Âu Dương Phong mê man tỉnh dậy trong bồn tắm. Nước đã rút bớt, đọng lại chút nước hòa với màu máu khô thấm xuống sàn hoa lạnh. Đôi chân lạnh ngắt loạng choạng bước xuống, lần theo góc tường bước ra ngoài.
- Có lẽ tôi đã hy vọng quá nhiều rồi =((( em thực không còn quan tâm tôi nữa, tôi có gọi cho em mà?? Vì sao nhỉ????
- Nào, chúng ta vào đây mua đồ được không!?
Ali cùng Tử Duy hạnh phúc nắm tay nhau vào trung tâm mua sắm lớn nhất nhì Bắc Kinh. Đâu ai ngờ, nơi này thuộc tập đoàn của hắn và hắn hôm nay trùng hợp có một cuộc thị sát ở đây.
Ali nhanh chóng lấy vài chiếc áo sơ mi với đủ kiểu dáng đưa cho cậu:
- Em đi thử đi, sẽ đẹp lắm
Tử Duy nở nụ cười rạng rỡ cầm lấy đống quần áo đi vào phòng thay đồ.
Lần đầu, cậu mặc một chiếc áo sơ mi có viền khá đẹp càng tôn nên vẻ trẻ trung của cậu.
Lần tiếp, cậu bước ra với chiếc áo sơ mi kẻ sọc, hơi ôm sát phần hông làm lộ ra đường cong vô cùng hoàn hảo.
Một bé gái tóc bím lạc mẹ, òa khóc nức nở đúng lúc Âu Dương Phong đi đến. Tiếng khóc dù nhỏ nhưng cũng gây được sự chú ý của hắn. Hắn nhẹ nhàng khuỵu gối xuống một chút, bế cô bé trong lòng, hắn cười khẽ ôn nhu vuốt tóc an ủi:
- Ngoan, đừng khóc, nói chú nghe con làm sao.
Tất cả nhân viên phía sau đồng loạt mắt chữ O mồm chữ A. Tổng tài của họ lạnh lùng như nào ai chả biết?? Chỉ vì một đứa bé đi lạc mà ân cần dỗ dành, đây cũng là lần đầu tiên người ta nhìn thấy ÁC MA nở nụ cười.
Aaaaaaaa nhân viên nữ đằng sau đồng loạt phát ra vài tia mến mộ, tổng tài cũng có lúc ngọt ngào đến lạ, vài người còn tơ tưởng trèo cao.
- A...hức...hức..cháu xin lỗi
Bé gái lúc nãy phụng phịu xin lỗi vì lỡ làm đổ nước trái cây lên người hắn. Ánh mắt lúc nãy còn thán phục giờ đã chuyển sang lo sợ, quản lý trung tâm loay hoay bước tới, lắp bắp hỏi khẽ:
- Tổng tài, ngài có cần đi thay đồ không...áo...áo..áo
- Được
Hắn đặt cô bé xuống đất, nhẹ nhàng sai người đưa bé đi tìm mẹ, còn mình tiến tới chọn lấy một bộ sơ mi đen và một bộ sơ mi trắng, lặng lẽ tiến tới khu thay đồ.
Nhìn bộ sơ mi, hắn tỉ mỉ xem nên mặc cái gì. Cùng lúc chạm mặt cậu ở đó. Gương mặt đăm chiêu thoáng dãn ra một nhưng được một chút thì nhíu lại.
Âu Dương Phong tiến đến che cổ áo cậu lại một chút, giọng nói pha chút khàn đục vang lên:
- Đừng ăn mặc như vậy, em quá hở.
Cậu lùi lại vẻ không can tâm, quả thật áo này khá hở hang, cổ hơi khoét sâu hình chữ V dọc xuống, lộ rõ khuôn ngực trắng nõn cửa cậu. Hắn như hiểu ý, từ từ cởi chiếc áo cậu đang mặc xuống, lấy chiếc áo sơ mi đen mình vừa ưng ý cẩn trọng mặc lại cho cậu.
Bàn tay thoăn thoắt cài cúc cẩn thận, từ từ chỉnh lại cổ áo cho cậu. Hắn đau lòng ôm cậu vào lòng, nhỏ nhẹ nói:
- Em nhất định phải sống thật tốt?? Ăn mặc cẩn thận một chút, anh không thể ở bên em mọi lúc mọi nơi được. Có lẽ, sau này cũng không còn cơ hội nữa rồi. Anh vẫn muốn xin lỗi em một lần nữa, xin lỗi vì đã hành hạ em như vậy, để em chịu khổ nhiều rồi. Bảo bối, tạm biệt.
Hắn đau lòng buông tay, lặng lẽ bước ra ngoài, để lại cậu ở đó. Bạn nghĩ cậu có đau lòng không?? KHÔNG!!!!!!!! Là rất đau lòng nhưng lý trí không muốn cậu chạy ra níu kéo hắn lại.
Hôm sau, hàng loạt báo đài, truyền thông đưa tin Chủ tịch Âu Dương thị chuyển sang nước ngoài tiếp quản công ty. Nhưng không ai biết, anh ta ở nước nào??? Anh ta thực sự muốn sống bình lặng vậy sao???
"Bảo bối, tạm biệt"
Chinn nhỗii các cậu, acc wattpad của tụi mấy hôm nay làm sao á:((( cứ viết là out ra ngoài, hôm nay thấy nó được tuii mới mò vào viết cho mấy cậu nè >