Lâu Sơ Quả
Lâu Sơ Quả thật ra cũng có thể coi là một học bá, mặc dù không tính là học thần xem qua là nhớ đến lớp là ngủ quên nhưng vẫn có thể thi đứng thứ nhất, nhưng mà trong ngôi trường cấp ba mấy ngàn người này, cũng là một học bá có thể được người ta nhớ tên.
Cô muốn thi Đại học B, trường đại học danh giá nơi tác giả đàn anh của 《Thế giới X》 học. Cũng không thể nói là cô thích đàn anh, mà là cô vốn có tính cách thích ứng trong mọi tình cảnh, không có trường đại học nào đặc biệt thích, thành tích của cô lại không gặp trở ngại ở hầu hết các trường học trên toàn quốc.
Chọn Đại học B, chẳng qua là vì trong một mớ bồng bông thì chọn trúng đầu dây 《Thế giới X》.
Ban ngày áp lực học hành lớn, cách giải trí duy nhất cũng chỉ có thời gian hơn một tiếng lướt web. Tính tự chủ của cô vẫn luôn tốt, mỗi tối cô chỉ đọc một tiếng, đúng giờ thì lên giường đi ngủ.
Ngôi nhà cung cấp WiFi cho cô kia ban đêm đều sẽ sáng đèn, lúc cô ngủ bên đó vẫn sáng đèn.
Trước cửa sổ sáng đèn có một người, đứng ngược ánh đèn, nên cô không nhìn thấy rõ mặt anh. Nhìn dáng người, thì hẳn là một chàng trai không lớn hơn cô bao nhiêu tuổi.
Vào đêm khuya, cô ngồi xổm một mình trên ban công tối om, trong lòng không khỏi có chút sợ hãi.
Đặc biệt là mấy vụ án rùng rợn mà cô vừa yêu vừa hận trong 《Thế giới X》, mỗi lần nhìn thấy đoạn giết người này, cô luôn cảm thấy sẽ có một tên sát nhân biến thái đột ngột xuất hiện ở xung quanh mình…
Nhưng khi nhìn về phía bóng người mơ hồ ở cửa sổ đối diện đó, cô lại không sợ hãi nữa. Dù sao cũng có nhân chứng nhìn thấy tận mắt, chết cũng có thể giải oan cho cô.
Cô cứ như vậy mà đã kết nối WiFi được gần một tháng, cũng đã xem xong bốn tập của 《Thế giới X》với người ở đối diện.
Vào dịp nghỉ lễ Quốc khánh, cô chuyển địa điểm kết nối WiFi về nhà. Nhưng mấy ngày sau trở lại, cô lại bắt đầu cuộc sống kết nối WiFi ở ban công.
Buổi tối ngày đầu tiên trở lại trường, cô vừa mới kết nối WiFi được vài phút, thì trên WeChat có người yêu cầu thêm bạn tốt. Cô mở ra xem, là thông tin của người gần đó, ID là Ha Ha Chậc Chậc… Cái tên này.
Cô gửi lại một tin nhắn: “Bạn là?”
Tin nhắn vừa mới gửi qua thì màn hình hiển thị đang gõ, chưa tới mấy giây, tin nhắn đã đến.
“Em đã kết nối WiFi nhà anh hơn một tháng rồi, em nói anh là ai?”
Khóe miệng của Lâu Sơ Quả giật giật, quay đầu nhìn về phía cửa sổ đối diện, ở chỗ khuất sáng, người kia đang vẫy tay với cô.
My God!
Hà Trạch
“Sơn Ngoại Tiểu Lâu” thật sự là cô!
Hà Trạch nhìn thấy đầu kia trả lời thì tâm trạng buồn rầu mấy ngày nay dần dần vui vẻ lên. Anh là một người mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, giống như ban đầu thì khó mà chấp nhận được việc cô xuất hiện ở trước mặt mình kết nối WiFi, bây giờ thì anh càng không thể chấp nhận việc cô vẫn luôn ở trước mặt anh đột nhiên biến mất không thấy.
Mặc dù biết là ngày nghỉ lễ Quốc khánh, nhưng anh vẫn không thể chấp nhận được, cô làm sao có thể không có ở đây chứ? Tại sao cô có thể không ở đây chứ?
Rất hiển nhiên loại dày vò này còn khủng khiếp hơn lần đầu tiên gặp “Sadako”, mỗi buổi tối vẽ bản thảo đến mệt mỏi, ngước mắt lên không nhìn thấy bóng dáng kia, trong lòng anh có một sự phiền não khó hiểu.
Anh khó chịu đợi mấy ngày, cuối cùng cũng đợi được cô trở lại. Anh thử dùng WeChat để tìm người gần đó, tài khoản “Sơn Ngoại Tiểu Lâu” này chỉ cách anh có mét.
mét? Anh thử khoa tay múa chân khoảng cách giữa mình và ban công đối diện, xấp xỉ gần giống như thế này.
Nhấp vào ảnh đại diện của cô xem, là một cô gái đàn em trông hơn hẳn những gì anh mong đợi. Anh gửi một tin nhắn chào hỏi qua, nhìn cô ở đối diện kinh ngạc quay đầu lại, tâm trạng buồn rầu mấy ngày nay của anh dần dần lắng xuống. Quả nhiên chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế là một dạng mâu thuẫn khó mà chấp nhận, cũng dễ ý lại.
Cô gái đàn em nhìn anh một lúc, sau đó quay đầu lại, “Sơn Ngoại Tiểu Lâu” yêu cầu thêm bạn tốt.
Anh bấm đồng ý, bên kia gửi tới tin nhắn tới: “Hữu duyên nghìn dặm xa còn gặp, vô duyên WiFi không kết nối được. Người hữu duyên, kết nối WiFi của nhà anh em cũng rất ngại, nhưng em vẫn sẽ tiếp tục kết nối. Nếu không thì chúng ta thương lượng một chút, em phát hồng bao làm phí Internet cho anh?”
Hà Trạch “xì” cười thành tiếng, trong đầu nghĩ sao cô gái này lại buồn cười như thế nhỉ?
Hà Trạch cũng phối hợp với cô: “Hồng bao gì đó thì không cần, em lấy thân báo đáp là được.”
Cô gái đàn em trả lời anh: “Anh cho em kết nối WiFi là đại ân đại đức, sao em có thể lấy oán báo ơn chứ?!”
Hà Trạch vào xem ảnh của cô trong vòng bạn bè, mặc dù không phải là quốc sắc thiên hương, nhưng cũng không thể bị phân vào hàng ngũ lấy oán báo ân được!
Vì vậy, anh đáp lại cô: “Cô gái à em quốc sắc thiên hương mà, sao lại là lấy oán báo ơn chứ? Đợi em kết nối WiFi đủ bảy bảy bốn mươi chín ngày, anh nhất định sẽ đến nhà cầu hôn.”
Tin nhắn vừa được gửi đi, anh đã nhìn thấy cô gái đàn em đối diện không ngừng cười như điên, đợi khi cười đủ rồi, thì cô mới trả lời anh: “Anh cũng biết em quốc sắc thiên hương rồi, vậy cần gì phải làm cho người khác khó chịu? Ở trong mắt người ngoài, anh là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga.”
Tay Hà Trạch run run.
Thật là một cô gái đàn em miệng mồm lanh lợi. Anh đã sống được hai mươi năm rồi, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên bị người ta gọi là cóc ghẻ.