Đã Lâu Không Gặp

chương 33

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tràn ngập trong đầu, là những hình ảnh dịu dàng của anh.

Cô biết nghĩ tiếp như vậy nữa, sẽ khiến tấm chắn mấy tháng nay cô tạo nên sẽ ầm ầm sụp đỏ.

Phong Hạ hít sâu một hơi, xua đi những suy nghĩ trong đầu.

Tư Không Cảnh đi tới trước mặt cô, chỉ khẽ gật đầu, lấy ghế dựa ra ngồi xuống, vẻ mặt bình thản. “Trước tiên nhìn em làm một chút, cảm thấy nơi nào chưa tốt thì nói, lát nữa sẽ co một đội ngũ âm nhạc tới đây giúp em.”

Lời nói đầu của anh, cũng nằm trong dự liệu của cô, giống như những người bạn bình thường, giống như hai người không có quan hệ gì.

“Ừ.” Cô không nói gì thêm, cấm lấy tư liệu, ngồi xuống ghế đối diện với anh.

Trong phòng rất yên tĩnh, hai người không nói gì.

Cô mở tài liệu ra, trong lòng dâng lên một cỗ chua xót.

Thật ra có thể giữ được không gian yên tĩnh này, đều là do hai người họ dùng thời gian rất lâu ở cùng để bồi dưỡng ăn ý.

Cô nhớ tới thời gian hai người vẫn ở cùng nhau đó, chính là như vậy, ở cùng một phòng, ai làm việc nấy, không đi quấy rầy làm phiền lẫn nhau.

Khi anh ngồi xuống thì im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, cô mở tài liệu ra, ngừng một chút, ánh mắt vẫn không thể khống chế mà nhìn lén sang anh.

Mấy tháng không gặp, hình như anh vẫn không thay đổi gì.

Tóc, mặt mày, thần thái.

Xa lạ không nói được, nhưng lại vẫn thấy quen thuộc tới nhập tủy.

Trong lòng cô nổi lên từng gợn sóng, ép mình thu hồi tầm mắt, chỉ chuyên tâm nhìn tập tài liệu trong tay.

Mới nhìn mấy hàng, người phụ trách âm nhạc đã tới, hiệu suất của đội ngũ chuyên nghiệp trong Live cực cao, mọi người đều có vị trí cương vị riêng, sau khi nói chuyện với cô về các hạng mục, liền cho cô vào phòng thu thử âm trước.

Ngăn cách một cánh cửa, mọi người, bao gồm cả Tư Không Cảnh đều ở bên ngoài phòng thu âm, cô cảm thấy cả người căng thẳng không được tự nhiên, giọng hát có chút cứng nhắc.

Thử mấy lần, kết quả cũng không khả quan lắm, trong lòng cô lo lắng khẩn trương, lại đột nhiên nghe thấy hai tiếng ‘rầm, rầm’.

Ngẩng đầu lên nhìn, liền thấy Tư Không Cảnh vẻ mặt không thay đổi gõ cửa, làm dấu tay với cô.

Cô ngẩn ra, ý thức được anh đang ra hiệu nói cô ra khỏi phòng thu, cô lập tức gỡ tai nghe, mở cửa.

“Lần đầu thu âm không cần lo lắng, hiện tại anh sẽ hát trước bài hát chủ đề của album này, để em cảm nhận một chút, tiếp theo tới lượt em thử.” Anh đi qua người cô, vào phòng thu. “Em ở ngoài, quan sát kỹ một chút.”

Một bên, đội ngũ âm nhạc chuyên nghiệp thấy anh muốn biểu diễn, vẻ mặt không khỏi biểu lộ kinh ngạc rồi trở nên hết sức mừng rỡ, nhanh chóng chuẩn bị phần âm thanh.

Cô đứng ngoài của, nhìn anh đeo tai nghe lên.

“Summer.” Lúc này, nhân viên làm việc cũng đưa cho cô một tai nghe. “Đeo lên, cô có thể nghe được âm thanh bên trong.”

Cô nhận lấy tai nghe, nhìn anh bình tĩnh hát vào micro.

Bên tai dần dần vang lên tiếng của ca khúc, là âm thanh của đàn ghi-ta, trầm thấp và u tĩnh.

“Anh chờ em rất lâu, lâu đến mức anh không nhớ rõ nụ cười của em

Anh chờ em rất lâu, lâu tới mức bức họa em tặng anh đã tan biến”

Giọng hát khàn khàn của anh dần vang lên bên tai cô.

“Em rời đi quá lâu, cuối cùng anh cho là em sớm đã quên mất anh

Em còn nhớ rõ, dưới bầu trời sao anh nói với em ba chứ”

Nhẹ nhàng, êm ái, rất nhiều, rất nhiều lần, trong ký ức của cô, trong giấc mơ của cô, giọng hát này luôn xuất hiện.

“Anh còn nhớ,lông mi em khẽ run lúc ngủ

Em còn nhớ, anh lén mua hoa cho em”

Cô yên lặng lắng nghe, tinh thần giống như bị hút đi, hình ảnh trước mắt, đều là những cảnh tượng ngày trước hai người ở cùng nhau.

Thành phố hoa, những hòn đá màu xanh, được bao quanh bởi những cảnh hoa tình yêu, ngay chính giữa là hai chữ ‘Summer’.

Trên ngọn đồi đó, đính hôn, lời thề, hạnh phúc, cô nhỡ rõ như vậy, khi đó lòng cô mơ hồ chứa một tia sợ hãi.

Hôm nay… đã trở thành sự thật.

Nội dung của câu hát, cô nghe rất rõ, nghe đến trái tim, dần dần rỉ máu.

Ngày trước, cô trong lòng anh, nơi đó ngoại trừ cô, không ai vào được, cô biết.

Nhưng bây giờ, có lẽ không có những người khác có thể chiếm giữ nơi đó, nhưng trong lòng anh… cũng không còn chỗ cho cô nữa.

Bài hát tới đoạn cao trào, các nhân viên nghe đến mê mẩn, cô nhìn gương mặt anh qua tấm cửa kính ngăn cách, cũng không muốn tiếp tục nghe nữa, cô lấy tai nghe xuống, nghiêng người nhìn sang một bên, khắc chế mình không nên làm bất kỳ hành động không lịch sự nào.

Tư Không Cảnh hát xong, ra khỏi phòng thu, cô không liếc anh một cái, cầm bài hát đi vào, đi qua anh.

Từ nhỏ, cô đã có trí nhớ rất tốt, cho nên dù chỉ mới nghe anh hát một lần, thậm chí còn chưa hát xong, chờ âm nhạc được bật lên, lại mở miệng hát rất chính xác nhịp điệu.

Lần thứ nhất, thứ hai, cô từ từ quen với giai điệu bài hát, chịu đứng tất cả cảm giác trong lòng, hát mỗi câu hát về ký ức của hai người.

Lần thứ ba, cô có thể hát trọn bài hát, không nhìn lời, vẫn có thể hát đầy đủ bài hát.

“Summer, quả nhiên là danh bất hư truyền.” Gần như không nghỉ ngơi, mọi người hoàn thành công việc trong vài chục phút, nhân viên bên ngoài phòng thu gật đầu, ánh mắt lộ vẻ tán thưởng. “Hầu hết các bài hát đều thu ngay trong lần đầu.”

Phong Hạ hạ thấp giọng, không nói nhiều, đưa tay ý bảo ‘có thể’.

Âm nhạc vang lên, cỏ phòng thu trống trải, không có bất kỳ ai khác, cô hướng về phía micro, nghe bài hát bên tai, nhắm mắt lại.

Tư Không, một năm nay, anh có khỏe không?

Mấy tháng không liên lạc, không nghe qua giọng nói của anh, anh đang bận làm gì? Anh đang nhớ những điều gì?

Anh có dù chỉ một khắc… nghĩ tới em không.

Ca khúc từ từ đến hồi cuối, cô mở mắt, nhìn về phía Tư Không Cảnh ngoài phòng thu âm.

“Anh hoàn toàn nguyện ý ư, rất ngắn chênh lệch khoảng cách giữa hai chúng ta

Anh còn trở về không, em ở đây chờ anh thật lâu”

Cô không muốn nghĩ tới khi anh viết lời bài hát này, có cảm giác thế nào.

Cô không muốn đoán, có thể có một chút xíu không, là anh vẫn còn có cảm giác với cô.

“Anh còn cần sao, em sẽ vì anh thỏa hiệp với mọi thứ”

Thật ra thì một năm nay, anh không ở bên cạnh, cô trưởng thành hơn rất nhiều.

Ngày trước cô không quan tâm tới thế sự, chỉ biết anh trong thế giới của mình, nắm chặt lấy tình cảm của hai người không chịu buông.

Người sống trên đời, có nhiều điều để như vậy, chuyện phiền muộn, gai đình, công việc, bạn bè,… Tâm cô sáng như gương, hai người sao có thể vì lần nhau, mà buông tha, thỏa hiệp tất cả.

Hát xong câu cuối cùng, cô lấy tai nghe xuống, toàn bộ gương mặt đều là nước mắt.

Âm thanh trong tai nghe biến mất, nhân viên bên ngoài phòng thu hương cô giơ lên ngón tay cái, cô đưa tay xoa xoa gương mặt, lộ ra một nụ cười,mở cửa.

Ngoài cửa, đó vốn là vị trí đứng của Tư Không Cảnh, giờ đây đã không còn ai.

Cô vừa giương mắt nhìn, đã thấy anh từ từ đi tới cửa chính.

Điều đầu tiên là phải thu âm hết tất cả bài hát, phần việc Phong Hạ phụ trách cho album mới, cũng chỉ có việc lên sân khấu biểu diễn mà thôi.

Mà kể từ sau lần đầu tiên Tư Không Cảnh xuất hiện ở phòng thu, cũng không tiếp tục tới nữa.

Cả ngày cô ngân mình trong phòng thu, ăn rất ít, nói cũng không nhiều, mỗi ngày chỉ có theo thấy giáo luyện tập, để cho giọng hát của mình được phát huy tới cao nhất.

Trong lúc, ngoại trừ Lâu Dịch, Tưởng Nghi và Trần Vi Vi có tới gặp cô mấy lần, hơn nữa ba người này, có mấy lần còn đến cùng nhau.

Thật ra thì cô cũng không biết tình cảm của Lâu Dịch và Trần Vi Vi bây giờ là thế nào, cô không hỏi, Lâu Dịch cũng không nói.

Thật ra thì rất nhiều chuyện, đều là như vậy, từng cho là kết thúc, nhìn nhìn từ một hướng khác, đó căn bản là một câu chuyện không hồi kết.

Có lẽ Trần Vi Vi đã từng lạnh nhạt giằng co với cô mấy lần, là vì quan hệ với Lâu Dịch, bất kể giữa hai người như thế nào, cô chỉ biết, hai người đều là bạn của cô.

Huống chi, chính cô cũng như vậy, lại có gì để đi bạn tâm tới chuyện tình cảm của người khác.

Thu xong album mới, rất nhanh đã tới giai đoạn cuối cùng.

Sau khi ca khúc cuối được thu, cô lấy xuống tai nghe, lúc đó, toàn thân cô như trút được gánh nặng.

“Summer, con rất tuyệt.” Ra khỏi phòng thu, thầy giáo cười híp mắt bắt tay cô. “Tin thầy đi, album này, nhất định sẽ thắng lợi, hơn nữa nó còn sẽ mở ra một con đường nữa trước mắt con.”diễn๖ۣۜđànlê๖ۣۜquýđôn

“Vâng, hi vọng là vậy…” Cô uống hết nửa bình nước, nhẹ lắc đầu. “Nhưng con lại sợ, không gây ấn tượng sâu sắc với mọi người, nhiều ca sĩ như vậy, phong cách của con thì là gì chứ? Thật ra chính con cũng không biết.”

“Phong cách của riêng con…” Thầy giáo vũ đạo đột nhiên cười. “Không biết con có phát hiện ra không, cho dù cảm giác của mười bài hát này với vũ đạo của nó hoàn toàn khác biệt, nhưng mỗi một động tác đều có cùng một phong cách.”

“Phong cách này, trừ người nhạc sĩ sáng tác các bài hát này cho con, cả làng giải trí, trừ con ra, không người thứ ba có thể có.”

Lòng cô run lên.

“Loại phong cách này, gọi là sự lãng mạn của Tư Không Cảnh.” Thầy giáo vũ đạo nhìn khuôn mặt cô. “Không phải kích động mang theo lửa, mà là một loại chậm chạp, trầm ấm, yên lặng, nhẹ nhàng.”

Cô nhìn thầy giáo, há miệng, á khẩu, không trả lời được.

“Summer, thầy nghĩ, hai người các con, bây giờ không ở cùng nhau, thì cũng đã từng.” Thầy giáo mỉm cười. “Thầy làm việc này nhiều năm như vậy, gặp qua rất nhiều ca sĩ, nghe qua nhiều ca khúc không đếm hết, con có biết không, thật ra thì có một câu nói… có thể giấu được rất nhiều điều trong một ca khúc.”

“Tư Không Cảnh sáng tác lời bài hát, con lại là người biểu diễn nó, khiến người ta có thể cảm giác được có một loại ăn ý tồn tại đâu đó.” Thầy giáo ra khỏi phòng làm việc với cô. Không phải là người yêu, không cách nào có thể có sự phối hợp ăn ý từ ca khúc tới cảm giác biểu đạt cảm xúc của bài hát một cách chính xác như vậy.”

Ca khúc như trái tim con người.

Thật ra thì cô biết, nếu như có thể nhìn rõ người sáng tác ca khúc, chứng kiến lúc cô biểu diễn thì rơi lệ, thấy vẻ mặt của cô lúc đó, có lẽ ai cũng có thể đoán được đôi điều.

Chính cô cũng rõ ràng, cô không cách nào che giấu được tình cảm của mình.

Đều liên quan tới anh, tất cả tình cảm của cô.

“Thầy giáo…” Cô ngắt ngón tay, nói có chút khó khăn. “Con và anh ấy…”

“Hử.” Thầy giáo nhìn chằm chằm vào cô. “Điều bí mật này, vĩnh viễn giấu nó trong bài hát đó thôi.”

Cô nhìn khuôn mặt hiền từ của thầy giáo, không nói thêm gì nữa, cũng cảm kích cười cười, xoay người xuống dưới.

Trợ lý đã dừng xe trước cửa lớn, cô nói trợ lý rời đi trước, tự mình lái xe về.

Trên đường có chút buồn phiền, cô không biết mình nghĩ gì trong đầu, mở ra, phát hiện đường đi có gì đó không đúng lắm.

Cô ngẩng đầu lên nhìn, cô đang đứng trước cửa nhà, nhưng không phải nhà cô mà là nhà Tư Không Cảnh.

Cô đạp thắng xe, ngồi trong xe nghĩ một lát, nhưng vẫn lái xe vào chỗ để xe của chung cư.

Không biết anh ở nhà không.

Nếu như anh không ở đây, vậy là tốt nhất, nếu anh ở, cô cũng nên cảm ơn anh một tiếng, rồi rời đi.

Đi tới trước cửa căn hộ, cô ấn chuông, ánh mắt rũ xuống đứng ngoài cửa.

Cực kỳ lâu sau, cửa không mở ra, cô hít một hơi, vừa chuẩn bị xoay người thì cửa lại mở ra.

Cô xoay người, lập tức nhìn thấy Tư Không Cảnh đang đứng cạnh cửa, yên lặng nhìn cô.

“Em…” Cô nhìn khuôn mặt anh, muốn nói gì đó, trong đầu lại trống rỗng.

Anh không nói gì, chỉ mở cửa ra.

Cô gật đầu, đi vào trong nhà.

Trong nhà rất yên tĩnh, phòng khách chỉ bật một chiếc đèn tường, có chút tối, cô đứng tại chỗ không tiến lên, ánh mắt xẹt qua một chút cách sắp xếp trong căn phòng, cho đến một chỗ thì tạm ngừng.

Trên vách tường của phòng khách có treo một khung hình rất lớn.

Trong khung hình đó, là hình chụp chúng của hai người khi cô nhờ một cô bé ở Florence chụp lại.

Cô nhớ khi trở lại từ Florence, cô nói rất nhiều lần để anh đi in tấm hình này phóng to ra, nhưng vì công việc bận rộn, vẫn chưa kịp thực hiện, sau đó cũng quên mất.

Đứng yên lặng một hồi, cô quay đầu lại, vừa muốn nói gì, lập tức bị anh ôm vào ngực, đặt xuống một nụ hôn.

Trong khoang miệng của anh, có thoang thoảng mùi thuốc lá, hình như là mới hút, cô mặc cho anh ôm chặt lấy mình, ánh mắt khẽ run nhìn anh, hồi lâu sau, cô khẽ nâng hai tay lên, ôm chặt lấy cổ anh.

Nếu như đây chỉ là một giấc mơ, cô cam tâm tình nguyện chìm đắm trong đó.

Cho tới bây giờ, Phong Hạ cũng chưa từng thấy hành động kịch liệt và bộ dạng cứng rắn như vậy của Tư Không Cảnh.

Dây dưa một đường, anh vẫn ôm chặt cô, dọc đường đi liền cởi hết quần áo của cô, còn chưa chờ vào phòng ngủ, đã đè cô lên tường, tiến vào thân thể cô.

Tất cả của anh, với cô mà nói, giống như đều xa lạ.

Nụ hôn xa lạ, cái ôm xa lạ, sự nóng bỏng xa lạ.

Cô không ngờ sẽ thấy một Tư Không Cảnh như vậy, cũng không lường trước, một lần gặp nhau trong một năm, thân thể sẽ lại dây dưa như vậy.

Cô thở hổn hển, nhìn lên gương mặt tuấn dật của anh, nâng hai chân lên, vòng qua hông anh, cho anh đi vào thân thể cô sâu hơn một chút.

Một tay anh ôm lấy cô, một tay đè lên tường, hung hăng hôn lên môi cô, mà động tác của cơ thể lúc này, cũng không có bất kỳ một quy luật hay kỹ xảo nào, chỉ đơn thuần mạnh mẽ đâm vào cơ thể cô.

Cô đã bao lâu chưa từng bị anh thình lình xâm chiếm như vậy, thật ra rất đau, cô đau đến mức gương mặt có chút trắng bệch, nhưng vẫn ôm anh thật chặt, hít một hơi, để cho anh tiến vào mình sâu hơn.

Cặp mắt anh hơi đỏ, lúc này nâng mông cô lên, đi vào phòng ngủ, đè cô lên giường, tiến vào.

Từng lần từng lần, sâu mà lại hung ác, ánh mắt anh vẫn luôn khóa lên khuôn mặt cô, sau khi đợi cô lên đỉnh, lại ác ý chặn lại chất lỏng trong cơ thể cô, lại quay cô lại, từ phía sau tiến vào.

Bụng ê ẩm, nơi đó sưng đỏ, cô cắn răng, nhưng vẫn không kêu ra tiếng, cho đến khi lại bị anh hung hăng đề lên đầu giường thì mới khóc lên.

Anh không dừng lại, cô khóc đến mức gương mặt hồng lên, lại xoay đầu lại, hôn lên ánh mắt anh, nhẹ giọng nỉ non ba chữ.

Đây cũng là lần thứ ba cô nói câu này với anh.

Lần thứ ba, nên… cũng là lần cuối cùng rồi.

Anh nhìn cô, vẻ mặt giống như càng thêm mãnh liệt lại chứa một loại nhẫn nhịn, nắm lấy hông cô dùng sức lần cuối, anh tiến vào thật sâu, sau đó rút ra, xuất ra trên giường.

Anh mở miệng thở hổn hển, lúc này rút khăn giấy ở mép giường, lại không cẩn thận làm một phần tài liệu rơi xuống đất.

Cho dù thân thể rất mệt, cô lại không buồn ngủ, cầm tài liệu lên.

Ánh mắt Tư Không Cảnh lạnh lẽo, cũng không kịp ngăn cản nữa.

Ánh mắt cô rơi lên phần tài liệu, không nhúc nhích.

Đây là một phần tài liệu Mĩ tiến.

Hơn nữa, đã được thẩm định thông qua.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio