Một tiếng “yêu” khi đã nói ra sẽ thề cùng đi trên một con đường, cho dù đó là sống hay chết.
Nếu không cùng sống đến trọn đời vậy hãy cùng bước trên thiên đường.
Cả nhà họ Du lại một trận nhốn nháo lo sợ. Họ không ngờ rằng Thiên Tư đột nhiên nhớ lại. Thậm chí còn tự bản thân đến ngôi nhà cũ. Lúc Hạnh Nghi rời đi không lâu, ông Tử Nhạc cũng đã gọi điện thoại cho Tử Phong mới biết được chuyện này. Bất quá họ cũng muốn đến đó xem tình hình nhưng lại bị Tử Phong bác bỏ.
Mặc dù Tử Phong biết, ba mẹ anh cũng trải qua không ít song gió nhưng hiện tại anh nghĩ rằng họ không cần phải xen vào chuyện này.
Ông Tử Nhạc cũng chỉ có thể lái xe cùng bà Nhã Nhàn trở về nhà chờ tin tức từ anh. Nếu thật sự hôm nay chỉ là một cuộc gặp mặt đơn giản thì sẽ không có tổn hại gì.
Chỉ mới vừa đi vào nhà, ông Tử Nhạc đã thấy ông Dương Thanh đi tới đi lui trong phòng khách. Hai tay ông không ngừng nắm chặt rồi buông lỏng. Bà Ngọc Hoa cũng ngồi một chỗ nhưng lòng nóng như lửa đốt.
- Ai…ông đừng có đi đi lại lại trước mặt tôi thật chóng mặt quá đi._bà Ngọc Hoa không khỏi phiền lòng trách ông Dương Thanh.
- Bà không lo lắng sao? Tôi thật sự không yên tâm hay là chúng ta đến đó đi.
- Tôi cũng lo nhưng thật chất chúng ta đến đó cũng không giúp được gì.
- Hai người không cần quá lo, Tử Phong đến đó rồi._ông Tử Nhạc vừa đi vào nhàn nhạt cười.
Bà Nhã Nhàn đi vào thấy một màn này vừa có chút lo lắng vừa có chút buồn cười. Bà điềm đạm cười đi đến bên cạnh bà Ngọc Hoa.
- Ông bà về rồi! Thiên Tư…_ông Dương Thanh ngước mặt thấy được hai người nét mặt hơi hòa hoãn một chút.
- Không cần lo. Tôi nghĩ đây là chuyện của bọn trẻ sẽ không quá nghiêm trọng như chúng ta nghĩ đâu._ông Tử Nhạc đến lại muốn kéo ông Dương Thanh ngồi xuống cùng một chỗ.
Bốn người ngồi cùng một chỗ không ngừng ngồi an ủi nhau. Nếu mọi chuyện không nghiêm trọng như họ nghĩ thì đã quá tốt rồi. Ngặt nỗi, họ nghĩ mọi chuyện đều do người đàn ông âm ngoan kia sắp đặt.
Bốn người ngồi nói chuyện không lâu, từ bên ngoài vang lên giọng nói lanh lảnh của Tử An.
- Ba mẹ con về rồi!
Bốn người bây giờ mới chấn chỉnh một chút tinh thần. Nhưng trong lòng lại như bị thiêu đốt.
- Ba mẹ, hai bác chúng con mới về._Kỳ Quân cười đi phía sau.
Nhưng thoáng một cái, cậu nhìn vào thần sắc của bà Ngọc Hoa rõ ràng không tốt lắm thì phải. Huống hồ khi bước vào nhà Kỳ Quân cảm thấy không khí hơi lạnh lẽo, giống như thiếu đi một thứ gì đó.
-Ừm, hai con về rồi tắm rửa nghỉ ngơi đi!_ông Tử Nhạc dịu dàng cười.
Trong hoàn cảnh này, cũng chỉ có một mình ông Tử Nhạc là bình tĩnh nhất.
