bắt con gà…”
Vui đến độ bọn lớp khác cũng lắc lư theo.
Tôi chuẩn bị trà chanh và các thứ sẵn, khi cần chỉ việc rót nước sôi hoặc bỏ đá vào cốc giấy, hy vọng sự nghiệp buôn bán thuận lợi, chỉ cần hoàn vốn, không mong gì hơn.
Lớp B bên cạnh bán đồ handmade, chìa khóa, vòng vèo các thứ; lớp B thì bán tranh ảnh bóng đá, ca nhạc thập cẩm các thể loại. Thấy lớp tôi có gánh nước giản dị họ bất ngờ lắm. Bên B chung vốn với lớp A mua bán sách cũ, hay thì hay thật nhưng chắc ế, bọn lớp tôi đánh giá vậy.
Lớp Mai Mít cung cấp dịch vụ vẽ hình chibi, nó tung tăng sang bên lớp tôi khoe khoang, trông thấy bạn bè lai lưng làm việc, nó khen được một câu, bảo tôi ra dáng… người giúp việc. Hichic.
Đội kịch còn đang trang điểm và chuẩn bị cho vở diễn mở màn nên chưa xuất đầu lộ diện. Phong cũng đi đâu mất tiêu luôn, lúc mới dựng trại tôi còn thấy cậu ấy buộc dây trại lớp mình, sau đó không thấy nữa.
“Mày pha thử nước tao uống xem có nuốt nổi không?”
“Lâm Anh cho tôi hai cốc nước!”
Mai Mít nhìn tôi, trong khi tôi giật mình nhìn hai người đối diện. Là Lệ Quyên và Phong, bạn ấy quàng tay Phong của tôi và còn khoác áo đồng phục của Phong lên người nữa. Ừ thì biết Quyên vận váy hai dây, trời đang lạnh, nhưng sao tôi không thích. Tôi nhìn Phong, cậu ấy trong kí ức giờ xa xôi quá.
Ngày đó Phong bắt tôi cầm cái áo khoác của cậu ta để chạy huỳnh huỵch đuổi nhau với tụi thằng Phú, chỉ đưa mình tôi cầm vì nó hôi rình và ướt đẫm mồ hồi.
Lại nghĩ tới ngày xưa, do đó ly nước chanh trên tay bị đổ ngập nước mà tôi không hay, để đến khi Phong nắm lấy quai và dựng bình nước lên tôi mới vội vã rụt tay lại. May không phải nước nóng.
Tôi pha hai ly nước mới thì Lệ Quyên nói không uống nữa, bạn ấy kéo Phong của tôi đi một vòng xem hoạt động các lớp khác.
“Quyên uống nước chanh hát cho trong giọng.”
Phong quay lại nhận hai ly nước trên tay tôi, cậu uống cạn một ly trước khi bỏ đi, ly còn lại sau cuối cũng mình cậu ấy uống hết.
“Mày uống nốt nè!”
Tôi đưa cốc nước chanh ban đầu cho Mai Mít, lòng buồn thiu.
“Độc ác, mày pha hỏng ly này rồi bắt bạn uống?!”
Tôi giật lại ly nước và uống một hơi, sau đó nó uống phần còn lại. Đột nhiên nó nói:
“Tao nghĩ mày nên chọn Vũ.”
“Gì cơ?”
Mai nhắc tới Vũ và sự lựa chọn, không giải thích gì thêm nó trở về lớp luôn. Mắt tôi dường như vướng hạt bụi.
“Có loa cơ à, karaoke ngay tại chỗ luôn!”
“Hát thì hát! Tao quất trước!”
“Để tao!”
Tụi con trai trong lớp tranh giành mic, loa cắm vào di dộng để chạy nhạc, tôi đành gạt nỗi buồn nho nhỏ của mình sang bên, trong không khí vui vẻ sao lại muốn khóc được, bắc ghế ngồi một chỗ hóng, rồi lại nghĩ vẩn vơ.
“Ông Vũ biết hát á? Hát cho ai nghe được?”
“Cho người tao muốn cho nghe! E hèm! Chúng bay trật tự nghe đại ca hát!”
Vũ đứng giữa lớp, tóc vuốt keo dựng ngược như vừa gội, quây xung quanh bởi các bạn, cậu ấy ra trại lúc nào không biết, mặc áo gilê khoác ngoài. E hèm vài câu thì bắt đầu hát:
“Em đẹp không cần son phấn… duyên thầm xinh… thật xinh... rất hiền...”
Vũ biết làm chủ âm thanh để phát âm tốt tiếng Anh không có nghĩa là hát hay. Cậu ta hát đuổi theo nhạc, chăm chăm nhìn vào lời bài hát trong điện thoại, khác hẳn với sự tự tin ngày thường. Cả lớp cười ngặt nghẽo, còn có một số bạn chạy từ lớp bên ra ngó.
