Không gian trống, một thân một mình em sẽ ra sao khi không có tôi bên cạnh? Có khó khăn đó, có gian nan đó nhưng tôi vẫn sẽ bước.
Trong đêm tối, cô độc mình em không có anh em thật sự không ổn. Có lo sợ đó, có hoang mang đó nhưng em sẽ chờ cho đến khi anh đến.
Trong một gian phòng rộng thênh thang mang một sắc thái lạnh lẽo, Hạo Minh ngồi ung dung nhắm nháp cà phê.
"Rầm"
Tiếng cửa phòng Hạo Minh bị bật tung bởi một lực khá mạnh, Hạo Minh chầm chậm đặt tách cà phê xuống lia tia nhìn về phía cửa cũng không thèm hé môi trách móc hay giận dữ.
- Anh còn ngồi đây uống cà phê được sao, chuyện đó có phải anh làm không?
Hạnh Nghi bực dọc nhìn bản hợp đồng mà Hạo Minh đã kí tài trợ cho Y Ngân.
Mặc dù Hạnh Nghi không thích nhún tay vào chuyện Hạo Minh làm nhưng cô chính là không thích Y Ngân vì thế cô cũng sẽ không có thái độ tán thành với những việc mà Hạo Minh làm.
- Vậy thì sao?
Giọng nói trầm khàn nhẹ nhàng thảy vào không gian mang sắc thái hàn băng, ngữ điệu bất cần cùng ánh mắt khó hiểu gieo lên người Hạnh Nghi.
- Anh tại sao lại muốn tài trợ cho cô ta?_Hạnh Nghi khoanh tay trước ngực lưng tựa vào bàn giọng nói mang theo hàn ý trách móc.
- Em không cần quan tâm đến chuyện đó làm gì, điều em nên quan tâm bây giờ chính là tìm cách bước vào nhà họ Du kia kìa.
Hạo Minh lại trở về bộ dạng ngạo mạng xem thường mọi thứ, từ trước đến giờ hầu như cậu ta làm việc đều có một phần dựa theo cảm xúc của Hạnh Nghi nên cũng có phần nương tay.
- Điều này em biết.
Hạnh Nghi biết rất rõ mình phải làm gì, nhưng cô vẫn bán tính bán nghi điều cô được nghe hoàn toàn giả dối nhưng cô hoàn toàn không có biện pháp để chứng thực những lời nói đó.
Năm đó, cô được cứu trong biển lửa trong tình trạng nữa tỉnh nữa mê mang theo những hồi ức mờ nhạt, lập tức nó cũng bị xóa sạch bởi một câu chuyện từ chính người cứu cô về. Cô đến với Hạo Minh với tư cách là một đứa em gái nhưng vốn dĩ ba nuôi cô muốn cô làm theo những gì ông ta chỉ dẫn và nói đúng hơn cô cũng chẳng khác nào một con cờ, kể cả Hạo Minh thậm chí cũng không hơn không kém mang theo trên người cái dòng máu tàn độc.
- Nếu em muốn biết anh sẽ nói cho em biết, Tử Phong muốn hạ cô ta thì anh sẽ nâng cô ta, Tử Phong muốn bảo vệ Tâm Di thì Tâm Di sẽ càng gặp nhiều nguy hiểm anh và cậu ta luôn đối lập.
- Chuyện đó em cũng biết nhưng chỉ là muốn anh cân nhắc trước khi làm.
Nói xong cả hai lại chìm trong im lặng, thời gian ngưng động như để mỗi người tiếp thu ý kiến của nhau, nhãn quang Hạnh Nghi lại ánh lên tia nhìn xa xăm cùng đau xót.
Đau xót cho gia đình cô.
Đau xót cho cuộc đời cô.
Đau xót cho tình yêu không lối thoát.
- Thôi em về phòng đi!_Hạo Minh phất tay ra hiệu cho Hạnh Nghi về phòng.
- Còn chuyện của Tâm Di thì sao? Anh đã làm gì cô ấy?
Hạo Minh nhíu mày nhìn Hạnh Nghi, cô trở nên nhân từ từ khi nào. Cậu ta đã nghĩ những người theo cha cậu ta làm việc thì không hề có lòng vị tha cùng cái mác hiền lương trong đó.
- Chẳng làm gì cả.
- Tâm Di là một cô gái tốt em không muốn phải tổn hại cô ấy, người chúng ta nhắm đến là Tử Phong.
