Yêu là không hối tiếc, không màng những gì đã cho đi. Đôi khi biết nó không có kết quả vẫn không ngừng hi vọng.
Yêu quá nhiều nên dù biết đau khổ cũng không thể quên đi, không thể bỏ xuống một cách dễ dàng. Nếu cần thời gian có lẽ sẽ rất lâu.
Biệt thự họ Doãn
Hạnh Nghi co ro trong phòng, nửa nằm nửa ngồi bên giường. Mái tóc xoăn, nâu đỏ được thả tự hiên, khuôn mặt lạnh nhạt không trang điểm nhìn thần sắc có chút nhợt nhạt. Ánh mắt mông lung như đang tìm hướng đi. Cô có cảm giác trống rỗng, suy nghĩ miên man bàn tay không tự chủ siết chặt, nắm lấy ga nệm. Cô còn nhớ mấy ngày trước khi còn nằm viện, ThiênTư có đến thăm cô. Hai chị em nói chuyện rất lâu và cũng rơi không biết bao nhiêu nước mắt. Từng câu nói của Thiên Tư vẫn vang lên bên tai cô.
- Thiên Trầm về nhà với chị đi_Thiên Tư ngồi bên giường bệnh nhẹ nắm lấy tay cô.
- Em không thể.
- Tại sao? Chị em chúng ta khó khăn lắm mới gặp lại, em định lại bỏ mặt chị sao?_đôi mắt Thiên Tư rưng rưng.
- Em không thể xa Hạo Minh._Hạnh Nghi giương mắt kiên quyết nhìn Thiên Tư.
Thiên Tư một lúc kinh ngạc nhưng cũng dần hiểu ra. Thiên Tư đã không hiểu sai, cô từ đầu đã đoán biết trước Hạnh Nghi đối với Hạo Minh hoàn toàn không phải là tình cảm anh em bình thường. Cô cũng biết Hạnh Nghi sẽ không dễ dàng từ bỏ như vậy nhưng là ở bên cạnh người đàn ông kia…thật sự vô cùng nguy hiểm.
- Em về với chị vẫn có thể gặp Hạo Minh.
- Không được, em không muốn để anh ấy một mình.
Thiên Tư khẽ thở dài cô thật sự không có cách lay chuyển được Hạnh Nghi. Hạnh Nghi đã lựa chọn ở bên Hạo Minh dù biết người con trai này có thể cả đời cũng sẽ không yêu cô.
Lúc đó, chính Hạnh Nghi cũng không biết bản thân yếu đuối đến như vậy. Từ lúc được cứu đi, cô đã tự nhủ bản thân phải kiên cường, cứng rắn. Hơn mười năm qua cô đã làm được, nhưng cho đến hôm nay khi phát hiện chị mình còn sống cô mới biết mình thật yếu đuối. Người chị cô vừa thương vừa hận. Người từng chiếm nhiều tình thương yêu và tin tưởng của ba mẹ, người từng lấy đi tim Tử Phong. Cô đã bỏ cuộc vì cô nghĩ tất cả những thứ Thiên Tư có được là xứng đáng, những thứ Thiên Tư lấy đi cũng không có liên quan đến cô. Nhưng hiện tại ngay cả tim của Hạo Minh Thiên Tư cũng lấy đi rồi.
Từ khi biết Hạo Minh cô đã từ bỏ Tử Phong, cô nghĩ Tử Phong không chọn cô thì cô cũng không cần níu kéo. Và kể từ khi sống chung với Hạo Minh, cô đã thật sự nuôi hi vọng một ngày Hạo Minh sẽ cho cô một chút tình cảm. Ngày cô được cứu về, khi Hạo Minh nhìn thấy cô hiện lên tia vui mừng nhưng sau khi biết cô là Thiên Trầm lập tức thay đổi thái độ. Hạo Minh đối với cô không quá lạnh nhạt nhưng cũng chưa từng nhìn cô ánh mắt tràn đầy tình cảm như đối với Thiên Tư, đôi lúc giống như một sự khó xử nào đó.
Ngày ở biệt thự cũ, khi nghe Hạo Minh nói cậu ta làm tất cả những thứ tổn hại đến Tử Phong là vì Thiên Tư, tim cô đau lắm. Nhưng cô không thể nói nên lời, cô mạnh mẽ không để bất cứ một giọt nước mắt nào trào ra. Tuy nhiên, cô không ngăn được tim cô đang nhỏ từng giọt máu, từng giọt từng giọt được rút cạn. Cô không còn cảm nhận được nó đau đến mức nào chỉ biết hiện tại chỉ cần chạm nhẹ liền đau đớn vô cùng.
Cho dù trong mấy ngày qua, Hạo Minh không ngừng chăm sóc cô. Tuy vậy cô vẫn có thể cảm nhận cậu ta không hề vui. Ánh mắt luôn thoảng qua nét u buồn đặc biệt khi chạm mặt cùng Thiên Tư. Ngày ở bệnh viện cô có thể cảm nhận được ánh mắt lung túng cùng buồn bã của Hạo Minh. Lúc đó, cô cũng không thể làm gì khác ngoài việc ngoảnh mặt đi như chưa từng thấy.
Hạnh Nghi lại một lần nữa thất bại, cô mãi cũng không thể bước vào được tim của Hạo Minh. Mặc dù cậu ta đã nói rất nhiều lần, bảo cô hãy quên đi, hãy tìm một người khác tốt hơn. Nhưng cô cũng không sao dứt bỏ được. Tình yêu được vun đắp lâu như vậy có thể bỏ xuống được sao? Mặc dù biết là đau nhưng tim cô không tự chủ được cô vẫn muốn cho cô và Hạo Minh một cơ hội. Hạnh Nghi nhắm mắt hai hàng lệ chảy dài.
Chẳng lẽ cô phải tập quên đi Hạo Minh, tập quên đi tháng năm ở cạnh nhau. Tập quên đi cái quan tâm yêu thương của Hạo Minh dành cho cô. Dù biết cậu ta chỉ quan tâm cô như em gái nhưng vì sao cô vẫn lưu luyến, cô thà mãi được Hạo Minh quan tâm như vậy. Cô không muốn phủ nhận, cô sợ một ngày nào đó ngay cả ở bên cạnh Hạo Minh cũng không có cơ hội.
“ Hạo Minh! Anh nói xem em làm sao bỏ xuống được đây?”
Ở một phòng khác trong biệt thự, Hạo Minh cũng không vui vẻ gì. Cậu cầm tấm ảnh người con gái ấy mà nhìn. Ngắm một lúc đến thất thần, không thể quên được. Tình yêu kia cũng không bỏ xuống được. Ngày gặp Thiên Tư ở bệnh viện cậu ta nghe tim đập mãnh liệt. Nhìn vào đôi mắt kia bao nhiêu tình cảm không ngừng dâng trào. Nhìn bàn tay cô đang nắm chặt lấy tay Tử Phong không biết trong tim cậu ta có bao nhiêu đau khổ không nói nên lời.
Nghe Thiên Tư chủ động muốn nói chuyện với cậu ta, thật sự cậu ta có cảm giác áp lực vô cùng. Quả nhiên như cậu ta nghĩ cô muốn nói rõ tất cả.
Ngày đó, nắng dịu cơn gió thoảng qua thổi tung mái tóc Thiên Tư. Thiên Tư cùng Hạo Minh ngồi tại một băng đá tại khuôn viên bệnh viện. Thiên Tư giương mắt nhìn xa xăm, tâm trạng cũng vô cùng phức tạp. Hạo Minh dù có cảm giác hoảng sợ một chút nhưng trên gương mặt vẫn bình tĩnh. Tay Thiên Tư nắm chặt túi xách, cô đang không biết phải cư xử với người con trai này thế nào.
- Em muốn nói với anh một chuyện._Thiên Tư nhẹ giọng nói.
Cứ ngỡ rằng giọng nói kia đã lâu rồi Hạo Minh không được nghe, cái giọng nói dịu dàng nghe ra chứa nhiều tâm sự. Phải, cô đã khác rồi. Cô không còn là cô bé ngây thơ hồn nhiên ngày nào khi gặp cậu ta sẽ một tiếng anh Hạo Minh, hai tiếng anh Hạo Minh. Cô đã trải qua nhiều sóng gió, đau thương thậm chí trong số đó còn do cậu ta gây ra.
- Em cứ nói anh sẵn sàng nghe.
- Mẹ anh vẫn còn hận mẹ em chứ?_Thiên Tư bây giờ mới xoay mặt đối diện với ánh mắt kinh ngạc của Hạo Minh.
- Có thể là còn._Hạo Minh đan chặt tay có chút run rẩy trong lòng.
Hạo Minh nhếch môi cười nhưng nụ cười chua xót. Cậu ta từ khi nào trở nên như vậy. Cậu ta lại yêu con gái người phụ nữ đã cướp đi trái tim của ba cậu. Mẹ cậu cũng chưa bao giờ nói ra rằng hận mẹ cô nhưng cậu ta biết bà lúc nào cũng ôm hận. Cho dù biết người kia đã chết bà vẫn không bỏ xuống hận thù được mà sinh bệnh.
- Bà vẫn có thể chấp nhận Thiên Trầm ở cạnh anh sao?
- Bà ấy không được biết thân phận của Thiên Trầm.
Thiên Tư ngạc nhiên nhìn Hạo Minh, cô không nghĩ sống chung một thời gian dài như vậy mà mẹ Hạo Minh vẫn không biết thân phận của Thiên Trầm.
- Anh chấp nhận yêu người con gái con của người phụ nữ đã khiến mẹ anh đau khổ sao?_Thiên Tư lại lần nữa nhìn ra bên ngoài, dòng người đi đi lại lại.
Từ nhỏ cô cũng đã quen biết Hạo Minh. Nhưng có một lần cô đã nhìn thấy mẹ Hạo Minh giận dữ khi thấy mẹ cô. Bà còn không ngừng đổ lỗi cho mẹ cô nên bà mới bị người đàn ông kia ghẻ lạnh.
- Nếu anh nói từ đầu anh đã không xem trọng việc đó.
Đúng như lời Hạo Minh nói, nếu ngay từ đầu cậu ta xem trọng việc đó thì đã không nhất quyết yêu cô, phải có được cô. Chính vì nhiều lần cậu nhắc đến cô trước mặt bà mà bà càng ngày càng hận mẹ cô. Dần lớn, cậu ta đã hiểu và không bao giờ nhắc đến chuyện đó nữa. Tuy nhiên, bắt cậu ta ngừng yêu cô là chuyện không thể nào.
- Như vậy cũng tốt._Thiên Tư điềm đạm cười, ánh mắt như có ánh sáng phản chiếu.
- Tốt?_Hạo Minh giật mình nhìn chằm chằm cô.
- Phải, vì em muốn gửi Thiên Trầm cho anh chăm sóc. Nếu anh coi trọng chuyện đó thì làm sao em nhờ anh chăm sóc Thiên Trầm được.
- Em đang đẩy tình yêu anh cho người khác sao?_Hạo Minh nhếch môi cười, ánh mắt chuyển sang lạnh nhạt.
- Em không đẩy là muốn anh nhìn rõ lại thôi. Anh hãy nghĩ kĩ lại, em cũng không muốn anh đau khổ. Tình cảm giữa em và anh mãi chỉ là bạn không tiến thêm được. Anh cũng biết trong tim em từ trước đến giờ cũng chỉ có một mình Tử Phong mà thôi._Thiên Tư tay nắm chặt, gương mặt nghiêm túc.
- Em nghĩ nói như vậy thì anh buông xuống được sao? Anh đã đợi hơn mười năm vẫn có thể đợi tiếp._giọng Hạo Minh hơi lạc đi vì sợ.
Cậu ta sợ sau cuộc nói chuyện này cô và cậu ta sẽ không bao giờ gặp lại nữa, cũng không được trò chuyện như vậy nữa.
- Em chỉ muốn anh và Thiên Trầm được hạnh phúc. Tình yêu anh dành cho em hãy xem như một kỉ niệm của tuổi thơ, anh hãy gấp nó lại và cất nó vào một nơi nào đó không thể tìm lại và hãy bắt đầu một tình yêu mới. Anh thấy không, giống như bậc cha mẹ của chúng ta, họ vì yêu sinh hận đã được gì chưa?
- Vậy em nghĩ anh có thể yêu Thiên Trầm hay sao? Nếu yêu đã không đợi đến bây giờ.
- Không có chuyện gì là không thể. Tình cảm là một chuyện thật khó nói. Cho đến bây giờ em chỉ xin anh một điều này thôi. Anh hãy ở bên cạnh và chăm sóc Thiên Trầm thay em. Đó là điều duy nhất mà Thiên Trầm cảm thấy hạnh phúc, cũng là thứ mà em có thể làm cho nó. Mà điều đó cũng chỉ có anh mới giúp được.
- Em nghĩ anh sẽ đồng ý sao?
- Em không biết. Chỉ là em cảm nhận anh cũng đã có tình cảm với Thiên Trầm là anh cố chấp phủ nhận._Thiên Tư môi cong nhẹ.
Hạo Minh nhìn cô như có gì đó không rõ ràng, có gì đó rối ren. Chờ một lúc không nghe Hạo Minh phản ứng Thiên Tư lại nói tiếp.
- Anh vẫn luôn cho rằng hình ảnh của Thiên Trầm chỉ là thay thế em vì lúc trước chúng em giống nhau như hai giọt nước. Anh sợ sẽ tổn thương Thiên Trầm._lời nói của Thiên Tư vang lên lại bị gió cuốn đi.
Nhưng thật chất nó vẫn văng vẳng bên tai Hạo Minh. Có thật như Thiên Tư nói hay không? Tình yêu không bỏ xuống được của cậu ta bấy lâu dành cho cô lại dễ dàng bị một vài câu nói của cô dập tắt sao? Nhưng thật sự cô chỉ có thể cười khi ở bên Tử Phong mà thôi. Dù biết nhớ đến cô thật nhiều nhưng Hạo Minh cũng không biết phải làm thế nào. Dù sao yêu thương cô cũng là điều mà Hạo Minh không bao giờ hối tiếc.
--------------------------------------
Mới sáng sớm Tử Phong đã rời khỏi nhà, anh chỉ nói với cô là đến tập đoàn nhưng Thiên Tư vẫn cảm thấy có gì đó không ổn. Ngày nào anh cũng về rất khuya, đôi lúc cô chờ anh về mới ngủ đôi lúc cũng đi ngủ trước. Có hôm cô vào phòng ngủ nhưng mắt cũng không nhắm được. Không biết đến bao lâu, Thiên Tư sắp chìm vào giấc ngủ, một tiếng mở cửa nhẹ nhàng, sau đó tiếng bước chân khẽ khàng cũng ngày một tiến gần đến bên giường cô. Thiên Tư muốn mở mắt nhưng đột nhiên lại cứ muốn nhắm mắt như vậy cảm nhận. Vì cô biết đó là anh.
Một nụ hôn nhẹ nhàng rơi trên trán cô, Tử Phong cẩn thận chỉnh lại góc chăn cho cô. Nhìn vào gương mặt Thiên Tư anh có một cảm giác bất đắc dĩ vô cùng. Ánh sáng vàng nhạt chiếu khắp phòng, lưu lại vùng sáng nho nhỏ trên gương mặt cô. Cái nhìn của Tử Phong khiến Thiên Tư thoáng run rẩy trong lòng.
Tử Phong chỉ như vậy lặng lẽ nhìn cô một hồi lâu rồi cũng rời khỏi phòng trở về phòng mình. Nếu như lựa chọn anh vẫn chọn không buông tha cho người đàn ông kia. Cho dù cô biết cũng nhất định hiểu cho anh.
Tử Phong đi không lâu, sự yên lặng trong căn phòng một lần nữa trở lại. Thiên Tư mở mắt nhìn cánh cửa phòng đóng kín, đâu đó có sự lo lắng. Cô biết chuyện cô yêu cầu anh ngày trước sẽ gây khó cho anh. Nếu anh chọn làm theo cách của anh cô cũng sẽ như vậy coi như không hay, không biết. Đến khi anh chịu nói hoặc dã là cô vô tình biết thì mọi việc đã xong rồi.
Màn đêm tĩnh lặng, Thiên Tư một lần nữa chìm vào giấc ngủ. Tử Phong lại không ngủ được nhìn vào ảnh của Thiên Tư lại có chút buồn rầu. Trong bóng tối, sợi dây chuyền trên cổ anh phát ra tia sáng lạnh lẽo.
Sự thật là sự thật anh sẽ không bỏ qua cho bất cứ ai tổn hại đến cô.
Buổi sớm mai lại đến, như mọi ngày Thiên Tư cựa mình ngồi dậy. Cô cứ thừ người như vậy nhìn ra cửa sổ một lúc lâu. Không hiểu sao trong lòng cô có rất nhiều cảm xúc vô cùng phức tạp.
Bên ngoài, tán cây rung rinh đánh động lũ chim rủ nhau bay đi. Những cơn gió nhẹ lướt qua, rồi thổi nhẹ vào bên trong phòng. Thiên Tư liếc mắt nhìn những tia nắng yếu ớt đang nóng dần lên khẽ cười. Cô đang nghĩ đời người cũng giống như ngày và đêm vậy. Đêm rồi cũng sẽ sáng, ban ngày rồi sẽ có đêm đến. Cuộc đời của cô cũng gần tương tự như vậy. Cô từng nghĩ mình có một cuộc sống sung túc, không lo không nghĩ nhưng cũng không ngờ một ngày cô cũng lâm vào tình trạng đen tối, phải hứng chịu một tấn thảm kịch. Để đến hôm nay cô cũng không biết mình đang sống trong hạnh phúc hay bi kịch?
- Thiên Tư! Anh vào được không?_giọng nói trầm thấp vang lên bên ngoài phòng còn kèm theo tiếng gõ cửa không mạnh không nhẹ.
Thiên Tư giật mình, nhăn nhăn mặt vò đầu bứt tóc. Cô dậy rồi mà còn chưa vệ sinh cá nhân. Tiếng bên ngoài không phải là của Tử Phong sao. Thiên Tư có chút vui cũng có chút thắc mắc hôm nay anh không đi sớm như mọi khi nữa sao.
- Chờ em một chút em còn chưa dậy.
Tử Phong ngẩn người một lúc lại khẽ cười.
- Em chưa dậy lại có tiếng trả lời sao?
- A, ý của em là chưa chuẩn bị cho người khác gặp.
- Anh là chồng chưa cưới của em không phải người khác.
Thiên Tư nghệch mặt ra một lúc mới nhớ đến chuyện này. Từ đó đến giờ cô cũng chưa từng nghe anh đề cập đến cụm từ này nên bây giờ nghe hơi trái tai một chút.
- Chồng chưa cưới cũng không được._mặt Thiên Tư ửng hồng liền chạy biến vào nhà vệ sinh.
Chỉ nghe tiếng sập cửa ở bên trong, Tử Phong nhíu mày hơi cười lại nhẹ nhàng đẩy cửa vào. Anh biết cô chắc là vào phòng vệ sinh mất rồi. Chẳng qua thấy chân cô vừa bị bỏng nặng sợ cô đi lại không tiện mà thôi. Nghe cô bước chân nhanh nhạy như vậy chắc là không sao rồi. Mấy ngày hôm nay, anh luôn bận rộn thường đi trước khi cô dậy và về khi cô đã ngủ nên cũng không có thời gian chạm mặt. Dù mỗi đêm anh đều ghé qua phòng cô nhìn cô một lúc nhưng vẫn muốn nhìn thấy cô, nói chuyện với cô.
Tử Phong ngồi lên ghế xoay cạnh bàn đọc sách. Ánh mắt sâu thẳm nhìn quanh, cho dù là đã quen với căn phòng nhưng cảm giác biết có một cô gái tồn tại ở đây tốt hơn nhiều. Anh lại xoay người hướng ra cửa sổ,khẽ nhắm mắt như cảm nhận gì đó. Cảm nhận thứ dịu nhẹ của làn gió hoặc một chút ấm áp của nắng. Thật ra anh đang cảm nhận cô gái đang đến bên cạnh mà thôi.
Thiên Tư thay đồ xong, mở cửa ra chỉ thấy một con người cao cao ngồi tại bàn sách của cô. Dáng ngồi của anh rất thanh thản giống như mọi gánh nặng đã được trút bỏ vậy. Thiên Tư khẽ cười, cô chỉ nhìn thấy dáng anh bận rộn là thu hút cũng không nghĩ đôi lúc anh bỏ hết tất cả qua một bên cũng có một nét đẹp ấm áp như vậy.
Nhẹ cúi người vòng tay qua cổ anh, ôm lấy anh từ phía sau.Tử Phong khẽ cười bắt lấy tay cô ở trước ngực anh. Nhưng anh cũng không mở mắt, giống như cho dù không mở mắt anh vẫn biết cô đang cười, biết hết mọi xúc cảm của cô.
- Anh đang nghĩ gì?_Thiên Tư khẽ hỏi.
- Không có.
- Người có đầu óc như anh mà đôi lúc cũng không suy nghĩ sao?
Tử Phong nhíu mày, xoay người về phía cô ôm cô vào lòng, ôm thật chặt.
- Đang nghĩ làm sao để giữ em thật chặt.
- Anh đã không phải ôm rất chặt sao? Định làm em ngạt thở mới gọi là chặt sao?
- Chưa đủ._Tử Phong nhẹ nói nhưng chất giọng rõ ràng hơi trẻ con một chút.
Thiên Tư bật cười, cô và anh thật sự cũng không nhiều thời gian ở cạnh nhau lắm. Lúc trước là anh đi làm cô đi học, nếu anh đi học cũng có chuyện phải làm. Cùng lắm hai người chỉ ăn trưa hoặc ăn tối cùng nhau. Được ở bên nhau nhiều có thể cũng chỉ có những lúc cô gặp bất trắc. Giống như cơ hội cô ở bên anh là những lúc cô gặp nạn. Thiên Tư nhẹ vuốt khuôn mặt anh, khuôn mặt mà cô khắc sâu không bao giờ quên được. Từng đường nét trên gương mặt làm cô dù có mất trí vẫn xuất hiện trong từng giấc mơ. Thiên Tư giật mình khi sờ tận mặt anh.
- Anh gầy hơn trước.
- Thật sao? Anh cảm thấy rất bình thường._Tử Phong khẽ cười cũng mặc bàn tay cô làm loạn trên mặt anh.
- Anh mệt mỏi lắm phải không?_Thiên Tư cũng không chú ý đến thái độ đùa cợt của anh.
Gương mặt ThiênTư nghiêm túc thoáng hiện nét đau lòng cùng sầu lo. Ánh mắt Tử Phong thoáng trầm xuống, thở dài một cái.
- Ừ, có một chút.
- Vậy đừng cố gắng nữa, cái gì bỏ được hãy bỏ đi!
Tử Phong lại nhìn cô một lúc lầu, ánh mắt như đã hiểu cô muốn nói đến việc gì. Tử Phong lại cong môi cười nắm lấy tay cô cắn một cô. Thiên Tư giật mình rụt tay về.
- Ngốc! Đừng lo nhiều anh không sao.
Thiên Tư cụp mắt không muốn nói gì nữa. Cô và anh không cần nói nhiều chỉ cần ở bên cạnh, cảm nhận hơi ấm của nhau, nhìn vào mắt nhau cũng đủ biết quyết định của đối phương rồi. Thiên Tư chỉ nhẹ gật đầu xem như phó mặc cho anh định đoạt.
- Đúng rồi em…em muốn đến thăm Y Ngân.
Thiên Tư nghe nói đến tình hình của Y Ngân rất muốn đến xem thế nào. Nhưng nghe nói thời gian đầu, Y Ngân không muốn gặp bất cứ ai nên cô cũng chưa đến thăm. Tử Phong trầm ngâm một lúc cũng gật đầu đồng ý.
- Được, xuống ăn sáng đi rồi anh cùng em đến đó.
Thiên Tư rời khỏi người anh khẽ cười, anh cũng cười đưa tay xoa đầu cô lại cùng nắm tay rời khỏi phòng.
-------------------------------------
Chiếc xe dừng trong bãi đỗ xe bệnh viện An Bình.
Thiên Tư bước xuống xe nhìn mấy tầng lầu của bệnh viện có một cảm giác bất đắc dĩ khó tả. Tử Phong cũng nhìn theo hướng nhìn của cô. Anh nhẹ nắm lấy tay cô giống như trấn tĩnh cô. Hai người đi theo thang máy lên lầu năm. Một dãy phòng sạch sẽ, bác sĩ bệnh nhân đi lại khá nhiều nhưng những tiếng động ồn ào thì không hề có.
Đứng trước cửa phòng bệnh, Thiên Tư ngập ngừng không biết Y Ngân có muốn gặp cô hay không?
- Hay là anh ở bên ngoài đi em vào một mình là được rồi._Thiên Tư chớp mắt nhìn Tử Phong.
- Không sao, cô ấy ổn rồi.
- Có thật không? Mấy hôm trước em còn nghe tâm trạng cô ấy thật kích động.
- Là Khả Chiêu nói với anh.
Thiên Tư bây giờ gương mặt mới giãn ra, bớt đi căng thẳng. Nhưng còn chưa kịp gõ cửa thì cửa phòng đã bật mở. Hiện ra là gương mặt của Khả Chiêu. Khả Chiêu hơi giật mình nhưng rồi cũng nở một nụ cười.
- Hai người mới đến sao?
- Phải, tụi em vừa đến. Anh định đi đâu sao?_Thiên Tư nhìn bộ dạng của Khả Chiêu hình như là đang vội vã.
- Không có gì chỉ là đi làm một số thủ tục thôi. Còn không yên tâm để cô ấy một mình nhưng bây giờ có hai người đến thì tốt rồi._Khả Chiêu nói xong lại hướng mắt vào trong nhìn Y Ngân một cái.
Mấy ngày trước, Khả Chiêu mới liên lạc với gia đình Y Ngân không biết vì lí do gì lại ra nước ngoài. Bên này Y Ngân cũng chỉ còn một mình. Nhưng thật ra Khả Chiêu biết là vì lí do gì. Vì Y Ngân không nhắc đến nên cậu ta cũng không hề đá động đến mà cứ lẳng lặng chăm sóc cô.
Thiên Tư cũng ngó vào trong xem, cô chợt giật mình khi thấy một dáng người gầy, khuôn mặt nhợt nhạt. Mái tóc xõa dài lả tả trên bộ đồ bệnh nhân màu xanh nhạt. Y Ngân không nhìn về phía cô mà hướng ra cửa sổ. Thiên Tư cảm nhận có một sự ảm đạm nào đó.
- Được rồi, anh đi đi để em vào với chị ấy.
Khả Chiêu gật đầu, đi ngang vỗ vai Tử Phong một cái rồi đi nhanh về phía phòng làm thủ tục. Tử Phong nhíu mày một lúc, anh hiện tại cũng không được thoải mái lắm. Vì vậy anh cùng Khả Chiêu đi ra ngoài.
Cánh cửa hé mở, Thiên Tư nhẹ nhàng bước vào. Nghe tiếng động Y Ngân khẽ điều chỉnh hướng nhìn, mắt cô nheo lại vì có chút chói mắt. Đôi môi mấp máy định hỏi rằng Khả Chiêu chưa đi sao nhưng nhìn lại liền ngẩng người, đôi mắt chuyển sang lạnh nhạt.
- Em không phiền chị chứ?_Thiên Tư nhẹ đi đến bên cạnh gường bệnh Y Ngân.
- Không phiền._Y Ngân không cười nhưng cũng không tỏ thái độ ghét bỏ.
Nhưng thái độ này lại khiến Thiên Tư dễ chịu hơn nhiều. Cô không mong Y Ngân có thể xem cô như một người bạn hay em gái bình thường. Hiện tại chỉ cần Y Ngân không xem cô là kẻ thù là được rồi.
- Sức khỏe chị như thế nào rồi?
- Tôi còn có thể thế nào đây, người không ra người ma không ra ma._Y Ngân khẽ nhếch môi nhìn đôi chân của mình.
Thiên Tư hai tay nắm chặt, toàn thân cứng đờ vì câu nói của Y Ngân. Cô biết Y Ngân sẽ không dễ dàng chấp nhận cái thảm cảnh này. Cũng như Y Ngân cũng không thể dễ dàng bỏ xuống hận thù đối với cô. Cho dù mọi chuyện đã chẳng thể cứu vãn được nhưng trong một lúc thật sự quá khó để quên.
- Chị vẫn hận em sao?
- Tôi không hận mà là ghen tị.