“Một ngày nơi xa… chiều buồn lang thang… tình cờ ngang qua…
Một tà áo trắng… một bờ vai xinh tôi không quen…
Lòng chợt ấm áp… gửi làn gió nói về miền yêu thương…
Tôi Yêu Em… Tôi Nhớ Em…”
Cậu ta hát đến đây thì ngẩng mặt lên nhìn tôi, theo đó các bạn cũng nhìn tôi rồi rú ầm lên. Mặt tôi nóng ran, chỉ là bài hát thôi mà, tại sao… lại chọn bài đó để hát, tại sao dừng đúng đoạn đó để nhìn tôi, tại sao cậu lại hát cho tớ?
“Đội kịch ra cánh gà thôi!”
Nếu cô Hà My không gọi thì tôi còn lúng túng như gà mắc tóc. Vũ và một số bạn theo cô đi, một số khác ra cùng để tặng hoa, tôi lo hàng quán nên phải ở lại. Như Mai Mít nói, Vũ là “hộp sữa” của tôi thật rồi.
Đứng từ khoảng cách này, tôi chỉ nghe được giọng của hai người dẫn chương trình, ngó ngó nghiêng nghiêng thì thấy Hải Yến dẫn với một anh khóa trên.
Có hai, ba người mua nước nên tôi không theo dõi phần kịch của lớp, chỉ nghe cảm nhận từ mọi người là không phí mười phút cuộc đời để xem.
Trong mười phút đó tôi còn nghĩ đến Vũ và Phong,
Tôi vẫn nhớ cậu bạn hàng xóm ấy lắm,
Có khi nào vì nỗi nhớ lớn quá nên tôi đã hy vọng cậu ấy phải nghĩ về mình,…
Có khi nào có một cậu bạn khác cũng làm tôi vui khi ở bên?
“Bán được nhiêu cốc rồi?”
Vũ bật tay sát tai kéo tôi về thực tại. Đội kịch đã diễn xong, lớp tôi có hai tiết mục nữa nên còn nhiều bạn ở lại sân khấu cổ vũ. Không hiểu sao khi nhìn thấy Vũ tôi lại cười, thay vì vẻ ngượng ngùng ban nãy.
Cậu ấy lại vò tóc tôi và bắt thả ra để lấy dây buộc chỏm sau gáy. Vũ bảo như thế sẽ thu hút hơn. Đúng như vậy, kể từ khi có Vũ, tôi làm ăn nhộn nhịp tấp nập, có nhiều người mua. Mỗi tội tôi bán rẻ quá, bị cậu ta kêu bán phá giá nên lãi chẳng bao nhiêu.
“Làm ăn thế này bao giờ giàu được? Cho vơi cốc thôi! Trời này uống để đi vệ sinh liên tục à?”
Cậu ta quát sa sả nhưng cũng… được việc nên tôi chỉ ngậm miệng thu tiền. Bán được hơn tiếng thì hội của Vũ đến, đó là mấy nhân vật tôi gặp lần trước, hôm bị… cắt tiết. Cậu thiếu niên mặt trẻ măng đưa tôi bông băng bữa ấy gọi tôi là chị, mặc đồng phục cấp II.
Nhờ có họ nên hòa được vốn bán nước.
Vũ bắt cậu ta ở lại trông trại để rủ tôi đi lượn lờ xem dân trí họ buôn bán gì. Tôi đương nhiên phản đối và hiển nhiên phản đối của tôi vô hiệu lực.
“Có bán được mấy đâu, đi một vòng rồi quay lại.”
“Không được, bạn của cậu vào trường mình chơi chứ có phải…”
“Ôi dào, cho bọn này trông hàng còn tán gái chứ!”
Tôi chả nói được câu nào hoàn chỉnh, toàn bị cướp lời và đẩy đi.
Đi cùng Vũ, dưới ánh đèn vàng tròn tròn giăng trên từng hàng cây, mọi người lại nhìn tôi, nói này nói nọ, như là: Hắn này vừa đóng Hoàng tử đấy, con bé đi bên cạnh là bạn gái hắn đấy,… trời ạ, cái gì đấy?
“Lâm Anh trả tiền đi!”
“Cậu mua cái này sao bảo tớ trả tiền?”
Vũ chỉ vào sợi dây da màu nâu nâu trên kệ hàng của khối , chắc cậu ấy vừa diễn kịch nên không đem theo ví. Tôi lôi tiền của lớp ra, bù sau vậy.
“Không biển thủ công quỹ!”
Cậu ta ra lệnh mà đâu có biết tiền tiêu vặt của con bé Chun này đã hết từ mùa mận nào rồi. Tôi móc kỹ túi lôi ra được hai nghìn gửi xe. Hic hic.
Vũ nhìn tôi rồi rút tiền của mình trả cho anh chị bán hàng.
“Giờ đeo cho tôi đi!”
Với một tay còn lại hơi khó để tự đeo vòng nên tôi thắt nút giúp Vũ. Xong cậu ta đưa qua đưa lại cười rõ hớn hở:
“Rồi, đây là quà của Lâm Anh tặng tôi.”
“Tớ đâu có mua tặng cậu?”
Cậu ta không nghe tôi nói, cứ thế đi thẳng, sợ người khác va vào nên tay phải giữ khư khư chiếc vòng trên tay trái. Tôi vì hành động đó mà bật cười.
Đột nhiên Vũ dừng lại, quay người về phía tôi, đợi tôi bước lên và nói:
“Lâm Anh làm bạn gái tôi nhé!”