Nói xong Hạnh Nghi lập tức bỏ về phòng cái cô nói chính là muốn nhắc nhở Hạo Minh mà thôi. Cậu ta không xấu nhưng có điều quá mù quáng vào một điều chưa xác định được nó có phải là thật hay không.
Hạo Minh còn lại một mình trong phòng, khẽ thở dài một cái ánh mắt cậu ta lại nhìn xa xăm tựa hồ nhung nhớ một điều gì. Nếu có lựa chọn từ đầu cậu ta nên nhẫn tâm một chút thì đã không cảm thấy xót cho người con gái đó.
Nhếch lên một nụ cười nhạt thếch Hạo Minh không bao giờ nghĩ mình sẽ suy nghĩ lại những việc đã làm là tốt hay xấu chỉ cảm thấy vui thấy có lợi thì sẽ làm.
Cậu ta có nhược điểm chính là quá tự đại nhưng nó không dễ để người ta điều khiển còn Tử Phong lại khác, anh nặng tình cảm vì thế rất dễ bị chi phối lúc trước anh vô cùng lạnh lùng nên khó có thể nắm bắt được nhưng bây giờ có lẽ đã khác. Tử Phong vẫn lạnh lùng vẫn táo bạo trong hành động nhưng có một người có thể làm anh trở thành một con người mềm yếu.
Nhưng sao khi nhìn vào mắt Tâm Di cậu ta lại không thể ra tay, thật chính cậu ta cũng không tin Thiên Tư không còn tồn tại trên đời nhưng chính vì không thấy Thiên Tư nên cậu ta càng không thể tha cho Tử Phong nhưng trước khi để Tử Phong sụp đổ hoàn toàn thì cậu ta muốn Tử Phong sống không bằng chết chính là mất đi người mình yêu.
Tại sao Tử Phong có thể lấy đi người con gái cậu ta yêu trong khi bây giờ lại có thể hạnh phúc bên cô gái khác?
" Cậu muốn bảo vệ cô ấy? Được, tôi sẽ cho cậu hiểu thế nào là bất lực"
Hạo Minh gương mặt không chút cảm xúc,lấy điện thoại ra gọi cho một người.
Nhưng Hạo Minh lại quên mất một điều, cái gì cũng có hai mặt nếu một người có thể làm Tử Phong trở nên mềm yếu hơn thì chắc chắn có thể khiến anh trở nên tàn khốc hơn nếu người đó bị tổn hại và đó mới thật sự là Tử Phong.
---------------------- Cánh cửa gian nhà trống bật mở, mặc dù mắt không thể nhìn thấy nhưng Tâm Di cảm nhận có rất nhiều người đang tiến vào. Cô cựa mình, cố gắng phun ra vài tiếng kêu cứu nhưng vô vọng.
Một cô gái tiến đến trước mặt Tâm Di nhếch môi cười, xé toạt miếng băng keo trên miệng Tâm Di. Tiếng xé khô khốc vang lên dứt khoát đang cố làm đau Tâm Di, cô "á" lên một tiếng đau đớn đôi mắt lại ngấn lệ nhưng chẳng ai thấy. Cô khẽ cất lên những tiếng yếu ớt.
- Các...các người là ai? Mau thả tôi ra!_Tâm Di vẫn cố vùng vẫy mặc cho cổ tay đau nhức bắt đầu rỉ máu vì bị sợi dây thừng buộc chặt.
Đau!
Sợ hãi!
Lạc lỏng!
Cô gái bước đến giơ tay lên định cho Tâm Di một bạt tay nhưng tiếng chuông điện thoại của cô ta lại rung lên, bực dọc liếc nhìn dãy số quen thuộc cô ta bỏ ra ngoài nghe điện thoại.
Tâm Di đặt ra nghi vấn cho bản thân không biết mình đã đắc tội với người nào mà bị giam lỏng ở đây? Hơn nữa người tiến lên trước mặt cô tiếng bước chân rất nhẹ chắc chắn không phải nam và cái mùi hương trên người kia tỏa ra cực kì quen.
- Anh lại có chuyện gì lại gọi tôi giờ này?_tiếng cô gái bực dọc vang lên tỏ vẻ không hài lòng.
- Tôi chỉ muốn nhắc nhở cô chưa có lệnh của tôi cô không được phép chạm vào cô ấy._một giọng nói uy quyền lẫn đe dọa.
- Rốt cuộc anh bắt cô ta vì lí do gì? Làm kiểng sao?
- Cô không cần biết chỉ cần làm theo là được.
- Anh...
Tiếng điện thoại đã ngắt mặc cho cô gái giận dữ tột độ.
Tâm Di vẫn ra sức tra hỏi nhưng bọn kia vẫn như hến im phăng phắt.
Cả bọn người vẫn im lặng không hé một lời, cô gái tiến đến nói nhỏ vào tai thuộc hạ mấy tiếng rồi bước ra khỏi đó trong đêm tối dĩ nhiên theo sau sẽ có người theo bảo vệ.
Tâm Di được tháo vải che mắt ra nhưng vẫn là một màu đen tối, trước mặt cô có rất nhiều người nhưng cô hoàn toàn không thấy mặt họ, tất cả đều dùng vải che mặt. Thậm chí ở đây kể cả đèn đuốc cũng không có.
Cô đột nhiên nghĩ ra có khi nào cô bị bắt cóc tống tiền hay không nếu như vậy trước khi giao tiền cô tạm thời vẫn được an toàn. Nghĩ như thế lại cho cô thêm một chút can đảm mà tăng âm lượng nhưng có tăng đến đâu cũng vô lực.
- Các người muốn gì? Đừng im lặng như vậy?
Tâm Di sợ hãi dâng cao, hai chân, hai tay đều bị buộc chặt chỉ có thể la hét để bớt sợ hãi, cổ chân cô bắt đầu có cảm giác tê cứng thật sự nếu bây giờ cô ra sức chạy nhưng cũng chưa chắc đã thoát được huống hồ đây là chỗ khỉ ho cò gáy nào cô còn chưa biết thì biết đường đâu mà chạy.
Tâm Di lại rối bời không biết tiếp theo phải làm thế nào, dường như hình ảnh cô bị thế này đã xuất hiện rồi thì phải nhưng sao nó mờ nhạt nơi đó không có ba mẹ cô, không có Tử Phong. Hình ảnh cô bé bị giam lỏng thế này bị buộc chặt hai chân ngồi bó gối đến thảm hại.
Tất cả bọn họ vẫn đứng đó, lâu lâu chỉ thấy vài người bật đèn pin rồi dáo dác nhìn xung quanh.
- Các người có gan bắt người sao không có gan nói chuyện hả?
Trời ơi! Cô muốn kêu gào quá nhưng cô không có sức nhưng nếu không moi được tin tức từ bọn họ thì cô lấy đâu ra sơ hở để trốn. Gió rừng rít mạnh xào xạc làm Tâm Di rùng mình một cái, thân thể bé nhỏ của cô lại run lên, cứ nhìn vào bóng tối ánh mắt cô cứ dại đi.
- Tôi muốn...muốn đi giải quyết.
Dù cô đang rất sợ nhưng bản chất kiên cường cùng trí thông minh của cô vẫn có lúc dùng được, cô vì bản thân vì Tử Phong mà sẽ cố hết sức để thoát khỏi đây.
- Im miệng ngay!_bây giờ mới có một tên bực dọc cất giọng ồm ồm ra lệnh cảnh cáo Tâm Di.
Thật ra họ cũng chỉ làm theo lệnh canh chừng Tâm Di đừng trốn và hoàn toàn dán miệng im lặng không để lộ bất cứ sơ hở nào.
" Bốp"
Tiếng đánh bốp lên đầu vang lên sau câu nói của tên kia hắn nhăn mặt than đau. Đây chính là cách trừng phạt những tên ngu ngốc tiết lộ giọng nói. Lại nghe tiếng xì xầm sau cái đánh, Tâm Di cố vểnh tai lên nghe nhưng vẫn chẳng nghe được gì dù huy động tất cả công suất cô cũng không thể nghe, bây giờ cô đang nghĩ nếu cô có năng lực như loài dơi thì tốt rồi.
Mặc dù cô đang lo lắng không biết kiếm cách nào nào trốn nhưng vẫn không khỏi buồn cười mấy tên bắt cóc này. Bắt cô đến đây chỉ nhốt không đánh đập cũng không hành hạ, cạy miệng được một tên còn khó hơn lên trời.
Chính vì cô quá sợ bóng tối không muốn cảm giác sợ sệt lấn áp làm mất lí trí nên cố bịa chuyện ra để bắt chúng phiền mà mở miệng để cô nghe thấy có tiếng người khác sẽ đỡ sợ hơn. Cô không muốn một mình độc thoại có cảm giác chỉ một mình cô trong bóng tối rất đáng sợ.
- Nè, tôi nói có gì sai chứ?
Mấy tên đứng đấy nhìn nhau không có lời phản bác chính xác là không được phép nói mặc dù rất ức chế. Họ không biết tại sao chủ nhân của họ lại nhân nhượng như vậy chỉ nhốt mà chẳng làm gì thậm chí còn để cô tự tiện nói năng thật là một việc làm kì quặc.
Ở đây vắng vẻ như vậy họ không lo rằng có người nghe thấy, nhưng cho dù có nghe thấy cũng chẳng ai dám lui tới trừ phi con người đó không biết chết là gì.
Một tên cầm đầu tiến đến trước mặt Tâm Di làm theo ý mình dán miệng cô lại lần hai. Cô khó chịu "ưm" mấy lần như muốn nói điều gì nhưng miệng lại bị khóa nữa rồi.
- Đại ca làm vậy có ổn không?
- Ổn hay không ổn cái gì muốn yên tai thì tốt nhất là như vậy.
Tiếng the thé xầm xì to nhỏ lại vang lên rồi cả bọn kéo ra ngoài, tiếng đóng cửa lại vang lên làm Tâm Di giật mình, trong gian nhà trống lại chỉ còn một mình cô. Cô cố giãy giụa, máu lại theo vết xước trên cổ tay mà rỉ ra ngày càng nhiều, cô có thể cảm nhận một dòng chất lỏng đang tràn dần xuống lòng bàn tay mình, cảm giác đau rát lại truyền đến. Hai chân cô cố nới lỏng vòng dây nhưng sao không có sức, bây giờ cô mới ý thức được rằng từ trưa đến giờ cô chưa ăn chưa uống lấy sức đâu ra. Bây giờ trời đã tối cô không biết mình đã ở đây bao nhiêu tiếng đồng hồ, hiện tại toàn thân cô bủn rủn.
" Chít chít..."
" Xoẹt"
Tiếng chuột kêu rồi chạy ngang qua Tâm Di chạm chân cô, toàn thân cô mềm như cọng bún. Mắt mở to nhìn thấy bóng dáng " chú chuột nhỏ bé dễ thương" mà nuốt nước bọt một cái, hàng lệ lại lăn dài trên gương mặt hóc hác suốt một ngày bị giam lỏng.
" Chuột...chuột...anh Tử Phong em rất sợ, anh ở đâu có nghe em gọi không?"
---------------------------
"Sột xoạc"
Những nhánh cây chắn đường lần lượt bị tách ra để mở ra đường đi.
Một đường mới lại được mở ra, cả đám người bước vào một khoảng trống vừa cùng lúc thấy ánh sáng đèn pin cả đám người thủ thế cảnh giác.
Cảnh giác chưa bao lâu cả đám lại há hốc mồm kinh ngạc, đúng là bóng tối còn nhiều điều ngạc nhiên chưa thể khám phá hết.
- A, anh Key!_Tử An la toáng lên khi thấy K cùng những người còn lại.
Tất cả bọn họ đều đi đường khác nhau nhưng rốt cuộc lại hội tụ một điểm duy nhất. Thật giống như một mê cung đi mãi mà chẳng thấy lối ra.
Tất cả thành viên FA và tất cả những người có mặt cùng đi tìm Tâm Di đã có mặt đầy đủ duy chỉ có Tử Phong là không thấy.
- Sao tất cả mọi người đều ở đây?
Tiểu Kì cũng không khỏi kinh ngạc nhìn tất cả mọi người tụ tập đông đủ tại khoảng đất trống rộng lớn này như một sự sắp đặt sẵn có.
- Vậy là Tử Phong đã đoán đúng._K khẽ thở dài đưa đèn pin soi rọi xung quanh xem xét tình hình rồi đưa ra kết luận.
Anh ta cũng nghĩ như vậy nhưng không ngờ đối phương cũng thích chơi trò này. Đây đúng là một khái niệm đúng đắn của hai từ " trò chơi" nếu không phải nói nó vừa mạo hiểm vừa thú vị.
- Ý anh là sao?
Kỳ Quân cũng không giấu nổi tò mò, ngoài chuyện cứ đi tìm Tâm Di cậu cũng không ngờ có thể hội ngộ mọi người tại đây.
- Chúng ta bị đánh lạc hướng._ Thiên Ân khẳng định chắc nịch.
Mọi chuyện đối với bọn họ chỉ là trò chơi, đối với Tử Phong mới là nguy hiểm thật sự. Tính ra đối phương đã nhân đạo lắm rồi.
- Vậy Tử Phong đâu anh Key?
Khả Chiêu ngó mãi mà cũng chẳng thấy, trong lòng dâng lên ngờ vực không tin rằng Tử Phong đã một mình xông vào nơi nguy hiểm.
- Cậu ta đi một mình rồi!_giọng K bất lực, ảo não vang lên trong khu rừng vắng.
- Cái gì?_cả đám thản thốt kêu lên.
K chính là bất lực trước thái độ cứng rắn của Tử Phong mới để anh đi một mình, anh ta biết Tử Phong không muốn liên lụy mọi người nên quyết định đi một mình theo con đường khác. Đối phương biết anh thông minh sẽ không sa vào cái bẫy vô vị này nên muốn tách họ khỏi Tử Phong. Họ thật sự là đang chơi trò chơi mà thôi nhưng đối với Tử Phong chính là một thử thách phải vượt qua, nguy hiểm rình rập.
- Anh...anh tại sao lại để anh hai đi một mình?
Tử An sợ hãi vẫn nắm chặt tay Kỳ Quân, đáy mắt tràn ngập sự lo lắng. Kỳ Quân cũng lo lắng không kém cậu cũng nắm tay Tử An, tay Tử An dần lạnh đi run lên trong cái lạnh của gió rừng cùng sương đêm hay chính vì cái sợ hãi kia? Kỳ Quân không biết cậu phải biểu hiện thế nào, Tử Phong bảo cậu bảo vệ Tử An cậu chỉ biết ở bên cạnh là tốt rồi.
- Anh xin lỗi! Lời của chủ tịch anh không được phép cải._K mở miệng hối lỗi.
Tất cả mọi người ở đây đều hiểu thái độ quyết đoán của Tử Phong, những chuyện anh đã quyết định không có ai có quyền thay đổi. Anh đi một mình chính là vì an toàn của mọi người, không có anh bên cạnh mọi người có thể sẽ an toàn rời khỏi đây mà không gặp phải bất trắc gì cả.
- Đây có vẻ là trung tâm của khu rừng rồi!_Kỳ Quân ngó nghiêng ngó dọc rồi đưa ra phán xét.
- Sao cậu biết?_Tử An cũng nhìn nhưng không biết nhìn cái gì ngoài một mảng đen tối có chút ánh sáng của ánh trăng cùng đèn pin vốn chẳng còn thấy gì nữa.
- Tôi từng đi rừng, nơi đây có nhiều tán cây rậm rạp và tối hơn những nơi lúc nãy chúng ta đi qua chứng tỏ rất ít người lui tới. Chỉ có những nơi sâu nhất của rừng thì mới không có người lui tới.
Tất cả mọi người đều gật gù đã hiểu, ngẫm lại lời Kỳ Quân nói cũng không sai nhưng đã là nơi sâu nhất trong rừng tại sao một chút tung tích của Tâm Di cũng không thấy.
Tử An buông tay Kỳ Quân cùng Tiểu Kì mệt mỏi ngồi thụp xuống một chỗ đưa tay đấm đấm chân cho đỡ mỏi.
Tiếng chuông điện thoại Kỳ Quân reo, Tử An lại giật mình. Kỳ Quân ra hiệu cho tất cả mọi người im lặng. Nhìn dãy số trên màn hình điện thoại đang chớp nháy sáng rực, Kỳ Quân nuốt khan một cái mới áp vào tai nghe.
- Con nghe đây, ba mẹ có chuyện gì mà gọi khuya vậy ạ?
Dù đang mất bình tĩnh lo sợ ba mẹ cậu phát hiện ra chuyện này nhưng Kỳ Quân vẫn nói với giọng bình thường nhất như thường ngày.
Hằng ngày bà Ngọc Hoa đều gọi điện thoại cho Tâm Di vào mỗi tối để căn dặn đủ điều, hai đứa con đều đi học xa nhà bà không yên tâm nên ngày nào cũng có một cú điện thoại. Hôm nay, bà không gọi cho Tâm Di được nên mới gọi cho Kỳ Quân.
- Chị con đâu sao mẹ gọi điện thoại mãi không được?
