- Em đang nấu gì vậy ? - Tư Kỳ Phong đi đến đằng sau lưng của cô.Nãy giờ hắn thấy cô hí hoáy ở trong bếp, tay không ngừng hoạt động bên nồi nước sôi bùng bục bên cạnh.
- À, em nấu một chút cháo nghêu cho Tiểu Mộc. Cậu ấy thích ăn món này lắm ! - Như Quỳnh vừa nói vừa khuấy nồi cháo. Hương thơm lan tỏa cả căn bếp. Tư Kỳ Phong nhẹ nhàng ôm lấy eo Như Quỳnh. Hắn tì cằm vào vai cô, hơi thở phà nhẹ lên cổ.
- Này, anh mau bỏ tay ra. Đồ biến thái ! - Như Quỳnh nói giọng hơi tức giận khi thấy tay hắn đặt ngay eo mình. Đúng là đồ lưu manh. Cô nghĩ thầm. Toàn lợi dụng cơ hội không !
- Uhm, thơm quá ! - Mùi thơm kích thích khứu giác của hắn. Phải công nhận, bà xã tương lai của hắn khéo tay thật. Nhưng hương thơm toát ra từ cơ thể cô mới là thứ hấp dẫn hắn nhất. Tóc cô được buộc cao lộ phần gáy thon càng tăng lên vẻ quyến rũ, xinh đẹp.
- Này, anh đừng có mà đánh trống lảng ! - Như Quỳnh xoay người, trừng mắt nhìn hắn. Cô chống nạnh đứng song song với hắn, nhưng do Tư Kỳ Phong quá cao nên cô chỉ đứng tới ngực của hắn. Hắn thuận thế ôm cô vào ngực. Đầu cô đập vào lồng ngực của hắn.
- Ui
- Ha ha - Tư Kỳ Phong khẽ cười. Cái bộ dạng chật vật muốn thoát ra này của cô làm hắn không thể nhịn cười nổi. Hắn vuốt vuốt tóc Như Quỳnh như một thói quen.
Như Quỳnh cũng không cựa quậy nữa. Cô ngoan ngoãn để hắn ôm mình, cảm nhận nhịp tim đập mạnh của hắn...
- Này, mau buông em ra. Em còn đem cháo vào cho Tiểu Mộc nữa ! - Như Quỳnh nói.
- Được rồi, để anh đưa em đi - Tư Kỳ Phong hôn lên tóc cô một cái, ánh mắt ôn nhu phong tình nhìn cô rồi quyến luyến rời đi. Hắn rời khỏi phòng bếp, để lại Như Quỳnh đang sờ vào chỗ hôn ban nãy của hắn, mặt đỏ bừng.
Minh Nguyệt đứng lấp ló đằng sau cánh cửa phòng bếp. Ban nãy cô bé không nghe được thứ gì hết á, cộng thêm thân hình quá nhỏ nên cũng chẳng thấy gì. Lúc Tư Kỳ Phong đẩy cửa ra, Minh Nguyệt mất thế ngã xuống đất. Cô bé lật đật đứng lên để tránh Tư Kỳ Phong sinh nghi. Cô bé chạy vào nhà bếp mà không biết rằng đôi mày của hắn chau lại, hắn nhìn Minh Nguyệt, vẻ mặt trầm ngâm...
Như Quỳnh bước ra chiếc xe Lamborghini màu đen của Tư Kỳ Phong. Cô mặc một chiếc váy màu trắng tinh khiết điểm xuyến vài hoa văn được thêu bằng chỉ vàng nơi cổ áo trông vừa trang nhã vừa xinh đẹp. Cả người cùng đến bệnh viện. Lúc cô vừa mới mở cửa phòng bệnh thì Tiểu Mộc đã từ đâu nhảy ra hù cô một cái làm chút nữa là đánh rơi luôn cái cà mên đựng cháo. Tiểu Mộc thì nhanh mắt chú ý đến cái cà mên nóng hổi ấy. Nhỏ giựt luôn lon ton đem để trên bàn kính. Mở ra thì mùi hương bốc ngào ngạt, nhỏ khoái tỉ cười suốt. Vừa ăn vừa hít hà, gương mặt nhỏ cũng hồng hào hơn hôm qua làm cho Như Quỳnh cảm thấy yên tâm. Nhưng trái lại, Roku vẫn còn hôn mê. Đôi mắt cô vụt qua tia lo lắng.
