Đã Có Tôi Bên Em

chương 14: ván cờ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Một trận đấu sẽ có kẻ thắng người thua, đã chấp nhận bước vào trận đấu thì phải chấp nhận điều lệ khắc nghiệt của nó.

Trời đã sáng, nhịp sống tấp nập hối hả của một ngày mới lại bắt đầu, tiếng chim chóc véo von trên vòm cây, gió khẽ đưa vài chiếc lá vàng úa rơi rụng quanh gốc.

Từng búp hoa cố hớp giọt sương mai đang dần bốc hơi theo không khí vì tia nắng bắt đầu tỏa sáng làm sáng bừng cả một vùng trời đánh dấu ngày mới chính thức bắt đầu.

Tử Phong đã dậy từ sớm, nói là ngủ nhưng thật chất anh chẳng ngủ được bao nhiêu vì lâu lâu lại giật mình bởi cử động của Tâm Di, đôi lúc lại phải đắp lại chăn cho cô. Đôi khi vẫn phải trấn tĩnh cô trong cơn ác mộng hành hạ.

Tử Phong thức dậy làm vệ sinh cá nhân, Tử Phong rời khỏi phòng rồi mua luôn một ít cháo cho Tâm Di, nhẹ cất bước trên hành lang bệnh viện tiếng ồn ào náo nhiệt của trẻ con lẫn cụ già lẫn người lớn.

Cuối cùng anh cũng trở về phòng, nhưng cánh cửa không hề đóng như ban đầu, sâu trong nhãn thần hiện lên tia khó hiểu.

Anh vừa bước vào đã thấy một gương mặt vô cùng quen thuộc đang nhìn anh cười tươi rói như hoa thiếu nước vớt được vài giọt mưa.

- Chào chủ tịch cậu lại sơ suất, nếu tôi có ác ý Tâm Di của cậu không toàn mạng rồi.

K cố ý nhấn mạnh bốn từ "Tâm Di của cậu" nhằm xáo trộn tình cảm của Tử Phong.

Bước chân Tử Phong vẫn bước đều đều trên nền gạch bóng loáng, tiến đến cạnh Tâm Di, đặt phần cháo vừa mua lên bàn, ngồi cạnh đó rồi mới lên tiếng.

- Vậy tôi phải cảm ơn thiện ý của anh rồi nhỉ?

- Ồ, không cần.

- Dĩ nhiên sẽ không chuyện đó xảy ra, tại ai Tâm Di mới ra thế này?

Sắc mặt Tử Phong vẫn không có gì thay đổi trong câu nói nhẹ nhàng chứa đầy cả sự chất vấn tội lỗi,đôi mắt nhẹ dán lên gương mặt vẫn còn xanh xao của Tâm Di.

- Cậu không nhỏ nhen với tôi thế chứ?

K biết tội lỗi của mình chứ nên mới sáng sớm cất công đi mua cả giỏ trái cây đến thăm bệnh để xin lỗi đấy chứ.

- Nể tình anh còn biết mình có lỗi nên tôi bỏ qua lần sau thì miễn bàn.

- Tôi biết cậu rất rộng lượng kia mà.

- Không cần xu nịnh tôi chẳng có hứng.

Chất giọng Tử Phong vẫn lạnh như băng tảng thảy vào gian phòng một cách nhẹ nhàng nhất mong không làm thức Tâm Di vẫn chưa tỉnh vì vật lộn với những đau đớn đêm qua.

- Nhưng tôi có chuyện này cậu sẽ có hứng.

K trở lại vẻ mặt nghiêm túc vốn có, gieo tia nhìn dứt khoát về phía Tử Phong, nói xong cậu ta nhẹ cất bước ra ngoài, vì cậu ta nghĩ chuyện cậu ta sắp nói tốt nhất không nên để Tâm Di nghe thấy, mặc dù cô đang mê man nhưng không có nghĩa là cô không tỉnh lại đột ngột.

Thấy được sự nghiêm túc của K Tử Phong cũng bước theo cậu ta ra ngoài, nhẹ khép cửa lại.

Tử Phong và K đứng cạnh nhau trên dãy hành lang bệnh viện hồi lâu.

- Chuyện anh định nói là gì?

Có hơi nóng lòng về chuyện K sắp nói , Tử Phong lên tiếng trước để phá vỡ bầu không khí im lặng đang choáng kín hai con người.

- Cậu biết Doãn Hạo Minh chứ?

- Doãn Hạo Minh?

Tử Phong hỏi trong ngờ vực, mặc dù anh không lạ gì với cái tên này nhưng đột nhiên nhắc đến cậu ta anh lại có cảm giác có gì đó bất ổn sắp xảy ra.

- Cậu biết cậu ta đúng không?

Hai người vẫn trong tư thế hướng mắt về khoảng sân khuôn viên bệnh viện, chẳng hề nhìn lấy nhau một cái nhưng giọng nói vẫn vang lên đều đều âm vực nhẹ như gió thoảng phút chốc đã tan vào không khí buổi sớm mai dưới sự phản chiếu của ánh bình mình.

Tử Phong nhẹ đưa hai tay chống lên lan can hành lang:

- Biết, cậu ta từng là bạn học của tôi lúc còn du học, nhưng không hề xem nhau là bạn luôn đối đầu với nhau về mọi mặt.

- Cậu ta đã về nước.

K thóang hiểu vấn đề có lẽ lần trở về này có mục đích không hề đơn giản.

- Về nước? Không phải báo chí nói cậu ta hai tuần sau mới về sao?

Nếu cậu ta đã che giấu tin tức để âm thầm về nước thì chắc chắn có mục đích hẳn hoi chứ không hề tầm thường, Tử Phong biết ván cờ này sớm muộn gì anh cũng phải đánh nhưng xem ra nó đến sớm hơn anh nghĩ.

- Vấn đề này thì tôi không rõ, nhưng cậu cẩn thận vẫn hơn.

Nhẹ vỗ vai Tử Phong K quay lưng về phía lan can.

Tử Phong cũng trầm mặc suy nghĩ, anh lại nhớ đến câu nói năm năm trước của Hạo Minh:

" Cậu nghe cho rõ đây Du Tử Phong, lần sau tôi sẽ đấu với cậu không phải chỉ về thành tích mà sẽ bắt cậu thua về mọi mặt đừng để tôi thấy được điểm yếu của cậu."

- Cậu nghĩ cậu ta định làm gì?

K vẫn thái độ ung dung như thế, mặc nhiên lần đầu cậu ta thấy Tử Phong có vẻ lưỡng lự khi nhắc đến một người.

- Hạ P&A.

Cho dù không muốn thừa nhận mình yếu kém nhưng đối diện với con người này anh lại không dám thừa nhận mình chính là con người hoàn hảo. Nói trắng ra thực lực của Hạo Minh không hề thua kém Tử Phong, cậu ta chỉ thua Tử Phong ở điểm quá ngạo mạn quá xem trọng bản thân chẳng xem ai ra gì, Tử Phong thì lại khác mặc dù anh vô cùng tài giỏi được giới kinh doanh đánh giá cao khen ngợi không ngớt, chưa một lần thất bại chính vì anh chưa một lần xem nhẹ đối thủ cho dù trong mắt anh họ vốn không đấu nổi.

Nói Hạo Minh là một quân tử thì chưa chắc nhưng nói cậu ta tiểu nhân thì cũng không hẳn chẳng qua vì lòng hơn thua ở cậu ta quá lớn nên mới biến cậu ta thành con người cần phải cảnh giác.

Cho dù là cảnh giác nhưng Tử Phong sẽ không lùi bước anh đã thắng Hạo Minh nhiều lần như thế, anh cũng muốn xem thử lần này trở về cậu ta sẽ giở trò gì, cho rằng anh ở ngoài sáng cậu ta trong tối anh cũng muốn biết ai cao tay hơn ai.