- Chị hai...chị hai..._Kỳ Quân chính là đau đầu nhức óc không biết đem lí do gì ra để bao biện cho sự mất tích của Tâm Di.
- Chị con làm sao?_giọng bà Ngọc Hoa lập tức xuất hiện sự mất bình tỉnh. Từ khi Tử Phong xuất hiện bà đã không an tâm cho sự an toàn của Tâm Di nhưng bà chính là lực bất tòng tâm không thể ngăn cản Tử Phong đến với Tâm Di chỉ còn cách cầu mong cho cô được an toàn.
- Dạ...À, điện thoại chị Tâm Di hết pin bây giờ chị ấy ngủ rồi có gì sáng mai con bảo chị ấy gọi lại._Kỳ Quân chính là nín thở trả lời tiếng gió rừng xào xạc chỉ sợ bà Ngọc Hoa sẽ phát hiện cậu nói dối.
- Vậy được sáng mai mẹ gọi lại, con cũng ngủ sớm đi đừng thức khuya quá.
- Vâng con biết rồi chúc mẹ ngủ ngon!
Bà Ngọc Hoa vừa cúp máy Kỳ Quân mới dám thở mạnh ngồi xuống cạnh Tử An thở dài mệt mỏi.
- Nè cậu nói dối như vậy nếu mai không tìm được chị dâu thì phải làm sao?_Tử An đập vào vai Kỳ Quân một cái lại tuôn ra lời không nên nói.
- Cậu không nói được lời nào tốt hơn sao?_Kỳ Quân bực dọc lườm Tử An một cái, cậu cũng đang lo chứ hơn gì nhưng chẳng qua đây chỉ là kế hoản binh đến đâu hay đến đó.
Tử An cúi gằm mặt không nói nữa, tất cả lại chìm trong im lặng mang theo nhiều suy nghĩ cùng những lo toan cho Tử Phong và Tâm Di.
Phải nói ai cũng rã rời sau mấy tiếng đồng hồ đi rừng nhưng kết quả đem lại là một cú lừa.
- Chúng ta phải tìm đường đến chỗ Tử Phong ngay lập tức nếu không sẽ không kịp._Thiên Ân lại tìm đường để thoát khỏi nơi này, không thể để một mình Tử Phong đối mặt được.
Thế là tất cả lại đi xung quanh để tìm một con đường mới hoặc dã phát hiện ra manh mối mà người làm nên cái bẫy này đã để lại không chừng đó lại là mấu chốt của việc tìm kiếm.
- Anh Key hay là chúng ta quay lại theo lối lúc nãy đi theo dấu mà chủ tịch để lại thì được rồi._anh chàng lúc nãy đi cùng K và Tử Phong cũng lên tiếng góp lời.
K nhíu mày lấy đèn pin soi đồng hồ trên tay.
- Bây giờ đã hai mươi hai giờ rồi, chúng ta đi từ đó đến đây cũng mất một tiếng đồng hồ bây giờ quay lại sẽ không kịp chỉ còn cách tìm đường nào khác đến đó mà thôi.
Thời gian là vậy tích tắc tích tắc trôi qua, thời gian không bao giờ dừng lại hay chờ đợi bất cứ ai một khi đến khắc giây sinh tử nó cũng không hề ngần ngại chạy tiếp.
-----------------------
Tử Phong vẫn bước trong đêm tối, mồ hôi túa ra như suối không biết đã có bao nhiêu giọt đã rơi rớt nơi rừng cây rậm rạp này nó mang theo vị mặn, vị mệt mỏi, vị lo lắng cùng vị băng lãnh.
Gió rừng cứ thổi tiếng va đập tán cây vẫn không dứt, tiếng nhành cây khô bị giẫm đạp nghe răn rắc. Từng bước chân dứt khoát bước đến đâu mọi thứ như bị giẫm nát đến đó.
Lâu lâu Tử Phong lại ngước nhìn đồng hồ thời gian không còn nhiều, chỉ còn một tiếng anh có thể vượt qua để cứu Tâm Di không? Quan trọng là cô có đủ sức chịu đựng chờ anh đến cứu không?
Tiếng chim đi săn đêm vang lên không ngớt, Tử Phong vẫn bước chiếc áo sơ mi sọc thấm đẫm mồ hồ vướng bụi rừng cùng mủ cây. Anh đã vượt qua không biết bao nhiêu khe rãnh hầm hố nhưng cớ sao một tia hi vọng cũng chẳng có.
Màn đêm giá lạnh tăm tối nhưng nhãn thần Tử Phong chính là ngọn đuốc nóng rực có thể thiêu đốt bất cứ thứ gì trước mặt.
Có tiếng động vang lên không xa, đó là tiếng bước chân nhưng là của nhiều người. Cánh rừng cứ mỗi lúc mỗi thưa đi không rậm rạp như trước nữa có lẽ đã đến gần bìa rừng mới có người sinh sống.
Có tiếng nói xì xầm, có những ánh sáng heo hắt hiếm hoi từ sâu trong góc khuất, cứ mỗi bước tiến Tử Phong có thể nhận thấy ánh sáng đó đang dần lớn.
Đèn pin trong tay Tử Phong tắt hẳn ánh sáng, Tử Phong vốn không cần đèn pin vì trong tim anh đã có một loại ánh sáng dẫn đường mang tên tình yêu.
Nhưng lúc này thật chất tình hình hiện tại không cho phép anh lộ diện bứt dây động rừng, Tử Phong chỉ có thể bước trong âm thầm theo những gì nhìn thấy dưới ánh trăng mờ ảo, theo tiếng động anh nghe được nữa như dồn dập nữa như đứt quãng.
Có ánh sáng đèn pin lia qua, Tử Phong núp mình vào một góc hơi thở như đông cứng, có rất nhiều nguồn sáng phát ra chứng tỏ ở đây có rất nhiều người. Ánh sáng soi rọi khắp nơi không một phút nào dừng lại như cảnh giác mọi thứ xung quanh.
Khẽ liếc nhìn đám người còn cách mình không xa, phía sau bọn họ chính là một gian nhà trống bên trong hoàn toàn không có ánh sáng Tử Phong nhếch lên một nụ cười khinh giễu.
Phút chốc nụ cười ấy lại tắt thay vào đó là tia nhìn xót xa cùng đau lòng vào gian nhà trống không chút ánh sáng. Tử Phong lấy từ trong túi ra điện thoại định gọi cho K nhưng rồi lại thôi. Anh đã quyết định giải quyết chuyện này một mình thì không thể liên lạc với bọn họ lúc này được. Khi cứu Tâm Di xong, anh báo bình an cho họ cũng chưa muộn.
Tử Phong lại cất điện thoại, nhìn xung quanh gian nhà nơi đâu cũng có người canh giữ thật chất anh không có cơ hội xông vào trong, muốn xông vào trừ phi anh hạ hết tất cả bọn họ. Nếu bình thường bọn họ chẳng thể nào đủ sức đấu với anh nhưng hiện giờ anh đã thấm mệt vì lội đường rừng một mình anh muốn hạ gần hết hai mươi người có lẽ là một quyết định mạo hiểm.
Cho dù là vậy thời gian còn lại rất ít anh không vào cứu Tâm Di thì ai vào bây giờ, vì Tâm Di anh sẽ làm tất cả chỉ e anh chậm trễ bọn họ sẽ gây tổn hại đến cô mà thôi.
Anh cứ như vậy mà nghĩ, cứ như vậy mà làm di chuyển một cách nhẹ nhàng nhất đến gần gian nhà trống. Anh sẽ đi theo một hướng, tìm cách hạ gục người gần anh nhất sau đó mới từ tiến sâu vào.
- Nè mọi người canh chừng cho cẩn thận, thiếu gia bảo là sắp hết giờ rồi sau khi hết giờ chúng ta chỉ cần khóa gian nhà đó lại là được mọi chuyện còn lại không cần lo.
- An tâm nhưng tại sao thiếu gia lại nhốt cô gái xinh đẹp như vậy ở đây mà cũng chẳng làm gì cả?
- Chuyện này đúng là kì lạ nhưng không phải việc chúng ta quan tâm mà là làm thế nào giam giữ cô ấy như một mồi câu.
Tiếng bọn giam giữ Tâm Di lại xì xầm vang lên trong đêm tối giữa khu rừng già âm u. Tử Phong bây giờ vẫn còn ở khoảng cách xa nên vẫn chỉ nghe loáng thoáng không có cách nào nghe rõ được. Trí óc anh có lẽ đã lấy bình tĩnh thở hắt ra một cái Tử Phong tiếp tục luồn lách qua những khe hẹp của tán cây để tiếp cận.
" Sột xoạc"
" Bịch"