Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: [email protected]
Nay trời mưa như vào thu.
Mọi người đọc xong/vừa đọc vừa nghe Merry Christmas Mr.
Lawrence của Ryuichi Sakamoto nhé.
- -
Lục Thú không biết nhà Nghiêm Cái ở đâu.
Nghiêm Cái nói vị trí cụ thể xong, hắn bắt đầu chuyên chú lái xe.
Hai người cứ im lặng như vậy nhưng cũng không thấy lúng túng.
Vài giây sau, Nghiêm Cái nghe thấy giọng nói của hắn.
"Tôi phải nhớ địa chỉ thật kỹ mới được." Tiếng cười khẽ của người bên cạnh ở trong xe như bị phóng đại vài lần: "Về sau sẽ tới cửa nhà anh ngồi đợi, xem anh có chịu gặp tôi không."
Nghiêm Cái liếc hắn một cái, không trả lời.
Người cũng đã đến, tất nhiên sẽ muốn lên nhà ngồi một lúc.
Lục Thú đã chuẩn bị sẵn sàng.
Một khi đã vào nhà, đêm nay hắn sẽ liều chết ăn vạ không đi —— giống như lần trước.
Dù sao da mặt có mất sau lại mọc ra, cứ ăn vạ ắt thành công, dù phải ở phòng cho khách cũng tốt rồi.
Nói đến đây hắn vẫn hơi kích động, đây là lần đầu tiên hắn đến nhà Nghiêm Cái đó —— Lúc này Nghiêm Cái đã mở cửa.
Lục Thú theo anh đi vào, nghiêm túc nhìn ngắm nhà anh.
Giống trong tưởng tượng của hắn, đen trắng xám, đơn giản hào phóng, rất gọn gàng.
Nghiêm Cái đưa cho hắn một đôi dép lê, sau đó không khách khí đi vào trước.
Lúc Lục Thú bước vào, Nghiêm Cái đã đứng trên ban công.
Tới giờ Lục Thú mới phát hiện, ban công khác hoàn toàn với những nơi khác.
Hắn bước tới chỗ Nghiêm Cái, cuối cùng cũng nhìn thấy đám bé cưng bảo bối của người trong lòng mình.
Diện tích ban công rất lớn.
Trong góc đặt một chiếc ghế dựa, còn lại...!tất cả đều là sen đá.
Góc tường bên trái là một hàng sen đá rủ xuống, đủ mọi chủng loại, muôn vàn dáng vẻ.
Bên trên có giàn trồng hoa, trên mặt đất cũng có vài chậu đã nở hoa, xanh xanh hồng hồng, xinh xắn đáng yêu.
Nghiêm Cái ngồi trước mặt hắn, tay chạm vào phiến lá tròn tròn của chậu sen đá kim cương.
Lục Thú cũng ngồi xuống bên cạnh anh, chống cằm nhìn bé cưng của người trong lòng, tay chạm vào một chậu sen đá đáng yêu nào đó, hỏi: "Đây là cây gì vậy?"
Nghiêm Cái nhìn thoáng qua, không cần nghĩ ngợi đã trả lời: "Tay gấu."
(Sen đá tay gấu - 熊童子)
"Cây này thì sao?"
"Sỏi hồng."
(Sen đá sỏi hồng - 桃蛋)
"Còn cây này?"
"Haworthia Truncata."
(Sen đá Haworthia Truncata - 玉扇)
Lục Thú rũ mắt, không hỏi nữa.
Xem ra Cái Cái nhà hắn quả thật rất thích mấy bé cưng này.
Nghiêm Cái nhìn đám bé cưng nhà mình một lát, bỗng nhiên nhận ra điều gì đó không đúng lắm.
Người bên cạnh...!có phải im lặng hơi lâu rồi không?
Mắt Nghiêm Cái vẫn đang nhìn chằm chằm mấy cây sen đá, tâm tư thì dần bay tận đẩu tận đâu.
Mình nói sai điều gì à?
Hình như không phải.
Hay là mình làm điều gì quá đáng?
Cũng không phải.
Hay là...!tâm trạng cậu ấy đột nhiên không vui?
Nghiêm Cái nghĩ, mắt nhanh chóng liếc người bên cạnh một lần, sau đó tiếp tục làm bộ cúi đầu ngắm sen đá.
Trông có vẻ rất vui mà?
Hay là...!nhìn thêm lần nữa? Nhìn thêm một lần nữa vậy.
Nghiêm Cái cúi đầu, vô cùng cẩn thận liếc mắt nhìn sang.
Không nhìn tới...!Thêm một chút...!Lại thêm một chút nữa...!Mau thấy được đi nào —— khoan đã, cậu ấy không phát hiện ra chứ?
Qua trình chuyển dời tầm mắt vô cùng gian nan.
Vất vả lắm mới nhìn thấy sống mũi của Lục Thú, Nghiêm Cái lại đột nhiên sững người.
Không biết từ lúc nào, Lục Thú đã phát hiện ra người nào đó đang liên tục nhích mắt nhìn hắn.
Hắn chống cằm, hai mắt sắp hiện thành hình ngôi sao, cứ thế nhìn Nghiêm Cái cố gắng nhích mắt từng xíu một.
Vô cùng cẩn thận, thăm dò từng chút từng chút.
Nghiêm Cái bị dọa hết hồn, lúc phản ứng lại thì tâm tình vô cùng phức tạp, lập tức thu mắt về, cưỡng ép bản thân nhìn chằm chằm giàn sen đá trước mặt, suy nghĩ thì đã bay lên chín tầng mây.
Mất mặt quá.
Quá cmn mất mặt.
Mẹ ơi...!mất mặt quá.
Lục Thú nhìn người bên cạnh im re, còn cố tình ghẹo anh: "Cái Cái à?"
Cái Cái cưng của hắn đang dùng vẻ mặt không cảm xúc nghĩ xem mình có bao nhiêu mất mặt, không thèm để ý đến hắn.
Lục Thú lại gần Nghiêm Cái, giọng vừa dịu dàng vừa nhỏ nhẹ gọi một tiếng: "Anh trai à?"
Hắn đang tính tiến về phía trước thì Nghiêm Cái lại phản ứng mạnh mẽ, đột nhiên quay đầu.
Lúc Lục Thú nhìn Nghiêm Cái, hai tay hắn đã bị anh tóm lấy, cả người hoàn toàn bị đè lên tường.
Hắn nửa ngồi trên mặt đất, sóng gió trong mắt vẫn chưa lặng, hơi chớp mắt, hỏi: "Sao vậy ——"
"Cậu muốn làm gì?" Không ngờ hai người đồng thời lên tiếng, Nghiêm Cái hỏi trước.
Nghiêm Cái nhìn chằm chặp đối phương, tay không hề có ý định buông ra.
Có phải cậu ấy lại muốn hôn mình không?
Không thể, tuyệt đối không được.
Nghiêm Cái quyết định bóp chết ý tưởng của Lục Thú từ trong trứng nước.
Lục Thú hơi ngẩn ra, sau đó dở khóc dở cười nói: "Hiện tại chịu nhìn tôi rồi à?"
Nghiêm Cái lại không nghĩ đến chuyện này.
Anh vẫn nhìn hắn không chớp mắt, khẽ nhíu mày.
Lục Thú không còn cách nào, chỉ đành thả tay mình trong lòng bàn tay anh: "Tôi thật sự không làm gì, chỉ định chọc anh một xíu thôi."
Mắt Nghiêm Cái vẫn hết sức cảnh giác, từ từ buông lỏng tay.
Lăn lộn một hồi, tóc mái anh đã rối thành một nùi.
Lục Thú nhìn, cảm thấy đáng yêu, lại sợ lát nữa anh phát hiện ra thấy không thoải mái, vì thế theo bản năng đưa tay tính vuốt tóc cho Nghiêm Cái.
Nghiêm Cái vừa mới nhẹ nhàng thở ra, đang tính quay đầu, vô tình lại thấy một bàn tay tiến đến ——
Anh giật nảy trong lòng, nghĩ Lục Thú quả nhiên tà tâm bất tử.
Rất nhanh, tay anh lập tức đè người kia lên tường một lần nữa.
Để phòng ngừa bi kịch lặp lại, Nghiêm Cái dùng sức cả người đè hắn.
Khoảng cách giữa hai người rất gần, mắt anh mở to tràn đầy vẻ cảnh giác, lại hỏi: "Cậu muốn làm gì?"
Lục Thú:...!
Xong rồi, xem ra vụ hôn lần trước thật sự dọa người ta sợ.
Nhưng hắn thật sự không có ý định làm gì á!!
Lục Thú dùng ánh mắt bất lực chăm chú nhìn người trước mặt, oan ức không chịu được.
Nghiêm Cái cũng nhìn hắn, sợ đối phương tính làm gì đó.
Hai người cứ giằng co như vậy một lúc, Lục Thú bỗng nhiên bật cười.
Hắn không để mình tựa người vào tường nữa mà cố gắng dựa vào ngực Nghiêm Cái —— Nghiêm Cái chỉ cảm thấy có một nguồn ấm áp cách mình càng lúc càng gần, khiến anh muốn đưa tay ra ôm vào lòng.
Tay anh thật sự hơi thả ra, không phòng bị như trước.
Chỉ là ánh mắt vẫn bình tĩnh, cúi đầu nhìn Lục Thú rúc vào trong ngực mình.
"Cái Cái à." Đối phương nhẹ nhàng gọi anh một tiếng, sau đó có tiếng cười khẽ truyền đến.
Nghiêm Cái khó hiểu, nhìn hắn đầy vẻ nghi hoặc.
Hắn lại dũng cảm đón nhận ánh mắt của anh, đến gần vai anh, hỏi: "Lần này...!giống như anh chủ động muốn hôn tôi?"
Nghiêm Cái sửng sốt, lại nghĩ tới tư thế vừa rồi của mình, lập tức thả tay rồi đứng dậy.
Anh không nhìn Lục Thú, quay đầu vội vàng đi ra ngoài.
Lục Thú dựa vào tường, nhìn bóng lưng người nào đó, cười ha ha.
Đã mang người vào nhà rồi, còn trông cậy hắn sẽ không chơi lưu manh sao?
Đương nhiên là không thể nào.
Lục Thú không quên vuốt nhẹ phiến lá một cây sen đá bên cạnh, sau đó nhanh chóng đứng dậy, chạy đi dỗ dành người nào đó.
Lục Thú tuyệt đối không có ý định rời đi, Nghiêm Cái ngồi trên sô pha, hắn cũng đến bên cạnh anh cùng nhau ngồi.
Hai người không nói một lời, cũng không làm gì, anh nhìn tôi tôi nhìn anh.
Nhoáng một cái, bên ngoài trời lại đổ mưa.
Lục Thú cảm thấy đúng là ông trời tác hợp, có điều diễn đến nghiện, mặt vẫn làm bộ rụt rè, chậm rãi hỏi: "Ngày mưa, ngày giữ khách, giữ tôi không?"
Nghiêm Cái nghiêng đầu quét mắt nhìn hắn: "Mưa không lớn, thang máy dẫn thẳng ra hầm gửi xe."
Lục Thú đối mặt với tầm mắt của anh, hỏi ngược lại: "Coi như xuất phát từ tư tâm cũng không được à?"
"Tôi cũng đâu hạ lệnh đuổi khách." Nghiêm Cái quay đầu, không nhìn hắn.
Nếu không phải đang cố gắng nín nhịn, Lục Thú cảm giác bản thân đã bật cười thành tiếng.
Lại hồi lâu sau, chỉ nghe thấy tiếng mưa rơi tí tách.
Trong lòng Lục Thú chợt ngo ngoe, bên cạnh lại truyền đến giọng nói buồn buồn của Nghiêm Cái: "Nhà tôi không có phòng cho khách."
Không có bạn bè.
Bạn bè có đến cũng tuyệt đối không giữ lại qua đêm.
Lục Thú...!vẫn là người đầu tiên.
Lục Thú nghe vậy, như nghĩ tới điều gì đó, hỏi Nghiêm Cái: "Lần đầu tiên giữ người à?"
Nghiêm Cái không nói, chỉ gật đầu.
Lục Thú nhích gần về phía anh.
Nghiêm Cái thật ra không phòng bị như vậy, chỉ là vẫn cách tương đối xa.
Hắn dùng bả vai chạm vào Nghiêm Cái, giống như an ủi anh trong thầm lặng.
Trong lòng hắn vừa thấy không dễ chịu, lại vừa như được ai đó nhét cho vài viên kẹo ngọt.
Nghiêm Cái không trả lời hắn nhưng Lục Thú có thể cảm nhận được, đối phương rõ ràng có đến gần hắn, vì thời điểm còn chút ít khoảng cách thì vai hắn đã chạm vào vai anh.
Nhưng hắn cũng không nói gì thêm.
Ngoài cửa sổ mưa vẫn rơi, tí tách tí tách...!tí tách tí tách...!như tâm trạng rất khó che giấu, lại như một đôi tay đặt trên lưng ấn nhẹ, cố gắng lấp đi nỗi bất an rất lớn trong lòng.
Mỗi năm tới ngày này đều sẽ như vậy, Nghiêm Cái đã tập thành thói quen, chỉ là không dám để cảm xúc khác thường này truyền đến Lục Thú, vì vậy chỉ có thể giữ im lặng.
Thế nên thật lâu sau, anh mới nghe Lục Thú nói: "Còn nhớ lần trước anh cho tôi nghe tiếng mưa rơi không?"
Không chờ Nghiêm Cái lên tiếng, hắn đã tự mình trả lời, tựa như cảm thán: "Trời cao quả nhiên ưu ái tôi."
Những chuyện ngày đêm mong đợi, chỉ trong ngày hôm nay đều như ước nguyện của trẻ nhỏ, từng điều từng điều trở thành sự thật.
Nghiêm Cái nghe vậy, lập tức ngẩn người.
Sau đó anh quay đầu nhìn bên ngoài, khóe miệng từ từ nhếch lên.
Thật sự vẫn luôn cho rằng anh không lên WeChat, không đọc được tin nhắn và bài đăng trên vòng bạn bè của hắn?
Nguyện vọng đăng lên rõ rành rành như vậy ——
Còn có thể không thực hiện sao?
Không biết qua bao lâu, Nghiêm Cái cảm thấy trên vai có hơi nặng.
Anh nghiêng đầu thì thấy Lục Thú đã dựa vào vai mình ngủ từ lúc nào.
Không hề mất nhiều sức, chỉ hai ba động tác, Nghiêm Cái đã ôm người đứng dậy.
Thần kỳ là, Lục Thú rõ ràng ngày nào cũng uống Coca nhưng lại không nặng lắm, chỉ là thể trọng tiêu chuẩn của nam giới mà thôi.
Cũng đúng, dù gì cũng là một nam minh tinh, chắc chắn phải giữ gìn dáng người.
Anh ôm Lục Thú đặt lên giường mình, cởi áo khoác cho hắn, đắp chăn, cuối cùng nhẹ nhàng đi ra ngoài, tự gọi điện cho đạo diễn xin nghỉ.
Ngày thường Nghiêm Cái căn bản không có vấn đề, rất ít khi xin nghỉ, đạo diễn đương nhiên đồng ý.
Xong chuyện, Nghiêm Cái không quên gọi một cuộc điện thoại, hẹn người mang Coca tới.
Nửa đêm Lục Thú mơ màng tỉnh dậy, trong phòng rất tối.
Mép giường có một người đang ngồi quay lưng về phía hắn.
Sống lưng rất thẳng, chỉ là trong màn đêm dày đặc cảm giác có chút thê lương, như thể đã hòa vào làm một với bóng tối.
Nghiêm Cái ngồi đối diện với tường, không biết rốt cuộc đang nhìn cái gì.
Tay chân anh lạnh như băng, hai mắt trống rỗng một màu đen kịt, không nhìn thấy gì hết.
Lục Thú mơ màng ôm chăn lăn qua, nửa ngồi ở bên cạnh anh.
Có lẽ là ngủ đến mơ hồ, hắn không nhận ra cảm xúc khác thường của Nghiêm Cái, chỉ là như vô thức hỏi theo thói quen: "Sao vẫn chưa ngủ?"
Nghiêm Cái không trả lời hắn, vẫn dùng vẻ mặt vô cảm nhìn chằm chằm bức tường phía trước, từ từ mở miệng nói: "Dựa vào vai tôi."
Giọng anh khô khốc, không nghe ra bất kỳ cảm xúc nào.
Lục Thú nghe lời làm theo, nhắm mắt lại rồi ngồi dậy, dựa vào lưng Nghiêm Cái, đặt cằm mình lên vai anh, còn nhân tiện vòng tay ôm eo anh.
Người trong tay hắn không biết đã ngồi bao lâu, cả người đều lạnh lẽo không có độ ấm.
Lục Thú tuy không có ý thức nhưng vẫn biết đây là Nghiêm Cái, vì vậy theo bản năng sưởi ấm cho anh.
Người Nghiêm Cái cứng đờ, vẫn không cử động.
Thật lâu sau, Lục Thú lại dựa vào lưng anh ngủ mất.
Nghiêm Cái bỗng nhiên quay đầu, đáy mắt anh vẫn là một dòng nước lặng.
Nước lặng khẽ cúi đầu, từ từ đặt một nụ hôn lên trán người trên vai.
Hết chương ..