Bành Lợi nghe vậy, nhất thời nghẹn họng không thể trả lời.
Đây là vừa ngấm ngầm vừa công khai nói hắn mất lịch sự.
Trả lời không được mà im lặng cũng không xong.
Cho hắn nhìn đấy à? Nhìn cái gì mà nhìn?
Nghiêm Cái cười, nét mặt cũng thả lỏng, không so đo với hắn nữa.
Không lâu sau, dạ tiệc lễ trao giải bắt đầu.
Trước giờ Thuần Nhã không thông báo riêng cho nghệ sĩ nhận được giải, chỉ mời những người được đề cử tham dự.
Muốn biết hoa rơi ở cửa nhà ai thì phải tự mình đến hiện trường, vì vậy hiện tượng nghệ sĩ kênh kiệu mắc bệnh ngôi sao cũng không nhiều.
Hơn nữa, tại hiện trường trực tiếp sẽ không thấy mấy gương mặt giả bộ "kinh ngạc mừng rỡ khi đoạt giải".
Minh tinh cũng là người, dù khống chế biểu cảm tốt thế nào thì cũng có sơ hở.
Một số người chỉ trông mong nhận được một giải thưởng để có được vai diễn mong muốn hay được nổi tiếng, lúc thấy giải thưởng rơi vào tay người khác tất nhiên sẽ không cam tâm.
Cũng vì thế, số lượng camera tại lễ trao giải Thuần Nhã vô cùng nhiều.
Mọi người đều muốn bắt trọn những khoảnh khắc đó —— dù là mừng rỡ như điên hay là kìm nén, mất mát hoặc đố kỵ.
Nghiêm Cái vẫn chỉ yên lặng ngồi một chỗ, thi thoảng mới nói một, hai câu với Thẩm Trì.
Không khí giữa hai người hết sức hòa hợp, người khác muốn chen lời cũng không được.
Giải thưởng Nam chính xuất sắc nhất công bố trước hai hạng mục còn lại mà Nghiêm Cái được đề cử.
Nghiêm Cái cũng không hy vọng xa vời nhận được cả ba, chỉ một là tốt rồi.
Tuy giải thưởng được xem như sự khẳng định thực lực của diễn viên nhưng không thể thiếu sự thúc đẩy của thế lực tư bản.
Nói trên một vài phương diện thì giải thưởng trong nước cũng không quá uy tín chất lượng.
Hơn nữa, khoảng thời gian tới Nghiêm Cái sẽ không diễn phim truyền hình, doanh thu phòng vé sau này mới là minh chứng thực lực thật sự.
Bất ngờ là, đề cử Nam chính xuất sắc nhất có người.
Ngoại trừ nhân vật Triệu Lệ Ngũ trong "Nổi Gió" của Nghiêm Cái, số còn lại đều là phim bối cảnh cổ trang hoặc dân quốc.
Nghiêm Cái không biết người trao giải là ai.
Anh còn đang ngẩn người, lát sau bỗng nhiên thấy toàn bộ hội trường xung quanh vỗ tay rào rào.
"Lên nhận thưởng đi." Thẩm Trì phát hiện anh còn đang ngơ ngác nên trực tiếp đẩy anh một cái.
Nghiêm Cái nhanh chóng phản ứng lại, bước từng bước lên sân khấu nhận giải.
Camera quay về phía Nghiêm Cái, trên mặt anh vẫn không thể hiện bất kỳ cảm xúc gì.
Lúc đến gần người trao giải, Nghiêm Cái đưa mắt nhìn về phía dưới sân khấu, gương mặt căng cứng mới hơi thả lỏng.
Hai năm trước, anh đứng trên sân khấu làm người trao giải.
Lúc Thú ngồi ở hàng ghế đầu tiên ngang nhiên nhìn anh chăm chú.
Mắt hắn lấp lánh ánh sáng, khiến anh không dám nhìn thẳng.
Hiện giờ dưới khán đài đều là người.
Nghiêm Cái đứng trên nhận giải, đến một người cũng không nhìn rõ.
Anh nói cảm ơn, khom lưng rồi cầm cúp đi xuống.
Tối nay Nghiêm Cái nhận hai giải thưởng, hai lần lên sân khấu đều không nhìn thấy người mà anh muốn thấy.
Lúc xướng tên Nam diễn viên có giá trị thương mại cao nhất, Nghiêm Cái nghe thấy tên Lục Thú.
Lên nhận giải là người đại diện của hắn.
Nghiêm Cái dời mắt nhìn đi chỗ khác.
Đúng lúc này, giọng nói không nhanh không chậm của Bành Lợi truyền tới.
"Chúc mừng Nghiêm tiên sinh, quả không phụ lòng công ty đầu tư nhiều nguồn lực như vậy.
Anh Bắc nói thật không sai, đúng là ngôi sao mới đang lên."
Ngay cả giải thưởng giá trị thương mại cao nhất của Thuần Nhã cũng không giành được, còn muốn leo cao, muốn tiến ra thị trường nước ngoài, muốn tranh giành với hắn? Dựa vào đâu mà Nghiêm Cái có thể cầm mấy tài nguyên đó?
Nghiêm Cái không hề nhìn hắn, ánh mắt vẫn hướng lên sân khấu, cười khẽ: "Ngài được đề cử Ảnh đế Wales những hai lần, là diễn viên ưu tú ——"
Anh thong thả quay đầu nhìn Bành Lợi: "Tôi chỉ mới gia nhập vòng điện ảnh, còn có rất nhiều chuyện muốn nhờ ngài chỉ giáo.
Ngài khen tôi như vậy, tôi nào dám nhận."
Nghiêm Cái khác Bành Lợi.
Anh chưa đến tuổi, còn rất nhiều không gian phát triển, chưa kể Bắc Mạch hiện tại cấp cho anh rất nhiều tài nguyên, tiềm năng có thể nói là vô hạn.
Ngay cả Thẩm Trì cũng cho rằng Bành Lợi không thể có đột phá gì lớn.
Hai năm gần đây Bắc Mạch đầu tư vào hắn nhiều như vậy nhưng cũng chỉ thu về cái đề cử, hết.
Nói đúng ra, ngay từ đầu đã chẳng có gì.
Bành Lợi ghét thì cứ ghét, muốn cạnh tranh thì cứ cạnh tranh, châm chọc thì cứ châm chọc, dù sao Nghiêm Cái cũng không cần hắn phải vừa mắt với anh.
Chỉ là đột nhiên anh không thích người khác nhìn mình chằm chằm như vậy.
Đặc biệt là tại hiện trường lễ trao giải Thuần Nhã —— Bản thân Nghiêm Cái cũng không biết Bành Lợi chạm vào điểm mấu chốt nào của mình, khiến anh chủ động lên tiếng, dẫn đến tình cảnh châm chọc qua lại như hiện tại.
Trước giờ Nghiêm Cái chưa từng muốn nhượng bộ.
Bành Lợi xứng à?
Bành Lợi cắn chặt răng.
Hắn vẫn ý thức được đang ở trong lễ trao giải, vì vậy cố gắng duy trì nụ cười trên mặt.
Nghiêm Cái quả thật đâm trúng chỗ đau của hắn.
Mọi người đều nói hắn là Thái Tử của Bắc Mạch, mà mục đích của Thái Tử chính là lấy được danh hiệu Ảnh Đế.
Trong nước cũng được, quốc tế cũng được, chỉ cần là giải thưởng có uy tín, thân phận của hắn sẽ được củng cố.
Tài nguyên, tiền đồ, tất cả chỉ cần hắn được đề cử thêm một lần nữa.
Nhưng nếu lại thất bại thì làm thế nào? Đoạn Bắc không phải chưa từng ám chỉ sẽ thay đổi quyết định, lựa chọn một người khác thay thế hắn.
Giống như Nghiêm Cái ngồi trước mặt hắn lúc này.
Người khác thì không sao, nhưng tên này cùng lắm chỉ là lưu lượng được tư bản chống lưng, dựa vào đâu mà muốn tranh với hắn?
Nghiêm Cái xứng chắc?
Hai người đánh Thái Cực đến tận khi buổi tiệc kết thúc.
Toàn bộ quá trình Nghiêm Cái vẫn bình tĩnh thản nhiên, thi thoảng còn nói chuyện với Thẩm Trì, trải qua một hồi dạ tiệc cũng không cảm thấy mệt.
Nghiêm Cái rời khỏi hội trường, lên xe, nhận được vài tin nhắn.
Một tin nhắn đến từ Hà Hinh Nhiễm đã lâu chưa từng liên hệ, là tin chúc mừng.
Tin còn lại đến từ đối thủ truyền kiếp trong truyền thuyết của Hà Hinh Nhiễm - Thẩm Du Tâm, hỏi anh ngày mai có về đoàn phim không, nếu không thì mời anh ăn bữa cơm.
Nghiêm Cái cảm ơn Hà Hinh Nhiễm, lại từ chối lời mời của Thẩm Du Tâm vì ngày mai vẫn phải tiếp tục quay phim.
Anh nhắn tin xong thì đưa điện thoại cho Điền Túc, lúc này mới nhận ra sự tồn tại của Đoạn Bắc.
Đoạn Bắc ngồi ở ghế trước, hỏi: "Thế nào? Có mệt không?"
Nghiêm Cái lắc đầu.
Anh chỉ kinh ngạc, vì sao Đoạn Bắc không đi cùng Thái Tử mà lại tới chỗ anh? Không lẽ thực sự muốn nâng một vị Thái Tử mới?
Anh quả thật không có số mệnh làm Thái Tử đâu.
"Vậy không quay về khách sạn nữa." Đoạn Bắc quay đầu nhìn Nghiêm Cái: "Tôi tìm một nhà hàng, sau đó gọi vài người bạn với Đình Y đến.
Lát nữa ba người chúng ta mở livestream tầm phút."
Nghiêm Cái gật đầu, biết hắn muốn giúp mình xóa bỏ cái mác khi trước.
Anh không từ chối, cũng không thể từ chối.
Trên đường im lặng một lúc, sau đó Đoạn Bắc bỗng nhiên hỏi: "Bành Lợi có chủ động bắt chuyện với cậu không?"
Nghiêm Cái gật đầu, thẳng thắn thừa nhận: "Đánh Thái Cực cả tối."
Đoạn Bắc đỡ trán, dáng vẻ "tôi biết trước mà", bất đắc dĩ nói: "Cậu đừng để ý đến cậu ta.
Người này nhìn đã ngoài tuổi nhưng thực tế vẫn là một tiểu công trúa, tính tình rất khó chiều.
Cứ mặc kệ cậu ta."
Nghiêm Cái nghe ba chữ "tiểu công trúa" thì nhớ tới Diêu Đa Ý, giọng nói không khỏi vương ý cười: "Ừ."
"Không hiểu vì sao, em cứ thấy Thái Tử của công ty mình có gì đó là lạ."
Trong xe im lặng vài giây thì Điền Túc bỗng nhiên lên tiếng.
Vì quan hệ giữa hắn và Đoạn Bắc hay Nghiêm đều tốt nên cũng không có gì kiêng dè: "Thi thoảng ánh mắt ảnh cứ âm hiểm với kiềm chế sao đó, cứ như rắn độc ấy."
Đoạn Bắc bị so sánh của hắn chọc cười, hỏi lại: "Cậu đang nhắc tôi tìm thêm vai phản diện cho cậu ta đóng à?"
"Ý em không phải vậy." Điền Túc bắt đầu chơi chiêu, lập tức chuyển chủ đề: "Anh Bắc nếu rảnh rỗi như vậy, chi bằng cấp cho anh Cái Cái của chúng ta nhiều tài nguyên hơn một chút..."
Đoạn Bắc: "..."
Rồi, lại tới nữa.
Fan khóc lóc bán thảm cả ngày trên Weibo thì thôi, hiện tại Điền Túc còn ra mặt đòi tài nguyên cho anh Cái Cái của hắn.
Rõ ràng Đoạn Bắc hắn mới là người thảm nhất mà? Hôm nay còn vì một tài nguyên mà làm hộc mặt cả chiều không nghỉ.
Không có thiên lý, không có nhân quyền, hắn cũng muốn có fan.
Để ngăn fan của hai bên ngay từ đầu đã giao chiến, Đoạn Bắc mở livestream trước.
Ba người ngồi cùng một gian phòng, khoảng cách không quá gần cũng không quá xa.
Nghiêm Cái ngồi trong một góc lướt qua Weibo.
hot search, tối nay anh chiếm những...! cái.
Đầu tiên là tích nhiệt từ lúc cùng Trần Đình Y đi vào hội trường, sau đó nhận được giải thưởng nam phụ và nam chính xuất sắc nhất, thêm chút độ hot còn sót lại của vai diễn cũ.
Hiện tại lại thêm một, hai hot search nữa, chủ đề là về Đoạn Bắc, anh và cả Trần Đình Y.
Chỉ cần là người chú ý đến tin tức trên mạng của Bắc Mạch sẽ biết Đoạn Bắc, chưa kể phòng livestream còn có hai vị đại lưu lượng.
Hai người họ vừa xuất hiện trên khung hình, tỉ lệ người xem lập tức tăng vọt.
Dù ba người cũng không làm gì, chỉ nói vài câu mà thôi.
Livestream xong, Đoạn Bắc dẫn hai người sang phòng bên cạnh ăn cơm.
Nói ra cũng tình cờ, Nghiêm Cái có quen biết một nhà đầu tư trong đó.
Hồi còn ở Thất Lộ, Hướng Phục có móc nối anh làm quen với người này.
Đối phương rất thân thiện, cũng có ý định coi Nghiêm Cái như hạt giống, chỉ là giữa đường có việc nên sự không thành.
Nhà làm phim kia cũng nhận ra anh.
Hai người đơn giản hàn huyên một lát rồi không nói gì thêm.
So với Nghiêm Cái, khả năng xã giao của Trần Đình Y tốt hơn rất nhiều, tuy nhiên những người ở đây đại khái đều nhìn ra ý định nâng đỡ Nghiêm Cái của Đoạn Bắc nên cũng không để mặc anh.
Uống vài vòng rượu, lời nói ra dần nhiều hơn.
Nhà làm phim kia chủ động bắt chuyện với Nghiêm Cái: "Xem ra hiện tại cậu cũng không tệ lắm, không chịu quá nhiều ảnh hưởng từ sự việc kia."
Nghiêm Cái đương nhiên hiểu hắn đang nhắc tới chuyện anh bị Thất Lộ đóng băng, bình tĩnh trả lời: "Là tôi may mắn nên được anh Bắc chiếu cố."
Nhà làm phim lắc đầu, cười: "Vậy cũng là nhờ thực lực của cá nhân cậu.
Nếu là người khác chắc đã bị Thất Lộ chèn ép phải giải nghệ rồi."
Tuy nơi này có thể coi là địa bàn của Bắc Mạch nhưng Thất Lộ suy cho cùng vẫn nắm vị thế đứng đầu trong giới.
Người này uống rượu say xong bắt đầu nói chuyện không giữ ý, mọi người đều dần im lặng, không khí có hơi gượng gạo.
Thế nhưng người này vẫn không ý thức được.
Hắn uống đến cả đầu mơ màng, còn vỗ vai Nghiêm Cái, tiếp tục quát to: "Cả tôi và cậu đều biết nhà họ Cao kia chẳng phải hạng tốt đẹp gì.
Tháng trước một minh tinh nhỏ chỗ tôi cũng bị ép — ợ —"
"Ngài uống nhiều rồi." Nghiêm Cái đoán được hắn muốn nói đến chuyện gì, chủ động làm dịu bầu không khí.
Nhưng người nọ lại không chịu bỏ qua, rượu vào lú lẫn, sức trâu cũng chẳng thế kéo lại.
Hắn khoát tay cười: "Có làm sao? Ai chẳng hiểu rõ mấy chuyện bẩn thỉu này."
Hắn lại ợ một hơi: "Thằng nhãi Cao gia kia...!Ngồi tù không oan chút nào."
Hết chương ..