- Mẹ, cô Ngọc Hoa hai người không khỏe chỗ nào sao? Sắc mặt nhợt nhạt như vậy?_Tử An nhẹ giọng hỏi lại đi đến ôm tay bà Nhã Nhàn muốn xác nhận tầm nhìn của mình.
- Mẹ không sao, con không cần lo đi nghỉ ngơi trước đi!
- Có thật không? Sao con vẫn cảm thấy hai người rất lạ.
- Làm gì có, mau đi đi!_bà Nhã Nhàn cười cười đưa tay vuốt tóc Tử An ở bên tai cô thúc giục.
Tử An không muốn truy hỏi chỉ có thể nhẹ gật đầu, xoay người chạy về phòng. Lúc này, Kỳ Quân lại ngồi cạnh ông Dương Thanh. Sắc mặt Kỳ Quân có chút trầm xuống.
- Ba thật ra đã xảy ra chuyện gì? Con không tin không có chuyện gì.
Ông Dương Thanh bị Kỳ Quân hỏi đột ngột, có chút lung túng. Ngồi một chỗ, tay ông vẫn nắm chặt lộ rõ vẻ lo lắng.
- Thật ra… Thiên Tư dường như đã nhớ lại nhưng vội đến ngôi nhà cũ, cũng không biết là có chuyện gì hay không?
- Chị…chị hai nhớ lại, có thật không?_Kỳ Quân có chút kích động nhìn chằm chằm ông Dương Thanh.
- Nếu không vì sao lại chạy đến ngôi nhà cũ trong khi trí nhớ không có chứ._ông Dương Thanh thoáng thở dài.
- Như vậy là việc tốt, tại sao con thấy mọi người có vẻ hoảng sợ như vậy?
- Chuyện này có thể con chưa hiểu hết đâu. Cứ để Tử Phong đưa Thiên Tư trở về rồi hẳn tính._ông Tử Nhạc bổ sung.
Chuyện phức tạp kia rõ ràng Kỳ Quân không biết nên không cảm thấy lo lắng cũng là chuyện bình thường. Tất cả mọi người vẫn là trở về trạng thái im lặng chờ động tĩnh từ Tử Phong. Dù muốn gỡ bỏ sợ hãi trong lòng nhưng vẫn không thể nào gỡ xuống được.
----------------------------------
Tất cả mọi người yên lặng nhìn nhau một lúc mới choàng tỉnh hiểu ra mình vừa nghe cái gì. Người cận vệ kia giương mắt lo lắng nhìn vào Tử Phong còn đang bình tĩnh ở bên cạnh Thiên Tư, lại không kìm được nhắc lại.
- Thủ lĩnh, nhanh một chút rời khỏi đây!
Nhiệt độ bên ngoài ngày một nóng lên, mà hiện tại trong lòng mỗi người cũng có những xúc cảm nóng hổi lo lắng không thể tả.
- Ha ha, thuốc nổ? Tốt, rất tốt tất cả sẽ cùng chết._Y Ngân một bộ dạng ngây ngốc cười vang có chút không khống chế được bản thân.
Tử Phong nhíu mày xoay người nhìn Y Ngân như chợt hiểu ra điều gì. Tử Phong lắc đầu thôi không muốn truy cứu nữa. Lại nhìn sang Thiên Tư, Tử Phong mỉm cười trấn cô nhàn nhạt mở miệng:
- Không sao, chúng ta đi thôi.
Thiên Tư đột nhiên xoay người về phía Y Ngân có chút lo lắng. Nói gì đi nữa Thiên Tư cũng không thể mặc kệ Y Ngân ở nơi này, chân mày cô khẽ nhíu lại. nghĩ thế nào Thiên Tư vẫn không thể nào nhìn người con gái kia suy sụp ngồi một chỗ như vậy.