Trong một ván cờ có kẻ thắng chắc chắn sẽ có người thua, mỗi đường đi nước bước phải được tính toán vô cùng kĩ lưỡng, cân nhắc khi đặt con cờ tại một vị trí nào đó trên bàn cờ thì cũng phải chắc rằng có lối thoát cho con cờ ấy. Sai một li đi một dặm, đây không phải một ván cờ tầm thường nó có thể đánh đổi rất nhiều thứ thậm chí ngay cả những người quan trọng xung quanh.

Một ván cờ nồng nặc mùi chết chóc, nó đã biến thành một trận chiến cam go chỉ cần thắng, người thắng có quyền quyết định số phận của kẻ thua. Kẻ thua chỉ có hai lựa chọn một là khuất phục trở thành kẻ dưới trướng, hai là chiến đấu đến cùng chấp nhận mất tất cả.

Trong kinh doanh cũng vậy, mỗi chiến lược kinh tế cũng cần xem xét thận trọng trước khi công bố chiến lược kinh doanh. Tử Phong và Hạo Minh chính là đang đứng trong trận chiến này.

Phút trầm mặc suy nghĩ của Tử Phong kéo dài khá lâu, K cũng im lặng chẳng đá động gì nữa.

Từ xa trên dãy hành lang đang có ba con người tiến lại bước chân va chạm trên nền gạch bóng loáng làm Tử Phong và K phải hướng ánh mắt về phía đấy kết thúc cuộc nói chuyện.

- Chào buổi sáng Tử Phong, ngủ ngon chứ?

Khả Chiêu vừa đến đã vỗ vai Tử Phong hỏi thăm ân cần, nhưng hàm ý trong câu nói thì ai mà chẳng hiểu, thoáng thấy sắc mặt có chút phờ phạt vì mất ngủ nhưng vẫn muốn hỏi cho người khác thấy mình có tâm địa tốt bụng.

Ở trong bệnh viện mà nói ngủ ngon thì nghịch lí vô cùng, cảm giác khó chịu cùng cực chỉ muốn mau chóng thoát khỏi đó thôi, chưa kể phải thức giấc thường xuyên để trông chừng người bệnh. Nhưng nói ra thì Tử Phong mới để ý từ tối qua đến giờ anh lại không cảm thấy khó chịu phải chăng khi có thứ gì đó để lo lắng thì sẽ không còn nhớ đến chuyện khác.

- Rất ngon!

Thản nhiên đáp, Tử Phong nhận được cái nhìn đầy dò xét của bốn người. Chẳng màng trong đầu óc những người kia Tử Phong đẩy nhẹ cửa bước vào phòng nơi Tâm Di vẫn nhắm mắt chẳng hề có ý định mở.

Tiểu Kì bước theo sau Tử Phong nhanh chóng chạy đến cạnh Tâm Di, bàn tay cô nắm lấy tay Tâm Di nó vẫn lạnh như tờ.

- Tâm Di sao vậy anh, sao đến giờ vẫn chưa tỉnh?

- Bác sĩ bảo Tâm Di bị cảm nhưng dường như có gì đó xáo trộn trong tâm trí nên cần có thời gian hồi phục, có thể lát nữa sẽ tỉnh nhưng vẫn phải theo dõi vài ngày.

Thiên Ân đi đến đứng cạnh Tử Phong, K cũng vậy, Khả Chiêu thì xách giỏ trái cây cùng cả phần cháo dành cho người bệnh đặt lên bàn, thoáng thấy đã có sẵn phần cháo trên bàn Khả Chiêu lại giở giọng trêu chọc con người này đúng là chẳng có chút gì gọi là nghiêm túc.

- Tiểu Kì phần cháo của em nấu chắc thừa rồi.

- Sao lại thừa?_chẳng hiểu anh mình đang nói gì Tiểu Kì hiện lên tia nhìn khó hiểu trong đáy mắt long lanh.

- Em nhìn đi!_hất mặt về phần cháo đang nằm chễm chệ trên bàn.

- À, em hiểu rồi.

