Vì là phim thương mại nên đoàn phim không kéo dài tiến độ, nhanh chóng khai máy, khởi quay.
Lúc Nghiêm Cái đến phim trường mới biết Trần Đình Y cũng ở trong đoàn phim, nghĩ lại thì hình như Đoạn Bắc từng nhắc đến nhưng khi đó anh mải đọc kịch bản nên không để ý.
Anh lịch sự chào đối phương, sau đó nói chuyện vài câu mới biết vai diễn của Trần Đình Y là một nữ cảnh sát có năng lực nghiệp vụ xuất sắc trong phim.
Người này có khá nhiều cảnh chung với vai phản diện, tình cờ phát hiện hắn mắc bệnh trầm cảm cấp độ nặng và chứng rối loạn nhân cách hoang tưởng, cuối cùng bị vai phản diện rút máu, chết trên khối máy móc lạnh như băng.
Như vậy kỳ thật cũng có tác dụng xào CP, vì theo cốt truyện, vai phản diện luôn đặc biệt để ý đến nữ cảnh sát, thể hiện nhiều mặt dịu dàng, thậm chí còn có ý định mang cô đến thế giới của mình nhưng cuối cùng bị chứng rối loạn ngăn cản.
Mặt khác, nữ cảnh sát mỗi lần đối mặt với vai phản diện đều có vẻ kiên nhẫn khác thường, cũng là người đầu tiên nhận ra bệnh trạng của hắn.
Nghiêm Cái thật ra không để ý, anh chỉ là muốn diễn nhân vật này mà thôi.
Suy cho cùng, vai phản diện từng muốn coi nữ cảnh sát là bạn nhưng tâm lý của hắn đến cuối vẫn cự tuyệt tiếp nhận.
Nữ cảnh sát tưởng như thích vai phản diện nhưng cũng không phải thật sự thích.
Sau khi phát hiện ra bệnh tình của hắn, cô đã rụt tay lại.
Vì thế trong lòng Nghiêm Cái, hai người này gần như chưa từng có quan hệ, chỉ là tên biến thái phạm pháp, giết thêm một người mà thôi.
Vai nam chính do một diễn viên lão làng thủ vai.
Không khí trong đoàn phim này với đoàn phim trước không khác nhau là mấy, có thể nói là dễ chịu.
Buổi chiều, Nghiêm Cái vừa quay xong một cảnh thì nhận được tin Thẩm Du Tâm tới thăm ban.
Thẩm Du Tâm đã đến, đang chờ ở bên ngoài.
Cảnh diễn ngày hôm nay của Nghiêm Cái đã kết thúc.
Anh thay quần áo xong thì cùng Điền Túc đi ra ngoài.
Độ bảo mật ở đây khá tốt, không sợ bị chụp lén gây scandal.
Hơn nữa, lúc tuyên truyền "Cổng Trường" hai người vẫn luôn xây dựng hình tượng anh em chí cốt, thế nên Nghiêm Cái không sợ scandal, cứ thế lên xe của Thẩm Du Tâm.
Thẩm Du Tâm ngồi trên xe với gương mặt mệt mỏi.
Lần này người đàn ông kia không ở bên cạnh cô.
Nghiêm Cái và Thẩm Du Tâm coi như quen biết đã lâu, cũng có thể nói là bạn tốt, vì vậy cũng không câu nệ.
Anh khẽ dựa lên ghế, hỏi: "Làm sao vậy?"
"Đoán xem?" Thẩm Du Tâm như thấy hơi buồn cười, hỏi ngược lại anh.
"Đoán gì đây." Nghiêm Cái lắc đầu, chỉ nghiêng mặt nhìn cô, một câu trúng đích: "Chuyện tình cảm?"
Thẩm Du Tâm im lặng, hồi lâu sau mới như tự giễu, gật đầu: "Ừ, có vấn đề."
Lại nói thêm: "Thật ra vẫn luôn có vấn đề, chỉ là bản thân tôi không muốn thừa nhận."
"Nói đi."
Cuối cùng đã đến điểm chính, Nghiêm Cái vẫn dựa người vào ghế, không vòng vo mà hỏi thẳng: "Anh ta có người mới à?"
Thẩm Du Tâm lắc đầu: "Không phải." Cô nói, không hiểu sao lại khẽ mỉm cười: "Tuy anh ta là kim chủ nhưng mấy năm nay chỉ có một mình tôi."
Nghiêm Cái nhìn cô, ánh mắt đầy vẻ nghi vấn.
Thẩm Du Tâm hiểu ý anh, do dự một lúc mới nói: "Chúng tôi cãi nhau."
Thẩm Du Tâm lại châm một điếu thuốc, nhìn cảnh sắc phía xa: "Trước đây tên tôi không phải Thẩm Du Tâm mà là Thẩm Ngọc."
Nghiêm Cái hơi khựng lại, nhìn cô thở ra một ngụm khói.
Mùi thuốc lá lập tức tản ra.
Thẩm Du Tâm cười nhạt một tiếng: "Người tên Thẩm Du Tâm là người vợ đã qua đời năm của anh ta."
"Anh thấy sao?" Cô vừa nói vừa nghiêng đầu nhìn.
Nghiêm Cái nói thẳng không che đậy: "Giống tiểu thuyết ngôn tình."
"Tiểu thuyết ngôn tình đề tài yêu người hơn tuổi với làm thế thân nhiều lắm phải không?" Thẩm Du Tâm cười vô cùng tùy ý: "Tôi nghèo từ bé, sống trong một thôn nhỏ trên núi ở Tây Nam, phải liều mạng làm thêm mới có tiền miễn cưỡng đi học múa, sau đó tới thành phố lớn làm nghệ thuật, ôm mộng công thành danh toại."
"Có điều lạ nước lạ cái lại không rành thế sự, chẳng mấy đã bị người ta lừa hết sạch tiền mồ hôi nước mắt.
Không còn cách nào, chỉ có thể đi khắp nơi biểu diễn kiếm tiền."
"Anh ta gặp tôi ở hậu trường, hỏi tôi có bằng lòng đi theo anh ta không."
Tàn thuốc rơi xuống tay nhưng Thẩm Du Tâm dường như không hề thấy đau: "Lúc ấy anh ta mặc Âu phục, đi giày da, trông rất lịch sự.
Tôi nói vì sao tôi phải theo anh, đi theo anh làm gì.
Anh ta nói anh ta thích tôi, tôi có thể làm bạn gái của anh ta.
Anh ta thật sự rất giàu, đối xử với tôi rất tốt.
Mỗi khi tôi lo lắng bất an, anh ta đều an ủi tôi, nói tôi đừng sợ, lại hỏi tôi muốn làm gì."
"Tôi nói muốn làm minh tinh để có thể kiếm nhiều tiền, như vậy anh ta sẽ không phải nuôi tôi nữa.
Anh ta nói, vậy được, trước hết đổi một cái tên khác để gây ấn tượng khắc sâu cho mọi người hơn."
Tàn thuốc rơi xuống đất, Thẩm Du Tâm khẽ lắc đầu, ánh mắt trống rỗng: "Sau đó tôi mới biết, ra là có hai từ: một là bao dưỡng, hai là kim chủ."
Nghiêm Cái im lặng nghe, nhìn cô châm một điếu thuốc nữa.
"Tôi đổi tên thành Thẩm Du Tâm.
Anh ta đưa tôi đi học diễn xuất, lên TV, debut."
"Tôi nói thật ra tôi cũng có thể hát, còn khá dễ nghe.
Anh ta lại nói anh ta không thích nghe hát, vì thế tôi không hát, chỉ chuyên tâm đóng phim."
"Về sau tôi mới biết, đó là vì người vợ đã mất của anh ta không biết hát, thế nên không bao giờ hát."
Nghiêm Cái nghe vậy, nhớ tới tiếng ngâm nga của Thẩm Du Tâm khi trước, lại nhớ đến giai điệu mà cô hát buổi tối ngày hôm đó.
"Thật ra tôi biết chuyện người vợ đã qua đời của anh ta từ lâu rồi." Thẩm Du Tâm như tự giễu, lại dụi tàn thuốc, "Khi trước chúng tôi bên nhau không phải như vậy.
Không gượng gạo, không qua loa có lệ, thật sự chỉ như những người yêu nhau đơn thuần.
Sau đó tôi đọc được nhật ký của anh ta, biết tôi rất giống vợ anh ta, biết vì sao anh ta muốn tôi đổi tên, cuối cùng cãi nhau một trận lớn.
Ích kỷ chờ mong có thể xóa bỏ hình bóng của người phụ nữ kia, trở thành người duy nhất trong lòng anh ta chứ không phải một kẻ thay thế."
Cô thả tay xuống nhìn Nghiêm Cái: "Anh cũng thấy đấy.
Tôi phản kháng nhiều lần nhưng không thành công, sau cùng chúng tôi trở thành tình trạng như thế này."
Lúc Thẩm Du Tâm châm lửa điếu thuốc thứ ba thì nghe thấy Nghiêm Cái hỏi: "Cô thật sự rất yêu anh ta?"
"Sao có thể không yêu được?" Thẩm Du Tâm hỏi ngược lại anh, sau đó hít một hơi thuốc: "Anh ta đưa tôi ra khỏi hậu trường cỏn con kia, cho tôi nhìn ngắm phồn hoa của thế giới này.
Trừ ba mẹ ra, anh ta là người tốt nhất với tôi."
Nhưng dù vậy, anh ta cũng là người cho tôi thấy mặt tối tăm tàn nhẫn của thế giới này, rằng không phải tình cảm sâu đậm cứ cho đi là sẽ được nhận lại.
"Vậy cô tính thế nào? Không được thì tách ra."
Nghiêm Cái không giỏi biểu đạt, phải rất lâu sau mới có thể lên tiếng hỏi Thẩm Du Tâm.
"Còn có thể thế nào, chẳng thế nào hết." Thẩm Du Tâm cuối cùng cũng ném điếu thuốc thứ ba vào gạt tàn: "Thi thoảng cãi nhau tôi lại bỏ đi.
Lần này chẳng qua là um xùm hơn một chút, nhưng tôi cũng không rời bỏ anh ta.
Anh ta coi tôi là kẻ thay thế, tạm thời cũng sẽ không vứt bỏ tôi."
"Cứ sống như vậy thôi." Thẩm Du Tâm tổng kết, giọng điệu dần nhẹ nhàng trở lại.
Có điều không lâu sau, cô quay ra hỏi Nghiêm Cái: "Sao nghe anh nói đơn thuần vậy? Chưa từng thích ai à?"
Nghiêm Cái lắc đầu, không trả lời cô.
Chỉ là một lúc sau, anh bỗng nhiên hỏi một câu: "Nếu một người thích tôi..."
Anh đang nói thì dừng lại.
Thẩm Du Tâm im lặng chờ.
Nghiêm Cái nói tiếp: "Nếu một người thích tôi, bất kể lúc nào cũng thể hiện tình cảm ấy ra ngoài, thế nhưng nếu tôi vẫn không đáp lại, có khi nào cậu ấy sẽ cảm thấy thích một người như tôi quá mệt mỏi, quá khó khăn, rất muốn từ bỏ?"
Hết chương ..