- Y Ngân, chị cùng đi với chúng tôi._giọng nói mềm nhẹ, ai nghe cũng có thể nhận ra rất nhiều sự chân thành trong đó.
- Cùng đi, có thể sao?_Y Ngân âm thanh như cũ mang theo thất vọng tràn đầy trên gương mặt.
- Có thể.
- Cô không phải rất hận tôi sao? Làm sao còn muốn tôi sống?_Y Ngân trừng mắt như có chút ủy khuất nặng nề.
- Chị đừng nói như vậy, từ trước đến giờ tôi cũng không hận chị._Thiên Tư trên mặt không cho là thoải mái nhưng hình như cũng không có sợ hãi khi đối mặt với YNgân.
- Cô là đang tỏ ra rộng lượng sao? Đừng ở đây giả nhân giả nghĩa._Y Ngân trên mặt phút chốc khuôn mặt trở nên tức giận.
Cô ta chán ghét, cực kì chán ghét bộ mặt thiện lương của Thiên Tư. Cô ta ghen tị, phải là ghen tị. Tại sao? Tại sao tình yêu cô ta dành cho Tử Phong năm năm cũng không thể bằng cô? Rõ ràng cô chỉ mới xuất hiện chưa đầy một năm bên cạnh Tử Phong. Nhưng lại chiếm toàn bộ tình yêu của anh, từng ấy năm của cô ta cũng không lấy được một hành động săn sóc của Tử Phong. Anh chưa từng cười với cô ta, mà cô ta chỉ có thể nhìn anh cười với Thiên Tư.
Y Ngân cô đây nhẫn tưởng dùng năm năm để quan tâm một người, người đó có thể để ý đến cô một chút hay không? Nhưng cô ta đã sai, sai hoàn toàn người con trai đó sẽ mãi mãi không yêu cô. Y Ngân cô thầm nghĩ nếu Thiên Tư không trở về người anh chọn phải chăng cũng không phải là cô ta.
- Chị nghĩ như thế nào cũng được, chúng ta rời khỏi đây trước có được không?
- Tôi không muốn đi!
- Chị không thể xem nhẹ mạng sống của mình như vậy được.
- Đó là mạng của tôi không cần cô quản._Y Ngân tức giận bàn tay nắm chặt, môi run rẩy, ánh mắt như có lửa giận muốn đốt chết Thiên Tư.
- Đó là do cha mẹ chị sinh ra, chị không cần nhưng họ cần._Thiên Tư vừa nói vừa muốn tiến lên một bước.
Tử Phong có phần giật mình vì hành động xoay người đột ngột của Thiên Tư. Anh sợ cô lại một lần nữa rơi vào tay Y Ngân. Y Ngân hiện tại thật chất không thể tin được, anh thật không biết cô gái này còn có thể làm ra cái loại sự tình gì kinh khủng hơn.
Cả nhóm người muốn xoay người rời đi cũng đột nhiên ngẩn người, không rõ là Thiên Tư tại sao còn không chịu đi. Bây giờ nghe tiếng khuyên bảo từ Thiên Tư mới rõ nguồn cơn.
- Họ không cần, họ không cần một chút cũng không cần._Y Ngân như vô cùng tuyệt vọng lấy tay che kín tai mình như không muốn nghe.
Thiên Tư ngẩn người, có chút sửng sốt khi nhìn vào sự kích động của Y Ngân đối với việc nhắc đến cha mẹ mình. Thiên Tư đột nhiên cảm thấy mình còn có gì đó không biết về Y Ngân.
- Làm sao có cha mẹ nào không cần sinh mạng con mình chứ? Nghe lời tôi, chị mau cùng chúng tôi rời khỏi nơi đây.
- Nếu cô trải qua cảm giác bị cha mẹ không cần, cô có còn muốn sống không?_Y Ngân lớn tiếng quát.
Thiên Tư cứng ngắt đứng tại chỗ, cũng không biết phải phản ứng như thế nào. Thiên Tư chưa từng nếm qua cảm giác bị cha mẹ không cần. Cho dù là cha mẹ ruột hay cha mẹ nuôi đều yêu thương cô hết mực. Cô cũng từng nghĩ mình bị mất hết song thân là một nỗi bất hạnh thật lớn. Cô cũng chưa từng nghĩ nếu song thân còn sống mà không cần mình thì có bao nhiêu khổ sở.
Y Ngân chỉ cong môi cười mà trên vẻ mặt kia không có một chút thiện ý. Nếu thật sự là chết cô ta cũng không có ý định chết một mình. Ít nhất cũng phải kiếm thêm một người bầu bạn, hoặc tìm một cái đệm lưng cho dù xuống mấy tầng địa ngục cũng sẽ toàn thây.
- Như thế nào? Chưa từng trải qua có đúng không? Bởi vì cô quá đầy đủ còn có cái gì khổ sở đây?_Y Ngân bật cười như chỗ này cũng không tồn tại nhiều người chỉ có cô ta và Thiên Tư đang chất vấn nhau.
- Tại sao chị không nghĩ không còn cha mẹ mới là thống khổ?
Thiên Tư cũng rất muốn biết rằng Y Ngân đã xảy ra chuyện gì? Tuy nhiên cô vẫn nghĩ một người con còn cha mẹ để chăm sóc vẫn tốt hơn là không còn.
- Tôi căn bản cũng xem như họ đã chết nhưng cũng không khổ sở bằng khi họ còn sống.
- Có thể họ có nỗi khổ riêng, chị phải thông cảm cho họ cũng như phải quý trọng sinh mạng của mình hiện tại.
- Cô đừng ở đây dạy tôi phải làm cái gì?_Y Ngân tức giận nhưng vẫn ngồi bệt trên nền gạch cũng không có ý định đứng dậy.
Mái tóc Y Ngân bị gió thổi loạn, mồ hôi chảy dài hai bên thái dương, những sợi tóc dính chặt trên khuôn mặt cũng không buồn gạt ra cứ để mặc như thế.
- Tôi không có dạy chỉ là muốn chị hiểu phải quý trọng sinh mạng của của mình mà thôi.
Nhắc đến sinh mạng, giọng nói Thiên Tư có chút lạc đi. Cũng vì bảo vệ sinh mạng cho chị em cô mà cha mẹ cô cũng không còn trên đời. Chính vì vậy Thiên Tư luôn xem trọng sinh mạng này.
Trên gương mặt Y Ngân, hàng lệ vẫn chảy dài nhìn vào có chút tiếc thương. Y Ngân ngước nhìn Thiên Tư nét mặt thoáng hòa hoãn nhưng cũng không đứng lên chỉ là lắc đầu cười tự giễu, có chút bi thương.
Tất cả mọi người nhìn thái độ khác thường của Y Ngân mà sửng sốt. Thiên Tư cong cong môi cười muốn tiến lên kéo lấy tay Y Ngân. Chỉ thấy ở phía sau có một bàn tay nắm lấy tay cô. Tử Phong gương mặt không nhìn ra cảm xúc nhưng ánh mắt lại có chút gợn sóng. Anh chỉ nhẹ lắc đầu ý bảo cô không nên qua đó, sẽ rất nguy hiểm.
- Thiên Tư!_là tiếng anh gọi cô.
- Không sao, em không thể bỏ chị ấy lại.
- Anh cùng qua với em.
- Không cần, em có thể tự lo._Thiên Tư cố gỡ tay Tử Phong ra khỏi tay mình.
- Chúng ta còn không đi sẽ gặp nguy hiểm._Tử Phong không buông tay thậm chí lực nắm lấy tay còn dùng lực hơn.
Nói anh ích kỉ cũng được, hiện tại anh không muốn một tổn thương nào xảy ra trên người Thiên Tư. Khó khăn lắm cô mới nhớ lại, khó khăn lắm anh và cô mới ở bên nhau với một thân phận như cũ dù như thế nào đi chăng nữa anh cũng không muốn rời xa cô. Chỉ cần rời khỏi đây anh cùng cô có thể ở bên nhau một chút cũng không rời xa.
- Rất nhanh, anh đừng lo.
Những người còn lại không nhanh không chậm cũng nhấc chân muốn rời đi. Chỉ còn lại Y Ngân ngây ngốc ngồi nơi đó, đầu tóc rối loạn cũng không có phản ứng nào cho rằng bản thân sợ hãi.
- Thủ lĩnh thật không còn nhiều thời gian._cận vệ một bên gương mặt hốt hoảng liên tục nhắc nhở.
- Mọi người ra trước tôi cùng Thiên Tư ra sau._Tử Phong ánh mắt bất đắc dĩ khoát tay bảo mọi người đi trước.
- Tử Phong!_Thiên Ân nắm chặt tay Tiểu Kì muốn rời đi lại liếc mắt nhìn Tử Phong hiện rõ sự lo lắng.
- Không sao, đi trước đi!
Tử Phong chỉ là hơi mỉm cười nhìn sang Thiên Tư. Nếu cô muốn ở lại đưa Y Ngân cùng đi thì anh sẽ cùng cô ở lại. Bất kể kết quả như thế nào anh cũng muốn ở bên cạnh cô. Lại tiến lên một bước đưa tay ra nắm chặt tay Thiên Tư, truyền cho cô hơi ấm. Thiên Tư thoáng run sợ, cô sợ cô liên lụy đến anh. Nhưng cô không thể phủ nhận có anh bên cạnh luôn mang đến cho cô một niềm tin vô cùng lớn.
K đi phía sau nhìn nhìn liền muốn bước đến đỡ Y Ngân đứng dậy. Từ nãy đến giờ K cũng không lên tiếng chỉ là đứng một bên nghe ngóng mà thôi.
- Không cần, mọi người đi ra ngoài trước đi, tôi ở đây với Y Ngân._ Khả Chiêu vốn đã rời khỏi đây, đột nhiên quay lại hơi thở gấp gáp rõ ràng dùng hết sức chạy trở lại.
Khả Chiêu đi ngược lại hướng của mọi người đi ra. Khả Chiêu ra hiệu cho K rời đi không cần để ý đến, cậu ta cũng muốn tự mình đưa Y Ngân rời khỏi đây.
Tất cả mọi người sửng sốt nhìn Khả Chiêu quay trở lại. Thật ra cậu ta cũng không hề có ý định rời đi.
-Anh Khả Chiêu như vậy rất nguy hiểm._Tiểu Kì muốn níu tay Khả Chiêu lại.
- Anh không sao, Thiên Ân nhanh đưa Tiểu Kì đi ra._Khả Chiêu mỉm cười nhưng ánh mắt lộ vẻ lo lắng hướng về phía Thiên Ân căn dặn.
- Khả Chiêu!_Thiên Ân gương mặt nghiêm túc cũng không có ý định rời đi.
- Đi đi!_Khả Chiêu hơi nâng âm lượng gương mặt có chút tức giận.
Tiểu Kì thoáng bị gương mặt Khả Chiêu dọa cho sợ hãi, tay nhỏ bé nắm chặt tay Thiên Ân. Hai người nhìn mặt nhau cũng chỉ có thể thở dài bất lực rời đi trước khi quá muộn.
Thiên Tư bây giờ mới xoay người lại nhìn thấy Khả Chiêu đang tiến về phía này. Tử Phong âm trầm nhìn Khả Chiêu, có một cảm giác cảm thông cùng bất đắc dĩ khó nói nên lời.
- Anh Khả Chiêu, chị Y Ngân…_Thiên Tư nhìn Khả Chiêu muốn nói gì lại nghẹn ở cổ họng.
- Để anh, em cùng Tử Phong đi ra trước.
- Ổn không?_Tử Phong nhíu mày nhìn Y Ngân lại nhìn Khả Chiêu.
Anh đang nghĩ người con gái này rõ ràng không cần mạng. Nhưng chính bản thân anh biết nếu Y Ngân không rời đi Khả Chiểu cũng không đi.
- Ổn. Sẽ không để nguy hiểm._Khả Chiêu gật đầu ánh mắt chứa sự kiên định.
- Khả Chiêu nhanh một chút!_Tử Phong đi ngang Khả Chiêu giọng nói có phần bất lực.
Thiên Tư vẫn còn chưa yên tâm, mắt còn nhìn dáng Khả Chiêu tiến về phía Y Ngân. Tử Phong cũng không đành lòng, nhưng anh tin khả năng của Khả Chiêu có thể lo được. Tử Phong nắm tay kéo Thiên Tư rời đi.
Khả Chiêu gật đầu đi về phía Y Ngân. Những người còn lại cũng lần lượt theo cửa thoát hiểm đi xuống lầu. Bước chân gấp gáp mạnh yếu đan xen vang lên trong biệt thự. Hạo Minh đang suy nghĩ phải trả lời câu hỏi của Tử Phong như thế nào, thế nhưng cũng không có cơ hội để nói nữa. Chỉ là ánh mắt Hạo Minh thoáng mang nét ảm đạm cũng có chút áy náy khi nhìn vào mắt Hạnh Nghi. Bốn mắt vừa chạm nhau, Hạnh Nghi liền xoay người rời đi dường như muốn trốn tránh Hạo Minh. Hạnh Nghi tự cho rằng bản thân mạnh mẽ. Cô cũng không thể ngờ bản thân không muốn thừa nhận Hạo Minh vẫn quan tâm Thiên Tư nhưng vẫn phải thừa nhận mà thôi.
Khả Chiêu bước đến bên cạnh Y Ngân, ánh mắt nhìn cô có chút khổ sở không nói nên lời.
- Đi! Anh đưa em ra ngoài._giọng điệu dịu dàng như ngày nào khiến Y Ngân có chút ngẩn người.
- Không, em không muốn đi.
- Không đi sẽ không kịp.
Khả Chiêu bước đến kéo Y Ngân đứng dậy, lúc này lòng bàn tay trái đã được băng bó bởi một mảnh vải tạm bợ.
- Có cái gì khác nhau, đi ra ngoài em sống không bằng chết có gì đáng quan tâm.
Y Ngân khẽ cười chua xót, trước khi đến đây cô cũng đã biết nơi đây có sẵn cạm bẫy. Cô cũng không có ý định rời đi chỉ muốn cùng những người cô hận xuống cửu tuyền mà thôi. Cũng không ngờ bọn họ phát hiện sớm như vậy. Thật ra người đàn ông kia cũng không có nói cho cô biết nơi đây có thuốc nổ gì đó. Rõ ràng người đàn ông này âm ngoan muốn cô cùng chết với người đến đây mới không nói cho cô biết. Nhưng cô hi sinh để cha mẹ không sao thì được rồi. Dù họ chưa bao giờ đối tốt với cô nhưng xem như đây là cách mà cô ta trả ơn công ơn dưỡng dục. Nếu cô ta có thể khiến Thiên Tư chết đi thì đã không phải khổ sở như bây giờ.
Hiện tại Y Ngân rời khỏi đây nhưng chưa làm xong nhiệm vụ người đàn ông kia có thể tha cho cô sao. Vậy chi bằng để cô chết nơi này đi.
- Ra ngoài có thể bào toàn mạng sống, sẽ làm lại từ đầu._Khả Chiêu nhẹ giọng nói lại hết sức lôi kéo Y Ngân rời khỏi đó.
- Không kịp nữa rồi, em không muốn đi buông em ra đi!_Y Ngân vùng vẫy muốn thoát khỏi tay Khả Chiêu.
- Nghe lời anh, nhanh đi ra khỏi đây!
- Không cần, anh đi đi!_Y Ngân rơi nước mắt lại giãy dụa.
Y Ngân cảm thấy vô cùng xấu hổ khi đối diện với người con trai này. Lòng tốt của Khả Chiêu làm cô đau đớn. Cô không biết hiện tại Khả Chiêu đối với cô là cái loại tình cảm gì, là thương hại hay tình yêu kia vẫn tồn tại.
- Em không đi anh cũng sẽ không đi. Nếu em muốn rời khỏi thế giới này vậy anh cùng em đi._Khả Chiêu đứng lại không đi.
Ánh mắt Khả Chiêu nhìn thẳng Y Ngân, hai tay nắm chặt hai vai cô. Sâu trong ánh mắt nhiều tia cảm xúc phức tạp khó nói thành lời.
Y Ngân thoáng sững người, hơi nước phủ mờ tầm mắt. Dường như mọi thứ đã bị một câu của Khả Chiêu làm cho đứng hình. Đột nhiên bao nhiêu hình ảnh giữa Khả Chiêu và cô hiện về thời áo trắng vô cùng rõ ràng, như mới chỉ xảy ra hôm qua. Cũng không ngờ đã hơn năm năm rồi, hơn năm năm qua cô tổn thương người con trai này. Dùng năm năm để đeo đuổi một tình yêu, lại vì năm năm này mà chối bỏ sự tồn tại của một người.
- Không cần, em không cần anh đi cùng._Y Ngân run rẩy đôi môi
- Hiện tại cũng không phải em lựa chọn._Khả Chiêu gương mặt nghiêm túc không có nửa điểm gạt người.
Y Ngân thật không tin người con trai này đang nghĩ gì. Một chút sợ sệt cũng không hiện lên trên mặt Khả Chiêu. Nếu nói Khả Chiêu ngốc cũng không đúng, chỉ có thể nói cũng vì một tiếng “yêu”. Nói là đã quên thật chất cũng không bỏ xuống được.
- Anh không cần mạng nữa sao?_Y Ngân nghẹn ngào nhìn Khả Chiêu nhưng cũng không thể đuổi Khả Chiêu đi được.
- Nếu em muốn anh giữ mạng thì đi theo anh._Khả Chiêu hơi cười vì thấy Y Ngân lo lắng cho mình.
Y Ngân trừng mắt, cảm xúc vô cùng phức tạp. Phải, cô không cần mạng mình nhưng cũng không muốn tổn hại đến người con trai này. Quá rõ rồi! Đúng như Khả Chiêu nói, cô không có sự lựa chọn. Nếu cô muốn Khả Chiêu sống cũng chỉ còn cách rời khỏi đây như lời Khả Chiêu nói. Cô biết rằng Khả Chiêu nói được sẽ làm được. Y Ngân hít một hơi thật sâu, chỉ là chua xót lan tràn khắp cổ họng, nhưng vẫn cố mở miệng thốt một tiếng đồng ý.
- Được, đi thôi.
Khả Chiêu nắm chặt tay Y Ngân có chút mừng rỡ, không nói nên lời. Khả Chiêu rất nhanh lôi kéo tay Y Ngân theo lối thoát ở sân thượng rời đi.
Lúc này, tất cả mọi người đã tập trung ở cửa chính biệt thự chỉ còn chờ một mình Khả Chiêu đến. Thật ra không ai có thể yên lòng rời khỏi đây, để một mình Khả Chiêu ở lại trên đó thì đã là một chuyện làm lòng người bất an rồi.
Từng bước chân nghe gấp gáp, chạy từ trên những bậc thang xuống khiến mọi người đều hướng mắt về chân cầu thang.