- Chu đáo nhỉ Tử Phong?_Thiên Ân nãy giờ đứng yên mới hùa theo đồng bọn, đáy mắt thoáng nét cười.

- Từ trước đến giờ vẫn thế.

Mặc cho sự xăm soi Tử Phong vẫn vậy thái độ dửng dưng coi nhẹ mọi sự, chẳng nhọc công đôi co làm gì.

Cả bốn người còn lại nhìn mặt nhau cười vì thái độ tự tin có một không hai này.

Đột nhiên Tử Phong có điện thoại, anh ra ngoài nghe điện thoại sau vài phút anh quay lại với tay lấy chiếc áo khoác ngoài rồi rời đi trước khi đi hình như vẫn có chút gì đó không yên tâm khẽ nhìn Tâm Di rồi mới rời đi.

- Tiểu Kì anh có vệc tại tập đoàn rồi em ở lại chăm sóc Tâm Di nhé, thuốc đã có sẵn trên bàn khi Tâm Di tỉnh em cho cô ấy ăn sáng rồi hẳn uống.

- Em biết rồi anh cứ đi đi dù anh không dặn, chăm sóc Tâm Di vẫn là bổn phận của em kia mà.

-Vậy thôi bọn anh đi luôn đây, hẹn gặp lại em sau._cả ba chàng trai còn lại cũng rời đi bỏ lại Tiểu Kì chăm sóc Tâm Di.

Tiểu Kì tiễn bốn chàng trai ra tận cửa phòng nhìn họ đến khi khuất sau dãy hành lang bệnh viện.

Cô trở vào,ngồi bên cạnh Tâm Di chút gì đó lo lắng đang ngày dâng trào khi Tâm Di vẫn chưa tỉnh, nghĩ lại cô lại tự trách nếu không có buổi tiệc có lẽ đã không ra nông nỗi này.

Nhưng Tiểu Kì sao có thể hiểu sự đời, chuyện gì đến sẽ đến dù có muốn tránh cũng không được, chính số phận đã định sẵn như thế.

------------------------

Tại một căn phòng rộng thênh thang, gam màu tối như tôn lên sự uy nghi và quyền lực của chủ nhân căn phòng.

Một chàng trai mái tóc màu vàng nâu, đôi mắt đen sâu hun hút u ám như muốn lấy đi linh hồn của người khác nếu nhìn quá chăm chú, mang phong thái cao quý đang ngồi trên chiếc ghế xoay nhâm nhi ly cà phê sáng đang bốc khói nghi ngút trông dáng vẻ vô cùng thư thả.

Những ngón tay dài mảnh khảnh khẽ gõ lên bàn như đang chờ đón tin tức, đúng như dự đoán chưa đầy năm phút đã có người gõ cửa.

- Cộc...cộc...cộc!_tiếng gõ cửa vang lên khô khốc khuấy động phút tĩnh lặng trong căn phòng.

- Vào đi!_âm vực nặng trịch như chẳng muốn người kia dây dưa thêm nữa.

Theo sau tiếng mở cửa là một chàng trai dáng vẻ khá chững chạc, bước chân càng ngày càng tiến gần, chàng trai cúi đầu kính cẩn chào người đang nhàn nhã thưởng thức cà phê.

- Chào mừng thiếu gia trở về!

- Không cần trịnh trọng như thế, ngồi đi!

Trên gương mặt Hạo Minh không chút sắc thái biểu cảm, nhẹ nhàng đặt tách cà phê xuống đưa tay ra hiệu cho người trước mặt ngồi.

Doãn Hạo Minh là con trai của Doãn Hạo Ưng, nói về thân thế và địa vị cũng ngang tầm Tử Phong chẳng qua khí khái không bằng Tử Phong, hiệu suất làm việc xem ra cũng thua súc Tử Phong một bậc.

Chính vì thế từ khi cùng Tử Phong tham gia khóa huấn luyện thì Hạo Minh đã không hài lòng sinh lòng đố kị, đã từng thách thức Tử Phong trong lĩnh vực thành tích học tập lẫn thành tích trên thương trường nhưng lần nào cậu cũng chỉ nhận được hai từ " thất bại".

Dĩ nhiên thất bại càng nhiều lòng đố kị trong con người ta càng dâng cao và có thể hành động không theo bình thường, làm tâm tính trở nên tàn độc hơn.

- Tôi đã làm theo lời thiếu gia theo dõi Du Tử Phong trong ngần ấy năm nhưng chẳng có kết quả gì cả.

Thật ra Doãn Hạo Minh thừa biết có cho người theo dõi cũng bằng thừa, nếu dễ dàng theo dõi và tìm được điểm yếu của Tử Phong thì anh đã bị đánh bại từ lâu rồi đâu trụ vững cho đến bây giờ thậm chí còn đưa danh tiếng của P&A ngày càng vang xa, ai nhắc đến P&A đều phải nhắc đến vị chủ tịch trẻ Du Tử Phong-thông minh xuất chúng.

- Không quan trọng nữa, cậu ta là ai mà có thể dễ dàng để người ta bắt thóp chứ.

Chẳng giận dữ cũng chẳng trách móc kẻ dưới trướng, Hạo Minh lại nhấp ngụm cà phê bình tĩnh trả lời xem ra con người này đã động não hơn trước không còn bồng bột như lúc thách thức Tử Phong.

Nhưng cậu ta cũng sẽ không bao giờ quên những lời mình tuyên bố hùng hồn trước lúc biến mất cách đây năm năm. Bây giờ cậu ta trở về là để thực hiện lời tuyên bố đó.

- Nhưng tôi lại phát hiện một chuyện._mặc dù nói không theo dõi được gì nhưng chàng trai vẫn đem lại một kết quả cho vị thiếu gia trẻ tuổi.

Cho dù con người ta có hoàn hảo thế nào đi chăng nữa cũng có góc khuất và góc khuất đó rất có thể là điểm yếu.

Nheo nheo mắt Hạo Minh chờ đợi những lời tiếp theo từ chàng trai kia phát ra ắt hẳn cũng khá có ích nên cậu ta mới dám đề cập.

- Chuyện gì?

- Bên cạnh Tử Phong có rất nhiều người bí ẩn không biết là dùng để làm gì nhưng toàn những người ưu tú.

- Vậy sao? Xem ra cậu ta cũng có cảnh giác và chuẩn bị rồi nhỉ?

Đôi môi kia khẽ nhếch lên nụ cười thâm ý, cứ cho là Tử Phong đã chuẩn bị nhưng một người ngoài sáng một người trong tối xem ai hơn ai.

- Vậy cậu có điều tra được đó là những ai hay không?

- Thưa thiếu gia, về việc này tôi thành thật xin lỗi tư liệu của những người này đều được giấu kín.

- Vậy cậu có thấy những ai đáng khả nghi có thể nằm trong số đó?

- Nếu tôi đoán không lầm thì có ba người khả nghi.

- Là những ai gia thế ra sao?

- Thứ nhất là Kim Khải Khang là trợ lí đắc lực, thứ hai là Lăng Thiên Ân là bạn chí cốt của Tử Phong, thứ ba là Đường Khả Chiêu cậu chủ nhà họ Đường vừa mới du học về nước cũng là bạn thân của Tử Phong.

Hạo Minh nhẹ gật đầu hài lòng về thông tin vừa nghe được, Lăng Thiên Ân và Đường Khả Chiêu thì cậu ta biết nhưng còn Kim Khải Khang lại là con số bí ẩn.

Chẳng sợ những con người nổi danh tiếng tâm lừng lẫy chỉ sợ những con người không danh không tính trôi nổi lênh đênh nhưng lại làm nên kì tích và Kim Khải Khang chính là một trong số đó.

- Cậu hãy điều tra thật kĩ tên trợ lí đó.

