Tử Duy vẫn như cũ, thu mình vào một góc căn nhà kho vẫn bộ quần áo rách rưới đó mà lăn lóc dưới sàn. Hắn tự bao giờ cũng đã vào tới, đem cả chai nước hất thẳng vào mặt cậu không một chút do dự:
- Khụ....khụ....uuu
Cậu hoảng loạn vì sặc nước, đôi môi khô khốc khẽ cười lên một tiếng điên dại, đưa đôi mắt đục ngầu mà nhìn hắn mang tới chút tư vị của nỗi chua chát:
- Anh có thấy đau lòng khi hành hạ tôi như vậy không, tôi thì có đấy, lại chẳng biết sao lại đau đớn đến vậy....a..anh đã từng là thiên sứ trong lòng tôi, đem thứ khô khốc ở đáy tim bừng tỉnh, để khi nó hoàn toàn thức giấc anh lại nỡ lòng nào bóp chết nó như thế....đừng...gg...đừng...xin đừng hành hạ tôi như vậy....thực...sự..đừng vậy mà, tôi thực không muốn....
Hắn vẫn nghiễm nhiên không lay chuyển, gương mặt tuấn mỹ như vậy tại sao lại là một con người ác ma tàn độc đến thế, anh ta liệu có trái tim không vậy. Kể cả ghê tởm con người trước mắt kia cũng đâu cần làm ra loại chuyện này.
Gắt gao lôi ra trước mặt hơn thanh sắt kích cỡ khá lớn, nhìn bề ngoài có vẻ khá lớn, hắn rốt cuộc định làm gì?? Hắn dùng bàn tay thô kệch của mình kéo cậu ra giữa gian phòng, tiếng xiềng xích va chạm xuống bàn tạo ra thứ âm thanh "ken két" nghe rợn cả người.
Cổ chân cậu bắt đầu rỉ máu loang lỗ trên sàn, cứ thế mà nhỏ giọt từng nơi bị lôi tới. Hắn bỗng dừng lại nhíu mày nhìn "con đường máu" mà cậu gây ra, sắc lạnh nói một câu:
- Tự liếm hết chiến tích mình gây ra đi, bẩn thỉu.
Cậu vẫn chôn chân dưới sàn gương mặt đã đẫm lệ mà cúi gằm mặt xuống sàn nhìn đôi chân của mình, thấy cậu không có động tĩnh gì gọi là thực thi lời hắn nói, trong lòng trào dâng cảm giác tức tối.
- Dám cãi lời tôi, được.
Hắn bước tới thô bỉ kéo rộng chân cậu tách làm đôi lực kéo không nhỏ khiến cậu chưa kịp thích ứng mà rên khẽ:
- A...aa...anh định làm gì.
Nhếch mép cười nham hiểm, hắn dương dương thanh sắt ra trước mặt ngắm nghía vẻ đắc ý, trực tiếp cầm cả đâm thẳng vào cúc hoa của cậu.
- AAAAAAAAA......AAAAAAA
Cậu la lên thất thanh, hạ bộ bắt đầu rỉ máu, thân người cậu như bị xé nát làm trăm mảnh, hắn thật tàn nhẫn...thật tàn nhẫn....cái thứ đang đâm vào hậu huyệt kia chẳng phải quá cỡ sao, còn là sắt một thứ thô cứng như vậy hắn cũng ép phải đưa vào hậu huyệt của cậu được.
- A...a..Anh...hhh...anh cứu tôi.....iii.....cứu...hhh.....cứu
Mặc nhiên vẫn là tàn nhẫn, cầm lấy đầu thanh sắt mà đâm sâu hơn, cậu thất thanh vì thống khỏi mà nhìn hắn, hai tay cố bấu víu vạt áo hắn lay lay
- Hự....ự....h...a..n.h...đừng.....đừng.....dừng...lại...xin...nn..anh...dừng lại...đi....toii.....ooo..
Vô tình hất phăng tay cậu ra, phủi lại góc áo đang nhăn nhúm.
Lạnh lùng bước ra ngoài, không quên đáp lại một câu khiến tâm can cậu dần chết lặng:
- Không muốn để nó trong người thì tự mình rút ra đi, nhà tắm ở bên đó vào mà xử lý, bẩn thỉu quá đi mất.
Âu Dương Phong ung dung ra ngoài, ngồi phịch xuống sofa mà hưởng thụ, nhìn con người kia đang đau đớn thông qua màn hình tivi.
Tử Duy trong này vẫn không biết nên tìm cách gì, máu vẫn cự nhiên dồn xuống, chẳng mấy chốc nhìn con người này mặt nhợt nhạt hơn bảy tám phần.
Lê thân nhỏ của mình tới nhà tắm, quờ quạnh xả nước khắp cả người, lặng lẽ không thật lớn. Dồn sức kéo thứ thô kệch kia ra khỏi cúc huyệt nhưng không sao khiến nó ra được:
- Haha...thật...tt..là đáng đời......mày...y..mà, yêu hắn làm gì để giờ phải khổ sở thế này........đ...đau.....t...ôi...đau quá......cái này...đã là....gì chứ tôi đau ở đây này.
Cậu cứ thế mà liên tiếp đập mạnh vào ngực trái của mình, nước mắt đã trào xuống giàn giụa trên khuôn mặt, nghẹn ngào lăn xuống cổ. Đôi mắt đỏ ngầu ừng ực nước nhìn thật thê lương.
- ÂU DƯƠNG PHONG, tôi không thể cho anh toại nguyện rồi,....t...tôi...không thể cứ mãi là công cụ....thỏa mãn....c..của anh được....t...tôi biết anh không yêu thương gì tôi hà cớ gì phải tôi tới nước này......yêu...a...nh trăm sai cạn sai là lỗi do tôi....tình yêu của tôi bị chính chủ nhân nó vứt bỏ....vậy có cần lý do để giữ lại không????.....anh hành hạ tôi như vậy được lợi ích gì sao, chi bằng....tôi chết đi...có phải bớt đau đớn không
Nói hết nỗi lòng mình, cả hai tay cậu luồn xuống, dốc tâm ép thanh sắt đâm thẳng vào trong, con người nhỏ bé trước mặt nở nụ cười mãn nguyện mà ngã xuống sàn cùng vũng máu, quệt nhẹ vài giọt nước mắt mặn chát mà thì thào:
- Tôi trong sạch rồi...