Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nghiêm Cái ôm Lục Thú ra khỏi phòng tắm rồi nằm dựa lên người hắn.
Anh cọ cổ hắn, ôm chặt người trong ngực, sau đó ậm ừ hai tiếng, lười biếng nói: "Ngủ."
Lục Thú cũng mệt muốn chết, mắt nhắm mắt mở, cứ như vậy nằm trong lòng anh ngủ mất.
Thời gian quay "Sử Quan Bút Tích" khá dài, phải đợi hai diễn viên chính hoàn toàn nhập vai thì đạo diễn mới bắt đầu quay, thoáng một cái là đã qua hai, ba tháng.
Không lâu sau, Nghiêm Cái lại xin nghỉ.
Lần này không phải vì lý do cá nhân mà là vì "Đông Ly Hạ" đoạt giải.
Thẩm Trì vốn coi đây là một bộ phim thương mại.
"Đông Ly Hạ" khá ăn khách, tỷ lệ người xem cao, vì vậy giành được giải thưởng bộ phim có giá trị thương mại cao nhất trong lễ trao giải Bạch Hoa, cũng giúp Nghiêm Cái nhận được danh hiệu Nam chính xuất sắc nhất.
Tại lễ trao giải, Nghiêm Cái vẫn ngồi ở hàng ghế đầu tiên cùng với Thẩm Trì.
"Gần đây cậu quay Sử Quan Bút Tích à?" Thẩm Trì chủ động hỏi anh.
Nghiêm Cái gật đầu thừa nhận: "Quay mất vài tháng."
"Vậy chắc sắp xong rồi?" Thẩm Trì hỏi: "Kế tiếp tính nghỉ ngơi hay tiếp tục làm việc?"
"Làm việc." Nghiêm Cái cười: "Kiếm tiền nuôi gia đình."
Anh nói rồi chợt nhớ đến người nào đó, trong lòng bỗng thấy ngọt như mật.
"Vậy được." Thẩm Trì khẽ gật đầu: "Chỗ tôi hiện tại không có kịch bản nào, nhưng đạo diễn Lý cậu từng gặp trong buổi liên hoan khi trước có một kịch bản về bệnh trầm cảm.
Tôi thấy khá hay.
Cậu có muốn đọc thử không?"
Kịch bản Thẩm Trì đề cử nhất định không tệ, Nghiêm Cái gật đầu: "Được."
Vì có tầng quan hệ với Diêu Đa Ý và Thẩm Trì nên dù đang quay "Sử Quan Bút Tích" Nghiêm Cái đã nhận được kịch bản mới.
Chỉ là đạo diễn Lý nói bộ phim vẫn đang trong giai đoạn chuẩn bị, phần sau của kịch bản vẫn chưa được sửa đổi.
Nghiêm Cái cũng không để ý, tối đó trực tiếp cầm kịch bản về xem.
Nghiêm Cái có quyền tự do khá lớn trên phương diện nhận vai diễn.
Đoạn Bắc không hề hạn chế anh, hơn nữa vẫn luôn đề cao nguyện vọng của Nghiêm Cái trong quá trình lựa chọn kịch bản.
Thể theo lời Đoạn Bắc là phải để cây rụng tiền vui vẻ thì tiền mới rụng được.
Buổi tối sau khi về nhà, Nghiêm Cái lập tức rúc trên sô pha đọc kịch bản.
Không lâu sau, Lục Thú cũng về đến nơi.
Hắn âm thầm ngồi sau lưng Nghiêm Cái, gần như ôm anh vào lòng rồi cùng anh đọc kịch bản.
Nghiêm Cái đọc đến khi thấy mắt hơi mỏi thì theo bản năng dựa ra sau, lập tức rơi vào cái ôm ấm áp của Lục Thú.
Lục Thú đưa tay ôm Nghiêm Cái, sau đó đặt cằm mình lên vai anh, thân mật hỏi: "Sao em thấy mấy đoạn đối thoại này có vẻ áp lực vậy?"
"Ừm?" Nghiêm Cái quay đầu lại nhìn hắn.
Lục Thú nhân thể hôn lên mặt anh, sau mới nghe anh trả lời: "Cũng được, không tính là áp lực.
Kịch bản này viết về bệnh trầm cảm."
"Anh tự chọn à?" Lục Thú hơi ngẩn ra rồi cười: "Hay là Đoạn Bắc? Để anh nhắm đến Ảnh Đế?"
"Tôi đọc thử xem thế nào." Tầm mắt Nghiêm Cái trở lại màn hình máy tính: "Thầy nói trạng thái khi quay Sử Quan Bút Tích của tôi khá tốt, có tiến bộ lớn, sắp tới độ chín.
Anh Bắc thật ra không vội, nói tôi mới , thêm vài năm nữa sớm muộn gì cũng giành được."
"Vậy anh thì sao?" Lục Thú cười rạng rỡ, đưa tay nhéo mặt Nghiêm Cái.
"Tôi à." Lần này Nghiêm Cái đặt kịch bản xuống, quay người cười: "Tôi không khát vọng danh hiệu Ảnh Đế đến vậy, chỉ một cách gọi mà thôi." Anh nói rồi nhắc đến Lục Thú: "Hiện tại kiếm tiền nuôi gia đình mới là quan trọng nhất."
"Em nuôi anh, em nuôi anh mà." Lục Thú vội vàng nói: "Nuôi anh cả đời."
"Trộm bình ắc quy ô tô nuôi à?" Nghiêm Cái trêu ghẹo.
"Không, trộm nắp giếng." Người nào đó đáp lại.
Trộm bình ắc quy ô tô nuôi (偷电瓶车养), nguyên gốc là "偷电瓶车养你" - Trộm bình ắc quy ô tô nuôi bạn: Một thuật ngữ lưu hành trên internet, bắt nguồn từ cuộc phỏng vấn được tung lên mạng năm , có một người đàn ông bởi vì trộm bình ắc quy ô tô nên bị bắt.
Đoạn đối thoại trong này trở thành chủ đề hot trên mạng lúc bấy giờ, kết hợp với bộ phim Vua Hài Kịch của Châu Tinh Trì, trong đó có một đoạn đối thoại giữa Doãn Thiên Cừu và Liễu Phiêu Phiêu ("Không đi làm có được không?", "Không đi làm anh nuôi em nha", "Anh nuôi em.") Từ đó cư dân mạng cho ra đời câu nói kết hợp "Tôi trộm bình xe điện để nuôi bạn", được ghép trong khá nhiều meme.
(Quên anh ta đi, tôi trộm bình ắc quy ô tô nuôi em!)
Nắp giếng (井盖/jǐnggài): Trong đó chữ "giếng"/盖 chính là Cái trong tên của Nghiêm Cái.
;A;, chắc là dụng ý tình thú nào đó nhưng editor chưa hiểu được cúi đầu.
Tới nửa đêm, Nghiêm Cái lại không nhịn được thức dậy rời giường.
Lục Thú vốn cũng tỉnh dậy theo, có điều bị anh hôn hai cái nên lại mơ màng ngủ tiếp.
Nghiêm Cái ôm một chiếc chăn nhỏ, một lần nữa mở kịch bản.
Tên kịch bản được tạm định là "Đêm Dài".
Nhân vật chính trong "Đêm Dài" là một thiếu niên mắc bệnh trầm cảm.
Gia cảnh thiếu niên vô cùng khó khăn, từ khi bắt đầu có ký ức đã bị cha mẹ đánh đập mắng chửi hết ngày này qua ngày khác, thế nhưng thiếu niên từ nhỏ đã rất thông minh, tự mình cố gắng kiếm tiền đến năm học cấp .
Năm cấp , sau khi đọc được bài phỏng vấn trên tạp chí của một nhân vật truyền cảm hứng, thiếu niên quyết tâm thay đổi số phận, tiến về phía trước.
Thế nhưng cậu lại bị ông bố nghiện ngập và bà mẹ ham mê cờ bạc đánh đến sứt đầu mẻ trán, giấc mơ bị họ tự tay xé nát, số tiền chắt bóp cũng bị cướp mất.
Cậu cố gạt đi vết thương lòng nhưng đến trường lại phát hiện sách vở mình phải vất vả lắm mới mua được đã bị bạn học ném mất, không những thế còn bị nhốt trong WC đánh một trận.
Thiếu niên phải chịu bao ánh mắt lạnh lùng chế giễu, sau đó nghỉ học, cả ngày ngây người trong góc nhà mặc kệ cha mẹ điên cuồng, thân hình gầy gò như người sắp chết.
Sau đó người bố chết vì sốc thuốc, bà mẹ nhát gan lầm tưởng mình giết chồng nên vơ sạch tiền bạc trong nhà rồi bỏ trốn, thậm chí còn không liếc mắt nhìn cậu một lần.
Bà ngoại từ quê nghe tin đến đón cậu về.
Bà ngoại và mẹ cậu là hai người hoàn toàn khác nhau.
Bà là người phụ nữ nông thôn hồn hậu chất phát, tuy chịu tư tưởng phong kiến thâm căn cố đế nhưng không dốt nát, còn rất hiền lành.
Bà cầm một cọc tiền nhăn nhúm đưa thiếu niên tới bệnh viện, sau đó nhận được kết quả chẩn bệnh là trầm cảm.
Dù nghe không hiểu đây là bệnh gì, bà vẫn không từ bỏ.
Thiếu niên nhìn bầu trời mây giăng đen kịt.
Cậu không hề cáu gắt, chỉ im lặng ngồi đó, dùng con dao nhỏ cứa từng vệt trên tay mình, nhìn máu rơi đầy trên nền đất, cuối cùng được bà ngoại cứu sống.
Sau đó thiếu niên bỏ bà ngoại mà đi.
Cậu lang thang khắp nơi, ăn cơm thừa, canh cặn.
Cậu không biết mình nên đi đâu.
Cậu rất muốn rời đi, thế nhưng lại rất muốn trở về.
Cho đến khi cậu nhìn thấy quyển tạp chí mình từng đọc khi trước.
Cậu cầm quyển tạp chí lên, đọc lại bài viết kia với vẻ vô cảm, sau đó phát hiện trên trang cuối cùng có một tấm ảnh ngọn núi phủ tuyết - là ảnh chụp bởi người truyền cảm hứng cho cậu khi ấy.
Quyển tạp chí vốn không có bìa, lúc cậu cầm nólên nó vốn đã nát tả tơi.
Thiếu niên nghĩ: tới núi tuyết đi, chết ở đó cũng tốt.
Vì thế cậu đi thật.
Cậu đi bộ suốt quãng đường, quần áo rách rưới.
Sau đó cậu nghĩ, mình không thể chết cóng trên đường được, vì thế cậu vừa đi vừa làm việc lặt vặt kiếm tiền, mục tiêu chính là tới núi tuyết.
Cậu gặp rất nhiều người mắc bệnh trầm cảm giống mình.
Có người không được người nhà thấu hiểu, cũng có người chọn cách tự kết liễu cuộc đời sau khi cầu xin sự giúp đỡ không thành.
Những người xung quanh họ đều cảm thấy trầm cảm không là gì hết, cho rằng họ chỉ làm ra vẻ.
Dao không khắc trên người mình tất nhiên sẽ không cảm thấy đau.
Thiếu niên lại mang trên mình ký ức của họ tiếp tục cuộc hành trình.
Lúc cậu tới núi tuyết thì đêm đã đến.
Cậu dùng công cụ đơn giản nhất trèo lên đỉnh núi, cố gắng tiến về phía trước.
Lần đầu tiên bị ngã, gần như cả người cậu bị vùi lấp trong tuyết.
Đèn pin không biết rơi về phía nào, ánh sáng hắt lên chiếu rõ từng mảng tuyết trắng.
Ngọn núi đen như mực, lớp tuyết trắng hiện lên như thể lạc vào cõi ma quỷ, thế nhưng vẫn vô cùng mê hoặc.
Thiếu niên ngã xuống nền tuyết.
Đến khi bị tuyết rơi phủ kín người, cậu mới khẽ cử động tay chân cứng đờ, sau đó trèo về phía trước một lần nữa.
Đêm dài dằng dặc.
Cậu nhớ tới con đường mình đã đi, nhớ tới vô số lần muốn kết thúc sinh mệnh.
Mắt cậu đã lạnh, tim cậu đã chết lặng, cậu không biết nên kêu cứu như thế nào —— mà kể có kêu cứu cũng chẳng có ai coi là thật.
Cậu nhớ tới bà ngoại, nhớ tới mái tóc bạc cũng trắng tuyết của bà.
Đó vẫn là nơi cậu có thể trở về.
Nhưng tuyết rơi càng lúc càng lớn.
Cậu chỉ muốn rơi xuống ngọn núi tuyết trắng xóa này, vĩnh viễn chôn mình cùng với tuyết.
Đêm dài dằng dặc, đến bao giờ mới kết thúc?
Cậu cũng từng muốn được đứng dưới ánh mặt trời.
Câu chuyện đột nhiên kết thúc.
Nửa đêm Lục Thú tỉnh lại, theo bản năng chạm vào người bên cạnh.
Trống không, không có ai hết.
Vì thế hắn rời giường, mơ màng mở cửa phòng.
Tiếng cửa mở làm Nghiêm Cái đang ngồi trên sô pha giật mình.
Lúc anh quay đầu nhìn Lục Thú, cả mặt đã toàn là nước mắt.
Hết chương .
______________________________
Editor: Đến rồi! Thú Thú, mau ôm Cái Cái, hôn Cái Cái, đau Cái Cái, sủng Cái Cái!!!
Thú Thú:...!Còn đợi cô phải nói?
- -
Tốc độ edit có hơi ì ạch, sr bạn đọc ;A;.
Quyết tâm từ giờ ngày chương..
Để đền bù, giới thiệu chiếc đoản giải trí Cá Muối Kể Chuyện made by editor tại acc motngaynangxautroi.
Đánh giá cá nhân là hỗ sủng thiên công, truyện ngọt đọc hết ????..