Lục Thú thật sự cứ thế theo Nghiêm Cái đến đoàn phim.
Thẩm Trì tự giác coi như không nhìn thấy, cũng không muốn ngó qua một lần.
Chịu rồi, thế lực tư bản cường thế như vậy.
Thẩm Trì giao cho Lục Thú một vai phụ, cảm thấy bản thân chính là vị đạo diễn thấu hiểu lòng người nhất trên thế giới này, không thể tác thành hơn.
Suất diễn của Lục Thú rất ít, vào đoàn phim rồi kỳ thật cũng không có mấy việc để làm.
Lúc rảnh rỗi hắn ngồi một bên nhìn Nghiêm Cái đóng phim, mắt cũng không thèm chớp một cái, cứ thế ngắm người nửa ngày.
Hắn luôn cảm thấy khoảng thời gian một năm này mình đã bỏ lỡ quá nhiều.
Chuyện xảy ra trong nước Lục Thú cũng biết đại khái.
Hắn thậm chí còn từng điều tra Đàm Toàn và gọi điện liên hệ với cha Đàm Toàn.
Hắn vốn định về nước lập tức tìm Cao Tề Lư tính sổ, ai ngờ chị Hoa nói với hắn có một lễ trao giải, nếu muốn tham dự thì vẫn còn vị trí trống.
Vì thế Lục Thú đến.
Rất kỳ lạ.
Rõ ràng họ chỉ mới bên nhau được hai ngày nhưng lúc ở cạnh nhau lại như người yêu đã nhiều năm.
Lục Thú không hề nghĩ lúc đó Nghiêm Cái sẽ nói với hắn như vậy.
Tuy biết trong lòng Nghiêm Cái cũng có mình...!Nhưng hắn tưởng mình còn phải theo đuổi anh thêm một thời gian dài nữa.
Bên Nghiêm Cái vẫn còn đang đối diễn.
Lục Thú bỗng nhiên cúi đầu, mở album ảnh trong điện thoại, lật từng ảnh một.
Trong điện thoại của hắn có rất nhiều ảnh của Nghiêm Cái.
Có ảnh chính thức được đăng, cũng có ảnh Lục Thú chụp lén, nhưng Nghiêm Cái trên ảnh thoạt nhìn hoàn toàn khác với Nghiêm Cái của hiện tại.
Hắn biết Nghiêm Cái vì bộ phim này mà ép cân rất khắc khổ...!Nhưng không nên gầy đến mức này.
So với trước kia, anh ít nói hơn rất nhiều, đôi khi Điền Túc nói mười câu cũng không thấy anh đáp lại một câu.
Hơn nữa Nghiêm Cái rất ít khi để lộ cảm xúc ra ngoài, thế nhưng ngày hôm đó lại trực tiếp ôm hắn.
Bình thường anh nhất định sẽ không như vậy.
Thêm cả chuyện ngày hôm qua.
Lục Thú và Nghiêm Cái gần như rúc trong nhà cả ngày.
Hắn có chủ động hỏi Nghiêm Cái những chuyện xảy ra trong một năm vừa rồi, nhưng Nghiêm Cái chỉ im lặng không nói lời nào, hoặc là chuyển chủ đề khác khiến hắn không thể hỏi lại.
Lục Thú cứ có cảm giác là lạ, nhưng lại không thể nói được lạ ở chỗ nào.
Vì thế hắn ngẩng đầu, nhìn về phía Nghiêm Cái một lần nữa.
Nghiêm Cái mới quay xong cảnh đối diễn, vừa cầm kịch bản lên vừa quay đầu nhìn Lục Thú, đối diện với ánh mắt của hắn.
Khóe miệng anh đột nhiên cong lên.
Nụ cười tùy ý, rất nhẹ nhưng lại vô cùng hiếm thấy.
Tim Lục Thú như bị nhéo một cái, nhất thời tâm tình không thể ổn định, trong đầu chỉ có mấy chữ đẹp đẹp đẹp.
Trên mặt hồ là băng tuyết đang tan thành nước, xung quanh là đất đá bay mù trời.
Ban đầu, gió thổi một hòn đá nhỏ rơi vào hồ nước, mặt hồ gợn sóng lăn tăn.
Mắt nước phẳng lặng trở lại, Lục Thú lại ném thêm một hòn đá nhỏ.
Lần này hòn đá rơi vào nước cuối cùng đã làm mặt hồ dậy sóng.
Nghiêm Cái cười xong lại khôi phục sắc mặt như bình thường, cúi đầu đọc kịch bản chuẩn bị cho cảnh quay tiếp theo.
Lục Thú nhân lúc này đi ra chỗ khác gọi điện thoại.
Điện thoại hắn vẫn còn lưu phương thức liên hệ với Đoạn Bắc.
Trừ ngày hôm qua ra Lục Thú không hề gặp Đoạn Bắc.
Nếu không biết hỏi Nghiêm Cái như thế nào, vậy đi hỏi Đoạn Bắc là tốt nhất.
Bên Đoạn Bắc hiển nhiên có thời gian, nhanh chóng bắt máy.
Hai người đều không thích cà kê rào trước đón sau, nhanh chóng đi thẳng vào vấn đề.
"Có khoảng thời gian tôi cũng nghĩ như vậy." Trong miệng Đoạn Bắc còn đang ngậm kẹo: "Thời điểm đó cậu ấy đặc biệt bất thường.
Rất ít khi nói chuyện, cũng không hề cười, cả ngày chỉ cầm điện thoại xem antifan mắng chửi, thoạt nhìn rất mệt mỏi, có vẻ như buổi tối thường xuyên mất ngủ."
"Nhưng bác sĩ tâm lý nói không có vấn đề gì."
"Bắt đầu từ khi nào?"
Lục Thú khẽ liếc mắt nhìn phim trường, hỏi tiếp.
"Để xem? Chính vào lần áp trục Duệ Sĩ thì phải, tôi có cho cậu ấy nghỉ hai ngày." Đoạn Bắc cắn viên kẹo rồi nhai trong miệng: "Lần đó cũng rất dọa người.
Cậu ấy nghỉ một ngày xong lập tức quay lại đóng phim, đến nửa đêm kết thúc công việc mới phát hiện ra sốt tới độ."
Nói đến đây, Đoạn Bắc tò mò hỏi một câu: "Ấy? Không đúng, lần áp trục Duệ Sĩ cậu ấy xin nghỉ xong không phải vẫn luôn ở cùng cậu sao?"
Lục Thú dừng lại.
Vài giây sau, hắn đang định lên tiếng nói hôm đó mình ra nước ngoài thì nghe thấy Đoạn Bắc nói tiếp:
"À, chắc là tôi nhớ lầm.
Ngày hôm sau hình như là ngày cậu ấy đi viếng mộ mẹ." Đoạn Bắc lắc đầu: "Chắc tôi nhớ nhầm, cứ nghĩ hôm đó hai cậu ở cùng nhau."
Điện thoại của Lục Thú trượt khỏi tay hắn rơi xuống đất.
Lúc hắn nhặt điện thoại lên, phía Nghiêm Cái đã bắt đầu quay.
Lục Thú xem như đứng cách anh khá xa, nhất thời không biết nên nói gì.
Vì sao hắn lại không biết?
Vì sao ngày hôm đó lại ra nước ngoài?
Mà tối ngày hôm đó, người bên cạnh ngẩn người nhìn mưa ngoài trời lâu như vậy, vì sao hắn lại không nhận ra trạng thái không bình thường của anh?
Lục Thú hít sâu một hơi, cảm thấy bản thân chỉ bỏ lỡ một lần nhưng tựa như đã vuột mất tất cả.
Tử Tang và Nghiêm Cái vốn có nét tương đồng, chưa kể bộ phim này so với hai bộ phim trước có nhịp độ nhẹ nhàng hơn rất nhiều, không có cảnh đối kháng.
Ngoài biến đổi cảm xúc của nhân vật gây tác động khá lớn lên tinh thần ra, thời gian quay diễn còn lại khá thoải mái.
Nghiêm Cái kết thúc công việc từ sớm, vì thế chẳng mấy đã cùng Lục Thú quay về khách sạn.
Từ lúc chưa ở bên nhau hai người đã thường ở chung một phòng, bên nhau rồi thì càng không cần nhắc đến.
Trình độ né tránh paparazzi của Tiểu Ngô với Điền Túc đã lên tới level thượng thừa, hai người trong phòng thì vẫn ân ân ái ái.
Nghiêm Cái cảm thấy hơi mệt, cứ thế nằm trên đùi Lục Thú, không nghĩ ngợi gì, lập tức nhắm hai mắt.
Lục Thú thấy anh ngủ thật, dù chân đã tê rần một lúc lâu cũng không đành lòng đánh thức anh, chỉ đưa một tay ra khẽ nghịch một nắm tóc của Nghiêm Cái.
Tóc anh vừa nhẹ vừa mềm, giống như lông vũ cọ cọ trong lòng hắn.
Lúc nghịch tóc anh, trong đầu Lục Thú quay mòng mòng những từ "phát sốt", "viếng mộ" lặp đi lặp lại tuần hoàn không dứt.
Nghĩ kĩ lại, dường như thật sự có rất nhiều điều hắn không biết.
Lúc Lục Thú cau mày, Nghiêm Cái lại lẳng lặng, không một tiếng động mở mắt.
Anh biết có người đang nghịch tóc mình, cũng biết là Lục Thú nên để mặc hắn, có điều vừa mở mắt thì thấy mày hắn nhíu chặt, vì thế cuối cùng từ từ đưa tay ra, muốn vuốt phẳng chân mày hắn như lần trước hắn làm với anh.
Nhưng Lục Thú nhìn thấy tay Nghiêm Cái lại khẽ nghiêng đầu tránh đi.
Nghiêm Cái tiếp tục hướng tay về phía mặt hắn.
Anh hơi nhỏm dậy, tính không nằm trên đùi hắn nữa.
Lục Thú thấy vậy thì vội vàng ngồi im, hơi cúi đầu đưa mặt mình đến gần tay anh, sau đó nhẹ nhàng ấn vai Nghiêm Cái trở lại, hỏi: "Anh còn nhớ từng đồng ý làm cho em một chuyện không?"
Nghiêm Cái nhìn hắn chằm chằm, trong lòng thật ra có câu trả lời nhưng lại không quá chắc chắn.
Lục Thú đối diện với cái nhìn không chớp mắt của Nghiêm Cái.
Trong mắt anh rõ ràng có cảm xúc, thế nhưng lại giống như một đứa trẻ ngây thơ không biết gì, làm người ta vừa nhìn đã muốn rơi vào đó, chỉ muốn ôm anh hoặc là để anh ôm.
Lục Thú thử nhéo mặt anh một cái thật nhẹ, sau đó nhỏ giọng hỏi: "Tình sâu khắc mãi của em đâu?"
Hết chương .
Editor: Bạn đọc không nhớ rõ vụ "tình sâu khắc mãi" có thể điểm lại chương & ~..