Bành Lợi tỉnh lại, liếc mắt nhìn thấy di động bị hắn ném trên mặt đất trước đó.
Màn hình đã hoàn toàn vỡ nát, hắn đưa cho trợ lý thay cái mới.
Trợ lý nơm nớp lo sợ cầm lấy, không dám nói một câu nào.
Trong đầu vẫn còn hưng phấn nhưng cơ thể đã kiệt sức, Bành Lợi chỉ có thể từ từ dựa vào đệm mềm phía sau chờ trạng thái mâu thuẫn này giảm bớt.
Hồi lâu sau, hắn mới nhớ ra vì sao ngày hôm nay lại quăng vỡ điện thoại.
Là vì...!Đoạn Bắc đi thử vai cùng hắn, thế nhưng trên đường lại đột nhiên rời đi.
Sau đó...!sau đó, ký ức của Bành Lợi đã hơi xáo trộn.
Cứ dùng thứ đó là đầu óc hắn sẽ trở thành như vậy, phải nghĩ một lát mới nhớ ra chuyện tiếp theo là gì.
Hắn thử vai xong, quay về khách sạn, nghịch điện thoại thì phát hiện ra chuyện Nghiêm Cái bị thương.
Nghiêm Cái, lại là Nghiêm Cái.
Đám người kia như thể coi Nghiêm Cái là bảo vật mà nâng niu.
Mấy tháng trước, Đoạn Bắc gần như dành toàn bộ thời gian ở đoàn phim cùng Nghiêm Cái.
Hắn thì sao, phải nhận lỗi, giả vờ ngoan ngoãn biết điều mới nhận được một kịch bản ——
Sau đó hắn ném điện thoại, cho phép bản thân hút thứ đó, "nghỉ ngơi" trong chốc lát.
Trợ lý nhỏ còn đang ngơ ngác thì trước mặt bỗng nhiên tối sầm.
Cả người vô thức phát run, lúc này mới phát hiện ra là Bành Lợi đứng dậy.
Gương mặt hắn sắc lạnh, tràn đầy vẻ âm u, lông mày nhăn chặt, chỉ nói muốn ra ngoài.
Trợ lý nhỏ vẫn không dám ho he một câu nào.
Lúc Bành Lợi đến nơi, đối phương đã đợi từ rất lâu.
Người nọ ngả người trên ghế, tay gõ nhẹ lên mặt bàn, nghe thấy tiếng bước chân của Bành Lợi thì mở miệng nói: "Thái Tử quả là bận rộn, làm tôi chờ lâu quá."
Bành Lợi khẽ liếc đồng hồ, hắn đến muộn đúng nửa tiếng.
Đây là hắn cố ý.
"Nếu giám đốc Lưu thành tâm muốn hợp tác, chẳng lẽ nửa giờ đồng hồ cũng không chờ nổi?" Giọng nói của Bành Lợi không chút cảm xúc, hỏi ngược lại.
"Nào có."
Người đàn ông từ từ quay lại, chính là kẻ oan gia ngõ hẹp gặp Đoạn Bắc ở sân bay ngày hôm đó, phó tổng giám đốc của Trung Ngu, Lưu Đông.
Đợi Bành Lợi chậm rãi ngồi xuống đối diện thì Lưu Đông mới thong thả đẩy tập tài liệu trên bàn qua.
"Mời Thái Tử xem." Người đàn ông cười nhạo: "Thể theo tình trạng hiện tại, không biết Thái Tử Bắc Mạch bao giờ thì đổi thành người khác?"
Bành Lợi dùng một tay cầm tập tài liệu, nghe vậy thì liếc mắt nhìn Lưu Đông.
Hắn mở tập tài liệu, cười lạnh: "Tôi cũng muốn biết, người của Trung Ngu thích xen vào việc của người khác như vậy sao?"
Lưu Đông nhìn hắn chằm chằm, vẻ mặt dần cứng lại.
Hắn cứ nghĩ kẻ này rất dễ bị xúi giục, hiện tại xem ra không phải.
Vậy chuyện tiếp theo sẽ khó khăn hơn nhiều.
Tin trong tập tài liệu là về Nghiêm Cái, một người khác...!chính là Thái Tử đích thực của Thất Lộ, Cao Dật Viễn.
Bành Lợi đọc nghiêm túc như thể đang nghiên cứu kịch bản.
Xem xong, một lúc sau Bành Lợi mới lên tiếng hỏi Lưu Đông: "Tin này chính xác chứ?"
"Là thật.
Khoảng thời gian đó Nghiêm Cái không hề lộ diện, áng chừng là không dám, sợ bị trả thù."
Bao dưỡng...!Cưỡng ép...!Trả đũa...!Cuối cùng là dồn người ta vào tù, quả đúng là trò hay.
Bành Lợi xem xong không nhịn được nhếch miệng cười.
Đống chuyện này có thể khiến Nghiêm Cái hoàn toàn biến mất khỏi giới, bảo sao trước kia Thất Lộ phải điên cuồng muốn phong sát bằng bất cứ giá nào.
Cao Tề Lư cưng cậu con trai lên tận trời, hiện tại lại bị Nghiêm Cái tống vào tù, ông ta sao có thể cam tâm?
Chỉ là...!
Hắn cầm tập tài liệu trong tay, phe phẩy trước mặt Lưu Đông, hỏi: "Giám đốc Lưu tính toán vẹn cả đôi đường nhỉ? Muốn để tôi giúp ngài đánh Bắc Mạch một vố, lại nhân cơ hội chọc trúng chỗ đau của Thất Lộ sao ——"
Hắn nói tới đây thì cười đến là âm trầm, tay thu tập tài liệu về, hỏi: "Hay là ngài muốn để bên trên điều tra Thất Lộ, sau đó Trung Ngu được dịp đục nước béo cò?"
Người trong vòng ai nấy đều biết rõ những chuyện không sạch sẽ của các công ty, có điều đây là cái vòng do tư bản xây lên nên kín mít không kẽ hở, từ trước đến giờ không hề được nhắc đến.
Bành Lợi nhìn người trước mặt, lại ngả người lên sô pha.
Muốn coi hắn là tốt thí chỉ đâu đánh đấy sao, nực cười.
Hắn chẳng thèm lăn lộn với Lưu Đông trong vũng nước đục này.
Hiện tại hắn rất tỉnh táo, biết bản thân muốn gì.
Chỉ cần loại bỏ được Nghiêm Cái, dù Bắc Mạch thất thoát nặng nề hay Đoạn Bắc biết là hắn làm thì có sao, cũng chẳng làm gì nổi hắn.
Bắc Mạch không có sức để bồi dưỡng thêm một Nghiêm Cái hay Bành Lợi khác.
Đến lúc đó hắn vẫn là Thái Tử, còn là Thái Tử duy nhất.
Nếu hắn làm theo lời Lưu Đông thì không những đắc tội Bắc Mạch mà còn chọc giận Thất Lộ.
Nhỡ đâu Đoạn Bắc thật sự nổi giận muốn vứt bỏ hắn, đến lúc đó chẳng phải tình cảnh của hắn sẽ vô cùng gian nan?
Huống chi vừa mới gia hạn hợp đồng không lâu, tạm thời hắn chưa nghĩ đến việc rời khỏi Bắc Mạch.
Trên bàn đặt một tập tài liệu, hai bên bắt đầu giằng co.
Đầu Nghiêm Cái vẫn còn bọc băng gạc.
Mấy ngày này tuy không làm việc nhưng cũng không hẳn là nghỉ ngơi.
Mỗi ngày Nghiêm Cái vẫn đến phim trường như trước, chỉ là ngồi một bên, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể vào trạng thái.
Thời gian quay phim kéo dài, Nghiêm Cái vẫn một mực theo sát đoàn phim.
Sau đó đạo diễn không nhìn nổi nữa, quyết định cho đoàn phim nghỉ nửa ngày để Nghiêm Cái về nhà nghỉ ngơi.
Lục Thú ngồi trên máy bay tiếng đồng hồ, vừa hạ cánh đã lập tức tìm phương thức liên hệ với Đoạn Bắc rồi gọi điện thoại cho đối phương.
Hắn sợ Nghiêm Cái đang đóng phim, cũng không biết nên nói như thế nào với anh, chỉ có thể quyết định đến gặp người trước đã, vì thế đi tìm địa chỉ.
Rất nhanh đã có người bắt máy.
Điền Túc đi theo Nghiêm Cái về nhà, nhìn anh vứt đống Coca trong tủ lạnh vào thùng rác.
Điền Túc tò mò liếc thùng rác một cái, sau đó nói: "Vẫn còn hạn sử dụng mà?"
Hắn hỏi vì biết Nghiêm Cái không phải người tùy tiện lãng phí.
"Không ai uống." Nghiêm Cái đã ra ban công từ sớm để ngắm giàn sen đá của anh, vài giây sau mới trả lời.
Không biết vì sao, Điền Túc cứ thấy có điểm gì đó không đúng lắm, nhưng lại không thể nói thành lời.
Hắn ngồi trên sô pha vài phút.
Không lâu sau, Nghiêm Cái đi ra, hỏi hắn: "Có chuyện gì à?"
Điền Túc lắc đầu.
Nghiêm Cái nhìn hắn, đưa tay, tỏ ý: "Vậy sao cậu còn chưa đi?"
Điền Túc lắc đầu, mặt dày nói: "Vì em lo cho anh chứ sao."
"Tôi rất khỏe." Nghiêm Cái nói như vậy với cái đầu bọc băng gạc và cánh tay trái chi chít vết thương.
Điền Túc: "...!Em không mù."
Nghiêm Cái phải giục nhiều lần, cuối cùng Điền Túc mới chịu đi, có điều vừa ra khỏi cửa thì bị Nghiêm Cái gọi lại.
Nghiêm Cái nhìn hắn, sững người trong chớp mắt.
Trong đầu không biết chợt lóe lên cái gì, như bị ma xui quỷ khiến mở miệng nói: "Đi mua giúp tôi vài quả thạch lựu."
Lục Thú đánh Thái Cực với Đoạn Bắc một lúc lâu mới biết anh hiện tại đang ở nhà.
Hắn hào hứng, bắt đầu chạy như bay đến nhà Nghiêm Cái.
Sau khi tiễn Điền Túc đi một lần nữa, Nghiêm Cái vì tay trái bị thương nên chỉ có thể dùng tay phải để tách lựu.
Anh hơi nghiêng mặt, vô tình nhìn thấy chìa khóa Điền Túc để rơi nên cúi người nhặt lên.
Một hạt lựu đỏ rơi xuống bát, vang lên một tiếng trong trẻo.
Lục Thú sắp tới khu nhà Nghiêm Cái ở thì nhận được một cuộc điện thoại.
Bên mẹ hắn lại xảy ra chuyện, cần phải phẫu thuật ngay lập tức.
Nguyên Cảnh đã sắp xếp, hỏi hắn ngày mai có thể quay lại không.
Lục Thú nói có thể, thế nhưng vẫn tiếp tục hướng đến nhà Nghiêm Cái.
Nỗi dày vò muốn kìm hắn lại, tuy nhiên có một loại mong muốn đốc thúc vừa cố chấp vừa quật cường bất ngờ xông đến.
Hắn chỉ muốn gặp Nghiêm Cái một lần, chỉ một lần thôi.
Không phải là chỉ hỏi anh có khỏe không qua điện thoại, phải tận mắt nhìn thấy anh mới được.
Nghiêm Cái tách xong hạt lựu cuối cùng, không nhịn được ăn một hạt, nhận ra vẫn khó ăn như vậy, vì thế đi rửa tay.
Anh không cài WeChat hay Weibo, chỉ nhìn qua điện thoại rồi tắt máy, quyết định đi ngủ.
Nghiêm Cái ngủ thật sự rất say.
Lục Thú ra khỏi thang máy, gõ cửa.
Không có người trả lời.
Hắn gọi điện thoại, không có người bắt máy.
Hắn gọi cho Đoạn Bắc.
Đoạn Bắc lại không có ở đó, chỉ có chìa khóa dự phòng mà trợ lý lại quên không cầm về.
Lục Thú đứng ngoài đợi một giờ đồng hồ, cũng có thể là hai giờ đồng hồ.
Trong lúc đợi hắn đã gõ cửa rất nhiều lần nhưng đều không có người trả lời.
Trước khi đi, hắn chợt nhớ ra, rất lâu trước kia mình cũng từng ngồi trên hành lang khách sạn chờ Nghiêm Cái như vậy.
Lần đó Nghiêm Cái thật sự đã đến.
Lần này rõ ràng chỉ cách một cánh cửa nhưng không có ai mở cho hắn.
Hắn cũng không biết đằng sau cánh cửa đó, trên bàn đang đặt một bát lựu đầy.
Không thể đợi tiếp được, bên Nguyên Hiện Thanh còn đang chờ hắn quay lại.
Lục Thú xuống tầng, liếc nhìn đồng hồ.
giờ phút tối.
Nghiêm Cái mơ màng mở mắt, theo bản năng nhìn điện thoại, nhận ra điện thoại bị mình tắt nguồn, vì thế quay ra nhìn đồng hồ.
giờ phút tối.
Hết chương .
_____________________________________
Lời tác giả:
Thông tin mà Bành Lợi và Lưu Đông nhận được không chính xác.
Cái Cái không chạm vào người khác, cũng không hề bị người khác chạm vào.
_(:з" ∠)_ Tôi thề tôi không lừa mọi người, sắp bên nhau rồi.
H của đứa tôi đã viết hơn k chữ, còn chưa được nửa đâu.
P/S: Không thể trách tôi, có trách thì trách sao Cái Cái lại ngủ say như vậy, tôi bất lực á.
Editor: Muốn đốt nhà tác giả đúng không?
Hạ hỏa, editor thề: ngày chương, cuối tuần sau phát đường ????.
Btw mới lập wordpress để backup phòng trường hợp wattpad đột nhiên bay màu.
Mọi người có thể save link lại, nhỡ một ngày wattpad not found thì biết tìm editor ở đâu...
Link: .