Dã Man Thành Nghiện

chương 13: 13: đổi mới nhận thức

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cơm trưa cũng không nhiều món, một thịt hai rau không có canh, nếu đặt ở nhà Ninh Du thì có thể nói là quá sơ sài.

Nhưng phải công nhận rằng tay nghề của Lý Mộ thực sự rất tốt, độ mặn vừa phải, độ cay vừa tầm, hoàn toàn phù hợp với khẩu vị của Ninh Du.

Ăn được vài đũa, điện thoại của Ninh Du đột nhiên rung lên hai lần, cậu liền cầm đi động và mở khóa, phát hiện là tin nhắn wechat của Lý Triều.

【 Lý Triều: Hình ảnh.jpg】

【 Lý Triều: Buổi trưa ăn một đĩa gà lớn, còn cậu thì sao? 】

Chỉ cần điện thoại di động còn ở bên người, thì sẽ không bao giờ có thể cách ly với thế giới.

Ninh Du từ chối nói chuyện phiếm với Lý Triều, cậu mở camera di động lên, định lịch sự chụp ảnh đồ ăn trên bàn, nhưng lúc này, Ninh Du đột nhiên liếc sang Lý Mộ đang thong thả ăn cơm, thấy anh ta nhìn mình bằng một ánh mắt không thể giải thích được.

Đôi mắt ấy như muốn nói: Ăn một bữa cơm cũng phải chụp ảnh, người ở thành phố các cậu có phải đều có tật xấu này không?

“Không, tôi chỉ đưa nó cho bạn bè của mình xem thôi.”

Ninh Du nhanh chóng nhấn nút chụp, nhưng trước khi cậu nhấp vào chỗ để gửi, Lý Mộ đã nói, “Bạn trai à?”

Chủ đề này đi xa đến nỗi khiến Ninh Du nhảy dựng lên.

Trong lúc nhất thời Ninh Du không biết nên phản ứng gì, ngơ ngẩn hỏi: “Cái gì?”

“Ai sẽ gửi bữa trưa cho bạn bè bình thường?” Lý Mộ thản nhiên nói.

Ninh Du trong tiềm thức muốn phản bác, bởi vì nhiều người trong vòng bạn bè của cậu đã chia sẻ những bức ảnh chụp mỹ thực.

Nhưng nghĩ kỹ lại, thứ trên bàn bây giờ chẳng qua chỉ là đồ ăn bình thường nấu ở nhà, cũng không phải do cậu làm ra, cho nên Ninh Du thật sự không có lý do gì để chia sẻ nó.

Đi đến kết luận này, Ninh Du không muốn hành vi của mình bị Lý Mộ định nghĩa, cậu tưởng tượng ra một số tình huống khác, nhưng thực tế vấn giống như lời Lý Mộ nói, không cần thiết phải chia sẻ bữa cơm này với bất kỳ ai.

Chỉ những người yêu hoặc những đối tượng mập mờ mới làm ra những chuyện lùm xùm như vậy.

“Không phải bạn trai” Ninh Du lặng lẽ xóa bức ảnh và trả lời “Cơm nhà” trong hội thoại.

Trên thực tế, trong mối quan hệ giữa cậu và Lý Triều, hai người hoàn toàn có thể chia sẻ bữa trưa với nhau.

Nhưng sau khi Lý Mộ xác định bản chất của vấn đề này, có lẽ vì sự phản nghịch của tâm lý, Ninh Du cảm thấy phản kháng cũng không thể giải thích được, bởi vì vị hôn phu kết hôn vì kinh doanh không phải là bạn trai thực sự của cậu, ở điểm này Lý Mộ cũng không đoán đúng.

Muốn biện minh nhưng Ninh Du đã cảm thấy không cần thiết.

Nhìn bộ dáng của Lý Mộ rõ ràng vừa rồi anh ta chỉ thuận miệng nói hai câu, đối với đời sống tình cảm của cậu không hề có hứng thú

Nhưng có một điều khác khiến Ninh Du có chút bận tâm.

Lý Mộ mở miệng là bạn trai, cho thấy anh ta đã nhìn ra xu hướng tính dục của Ninh Du.

Việc này Ninh Du không cố ý giấu giếm, nên cũng không cảm thấy kinh ngạc lắm, nhưng là lần đầu tiên trong hai ngày qua, lần đầu đầu tiên cậu cảm thấy tò mò về tính dục Lý Mộ.

Cái tên thô kệch này chắc hẳn là một người thẳng như thép đúng không?

Ăn trưa xong, Ninh Du chủ động dọn dẹp bộ đồ ăn.

Trong khi cậu rửa bát, Lý Mộ vẫn luôn bận rộn ở ngoài sân, lúc thì chuẩn bị đồ ăn cho Cáp Nhật, lúc thì làm cỏ và bón phân cho vườn rau, và điều khiến Ninh Du chú ý lâu nhất chính là… việc xúc phân cho con bò vàng lớn.

Ninh Du một lần nữa làm mới nhận thức của mình về Lý Mộ, người này không sợ bẩn chút nào sao?

Ngay sau khi cái xẻng rơi xuống, phân bò liền được xúc lên như đất.

Ninh Du một bên cảm thấy rất mới lạ — từ trước đến này cậu chưa thấy công việc này bao giờ, một bên lại thấy tâm tình phức tạp — cậu ta, một người cuồng sạch sẽ,

nhưng lại có thể xem cảnh tượng người đàn ông xúc phân bò mà không cảm thấy khó chịu.

Sau khi ở đây hai ngày với Lý Mộ, Ninh Du đã bắt đầu tự hỏi liệu cậu ta có phải là một kẻ giả vờ nghiện sạch hay không.

Nắng chiều chiếu thẳng vào sân, gió lớn thổi bay quần áo trên dây phơi lên cao.

Lý Mộ lúc làm việc rất chăm chú, có lẽ vì cảm thấy trời quá nóng, anh ta cởi áo khoác dày cộp, mặc một chiếc áo sơ mi kẻ sọc ở phần trên, giống hệt chiếc áo mà Ninh Du buộc ở eo.

Ninh Du rửa bát không tập trung lắm, thỉnh thoảng lại phải liếc qua cửa sổ nhìn trộm Lý Mộ một cái, thật lâu sau mới rửa được hết mấy cái bát trong bồn.

Khi Lý Mộ làm xong việc, Ninh Du bên này mới đang lau khô những giọt nước trên đĩa.

Lý Mộ không có dự định nghỉ trưa, thu dọn đồ dùng làm việc, chuẩn bị cưỡi Cấp Nhật rời đi, lúc này Ninh Du đi tới cửa nhà, gọi anh lại: “Lý Mộ.”

Lý Mộ nắm lấy dây cương, nhìn lại Ninh Du.

“Tôi có thể ngủ trên giường khi không có anh ở nhà không?” Ninh Du hỏi.

Lý Mộ không bao giờ để ý đến những chuyện này, cũng không ngại người khác ngủ trên giường của mình, nhưng nhìn thấy Ninh Du đang mặc quần áo của mình, bắp chân của cậu sáng trắng dưới ánh mặt trời, anh liền mở miệng nói: “Không.”

Ninh Du hơi thất vọng, tối hôm qua cậu ngủ không ngon nên muốn chợp mắt một chút, còn tưởng rằng Lý Mộ không có ở nhà, thì có thể ngủ trên giường, nhưng Lý Mộ lại không đồng ý.

Cậu lại hỏi: “Vậy tôi có thể cùng anh đi tham quan núi không?”

Lý Mộ vẫn như cũ trả lời: “Không.”

Ninh Du bĩu môi nói, “Vậy thì chú ý an toàn.”

Việc muốn đi theo Lý Mộ tuần tra rừng chỉ là ý nghĩ bất chợt của Ninh Du nếu đã bị mắc kẹt ở đây không ra được, thì có thể nhân cơ hội này đi để mở mang tầm mắt.

Nhưng ý tưởng này thực sự không thực tế lắm, cậu không thể lên núi với chiếc mông trần của mình, hơn nữa cậu cũng không muốn tiếp xúc với các loài vật hoang dã với chiếc mông trần đó.

Sau khi Lý Mộ rời đi, Ninh Du thật sự nằm trên sàn nhà chợp mắt.

Khi tỉnh dậy, ánh mặt trời ngoài cửa sổ vẫn chói chang, hai chân Ninh Du vẫn đau nhức như trước.

Tuy nhiên, tâm trạng sau một giấc ngủ trọn vẹn lại khác, hai chân đau nhức đã trở nên không đáng bận tâm.

Mở máy lên nhìn cũng không thấy tin nhắn hay cuộc gọi nào, cảm giác này rất lạ, ngoài ý muốn nhưng lại khiến người ta thoải mái.

Ninh Du vừa mở cửa nhà gỗ nhỏ, muốn xem quần áo bên ngoài thế nào, nhưng vừa đi một bước liền phát hiện cách hàng rào gỗ không xa có một vật nhỏ đang vặn vẹo.

Cục đá trông thật bẩn thỉu, giống như đã lăn lộn trong bùn.

Chỉ sau khi Ninh Du đến gần, cậu mới nhận ra thứ bẩn thỉu kia hóa ra là một con cáo nhỏ.

Cho dù Ninh Du có vô cảm với động vật như thế nào, cậu vẫn có thể nhận ra được con cáo này có gì đó không ổn, bộ lông trên người nó đã trọc lóc, còn có mủ chảy ra từ khóe mắt.

Đây là lần đầu tiên Ninh Du gặp phải tình huống như vậy, cậu không biết phải giải quyết như thế nào.

Ninh Du chưa bao giờ đến gần một con cáo khỏe mạnh, huống hồ con cáo nhỏ này rõ ràng còn đang bị bệnh.

Sau một hồi luống cuồng, Ninh Du cuối cùng đã chọn gọi cho Lý Mộ

Con cáo nhỏ không sợ người một chút nào, khi chờ Lý Mộ ở bên ngoài gấp gáp trở về, nó đã ngoan ngoãn ở bên cạnh Ninh Du.

“Lý Mộ, mau tới xem một chút.” Trước khi Lý Mộ xuống ngựa, Ninh Du đã nóng lòng kêu một tiếng, “Có phải nó muốn chúng ta giúp không?”

Lý Mộ bước nhanh đã tới, nhìn thoáng qua con cáo nhỏ một cái, sau đó liền bế nó tứ dưới đất lên, nói với Ninh Du: “Tôi sẽ mang nó xuống núi tìm bác sĩ thú y.”

“Anh cưỡi ngựa đi sao?” Ninh Du đi theo phía sau Lý Mộ.

“Lái xe.” Lý Mộ đáp.

“Vậy thì tôi cũng đi.” Ninh Du nói.

Lý Mộ quay đầu lại nhìn bắp chân trần của Ninh Du, Ninh Du lập tức hiểu được ý của Lý Mộ: “Tôi sẽ ở trong xe, không xuống.”

“Vậy thì cậu ôm nó.” Lý Mộ nói xong liền đẩy con cáo nhỏ qua, Ninh Du nhìn bộ lông bẩn thỉu, nhất thời nghĩ nhận cũng không được, không nhận cũng không được, nhưng cuối cùng cậu đã vượt qua sự phản kháng trong trái tim và ôm con cáo nhỏ vào trong vòng tay của mình.

Nhiệt độ cơ thể ấm áp truyền đến bàn tay cậu, ngoài kinh nghiệm học cưỡi ngựa khi còn bé ra, thì đây là lần đầu tiên sau nhiều năm Ninh Du có cảm giác với động vật nhỏ.

“Nó có sao không??”

Ngồi ở ghế phụ của xe bán tải, Ninh Du đặt con cáo nhỏ vào lòng.

Tình trạng của nó thực sự rất tệ, Ninh Du không cảm tình gì với động vật nhỏ, nhưng cậu vẫn thấy có chút lo lắng khi nhìn thấy con cáo nhỏ nằm trên đùi mình.

“Khó nói lắm.” Lý Mộ khởi động xe, “Chúng ta xuống xem đã.

Con gái của Lâm Trường là bác sĩ thú y.”

Từ trên núi xuống đến làng chỉ mất chưa đầy năm phút lái xe.

Chiếc xe bán tải dừng lại ở cổng một ngôi nhà gỗ, bên trong có một người phụ nữ không thể nhìn ra độ tuổi đang chơi với một con chó chăn cừu.

“Lâm Lan, giúp tôi xem con cáo này.”

Lý Mộ bước vào sân với con cáo nhỏ trên tay.

Lâm Lan trong miệng của anh chắc là con gái của Lâm Trường.

Lông mày và mắt của cô ấy có phần giống với Lâm Trường, trên má cũng có một tầng da hồng hồng.

Ninh Du không xuống xe, cậu nhìn qua cửa kính vào trong sân, thấy Lâm Lan kiểm tra con cáo nhỏ, sau đó cau mày lắc đầu với Lý Mộ.

Sắc mặt Lý Mộ rõ ràng trở lên âm trầm, anh cùng Lâm Lan trao đổi vài câu, cuối cùng Lý Mộ để lại con cáo nhỏ ở đó và trở về xe.

“Có sao không?” Ninh Du hỏi.

Lý Mộ không trả lời, khởi động xe, chuyển hướng lái lên núi.

Ninh Du duỗi cổ nhìn lại, mãi đến khi không còn thấy con cáo nhỏ nữa, mới rụt đầu lại, hỏi Lý Mộ: “Bệnh nặng lắm sao?”

“Ừ.” Lý Mộ không có gì biểu tình mà lên tiếng.

“Là bệnh gì?” Ninh Du hỏi.

“Suy thận.” Lý Mộ trả lời.

“Tại sao lại như vậy?” Ninh Du kinh ngạc.

“Rất có thể nó đã ăn thức ăn của khách du lịch.”

Đây là lĩnh vực mà Ninh Du chưa từng xử lý trước đây, cậu hỏi một cách không chắc chắn, “Chúng không thể ăn thức ăn của con người sao?

“Không thể.” Lý Mộ nhíu mày, “Động vật khác với con người, chúng không thể ăn mặn.”

Ninh Du có thể cảm giác được cơn tức giận của Lý Mộ một cách rõ ràng, tuy rằng cậu biết anh ta tức giận nhất định không phải nhằm vào mình, Nhưng Ninh Du vẫn có ý thức ngậm miệng lại.

“Tôi không biết tại sao một số người luôn thích nuôi động vật hoang dã,” Lý Mộ tiếp tục, “Có phải vì việc bố thí dễ dàng cho người ta cảm giác thỏa mãn không?”

Ninh Du vẫn luôn cảm thấy Lý Mộ không phải là một người có cảm xúc quá thăng trầm, nhưng rõ ràng việc này đã khiến anh ta không kìm chế được cảm xúc của mình.

“Con cáo nhỏ có chữa được không?” Ninh Du nhịn không được hỏi.

“Không.” Lý Mộ nói, “Khi nó chết đi, Lâm Lan sẽ tìm một nơi để chôn nó.”

Ninh Du cứng họng.

Cậu vừa ôm cáo nhỏ, thân nhiệt của nó dường như vẫn còn lưu lại trong lòng bàn tay.

Cậu nhìn vào bàn tay của mình, lần đầu tiên nhận ra rằng con người và thiên nhiên không phải là một mệnh đề đơn giản.

“Lý Mộ.” Ninh Du thu hồi tầm mắt trên tay, nhìn sang người bên cạnh “Tại sao anh lại làm kiểm lâm?”.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio