Cánh hoa hồng trên tay anh tản ra, rơi rụng trên mặt đất.
Thế nhưng tay Nghiêm Cái vẫn không trở lại như bình thường —— một vệt màu đỏ còn sót lại, tụ thành một dòng nước nhỏ im lặng chảy xuống.
Từng giọt máu rơi tí tách trên cánh hoa hồng, theo độ cong của cánh chảy vào nhụy hoa.
Lục Thú nhìn dáng vẻ mờ mịt của Nghiêm Cái, con búp bê trong tay hắn rơi bộp xuống đất.
Hắn chậm rãi bước từng bước, không cố tình tránh qua hoa hồng.
Giữa hương hoa hồng ngào ngạt, hắn ngửi thấy mùi máu thoang thoảng.
Nghiêm Cái vẫn nhìn hắn như vậy —— vô cảm, vô hồn.
Lục Thú không nhận ra tay mình đang run rẩy.
Hắn chỉ cúi người, tay lướt qua tóc Nghiêm Cái, cuối cùng run run nâng mặt anh.
Nghiêm Cái ngẩng đầu nhìn hắn.
Lục Thú đối diện với đôi mắt của anh, sau đó cúi người thành kính hôn lên trán và mắt anh.
Nhìn em đi.
Trong lòng hắn nghĩ vậy, thế nhưng không nói được một câu nào, chỉ có thể ôm Nghiêm Cái, cố gắng làm anh đưa mắt nhìn mình một lần.
Nghiêm Cái cúi đầu, không tiếp nhận nụ hôn của hắn.
Môi Lục Thú lướt qua mắt anh, cuối cùng lại trơ trọi trên không trung.
Lục Thú nắm tay Nghiêm Cái, kiên trì tiếp tục hôn anh.
Hắn nhẹ nhàng dừng lại trên lông mi anh, chậm rãi nói: "Sao vậy anh? Em ở đây...!Không sao hết, có em ở đây.
Đừng sợ, được không..."
Nghiêm Cái chỉ khẽ lắc đầu, không trả lời hắn.
Mắt anh vẫn nhìn hoa hồng trên mặt đất, máu trên tay vẫn chảy từng giọt, từng giọt lên cánh hoa.
Cuối cùng Lục Thú cầm tay Nghiêm Cái.
Dinh dính, vì có máu, lại ấm, vì máu vẫn chảy không ngừng.
Còn hơi lạnh, là vì chênh lệch nhiệt độ giữa tay hắn và tay anh.
Lục Thú không quan tâm, ôm trọn vẹn tất cả trong tay mình, kiên trì nói với anh: "Không sao hết, đừng sợ...!Em ở đây."
Nghiêm Cái có thể mím môi chặn nụ hôn của Lục Thú nhưng lại không thể tránh được tay hắn.
Lòng bàn tay anh bị gai hoa hồng đâm thành một vệt dài, bị Lục Thú ấn xuống.
Cảm giác đau nhói khiến anh cảm nhận được mình và người này vô cùng gần gũi, không thể tách rời.
Ngón áp út bàn tay trái của anh chạm vào lòng bàn tay Lục Thú, chiếc nhẫn ấn mạnh lên tay hắn giống như từng ấy lực hắn dùng để siết chặt tay anh.
Ngón áp út bàn tay trái của Lục Thú lại đặt trên mu bàn tay Nghiêm Cái.
Sự tồn tại của chiếc nhẫn rõ ràng đến mức anh không thể nào phủ nhận.
Đó là do anh tự tay đeo lên.
Kết làm một lòng.
Nghiêm Cái bỗng nhiên không phản kháng nữa, để mặc Lục Thú ôm lấy mình.
Tay anh rủ trên đóa hoa hồng, đầu ngón tay như thể chính là cánh hoa hồng yếu ớt.
Máu chảy không nhiều, thế nhưng Nghiêm Cái vẫn không có sức nâng tay lên, vì vậy không thể dễ dàng ôm lấy Lục Thú như bình thường.
Lục Thú kéo anh vào trong lòng.
Một người rõ ràng không nhỏ lại được hắn ôm như một đứa trẻ.
Lục Thú cau mày nhưng vẫn không ngừng vỗ về Nghiêm Cái, nói anh đừng sợ, lại nói hắn ở đây.
Giọng nói của hắn có tác dụng như thuốc an thần.
Nghiêm Cái nghĩ vậy, vì thế nhắm mắt lại.
Nhưng lúc anh nhắm mắt, cảnh tượng trong quá khứ lại hiện ra.
Người đàn ông đắm mình trong bài bạc, người phụ nữ một mình chống đỡ gia đình tan vỡ.
Đóa hồng từ nở rộ rực rỡ đến tàn lụi, cùng với máu chảy từ ngón tay cái tay trái của đứa trẻ.
Mí mắt anh giật giật.
Nó liên tục nhắc nhở anh rốt cuộc đã xảy ra những chuyện gì, lại không ngừng nói với anh, dù hiện tại ra sao, quá khứ chung quy đã là quá khứ, thế nhưng những vết sẹo dài rỉ máu hằn trong lòng trong sẽ vĩnh viễn không thể nào lành lặn.
Có điều giọng nói nhẹ nhàng của Lục Thú vẫn văng vẳng bên tai anh, có lúc rõ ràng, có lúc mơ hồ, nói cho Nghiêm Cái biết anh hiện tại đang vui vẻ, đang hạnh phúc.
Anh muốn nắm lấy nhưng lại sợ bản thân tỉnh lại trong nháy mắt, tất cả đều sẽ biến mất.
Nghiêm Cái cố gắng mở bừng mắt.
Anh nhìn thấy một con búp bê rơi trên những đóa hoa hồng.
Búp bê rất chi tiết, có vẻ là một hình người nho nhỏ.
Đến khi tỉnh táo hơn một chút, Nghiêm Cái mới nhận ra hình người đó chính là anh.
Rất đáng yêu, cũng rất giống anh, thậm chí còn có cả nốt ruồi nhàn nhạt trên chóp mũi.
Nghiêm Cái nhìn rất chăm chú, sau đó thu hồi ánh mắt.
Anh vừa ngẩng đầu thì lập tức đối diện với đôi mắt của Lục Thú.
Từ trước đến giờ tầm mắt hai người vẫn hết lần này đến lần khác giao nhau như vậy, vừa thân thuộc vừa đầy sức hút.
Dù là hiện tại, Nghiêm Cái vẫn không có cách nào tránh khỏi nó, chỉ cần đưa mắt là muốn chìm sâu trong đó.
Nghiêm Cái ỷ lại, cọ mặt mình lên mặt Lục Thú.
Lục Thú ngây người trong chớp mắt.
Nghiêm Cái an tâm cầm tay hắn.
Chân mày Lục Thú chợt thả lỏng.
Nghiêm Cái ôm đáp lại hắn, nghiêng mặt hôn Lục Thú.
Lục Thú chui đầu vào bả vai anh, im lặng mỉm cười.
Hắn không biết nụ cười này có chua xót hay không.
Có lẽ có, lại có lẽ không có.
Hắn chỉ biết, hiện tại cuối cùng hắn đã kéo được Nghiêm Cái trở về vùng an toàn —— tất cả những chuyện khác đều không quan trọng.
Dù vậy, ngày hôm sau Nghiêm Cái vẫn muốn quay lại đoàn phim.
Lục Thú không muốn nhưng sẽ không ngăn cản anh.
Hắn không quên lời của Lâm Kỳ Chinh, hắn sẽ cho Nghiêm Cái tự do lớn nhất, để anh làm chuyện mình muốn làm.
Phân cảnh ngày hôm qua là quay bù, trên thực tế tiến độ của "Đêm Dài" đã tới khoảng thời gian thiếu niên bỏ nhà ra đi, sau đó nhìn thấy quyển tạp chí.
Chu Thắng mặc quần áo rách rưới, ôm tâm trạng sợ hãi phỏng đoán thế giới này.
Cậu đã quên mình đã bao lâu rồi không nói chuyện với người khác, cũng gần như quên mất lần cuối cùng mình đưa mắt nhìn thế giới này là khi nào.
Ra cậu còn có thể cảm nhận được hơi ấm, trước giờ cậu cứ nghĩ bản thân đã trơ lỳ, đã chết lặng.
Chu Thắng cầm tờ quảng cáo, bước vào mặt tiền cửa hàng tồi tàn phía trước.
Ít nhất trước khi đến được núi tuyết, cậu không thể để bản thân chết vì lạnh hay chết vì đói được.
Quay xong phân cảnh này, đạo diễn Dương hô cắt.
Hắn vỗ vai Nghiêm Cái, không nhịn được nói: "Tôi thật sự rất thích ánh mắt vừa rồi của cậu." Sau đó lại bắt đầu màn khen ngợi Nghiêm Cái mỗi ngày: "Cậu sinh ra chính là để đóng phim."
Nghiêm Cái đã quen với mấy câu khen tặng ngày qua ngày của hắn.
Anh nhanh chóng cầm kịch bản, sau khi nhớ nằm lòng lời thoại thì lập tức quay cảnh tiếp theo, không hề chậm trễ tiến độ.
Cửa hàng tuy tồi tàn nhưng ở giữa trời đông, so với gió rét thấu xương trên đường cái vẫn rất ấm áp.
Sau khi bước vào trong, Chu Thắng gần như vô thức thả lòng người, song lại lập tức căng chặt từng tế bào thần kinh của chính mình.
Tất cả người bên trong đều nhìn cậu như thể nhìn một kẻ mắc bệnh tâm thần.
Dù cậu chính là như vậy thật.
Bọn họ dừng công việc đang làm, âm thanh gõ bàn phím cọc cọc liên tiếp dừng lại, chỉ còn một tiếng "cọc cọc, cọc cọc, cọc cọc" vẫn còn vang lên.
"Ăn mày từ đâu đến thế? Ai cho mày vào đây?"
Một người đàn ông trông có vẻ hung dữ ngồi ở cửa mở miệng hỏi trước tiên.
"Xùy.
Mấy ngày không tắm rồi thế, cái mùi này..."
Tiếng mấy người phụ nữ xôn xao.
Chu Thắng theo bản năng lùi về phía sau một bước.
Cậu muốn đi ra ngoài.
Cậu biết chính mình bốc mùi không dễ chịu, nhưng cậu không có tiền, cậu nhất định phải tìm việc làm trước đã.
...!Ít nhất là để bản thân không phải cái dạng như hiện tại.
Sẽ làm bẩn núi tuyết mất.
Lúc cậu đang định đi ra ngoài, giọng một người đàn ông bỗng nhiên vang lên: "Làm cái gì thế? Nhìn chằm chằm cậu ta làm gì? Tôi trả thiếu tiền lương cho mấy người đấy hả? Tập trung làm việc cho tôi!"
Vừa nói, một người đàn ông thấp bé đứng lên từ trước bàn máy tính rồi bước ra ngoài.
Đến đây, đạo diễn Dương lại gọi tên Nghiêm Cái, bảo anh nghỉ ngơi một lát, để diễn viên phụ chuẩn bị cho cảnh quay tiếp theo.
Nghiêm Cái ngồi xuống nghỉ, sau đó nhận một cuộc điện thoại, là Đoạn Bắc.
Đoạn Bắc nói với anh, hôm nay Tần Song Mạch sinh.
Nghiêm Cái chợt dừng lại rồi đột nhiên nghĩ, một sinh mệnh mới đã ra đời.
Một sinh mệnh tinh khiết, rạng rỡ, chưa từng nhiễm chút vẩn đục nào.
Anh muốn cười, vì thế bật cười, còn hỏi Đoạn Bắc: "Em bé tên gì vậy?"
Đoạn Bắc cười, vẻ chuyện-đương-nhiên-phải-thế: "Đoạn Nam."
Hết chương ..