- Chị…có yêu anh Khả Chiêu không?_Thiên Tư không biết vì sao lại hỏi điều này cô chỉ biết cần tìm ra một thứ gì đó làm động lực cho Y Ngân.
- Lúc trước thì có bây giờ thì không._Y Ngân ngoảnh mặt nhìn ra cửa sổ.
Lời nói của cô văng vẳng trong phòng, không gian phút chốc im lặng. Tất cả trở nên đông cứng kì lạ nhường chỗ cho những suy nghĩ.
Cũng tại khuôn viên bệnh viện, Khả Chiêu cùng Tử Phong đang ngồi bên cạnh nhau. Khả Chiêu khui một lon cô ca lại đưa cho Tử Phong, rồi cũng tự tay khui một lon. Cậu ta đưa lên uống một hơi cũng không nói không rằng. Cậu ta đang muốn uống bia hay cái gì đó để có thể làm cho cậu ta say nhưng ở đây là bệnh viện đành chịu vậy. Tử Phong cũng không nói, anh cũng chỉ lặng lẽ uống rồi giương cặp mắt sâu thẳm nhìn xa xăm.
- Mày cảm thấy tao làm đúng không?_Khả Chiêu bây giờ mới mở miệng nói.
- Đúng cái gì?_hơi thở lãnh đạm Tử Phong cứ như vậy mà nhìn đi nơi khác.
- Vẫn chọn ở bên cạnh Y Ngân.
- Tình yêu thì không có đúng cũng không có sai, nếu cảm thấy bản thân làm đúng thì cứ làm cũng không cần quan tâm đến cách nhìn của người khác. Ở một góc độ nào đó có thể người ta sẽ đánh giá là ngu ngốc nhưng cũng không ai phủ nhận được tình cảm của mày.
- Vậy những chuyện Y Ngân đã làm thì phải đánh giá như thế nào?_Khả Chiêu lại uống một ngụm nước ngọt, đôi môi nở nụ cười buồn.
- Là mù quáng.
Khả Chiêu hơi ngẩng người vì câu trả lời này. Nhưng cậu ta cũng không phủ nhận, có lẽ Tử Phong nói đúng.
- Tao muốn đưa cô ấy sang nước ngoài._Khả Chiêu hai tay nắm chặt lon nước, có thể lon nước sắp bị bóp méo rồi.
- Đã suy nghĩ kĩ chưa?_Tử Phong giật mình nhìn chằm chằm Khả Chiêu.
Cậu ta về đây thành lập công ty, còn nói sẽ ở đây quản lí không đi nữa. Bây giờ lại nói muốn đi, quyết định này cũng quá gấp gáp rồi.
- Lần trước tao có gặp anh Hà Nghiệp._lời nói Khả Chiêu nhẹ tựa gió tuy nhiên nó chứa một sự u buồn nào đó.
- Hà Nghiệp? Anh ấy đã nói gì?
Tử Phong hơi giật mình khi nghe cái tên này, nhưng anh biết chỉ có liên quan đến Y Ngân mới làm cho Khả Chiêu bận tâm đến như vậy.
- Anh ấy nói Y Ngân cơ hội hồi phục không lớn, nếu ra nước ngoài cơ hội sẽ nhiều hơn nhưng phải mất một thời gian dài và cũng chưa chắc hồi phục được như ban đầu.
- Vậy mày đã quyết định đi vì điều đó, cho dù dùng cả đời ở bên cạnh Y Ngân.
- Đúng vậy, như vậy có đúng không?
- Nếu tao nói sai mày chấp nhận buông tay sao?_Tử Phong nheo mắt nhìn Khả Chiêu nở một nụ cười.
Khả Chiêu nhăn trán suy nghĩ lại lắc đầu khẽ cười:
- Đúng vậy, không có khả năng buông tay
- Uống đi, chúc mày thật sáng suốt trong quyết định của mình.
Hai lon cô ca khẽ cụng vào nhau như chắc một điều gì đó. Chắc rằng đối phương sẽ hạnh phúc với lựa chọn của bản thân. Làn gió nhẹ thổi qua, hai chàng trai cứ ngồi như vậy một lúc lâu mới khoát vai nhau đi vào nhắm chừng hai cô gái cũng đã nói chuyện xong.