- Gì vậy Như Quỳnh ? - Tiểu Mộc cầm cái cà mên lên húp cạn. Nhỏ khoan khoái đặt nó xuống, thấy Như Quỳnh thẫn người bèn hỏi.
- À, không có gì. Cậu ăn xong rồi hả ? - Như Quỳnh giật mình, ra vẻ bình thản cố lấp liếm vẻ lo âu. Tiểu Mộc không để ý gật đầu, cười híp mắt.
- Ừ, ngon hết xẩy cào cào luôn ! Ủa mà Tiểu Nguyệt của mình đâu ? - Tiểu Mộc đang nói thì chợt nhớ ra điều gì, nhỏ quay đầu dáo dác nhìn xung quanh. Cái bóng dáng bé bé con con của Minh Nguyệt đâu rồi ?
- À, nó đang chơi ở bên ngoài với Tư Kỳ Phong ấy ? - Như Quỳnh chống cằm, mỉm cười nói.
- Oh, con bé thật dễ thương ! - Tiểu Mộc gật gù, cô nàng tựa người vào thành giường khiến chiếc áo bệnh nhân nhăn nhúm lại.
- Cậu mở dùm mình cửa sổ đi, ở đây khá ngột ngạt.
- Được rồi ! - Như Quỳnh đứng dậy đi về phía cửa sổ. Cô mở nó ra, gió từ ngoài tràn vào trong tươi mát cả căn phòng. Cô ngửa người tận hưởng bầu không khí mát mẻ ấy. Đôi mắt nhắm lại như muốn hòa mình vào làn gió mát mẻ và nhẹ nhàng...
- Gió mát quá ! - Như Quỳnh cảm thán. Cô ngồi trên bệ cửa sổ, tay chỉnh lại mái tóc đã bị gió thổi lộn xộn. Chợt, cô thấy Minh Nguyệt đang đứng ở đằng xa, chính xác hơn là cô bé đang đứng nói chuyện với ai đó sau gốc cây bàng đằng kia.
- Tiểu Nguyệt đang nói chuyện với vậy nhỉ ? - Như Quỳnh nhíu mắt cố nhìn cho rõ bóng đen đang đứng sau tán cây. Gương mặt của Tiểu Nguyệt mang vẻ nghiêm túc và lạnh lẽo, cô bé quỳ phục xuống trước cái bóng đen kia. Như Quỳnh dụi dụi mắt, cô cho rằng mình nhìn nhầm. Lúc nhìn lại thì thấy bọn họ đi mất.
- Kì lạ ! - Như Quỳnh nhíu mày. Cô thu người vào phòng, tay đặt lên môi trầm ngâm...
- Gì vậy ? - Tiểu Mộc hỏi.
- Không có gì, chỉ là tớ thấy có tổ chim ở nơi cao như thế này thôi ha ha.. - Như Quỳnh chớp mắt, cười gượng, tay cô chỉ chỉ lên vách tường ở ngoài để đánh trống lảng.
- Đâu đâu, cho tớ xem với ! - Nghe Như Quỳnh nói, mắt nhỏ sáng rỡ, nhỏ hấp tấp đi xuống giường, đi ra chỗ của Như Quỳnh.
- Cẩn thận chứ ! - Như Quỳnh đỡ người bạn mình. Tiểu Mộc được Như Quỳnh chỉ ra tổ chim thì khoái tỉ, nhỏ cứ chu môi xuýt xoa
- Ui ui, dễ thương chưa kìa ! Cậu coi kìa, cái miệng nó chóc chóc đòi ăn kìa !
- Coi chừng ngã đấy ! - Như Quỳnh lắc đầu nhắc nhở Mộc Mộc. Thiệt tình, lớn rồi mà tính tình như con nít !
- Không sao đâu, tớ muốn được ngắm kĩ hơn ! - Tiểu Mộc cố nhòai người ra ngoài để ngắm kĩ hơn mấy chú chim non đang kêu ríu rít đòi mẹ mớm mồi.
Chợt, một tiếng "rắc" vang lên, thanh chắn ngang bệ cửa sổ gãy bất ngờ, cả bị mất thế té nhào ra phía trước, nhưng Như Quỳnh đã bám víu kịp thanh chắn còn lại. Hai người bị treo trên không, đung đưa qua lại và có thể rớt xuống đất bất cứ lúc nào. Tầng này là tầng , rớt xuống là tan xương nát thịt!
Như Quỳnh cắn chặt môi cố gắng bấu thật chặt thanh gỗ, cô nhìn xuống Tiểu Mộc, mặt nhỏ trắng bệch, vai run run...
- Đừng động đậy ! Mau, mau kêu cứu đi ! - Như Quỳnh thở hồng hộc, cô cố hít thở bình tĩnh nhưng không thể được. Cô cúi đầu nói với Tiểu Mộc đang ôm lấy chân mình.
- Cứu chúng tôi với hu hu ! - Tiểu Mộc khóc toáng lên.
Tiếng Tiểu Mộc rất to nhưng xung quanh đây không có một bóng người. Ban nãy cô nắm được thanh chắn nhưng lưng bị đập vào tường rất đau, cô cảm nhận được xương cốt mình như muốn gãy ra, nhưng bây giờ cô không thể buông tay được, nếu không cả sẽ bị tan xác...
- Bắt được em rồi ! - Chợt trên đỉnh đầu cô phát ra chất giọng trầm trầm, cô ngẩng lên. Tư Kỳ Phong đang nắm chặt tay cô. Như Quỳnh tự dưng ngân ngấn nước. Lúc nãy cô không hề thấy sợ nhưng khi nhìn thấy Tư Kỳ Phong lo lắng cho mình, chợt lòng cô lại bật khóc..
Bỗng dưng có cái gì đó nâng cô và Tiểu Mộc lên không trung. Cơ thể trở nên nhẹ bẫng như áng mây trôi lững lờ giữa trời. Như Quỳnh kinh ngạc khi thấy luồng khí trắng bao bọc mình và Tiểu Mộc và NÓ ĐANG THEO SỰ ĐIỀU KHIỂN CỦA TƯ KỲ PHONG ! Đôi đồng tử giãn ra hết cỡ...
Luồng không khí đưa cô và Tiểu Mộc vào trong phòng an toàn, Tiểu Mộc hoàn toàn không để ý đến những gì xảy ra với mình mà chỉ biết khóc nấc vì đã gặp phải nguy hiểm. Còn Như Quỳnh, cô cố kìm chế sự kích động này. Cô từ từ đứng dậy rồi chạy nhanh ra khỏi phòng, bỏ mặc Tư Kỳ Phong đứng ở trong phòng. Hắn đưa tay vuốt lại mái tóc, ban nãy do hắn sử dụng pháp thuật trước mặt người thường nên đã bị triệt tiêu pháp thuật trong vòng ngày tới. Nhưng hắn không hối hận, dù cho có bị thiên lôi trừng phạt cũng không sao, chỉ cần Như Quỳnh được an toàn là đủ, nhưng nghĩ đến đây, hắn không khỏi nhíu mày :
- Là ai ?!!!
Ở đâu đó sau bụi cây không xa, đôi mắt màu đỏ bị che lấp bởi màu bạc lạnh lẽo. Bóng đen cao lớn đập nhẹ lên vai của Tiểu Nguyệt.
- Thôi đủ rồi, hôm nay đến đây thôi ! Mau quay về chỗ của bọn họ đi, nếu không sẽ bị sinh nghi ! - Một phần tóc bạch kim để lộ ra khỏi áo choàng. Minh Nguyệt quay người đối diện với hắn ta, cô bé quỳ phục xuống, cúi đầu thể hiện sự tôn kính của mình
- Vâng, thưa chủ nhân ! - Nói xong, Minh Nguyệt đứng dậy và bước đi. Chiếc váy mà cô bé đang mặc thực sự rất dễ thương mà Như Quỳnh mua cho nhưng nó không hề phù hợp với gương mặt lúc này của cô bé. Rất lạnh, và tàn nhẫn ! Hàn khí tỏa ra từ người Minh Nguyệt khiến cho mọi người ai cũng khiếp sợ. Người đàn ông mặc áo đen cười nhếch mép. Đôi mắt màu khói ánh qua tia đắc thắng và tàn độc. hắn nhìn về phía ô cửa sổ phòng bệnh của Tiểu Mộc. Cũng may ban nãy do đứng từ xa nên Như Quỳnh không thấy hắn. Hắn chỉ muốn đùa với chút với cô nhưng quả thực may mắn khi đó là cơ hội tốt để triệt tiêu năng lực của Tư Kỳ Phong. Mảnh ngọc trên vòng cổ của Như Quỳnh sẽ bị nứt thêm chút. Chẳng bao lâu, nó sẽ vỡ ra và hắn có thể lấy được sức mạnh từ mảnh pha lê trong người Như Quỳnh và chiếm đoạt lấy cô. Đôi mày kiếm nhíu lại, khóe môi toát lên ý vị sâu xa.
- Để xem ngươi còn cầm cự được bao lâu hả Tư Kỳ Phong !
-----------------------
Chẳng chốc qua mấy ngày sau. Trời chuyển sang đông. Gió lạnh tràn về làm không khí ngập tràn lạnh lẽo. Đi đâu cũng thấy những chiếc áo khoác đủ màu và những chiếc khăn len to sù sụ quấn quanh cổ. Như Quỳnh lặng lẽ hòa mình vào dòng người đông đúc ấy. Cô mặc một chiếc áo màu xám tro phủ dài xuống chân, cổ quấn chiếc khăn len màu đen to sụ. Thân hình nhỏ bé bước đi trên phố. Có lẽ do thời tiết lạnh nên hai gò má cô ửng hồng.
Cô kéo chiếc khăn len lên để không bị lạnh. Hai tay đút vào túi áo và chầm chậm bước đi trên phố. Hôm nay là giao mùa nên trường cho nghỉ. Cô buồn chán không có gì làm, Tiểu Mộc đã đi thăm Roku ở trong bệnh viện từ sáng đến giờ, cô cũng không muốn làm bóng đèn nên không đi.
Từ hôm ở bệnh viện đến giờ cô cố tránh mặt Tư Kỳ Phong. Cô vẫn rất sốc khi chứng kiến cảnh lúc Tư Kỳ Phong cứu mình. Mặc dù từ trước đến giờ có rất nhiều truyện và truyền thuyết nói về những ma pháp nhưng cô thực không ngờ nó xảy ra với mình.
Đi ngang một quán café, hương cà phê thơm lừng lôi khiến cô phải dừng bước. Cô hít một hơi thật sâu. Cả khí lạnh lẫn mùi cà phê thơm lừng tràn vào khoan mũi khiến tâm tình cô trở nên sảng khoái. Cô quyết định bước vào quán. Tiếng leng keng của chiếc chuông gắn ở cửa rung lên khi cô bước vào...
Quán café được trang trí theo phong cách cổ điển với phong màu chủ đạo là màu kem và nâu trầm. Bàn ghế được đặt một cách ngẫu hứng nhưng lại không mang vẻ lộn xộn. Chủ quán còn đặt rất nhiều chậu hoa bé xinh trên các bàn nhỏ để trang trí. Cô chọn cho mình bàn ngồi ở sau trong góc, nơi đây rất yên tĩnh khiến tâm tình cô thoải mái. Cô gọi một tách Capuchino, cậu nhân viên phục vụ vẻ mặt rất lanh lợi cười một cái rồi order cho cô. Trong lúc chờ, tiếng đàn ghita của anh nghệ sĩ đang đệm bài Green Field bay bổng khắp không gian ở đây, tiếng nước sôi và cả hương vani quyến rũ từ những chiếc bánh tiramisu nhỏ xinh thoảng ngào ngạt khiến tư tình người ta không khỏi cảm giác thư thái...
Tách cà phê nóng hổi được làm bằng sứ trắng tinh tế. Mặt trên cùng được phủ đầy lớp kem xốp trắng phủ cùng với bột quế thơm lừng. Cô thấy một tờ giấy note nho nhỏ màu hồng phấn ở dưới dĩa đựng tách, cô bèn lấy ra thì thấy có dòng chữ màu đỏ : "Nếu gặp phải chuyện khó khăn mà không thể một mình giải quyết, hãy chia sẻ nó với người mà bạn yêu thương nhất !"
Như Quỳnh sững người, cô quay người nhìn cậu bạn phục vụ ban nãy, anh ta giơ ngón tay cái mỉm cười với cô như lời động viên dành cho mình. Cô cười gượng, cô gật đầu cám ơn. Anh bạn thấy thế thì tiếp tục làm công việc của mình. Cô lặng lẽ nhấp một ngụm Capuchino khẽ nhíu mày. Vị đắng của cà phê hòa quyện với vị ngọt dịu của sữa và vị béo của lớp kem trên bề mặt, hương thơm từ bột quế trên đám kem càng kích thích cho thức uống này càng thêm phần hấp dẫn. Vị đắng nhẹ rồi hòa tan trên đầu lưỡi, để lại sự ngọt dịu trên đầu lưỡi... Bỗng dưng đôi mắt đen ngân ngấn nước, cô khóc. Hai bàn tay xiết chặt trên bàn. Vị dịu dàng và ngọt ngào của món cà phê này y hệt như sự ôn nhu, cưng chiều của Tư Kỳ Phong dành cho cô. Cô đưa tay lau mắt. Cô không thể phủ nhận rằng, Tư Kỳ Phong đã chiếm trọn trái tim của cô. Nỗi nhớ mấy ngày qua dâng tràn và quặn đau...
- Tư Kỳ Phong, em nhớ anh ... - Cô gục đầu xuống bàn. Nước mắt cứ chảy dọc theo gò má rơi lấm tấm xuống bàn... Chợt, cô cảm nhận hơi ấm ở trên đầu mình. Ngẩng lên thì thấy Tư Kỳ Phong đã đứng đấy bao giờ. Cô cắn môi, sóng mũi cay xè, đôi mắt phủ hờ lớp sương nhàn nhạt... khi thấy hắn vẫn nhìn cô bằng ánh mắt ôn nhu và dịu dàng. Gương mặt nam tính ấy đã bao ngày cô không được nhìn thấy, trông hắn có vẻ phờ phạc... Làm sao cô có thể biết rằng mấy ngày qua khi cô tránh mặt hắn, hắn gần như đã phát điên lên. Hắn ôm cô vào lòng, đôi mắt đỏ sẫm mệt mỏi vẫn mang vẻ nồng đậm... Hai màu tóc đan xen vào nhau. Hương thơm nam tính quen thuộc của hắn xộc vào mũi cô...
- Anh cũng nhớ em ! Mau về nhà đi ! - Hắn khàn giọng...
- Em sai rồi.... - Như Quỳnh bật khóc nức nở, nước mắt thấm đẫm ngực áo của hắn. Cô ôm chặt eo hắn, đầu dụi dụi vào lồng hắn... Nhìn thấy nữ tử trong lòng mình như thế, hắn khom người bế bổng cô lên. Cô ngạc nhiên nhìn hắn, thấy xấu hổ khi mọi người trong quán đều nhìn bọn họ. Cô đấm đấm vào ngực hắn
- Mau bỏ em xuống, em tự đi được ! Mọi người đang nhìn kìa !
- Họ nhìn thì kệ họ, chỉ cần em đồng ý theo anh về nhà, nếu không anh sẽ bế em ra đường cho mọi người chiêm ngưỡng luôn ! - Tư Kỳ Phong cười xảo trá làm cho người nào đó ức không chịu nỗi.
- Được rồi, em đồng ý, mau bỏ em xuống đi mà ! - Như Quỳnh chỉ còn cách thỏa hiệp với hắn. Cô đánh đánh vào người hắn..
Tên nào đó thấy con thỏ ngốc đã bị mắc bẫy liền cười thỏa mãn, hắn đặt cô xuống rồi nắm tay cô nói :
- Về thôi bà xã !
Hai tiếng "bà xã" của hắn làm cho mọi người ở đây đều đồng loạt nhìn về phía Như Quỳnh. Ánh mắt họ như đang tự hỏi cô gái này còn trẻ thế mà đã kết hôn rồi sao. Như Quỳnh ngượng ngập xấu hổ, cô không chịu được kéo tay hắn ra ngoài.
- Này, ai là bà xã của anh chứ ! - Như Quỳnh chống nạnh, nhe răng trừng mắt nhìn hắn.
- Nếu không là em thì còn là ai nữa chứ ! - Tư Kỳ Phong mỉm cười. Nhìn bộ dạng cố gắng làm ra vẻ hung dữ của cô làm hắn cảm thấy buồn cười. Hắn kéo mạnh tay cô, cho cô nhào vào lồng ngực hắn. Hai người đứng giữa dòng người tấp nập trên phố. Nhiều người hiếu kỳ đứng lại xem. Cô vùng vẫy muốn thoát ra nhưng hắn cứ ôm cô chặt cứng. Chợt hắn nâng cằm cô lên, áp môi hắn vào môi cô. Tiếng "ồ" lên xung quanh của mọi người ... Hắn gặm nhấm môi cô một lúc lâu mới buông ra, tiếng vỗ tay đồng loạt vang lên. Tiếng hò reo thích thú của mọi người xung quanh...
- Trời ơi hạnh phúc quá đi !
- Ganh tỵ quá điii......!!!
- Bạn may mắn lắm đó nghen....
- Lo mà giữ cô gái này đi chàng trai....
Tư Kỳ Phong ôm cô rồi gật đầu đồng tình với mọi người. Hắn trầm giọng :
- Cảm ơn mọi người !
Hắn kéo cô lên chiếc xe Lamborghini đằng trước, chiếc xe phóng đi, đám đông cũng tản dần...
Ở trên xe, Như Quỳnh hậm hực, quay đầu về phía cửa không nhìn mặt hắn.
- Còn giận à ?!! - Tư Kỳ Phong cười cười... Hắn đánh tay lái rẽ vào một khu phố gần trường.
- ...... - Cô tiếp tục im lặng.
- Ban nãy có người nào đó nói với anh là "em sai rồi" mà ! Sao giờ lại giận ngược như vậy ? - Tư Kỳ Phong khẽ cong môi cười nhếch mép. Đôi mắt màu đỏ sẫm mê người hiện trên tấm kính chắn cửa xe.
- Không phải là em nói ! - Như Quỳnh trừng mắt nhìn hắn. Đôi mắt đen bừng bừng cơn tức giận.
- Em phải đền bù cho anh, nếu không, anh hôn em trước trường ! - Hắn bá đạo nói. Khóe môi thể hiện nụ cười đắc thắng.
- Anh... !!! - Trong mắt Như Quỳnh bây giờ, Tư Kỳ Phong không khác gì một tên lưu manh.
- Thế anh muốn gì ?!
- Em dọn về nhà anh sống ! - Tư Kỳ Phong phun một câu làm cô đơ mặt. Hắn nín cười nói tiếp : Em mà còn tiếp tục bộ dạng này, anh sẽ nghĩ em đang quyến rũ anh đấy !
- Anh..anh có biết mình đang nói gì không vậy ? - Như Quỳnh lắp bắp.
- Biết chứ ! - Hắn nhún vai.
- Anh có tỉnh táo không vậy hả ? - Như Quỳnh múa tay loạn xạ, cô còn đưa tay lên trán hắn coi hắn có bị ấm đầu hay không.
- Anh đang rất tỉnh táo !
- Em không đi ! - Như Quỳnh quay người về phía cửa sổ.
- Được thôi, nếu thế thì sáng mai trang nhất của tờ báo trường sẽ đăng hình của anh và em đang hôn nhau.
- Cái gì ?!!! - Như Quỳnh thốt lên đầy kinh ngạc.
- Nếu em không đồng ý, anh cũng sẽ không ngại bày tỏ tình cảm của mình trước trường đâu ! - Chiếc xe đen lao vun vút về khu biệt thự cao cấp.
- Anh... lưu manh ! - Cô run run, cố áp chế cơn tức giận của mình.. - Nhưng làm sao em đi học được đây?
- Yên tâm, sẽ không ai dám dị nghị đâu ! - Giọng nói của hắn đầy chắc chắn.
- Thôi được, nhưng em có điều kiện !
- Cứ nói !
- Thứ nhất, không được chạm vào em khi em không cho phép ! Thứ hai, không được làm phiền em khi em đang học. Thứ ba..... tạm thời vẫn chưa nghĩ ra, có gì em sẽ bổ sung sau ! - Như Quỳnh gục gặc đầu. Đôi mắt cô ánh lên vẻ kiên quyết - Đổi lại, em sẽ nấu cơm cho anh, và làm những điều cần thiết phải làm như giặt đồ, rửa chén,...coi như đó là tiền thuê nhà ( Khôn dữ :v )
- Hừm...em khôn quá đấy ! Thôi được rồi, anh đồng ý ! - Hắn sầm mặt khi nghe mấy điều kiện của cô. Nhưng không sao, "lửa gần rơm lâu ngày cũng bén", thế nào cô cũng sẽ trở thành vợ của hắn, hắn còn nhiều thời gian để thuần phục cô mèo hoang này.
- Nhưng em có chuyện....
- Đến nhà rồi ! - Chiếc xe dừng lại. Hắn bước ra ngoài, đi qua bên chỗ cô để mở cửa xe. Hắn đỗ xe vào trong gara... Hắn áp tay lên bờ tường gần cửa và nhấn một dãy số. Đinggg, cánh cửa tự động mở. Hắn bật đèn lên cho sáng thì thấy Hắc Diêm Vĩ đang cười toe toét ở ghế sofa. Anh ta vẫy vẫy tay chào Tư Kỳ Phong. Hắn sầm mặt, Như Quỳnh từ sau lưng hắn nhoài ra đằng trước
- Ủa, ai vậy Tư Kỳ Phong ? - Như Quỳnh nhìn Hắc Diêm Vĩ bằng đôi mắt tò mò. Thấy cô cứ nhìn mãi Hắc Diêm Vĩ khiến Tư Kỳ Phong nổi cơn ghen. Mùi dấm chua bốc lên nồng nặc. Hắn xách cổ cô đi lên phòng, bỏ mặc cái tên đang cười nham nhở ấy ở bên dưới...
- Này này,.. bạn bè lâu năm không gặp chào nhau tiếng bộ cậu sẽ chết hay sao hả ? - Tiếng Hắc Diêm Vĩ vọng lên đầy giận dữ nhưng Tư Kỳ Phong mặc kệ không thèm nghe cậu ta nói. Hắn đẩy cô vào phòng rồi nói :
- Em không được nhìn cậu ta như vậy, ở yên trong phòng, anh sẽ lên ngay ! - Tư Kỳ Phong hôn lên trán cô cái rồi đóng sập cửa lại. Bỏ lại Như Quỳnh ngẩn tò te vì chả hiểu hắn đang nói gì...
Tư Kỳ Phong đi xuống nhà. Tên Hắc Diêm Vĩ đang thản nhiên đọc báo nhưng Tư Kỳ Phong biết chắc chẳng có chữ nào vô đầu cậu ta đâu. Chắc hẳn cậu ta đang gióng tai lên để nghe chuyện đời tư của hắn đây. Qủa đúng như dự đoán của hắn, cậu ta bỏ tờ báo xuống, tiếp tục gương mặt cười nham nhở của mình. Hắc Diêm Vĩ ngửa người ra sofa, khoan khoái nhìn hắn nói :
- Sao rồi, chú chén chưa ? Mùi vị thế nào ?
- Nếu còn muốn ngồi ở nhà tớ thì ngậm cái mồm lại, nếu không, tớ báo cho ông bà già nhà cậu tống cậu sang Mỹ kết hôn bây giờ ! - Tư Kỳ Phong rót rượu ra ly nhấm nháp một mình. Hắc Diêm Vĩ thấy Tư Kỳ Phong không rót rượu cho mình cũng chỉ nhún vai, anh ta đứng dậy tự bỏ đá vào cốc rồi rót rượu ra như một chuyện thường ngày, cũng đủ chứng tỏ sự thân thiết giữa Hắc Diêm Vĩ và Tư Kỳ Phong.
- Được rồi, giỡn chơi thôi mà ! - Hắc Diêm Vĩ giơ tay ra bộ đầu hàng. Ai chứ tên này mà nói là làm thiệt. Không thể lầy với hắn được.
- Cậu sang đây làm gì ?
- Đừng có giả bộ nữa, đã biết tỏng rồi còn nói ?!!! - Hắc Diêm Vĩ cười nhếch mép, anh ta nhấp ngụm rượu.
- Hàng đâu ? - Tư Kỳ Phong ngửa người ra sofa, chân bắt chéo hình chữ ngũ.
- Đây, tớ tốn nhiều công sức lắm đấy nhé ! - Hắc Diêm Vĩ đẩy cái hộp bằng thiết qua chỗ Tư Kỳ Phong. Hắn mở hộp ra. Bên trong bọc một lớp vải mềm, giấu bên trong nữa là một cây súng lục bằng bạc nhỏ gọn. Tư Kỳ Phong lấy cây súng ra khỏi hộp ngắm nghía. Hắn nhếch mép.
- Cây súng này, không tồi ! - Hắn tán thưởng
- Tất nhiên rồi, công sức ngày đêm của tớ đây ! - Hắc Diêm Vĩ hếch mũi khoe khoang.
- Được rồi, lần này cậu muốn thưởng gì ? - Hắn nhếch mép.
- % lợi nhuận ở Mỹ ! Tớ chỉ khiêm tốn thế thôi ! - Hắc Diêm Vĩ cười nịnh hót.
- Được rồi, toàn bộ sẽ chuyển qua tài khoản của cậu vào ngày mai ! - Tư Kỳ Phong nhấp một ngụm rượu đỏ sẫm.
- Yêu cậu nhất ! - Hắc Diêm Vĩ nói giọng the thé như con gái làm cho Tư Kỳ Phong rợn da gà.
- Nói vào chuyện nghiêm túc !
- Được rồi, chẳng thể giấu được cậu ! Mấy hôm trước tớ cảm thấy có sát khí kì lạ ! - Gương mặt Hắc Diêm Vĩ trở nên nghiêm túc... - Âm khí của cậu, đã bị giảm hắn. Chẳng lẽ có chuyện gì xảy ra với cậu hả ?
- Mấy hôm trước, Như Quỳnh đã thấy tớ sử dụng pháp thuật ! - Tư Kỳ Phong nhấp ngụm rượu nhỏ, đôi mắt màu đỏ sẫm của hắn lóe lên tia phức tạp.
- Cái gì ? - Hắc Diêm Vĩ kinh ngạc.
- Có người đã bày mưu hại tớ buộc phải sử dụng ma pháp !
- Là ai chứ ?!!! - Hắc Diêm Vĩ trầm ngâm.
- Tớ vẫn đang điều tra, nhưng mùi sát khí lúc đó, vừa lạ vừa quen !
----------------------------------
Tác giả : Vote đê mọi người ơi :