Quả nhiên con người thông minh có khác chỉ nghe sơ qua đã có thể đoán được quân chốt nằm ở đâu. Trong một ván cờ, quân chốt chỉ mang chức danh nhỏ bé nhưng nó vẫn có ý nghĩa quan trọng và thậm chí được dùng để hi sinh nhằm bảo vệ quân cờ có khả năng đánh bại đối thủ. Nhưng có ai nghĩ rằng nếu không có những vật hi sinh ấy thì liệu quân cờ còn lại có làm nên kì tích.

- Vâng thưa thiếu gia! Nhưng tôi còn phát hiện bên cạnh Tử Phong xuất hiện một cô gái không rõ lai lịch nhưng xem ra rất được cậu ta xem trọng.

- Vậy sao? Vậy thì điều tra luôn một thể.

Nhắc đến con gái Hạo Minh lại thoáng nét cười lúc ẩn lúc hiện đầy thú vị, chẳng phải Tử Phong từ xưa đến nay đâu chú ý đến con gái, xem ra cô gái này cũng có điểm đặc biệt nếu có cơ hội cậu ta cũng muốn thử một lần xem sao.

- Nếu không còn gì cậu có thể ra ngoài.

Nhẹ vẫy tay ra hiệu cho chàng trai ra ngoài, Hạo Minh ngã người ra ghế hai tay đan xen trong đáy giác mạc xanh tím xuất hiện ngụ ý sâu xa.

Ván cờ đã bắt đầu danh hiệu chiến thắng chỉ dành cho những ai có năng lực.

"Tử Phong đã đến lúc tôi và cậu phân định thắng thua rồi!"

Hạo Minh trầm mặc trong giây lát, rồi với lấy áo khoác rời khỏi phòng.

-------------------

Sau khi Tử Phong đi không lâu, Tâm Di khẽ cựa mình mở mắt, đôi mắt nheo lại vì bị ánh sáng phản chiếu nhất thời chưa thích ứng được.

Thấy Tâm Di tỉnh Tiểu Kì khẽ cười, mừng thầm trong bụng:

- Tâm Di bà tỉnh rồi à?

- Đây là đâu vậy_ngó dáo dác quanh phòng thấy toàn màu trắng cô còn tưởng mình ở địa ngục hay thiên đường đầu óc cứ xáo trộn chẳng nhớ nổi hôm qua cô đã bị đưa đi đâu sau khi ngất.

Đây là câu hỏi quen thuộc khi ai thức dậy trong bệnh viện mà chẳng hỏi thế nên Tiểu Kì cũng chẳng thấy lạ nhẹ nhàng đỡ Tâm Di ngã người vào thành giường.

- Bệnh viện.

Nhẹ đưa tay xoa xoa vai đầy mệt mỏi, Tâm Di vỗ trán mấy cái như nhớ ra điều gì đó. Khẽ nhúc nhích nhưng cô lại kêu lên vì đau:

- A...chân của tôi.

- Không sao đâu chỉ là trật nhẹ thôi vài ngày sẽ khỏi.

Như thấy được sự nghiêm trọng hóa vấn đề trên gương mặt Tâm Di, Tiểu Kì nhẹ nhàng trấn an.

- Vậy sao...sao tôi đi lại được, về nhà chắc mẹ tôi sẽ lo lắm.

Tâm Di vẫn nhăn mặt đau đớn, nhắc tới cô mới nhớ từ qua đến giờ cô vẫn chưa gọi điện thoại về nhà.

- Thì chịu ở một chỗ chứ sao, bất quá bà nói là muốn ở chơi lâu thêm một chút đợi chân khỏi hãy về cũng đâu có gì lớn lao.

- Đành vậy_nét thất vọng lộ rõ trên mặt Tâm Di, gương mặt đầy thiểu não.

Nói xong, Tiểu Kì dìu Tâm Di đi làm vệ sinh cá nhân rồi dìu trở lại giường.

Tiểu Kì lấy phần cháo cho Tâm Di ăn rồi uống thuốc, Tâm Di cũng chẳng khách sáo ăn luôn một mạch sạch nhẵn bát cháo đêm qua nói là dự tiệc nhưng cô đã bỏ gì vào bụng đâu.

- Ngon thật!

Ăn xong cô còn buộc miệng khen, người đói thì ăn gì chẳng ngon nên cô chẳng câu nệ bát cháo kia từ đâu ra, do ai đưa đến cũng chẳng quan trọng chỉ cần lấp đầy dạ dày đang trống rỗng là cô khen ngon tất.

Tiểu Kì nghe cô khen ngon lại nở nụ cười ẩn ý, rót nước đưa Tâm Di uống.

- Thế bà có biết cháo kia từ đâu mà có không?

Tâm Di hớp lấy một ngụm nước cố nuốt xong rồi mới trả lời.

- Thì bà đem đến chứ đâu chẳng lẽ ma à?

Nghe đến từ "ma" Tiểu Kì lại phì cười, Tâm Di nói thế hóa ra Tử Phong là ma à, bát cháo cô đưa cho Tâm Di chính là phần cháo mà Tử Phong chuẩn bị.

- Của anh Tử Phong chuẩn bị đó!

Nghe xong, Tâm Di xuýt chút trào cả ngụm nước vừa uống, nhắc đến cô mới để ý chẳng phải đêm qua Tử Phong đưa cô đi sao, thế giờ anh ở đâu?

Lê đôi mắt nhòm ngó xung quanh Tâm Di tìm kiếm bóng dáng quen thuộc nhưng chẳng thấy đâu.

- Tìm anh Tử Phong à?

Như hiểu được tâm ý của Tâm Di, Tiểu Kì vừa lấy thuốc trên bàn đổ ra trên tay vừa thăm dò ý tứ Tâm Di mặc dù Tâm Di chưa bao giờ thừa nhận thích Tử Phong nhưng đều là con gái lại là bạn thân chẳng lẽ cô không rõ.

- Đâu...đâu có.

Tâm Di ấp úng trả lời, mặc dù cô rất muốn thấy anh bên cạnh nhưng anh đã là gì của cô đâu huống hồ...nhưng thôi cô không muốn nghĩ nữa càng nghĩ lại càng buồn.

- Bà đừng giấu tôi, nói thật đi bà thích anh Tử Phong rồi có phải không?

Tiểu Kì vẫn chẳng chịu buông tha dường như hôm nay cô nhất định phải biết sự thật cho bằng được mới thôi truy hỏi. Tiểu Kì đặt thuốc ra lòng bàn tay Tâm Di ra hiệu cho cô uống.

- Không..không có mà.

Tâm Di vẫn một mực chối bay chối biến, nhưng nếu cô biết chuyện xảy ra đêm qua chắc sẽ vui mừng cũng không chừng.

Tiểu Kì lắc đầu chịu thua, đúng là chẳng ai có thể đánh bại được sự cứng đầu của Tâm Di, chuyện gì Tâm Di cũng nói thẳng nhưng chỉ mỗi chuyện tình cảm lại rụt rè chẳng dám thổ lộ.

- Không có thì thôi vậy uổng công anh Tử Phong cả đêm qua chăm sóc bà, sáng nay còn căn dặn tôi kĩ càng rồi mới rời đi.

Nếu phương pháp ép cung không thành công thì dùng phương pháp nói bóng nói gió vậy không chừng khiến ai kia buộc miệng thừa nhận.

- Gì? Đêm...đêm qua anh...anh Tử Phong chăm sóc tôi...tôi cả đêm sao.

Tâm Di sửng sốt như không tin vào tai mình, mới sáng cô thức dậy đã thấy Tiểu Kì nhẫn tưởng người chăm sóc cô đêm qua là Tiểu Kì nào ngờ lại là anh.

- Phải, xem ra bà mê man quá chẳng nhớ gì rồi.

Tâm Di nhẹ thở dài, cô mong nhớ anh là thế nhưng khi đêm qua gương mặt tuấn mĩ kia kề cận cả đêm vậy mà ông trời chẳng cho cô mở mắt lấy một lần quả là bất công mà.

Tiểu Kì lấy con dao nhỏ gọt trái cây cho Tâm Di hai người đang nói đông nói tây thì cửa phòng bật mở.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio