Dạ Hành Ca

chương 103: đố kỵ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ánh nắng ấm áp xuyên qua ngọn cây, phiến lá đung đưa theo gió, thực là vô cùng thỏa thích.

Gối đầu nằm trên cành cây, hắn chẳng còn tìm thấy được tâm tình của ngày xưa, mỹ nhân có đẹp tới đâu cũng không gợi nổi cõi lòng, mất sạch hứng thú gió trăng tình nồng những ngày qua, giờ chỉ còn lại tẻ nhạt vô vị.

Nhiều lần nhớ lại nụ cười e ấp vui mừng kia, vạn vật như mất đi sắc màu.

Ngắm hoa cũng chỉ nhớ đến nụ cười ấy, như rơi vào ma chướng khó tự kiềm chế, Tạ Phi Lan ép mình không được nghĩ tiếp nữa, chuyển đến ổ chim trên đầu. Chim non dáo dác cướp sâu mẹ đút cho, líu ríu ồn ào, bên dưới mơ hồ có tiếng cười nói dần dần đến gần.

Nhị tẩu Tô Cẩm Dung kéo Bạch Phượng Ca cùng Thẩm Minh Châu đến ngồi dưới vòm cây.

Tạ Phi Lan khẽ liếc mắt, không có hứng thú nằm xuống lại, gần đây hắn có gặp Bạch Phượng Ca mấy lần, đúng chuẩn con nhà thế gia: lễ độ song không mất đi vẻ dè dặt. Trưởng bối gật đầu tán thưởng, nhưng trong lòng hai người chẳng có cảm tưởng gì.

Nàng ta… sợ là vẫn chưa từ bỏ ý định.

Tâm tư nữ nhân cũng không khó đoán, chỉ cần nhìn qua là biết rõ ngay mấy câu hư từ vờ thẹn thùng động tình kia. Bạch Phượng Ca có vẻ dịu dàng kiềm chế, nhưng ánh mắt lại cứ dính chặt trên người tam ca. Hắn chỉ tò mò rõ ràng tam ca thâm tình với ái thế đến thế, nàng ta còn mong ngóng cái gì nữa.

Không muốn xuất đầu lộ diện cũng không có ý định nghe lén, nhưng âm thanh dưới bóng cây không ngừng truyền đến.

“Hôm qua đi thuyền du hồ có thích không? Thẩm cô nương nắm rõ truyền thuyết như lòng bàn tay, còn quen thuộc hơn cả ta nữa.” Tô Cẩm Dung cười nói với Bạch Phượng Ca, “Thật sự khó nhận ra đây là lần đầu muội ấy tới Dương Châu đấy.”

“Cảnh đẹp Dương Châu nổi tiếng thiên hạ, trước khi đến muội đã đọc hết một lượt những chuyện kể về cảnh nước non nơi đây, nên Minh Châu nhớ như in.” Thẩm Minh Châu cười nói, “Đáng tiếc là tam thiếu phu nhân không thể đồng hành.”

Tô Cẩm Dung hừ lạnh, “Hiếm khi nàng ta lộ mặt một lần, người được nuông chiều như thế, không đến cũng được.”

“Tam thiếu phu nhân ốm yếu không tiện ra cửa, là muội nên đến thăm mới đúng.”

Bạch Phượng Ca nhẹ giọng khuyên bảo, “Ta khuyên muội muội tiết kiệm phần tâm ý đó đi, nàng là tiểu thư Quân gia, tự phụ không như bình thường, nghe Tô tỷ tỷ nói sau khi gả vào thì rất ít qua lại với nữ quyến, nếu giờ muội mà đến thì chỉ sợ đi lại bị xem là nịnh nọt, tội gì phải tự chuốc không vui.”

Thẩm Minh Châu ngạc nhiên, “Tam thiếu phu nhân không phải hạng người thế đâu, hôm đó muội thấy mặc dù tỷ ấy ít nói nhưng đối đáp rất chừng mực, nhất định là do bị bệnh nên mới ít ra ngoài lui tới, chắc Bạch tỷ tỷ có hiểu lầm gì rồi.”

“Xem ra Thẩm cô nương đã có hảo cảm với nàng ta quá rồi.” Tô Cẩm Dung lạnh lùng xỉa xói, “Cũng khó trách, vẻ ngoài nàng ta khá mê hoặc, nam nhân đã gặp đều mơ màng, không ngờ đến cả nữ tử cũng không phải ngoại lệ.”

“Đúng là muội muốn làm thân với tam thiếu phu nhân, nhưng không phải vì duyên cớ này.” Lời chế giễu khiến thiếu nữ đỏ mặt, “Năm đó nghe nhị ca kể chuyện nên cực kỳ khâm phục, một lòng muốn xem là nữ tử bất phàm thế nào, nên mới…”

“Bất phàm?” Tô Cẩm Dung cười khẩy.

“Có lẽ Thẩm cô nương không biết lai lịch của nàng ta nên mới có suy nghĩ chủ quan như thế.” Bạch Phượng Ca mỉm cười, từ tốn nói, “Nhưng chắc là biết từ nhỏ nàng ta đã lớn lên trong ma giáo, ở nơi bẩn thịu đó dựa vào sắc đẹp để mê hoặc, giết người máu đầy tay, gả được vào Dương Châu cũng nhờ Quân phủ đè nén xuống, lại ỷ thế mà hoành hành ở Tạ gia, nào có điểm gì tốt để cô nương phải kính mến. Lời này có lẽ không nên do ta nói, nhưng thấy muội muội bị lừa gạt nên đành phải nói ra.”

Thẩm Minh Châu ngạc nhiên, nhìn thẳng vào Bạch Phượng Ca, đến nỗi đối phương không nén giận mà bật cười.

“Thẩm cô nương không tin à? Nếu không cứ hỏi Tô tỷ tỷ đi, tỷ ấy là người hiểu rõ nhất.”

Tô Cẩm Dung đang định phụ họa thì Thẩm Minh Châu đã đứng bật lên, sắc mặt vô cùng nghiêm túc.

“Quả đúng là lời này không nên do Bạch tiểu thư nói ra.” Âm thanh lanh lảnh khiến hai người kia nghe mà ngẩn người, “Tuy muội còn nhỏ nhưng cũng đã nghe đến chuyện năm đó, Bạch gia Hàng Châu nếu không có Quân tiểu thư bảo vệ thì đã sớm bị họa diệt môn rồi. Tỷ ấy cứu mọi người trong phủ, nhưng sao Bạch tiểu thư không có vẻ cảm kích, lại còn nói xấu sau lưng người ta.”

Chưa bao giờ bị chỉ trích trực tiếp như thế, Bạch Phượng Ca đỏ mặt.

“Đó là… đó cũng không phải công lao của nàng ta, đều nhờ Tạ tam công tử sắp xếp…”

“Ngay cả khi Tạ tam công tử nhờ thì người cứu tính mạng cả nhà cũng là Quân tiểu thư, có câu nói cứu người gặp khó đáng giá nghìn vàng, huống hồ còn là ân nặng như thế.” Thẩm Minh Châu còn nhỏ tuổi, nói năng thẳng thừ không đếm xỉa đến lễ phép, hỏi đến mức Bạch Phượng Ca không có lời để đáp, “Quân tiểu thư vùi thân trong ma giáo cũng không phải do tỷ ấy muốn, khó khăn lắm mới trốn ra được, vậy mà còn không quên đưa di cốt của đại ca muội về quê. Tẩu tẩu muội chôn sống tỷ ấy, sau khi được cứu thì được đưa về Lạc Dương, nhưng cũng không thấy tỷ ấy so đo với nhị ca lấy oán báo đức, được bao nhiêu người có được tấm lòng như vậy. Trọng tình trọng nghĩa có gì khác người trong chính đạo, vì sao lại bị chỉ trích như thế.”

Thấy sắc mặt Bạch Phượng Ca trắng bệch, Tô Cẩm Dung cười gượng giải vây, “Thẩm cô nương còn trẻ đơn thuần, có bao giờ nghĩ nàng ta làm vậy chỉ là cố ý lấy lòng đổi lại tiếng khen của người ngoài, lừa Tạ Vân Thư chịu ơn nàng ta.”

Thẩm Minh Châu nghe thấy lời giải thích của Tô Cẩm Dung thì càng xem thường, càng thêm bất bình, “Tạ tam công tử quen biết tỷ ấy đã lâu, sao không biết tỷ ấy là người như thế nào, cần gì phải dùng khổ nhục kế khiến mình suýt nữa bỏ mạng. Cho dù là vì tình tính kế thì việc tỷ ấy cứu người cũng là thật, không thể nào chối bỏ được. Minh Châu đến Dương Châu được nhị thiếu phu nhân đối đãi nồng nhiệt, trẻ tuổi kiến thức cạn, trong lòng có nghi vấn nên lỗ mãng thỉnh giáo, mong phu nhân không trách.”

“Thẩm cô nương một tấm lòng son, chuyện gì cũng nghĩ theo chiều hướng tốt.” Tô Cẩm Dung miễn cưỡng chuyển đề tài, “Đây vốn là chuyện tốt, có mấy lời ta không tiện nói ra, sau này nếu có rảnh rỗi sống chung với nàng ta nhiều thì có lẽ sẽ có suy nghĩ khác.”

Rốt cuộc Bạch Phượng Ca cũng từ từ lấy lại thần sắc, “Chắc Thẩm cô nương có hiểu lầm gì rồi, không phải ta quên ân nghĩa của Quân tiểu thư, ngày xưa ở Hàng Châu cũng coi như là bạn cũ, chỉ là về sau quả thật khó chấp nhận được tính cách nên mới ít lui tới.”

“Tính cách không tốt? Phiền Bạch tiểu thư nói rõ ra được không?” Không thích ám chỉ mơ hồ, Thẩm Minh Châu dứt khoát hỏi tới cùng.

“Nàng ta…” Đôi môi anh đào của Bạch Phượng Ca hé mở, miễn cưỡng mỉm cười, “Hôm nay chúng ta đang ở Tạ gia, sao có thể nói khuyết điểm của người trong phủ được, không nên nhắc đến thì tốt hơn.”

“Phượng Ca nói không sai, dù gì cũng phải nể mặt đến chủ nhân là ta chứ, nói chuyện khác đi vậy.”

Hai nữ nhân khó khăn thoát khỏi màn truy hỏi dây dưa, lơ đãng nói đến những chuyện vụn vặt khác, bầu không khí cũng không còn hài hòa như lúc trước. Thẩm Minh Châu thấy tình cảnh sượng sùng, tự biết xung đột nên tìm lý do rời đi trước, lúc này cả hai mới thở phào.

Tạ Phi Lan ở trên cây im lặng lắng nghe, thấy sắc mặt Bạch Phượng Ca lúng túng thì không khỏi cười thầm. Cả buổi không được nhúc nhích hắn đã khó chịu lắm rồi, chỉ mong người dưới cây sớm rời đi, ai dè hai người Tô Bạch lại nói chuyện linh tinh một hồi, không ngờ lại nhắc đến hắn.

“… Tứ đệ trẻ tuổi anh tuấn lại khéo ăn khéo nói, ở Tuyền Châu cũng là chúa tể một phương, chưa chắc không phải là một mối lương duyên, xứng đôi với muội có thể coi là trai tài gái sắc, ý Phượng Ca thế nào?”

“Hắn có đôi mắt không thật lòng, cả ngày chỉ biết phong lưu, biết rõ muội ở Tạ phủ nhưng vẫn không thay đổi, nam nhân như thế…” Ai oán nói ra lời thương cảm, “Muội biết Tạ thế bá xót muội phí thời gian, nhưng dù có khó tới mấy thì cũng không bị muốn sắp đặt như vậy.”

“Nam nhân đều thế cả mà, đến khi thành thân mới chịu thu tâm.” Tô Cẩm Dung lấy thân phận người có kinh nghiệm khuyên, “Trước đây Cảnh Trạch cũng thích đến tửu lâu này nọ, nhưng muội xem sau khi huynh ấy thành hôn rồi thì sao nào, toàn nhìn xem muội gây khó dễ ra sao.”

Nhị tẩu nói rất đắc ý, Tạ Phi Lan thầm thấy thương nhị ca.

“Cẩm Dung tỷ à, cha chỉ cân nhắc muốn kết giao với Tạ gia chứ không quan tâm muội nghĩ thế nào, chỉ có tỷ là hiểu thôi, từ lúc gặp gỡ trong lòng muội chỉ có một người.”

Tô Cẩm Dung thở dài, “Đương nhiên ta biết rõ chứ, nhưng tam đệ đã cưới vợ rồi, dù muội có thâm tình tới mấy thì có thể thế nào được nữa. Nghe ta khuyên đi, đừng có suốt ngày tơ tưởng đến người không tròng đó nữa, hắn đã sớm lầm đường lạc lối rồi.”

“Ả nữ nhân kia…” Lời nói đau thương dần nghẹn ngào, “Trước kia ỷ vào công phu mà hống hách, không xem người ta ra gì, giờ lại mượn danh tiếng Quân gia để đè người, sai khiến chàng chạy động chạy tây làm trâu làm ngựa…”

“Nàng ta đâu bằng được muội, nhưng tạo hóa trêu ngươi lại có thể gả vào.” Tô Cẩm Dung đưa khăn tay ra, thấy không đáng thay bạn tốt, thở dài than phiền, “Tam đệ bảo vệ như bảo bối, các thím các dì trong nhà cũng bất mãn lắm, nhưng có thể làm gì được nàng ta đâu.”

Tạ Phi Lan cười nhạt trong bụng, chẳng qua Quân Phiên Tiên không có kiên nhẫn để ý đến mấy bà thím bà dì miệng bể kia thôi, vậy mà bị đồn là thanh cao kiêu căng, có điều với gia thế địa vị của Vương phủ cũng đủ để trấn áp bao phen chỉ trích, có đỏ mắt ghen tỵ cũng chỉ phí công.

“Ai làm gì được cô ta ư.” Trên mặt thấm ra mấy phần ác độc, “Nhưng trời cao có mắt, cô ta có phách lối tới đâu cũng không sống được mấy năm.”

Bạn tốt oán hận như điên, Tô Cẩm Dung chợt thấy bất an vô hình, “Phượng Ca à, ta biết lòng muội thế nào, nhưng tam đệ đã đến Quỳnh Châu tìm thuốc quý rồi…”

“Cẩm Dung tỷ.” Âm thanh nũng nĩu bỗng mềm mỏng đi, “Sau này người chấp chưởng Tạ gia nhất định là Vân Thư, có đúng không?”

“Chắc không sai đâu, muội…”

“Năm xưa cô ta dưỡng bệnh ở Tạ gia, Cẩm Dung tỷ đã từng có mâu thuẫn với cô ta, chắc chắn ma nữ kia vẫn còn ghi thù trong lòng, sau này ngồi lên vị trí Tạ bá mẫu, đến lúc đó có thể tưởng tượng được cuộc sống của tỷ tỷ thế nào. Vân Thư bị cô ta đầu độc nặng quá rồi, Tạ nhị ca chỉ thích y đạo không màng danh lợi, càng đấu không lại.”

Tô Cẩm Dung nghĩ đến viễn cảnh sau này, nhất thời đáy lòng lạnh buốt.

“Cẩm Dung tỷ xuất thân danh môn nhưng lại phải quỳ gối dưới ma nữ, ngay đến người ngoài cũng thấy ấm ức giùm.” Bạch Phượng Ca khẽ thở dài, “Đáng tiếc muội phúc mỏng không thể kết làm gia quyến với tỷ tỷ được, nếu không nhất định sẽ một lòng giúp đỡ tỷ tỷ.”

“Cha sắp xếp như vậy, ta đâu thể làm gì được.” Tô Cẩm Dung hoảng sợ mất chủ ý.

“Có phải Hải Minh Tiêu Vân Thư đem về là do Tạ nhị ca chế không?”

“Muội muốn…” Lời nói nhẹ nhàng lại khiến Tô Cẩm Dung rụt rè, mơ hồ nhận ra.

“Quân Tùy Ngọc lục soát khắp thiên hạ cũng chỉ tìm ra được một bụi linh dược này, ngộ nhỡ không có nó…”

“Không được!” Tô Cẩm Dung hốt hoảng bật dậy, đi hai vòng mới có thể ép lại con tim đập loạn, “Tam đệ mất biết bao công sức mới đoạt được nó về, nếu phá hủy đi thật thì nhất định sẽ hận ta, không thể được! Huống hồ cô ta còn là muội muội ruột của Quân Tùy Ngọc, Quân vương phủ đâu dễ trêu vào!”

“Tỷ tỷ lo lắng quá rồi, chỉ là một bất trắc thôi, sẽ có cách không chê vào đâu được. Ngay từ đầu Tạ thế bá đã phản đối cuộc hôn nhân này, Tạ đại ca cũng không thích, cô ta mà chết thì Tạ gia còn thở phào nữa là, ai để ý đâu. Dù Vân Thư có nghi ngờ, nhưng ngại tình huynh đệ ắt hẳn cũng không thể tra cứu, Quân vương phủ và Tạ gia lại cách nhau ngàn dặm, Quân Tùy Ngọc có thủ đoạn thông tiên tới đâu cũng không thể tra ra được manh mối, dám kéo binh đến hỏi tội với tội danh rỗng, tới lúc đó lại thành trò cười trong võ lâm.”

Lời nói thong thả rất có lực xúi giục, Tạ Phi Lan thầm khen ngợi, thật sự không nhìn ra Bạch tiểu thư lại có mưu kế như thế, khiến người ta nhìn với đôi mắt khác xưa. Để xem nhị tẩu có bị bạn tốt dụ dỗ mà làm theo hay không.

Tô Cẩm Dung nghĩ tới nghĩ lui, chung quy vẫn không dám.

“Phượng Ca muội không hiểu đâu, Quân Tùy Ngọc đưa dâu thế nào không phải muội không thấy, nhưng muội không biết từ khi nàng ta gả vào, lợi nhuận làm ăn của các cửa hàng trên danh nghĩa Tạ gia đều tăng vọt, bạc chảy vào như nước, cơm áo chi phí trong nhà cũng tăng lên, thật sự không thể so được với ngày xưa. Những chuyện này đều do Quân Tùy Ngọc âm thầm thi triển, y thương xót nàng muội muội này vô cùng, nếu nàng ta gặp chuyện bất trắc gì ở Tạ gia thì có khi sẽ có chiến tranh Nam Bắc thật đấy.”

Không đợi đối phương lên tiếng, Tô Cẩm Dung lại nói.

“Không phải muội chưa từng đến viện của nàng ta, khu vực kia thật sự không so được nơi khác, đình đài lầu các có nơi nào không chú tâm trau chuốt, chi phí chi ra đạt tới mức trầm trồ, cha còn lệnh đại ca tự mình giám sát, có thể thấy được coi trọng nàng ta thế nào. Mẹ thương nàng ta còn trẻ đã bơ vơ lại lắm tật nhiều bệnh, không chỉ miễn vấn an sớm tối, thậm chí còn luôn hỏi thăm chuyện ăn uống, dặn dò nữ quyến các phòng khác nếu không có chuyện gì thì cũng đừng quấy nhiễu. Tam đệ hạ lệnh cho người tiếp quản mọi chuyện vặt vãnh, còn mình nghiên cứu công văn đều ở trong phòng không rời. Nàng ta uống thuốc nhiều nên mất khẩu vị, tam đệ lập tức ra lệnh thay đổi cách để nàng ta ăn uống; nàng ta đi lại không tiện, đệ ấy ngày ngày ôm ra ôm vào cũng không phiền, đến hạ nhân đều biết tam thiếu bảo vệ thê tử như thế nào.”

“Đừng tưởng nàng ta gả xa ở Dương Châu thì không thể ỷ lại, Quân Tùy Ngọc cho một số lớn tùy tùng bồi gả, ai ai cũng khôn khéo tinh ranh, thu xếp đâu vào đấy, không cần tôi tớ Tạ gia nhúng tay vào. Tuy nàng ta thân ở Tạ gia nhưng thực chất như đang ở Quân phủ, cũng không ai biết có bao nhiêu con mắt nhìn vào, bình thường sống yên ổn không có chuyện gì thì thôi, nhưng hễ chỉ có một ngọn cỏ lay là Quân Tùy Ngọc lập tức biết ngay, không lừa gạt được gì đâu.” Tô Cẩm Dung một hơi nói hết một chuỗi dài, càng nói càng sợ hết hồn vía, không nén nổi nhìn bốn phía.

“Nghe tỷ tỷ khuyên một câu đi, đừng có nghĩ đến chuyện nguy hiểm thế nữa, tự dưng dẫn lửa thiêu thân, không những không thoát thân được mà còn làm liên lụy đến Bạch gia.”

Liên lụy tới Bạch gia… liên lụy đến Tô phủ mới cấp bách thì có, Bạch Phượng Ca không nhịn được cười khẩy, song ngoài mặt vẫn ngoan ngoãn cụp mắt, “Tỷ tỷ nói đúng, là muội hồ đồ.”

Nghe được lời này, Tô Cẩm Dung thoáng thả lỏng, khẽ trấn an, “Ta biết trong lòng Phượng Ca có điều tủi thân, lần sau gặp nàng ta ta sẽ xả giận cho muội, nhất định sẽ không để ma nữ kia được dễ chịu.”

Bạch Phượng Ca cau mày thở dài, “Thôi, giờ cô ta đã là tiểu thư Quân gia rồi, dây vào lại khiến tỷ tỷ sống khổ, có gia thế như vậy thì ai có thể làm được gì.”

“Thế thì sao chứ, dù sao về mặt bối phận thì ta cũng hơn nàng ta, còn sợ nàng ta trở mặt sao? Đến lúc đó Phượng Ca chỉ cần nhìn là được rồi.”

Đã sớm bất mãn vì cha mẹ chồng dung túng, nghe vậy lại tức giận, Tô Cẩm Dung oán hận nói.

Khen thay cho một mánh lới gây xích mích vô hình, còn khích bạn tốt ra mặt khiêu khích giùm, ngoài mặt thì không có gì sai sót, may mà nhị tẩu còn biết nặng nhẹ, không đồng ý phá hủy linh dược. Con người Tô Cẩm Dung tuy phách lối nhưng đầu óc đơn giản, bị lợi dụng triệt để còn không hay biết gì, Tạ Phi Lan quả thực không nén nổi lắc đầu.

Bạch Phượng Ca nghe Tô Cẩm Dung an ủi, đáy lòng như có con dao vô hình cứa mạnh. Dựa vào đâu chàng lại cưới ả ma nữ đó, dựa vào đâu ả ta lại được chàng chiều chuộng thương yêu, trong khi bản thân từ gia thế dạy dỗ cho đến tướng mạo đều không tồi, vậy mà vì chuyện duyên phận lại khiến người ta phì cười, phụ thân và huynh trưởng lúc nào cũng khuyên nàng ta nghĩ thoáng. Còn ả ma nữ lại trở thành thiên kim Quân vương phủ, trên dưới Tạ gia đều nhường nhịn ba phần, cuộc sống rạng rỡ vô cùng. Vốn chỉ sống được ba năm, ba năm sau chàng sẽ cưới người khác, nhưng Hải Minh Tiêu từ đâu ra… Trời cao bất công biết bao.

Ngọn lửa bùng cháy trong lòng, ghen tị oán độc vặn vẹo linh hồn.

Tạ Phi Lan trông thấy hết, giơ tay lên đặt chú chim non rơi xuống về lại tổ, nở nụ cười châm chọc.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio