Vòng một vòng, cục diện lại rơi vào bế tắc như bốn năm trước.
Nên sớm nghĩ đến mới phải, nàng chưa bao giờ là người ngoan ngoãn dễ bảo.
Mà điểm bất đồng là lần này còn dính dáng đến một người khác, một thế lực không thể không cân nhắc. Lúc đi ra hắn không thấy Quân Tùy Ngọc đâu, hiểu biết về y quá ít, không biết phải do thám thế nào dùng phương thức gì để đối phó cho tốt.
Rốt cuộc giữa y và Ca Dạ có quan hệ gì, thái độ hào phóng sảng khoái như thế là vì sao?
Ca Dạ từ chối không muốn rời đi, lúc này nàng đang nghĩ gì?
Ám chỉ khó hiểu cuối cùng, rốt cuộc là thật hay giả?
Đố kỵ mãnh liệt xâm chiếm đầu óc, gần như khiến hắn khó lòng suy tính lý trí được. Nếu có thể, hắn rất muốn đánh ngất rồi đưa nàng đi, nhốt ở một nơi không ai tìm được để chất vấn tra hỏi, chứ không phải là ngồi thẳng nhìn nàng mặt không đổi sắc đối đáp qua loa. Hễ cứ đụng đến nàng là hắn lại bó tay.
Ca Dạ rời đi bốn năm, trong thời gian đó đã xảy ra chuyện gì, vì sao Quân Tùy Ngọc lại được nàng tin tưởng đến thế. Nữ nhân phòng bị mạnh tới nỗi khiến người khác tuyệt vọng sao có thể dễ dàng đón nhận người khác…
Hít khí lạnh mùa đông vào phế tạng, nhưng vẫn không thể khiến hắn cảm thấy lạnh lẽo.
“Chắc chắn cô ta là kẻ tham hư vinh, thấy Quân vương phủ tài hùng thiên hạ có tiếng có thế, cho nên mới chê bần yêu phú không để tam ca vào mắt.” Tạ Thanh Lam vừa đi ra đã tức giận, cảm thấy không đáng cho huynh trưởng.
“Vậy Tạ gia nghèo lắm hả?” Bích Chuẩn miễn cưỡng bới móc, “Nói thế nào cũng không thể là bần được.”
Sức ảnh hưởng của Tạ gia trên giang hồ có lẽ cũng tương đương với Quân vương phủ, nhưng tài lực lại không bằng mấy đời Quân gia, điều này Thanh Lam tự biết, “Nhìn là biết Quân vương phủ giàu hơn rồi, nhất định cô ta nhằm vào điều này, dù gì Tạ gia cũng không cho phép cô ta được xa hoa như vậy.”
Ngân Hộc thương hại liếc mắt, Bích Chuẩn lại nhìn sang với vẻ kỳ quái, khiến Thanh Lam khó hiểu.
“Các huynh có ánh mắt gì thế hả?”
Bích Chuẩn khoác vai đối phương, “Tạ ngũ công tử à, có phải đệ xem đám người từ Thiên Sơn ra như bọn ta là ăn mày không?”
“Có ý gì?” Thanh Lam cảnh giác muốn tách ra, rất sợ lại bị hai người này đào bẫy.
Ngân Hộc khoác vai bên kia, “Đệ cũng biết lúc trước chúa thượng là một trong tứ sứ Thiên Sơn nhỉ.”
“Biết, thế thì sao.”
“Cái gọi là tứ sứ, tức là địa vị dưới giáo vương nhưng trên vạn người.” Bích Chuẩn kiên nhẫn nói rõ.
“Ba mươi sáu nước lại dâng biếu một giáo, mọi chỗ ở ăn mặc chi tiêu của tứ sứ, không ai là không vô cùng tôn quý hết, thậm chí phần lớn các quốc chủ còn thua xa.” Ngân Hộc bổ sung.
“Hôm nay đệ thấy nàng ăn ở ở Quân vương phủ ra sao, đại khái cũng gần giống với lúc ở Thiên Sơn.” Bích Chuẩn làm vẻ mặt ‘ngươi phải nên hiểu rõ’.
“Ta biết, nhất định cô ta muốn khôi phục lại địa vị ngày xưa hưởng lạc.” Câu trả lời của Thanh Lam suýt khiến cả hai nổi đóa.
“Ngươi có chắc hắn ta là đệ đệ của lão đại không vậy?” Bỗng Bích Chuẩn đổi chủ đề.
“Bây giờ ta không tin nổi nữa.” Ngân Hộc hoài nghi quan sát.
“Quả nhiên là cha mẹ sinh con trời sinh tính.”
“May mà người bị bắt đến Thiên Sơn không phải hắn, nếu không nhất định chúng ta chết rất nhiều lần rồi.” Hai người cùng cảm khái.
“Rốt cuộc các huynh có ý gì!” Dù có trì độn tới mấy cũng biết đối phương đang chế giễu mình, hai tay Thanh Lam run lên, nhảy ra ngoài trợn trừng mắt.
“Nội lực không tệ, xem ra cũng có ưu điểm đấy.” Rốt cuộc Ngân Hộc cũng phát hiện được một ưu điểm.
“Bọn ta là đang muốn nói, nếu Tuyết sứ muốn danh lợi tài sản thì nàng đã không cần rời khỏi Thiên Sơn, mọi thứ đã sớm nằm trong lòng bàn tay rồi.” Bích Chuẩn thôi trêu đùa, chọc giận thật thì cũng không hay, “Chúa thượng không chịu đi nhất định là có nguyên nhân khác, chứ tuyệt đối không đơn giản như đệ vừa đoán đâu.”
“Tam ca tình cô ta lâu như vậy, chẳng lẽ còn không hơn được mấy lý do vô căn cứ sao.” Thanh Lam nhớ lại mà tức tối, “Cô ta còn mập mờ với Quân Tùy Ngọc, phụ tấm chân tình của tam ca.”
“Đúng là chuyện này có vẻ kỳ lạ.” Về điểm này thì Ngân Hộc có đồng cảm.
“Quả thật, nam nhân gần chúa thượng ba thước, trước kia chỉ có mỗi lão đại.”
“Rốt cuộc vì sao Quân Tùy Ngọc làm được, quả thật ta không nghĩ ra.”
“Không lẽ…”
“Không lẽ…”
Đang lẩm bẩm suy đoán, người trước mặt chợt dừng bước.
“Ngân Hộc!”
“Có mặt.” Tiếng thấp giọng bàn bạc nhanh chóng biến mất, không ai dám chọc giận người đang có sắc mặt khó coi tới cực điểm vào lúc này cả.
Tạ Vân Thư im lặng một lúc lâu, phiền não hạ lệnh.
“Ngươi đi dò la về gia chủ Quân gia đời trước Quân Nhược Hiệp đi, chú trọng điều tra xem ông ta có qua lại với nữ tử nào khác không. Điều tra thêm cả Phó thiên y, trước mắt đã biết rõ hành tung, nhất định là đang ở đâu đó ở Tây Kinh.”
“Bích Chuẩn, trước đó vài ngày Cửu Vi có nói đã tới Trung Nguyên, ngươi đi đón hắn lại đây.”
“Thanh lam đi viết thư, mời nhị ca nhất định phải đến Tây Kinh một chuyến, ta có chuyện quan trọng.”
Hai người chắp tay lĩnh mệnh, còn Thanh Lam thì có vẻ lúng túng.
“Tam ca, không phải đệ không giúp huynh, nhưng đại ca bảo đệ đến Tây Kinh cùng là để giám thị, dặn dò đệ phải để ý đến huynh, đệ đã vi phạm lời của đại ca rồi, giờ mà còn bảo nhị ca tới, lúc về chắc chắn sẽ bị cha lột da mất.”
Tạ Vân Thư liếc mắt, vỗ vai ngũ đệ.
“Thôi, để ta tự viết vậy, cũng làm khó đệ rồi.” Nặng nề thở dài, phiền loạn tích tụ giữa mi tâm không tan, “Chuyện này, đối với ta rất quan trọng.”
Hội đèn vừa qua thì có tuyết rơi.
Những bông tuyết như lông ngỗng rối rít rơi xuống, bao phủ toàn bộ đất trời, khoác lên Tây Kinh lớp áo trắng phau. Nhành cây khô đét hóa thành ngọc thụ quỳnh chi, những dải nước đá dài treo dưới mái hiên như thủy tinh trong suốt.
Hiếm khi có mấy giờ tỉnh táo, nàng lẳng lặng ngồi dưới hiên ngắm tuyết, trên đầu gối phủ lớp da cừu rất dày, hai tay giấu trong tay áo, che đi cơn rùng mình, chỉ còn lại sắc tuyết.
“Có lạnh không?” Quân Tùy Ngọc khẽ hỏi, “Hay là vào trong nghỉ ngơi nhé?”
Nàng lắc đầu, “Cả ngày ngồi trong phòng bực bội lắm, muốn ngắm tuyết.”
“Hôm đó Tạ Vân Thư nói gì?”
Nàng nhoẻn miệng cười, không đáp.
“Hắn rất thích muội.” Y biết câu trả lời, tuy biết rõ là vô dụng nhưng vẫn khuyên, “Hay muội cứ đồng ý với hắn đi.”
“Tình cảm, không thay đổi được bất cứ chuyện gì cả.” Nàng có vẻ chán chường, lại lạnh lùng như vũng nước đọng, “Đáng lý ngay từ đầu muội và chàng ấy không nên có gì cả.”
“Nhưng hắn ta lại không nghĩ thế.”
“Vì chàng ấy không biết gì hết.” Giơ tay lên che đi bầu trời, chỉ thấy mỗi sắc trắng bệch không chút máu, “Như thế này là tốt nhất.”
“Huynh hy vọng muội có thể vui vẻ.”
“Bây giờ rất tốt mà.” Nàng cười nhạt, “Khoan thai ngắm tuyết như thế này cũng không dễ dàng gì, một ngày nào đó chàng sẽ tìm được hạnh phúc của riêng mình.”
“Phiên Tiên à…” Quân Tùy Ngọc im lặng thở dài.
“Làm lại Phiên Tiên… cứ như mơ vậy.” Ngón tay bé nhỏ đè nhẹ lên bãi tuyết đọng để lại những dấu ấn nho nhỏ, như thể có một người nhỏ bé vô hình đi qua mặt tuyết.
“Chỉ cần muội muốn, thì muội có đầy đủ thân phận để đường đường chính chính gả vào Tạ gia.”
“Lúc nhỏ muội rất hy vọng được làm tân nương, mẹ nói tân nương là người xinh đẹp nhất… Đợi đến lúc lớn rồi muội mới biết đó chỉ là chuyện nhỏ nhặt, có rất nhiều chuyện quan trọng hơn, xuất giá cũng không tốt đẹp như trong tưởng tượng.” Nàng đáp một nẻo, “Muội đã không còn là đứa bé nữa rồi.”
Gặp lại dĩ nhiên là niềm vui bất ngờ, nhưng cũng mang đến rắc rối, tất hắn sẽ không chịu bỏ qua lúc này, có lẽ…
“Muội muốn rời khỏi Quân vương phủ.” Giọng nam tử thấp xuống, vừa là hỏi mà cũng là khẳng định.
Hồi lâu sau, nàng thở nhẹ một hơi, “Muội thật sự có ý định này.”
Trong tích tắc rơi vào im lặng.
Nàng ngước mắt cười, “Các huynh có thế lực của riêng mình, thân phận không bình thường, nếu còn ở lại sợ sẽ gây ra loạn mất. Mặc dù mấy năm nay sống trong nhung lụa vô tri vô giác, nhưng muội vẫn có khả năng tự chăm sóc mình, không cần ràng buộc.”
“Từ bao giờ muội lại quan tâm đến người ngoài nghĩ gì thế hả…” Lời nói dần thấp.
“Xin lỗi.” Nàng xấu hổ nhìn y, “Muội cũng không muốn khiến huynh khổ sợ, huynh đã làm quá nhiều chuyện vì muội rồi.”
“Người nên xin lỗi là huynh mới đúng.” Ánh mắt mềm mại đau thương, bỗng Quân Tùy Ngọc xin lỗi, “Đã đồng ý để muội tự quyết định, nhưng quả thật huynh không làm được.”
Còn chưa kịp mở miệng thì một bàn tay đã đè xuống áo trong không tiếng động. Một luồng nội lực xông vào kinh mạch, đau đớn ập tới như lưỡi dao sắc bén đâm xuyên ngực, nàng không khỏi gập người lại, nôn ra một bụm máu.
Tuyết rơi vô tình, máu chảy im lặng.
Thứ đỏ chót chói mắt chậm rãi hòa lẫn vào tuyết trắng, dần dần hòa tan giá rét.